11. Gió và tiếng đàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Em dậy chưa ?"

Thừa Thừa mở cửa phòng, len lén thò đầu vào, nhỏ giọng kêu. Thấy người kia không có động tĩnh liền lét lút nhích thêm mấy bước tiến tới gần giường của Minh Hạo.

" gì chứ chủ nhật cho con ngủ tiếp đi mẹ..."

"Aaaaaaaaaaaa!!!!!!!!" _ Hạo bất ngờ trở người qua bên kia thì bắt gặp gương mặt phóng đại  của Thừa Thừa đang nhìn mình.

" Ối giồi ôi làm ta giật mình bay hết cả hồn!!" _ Hạo Hạo hậm hực chửi mấy tiếng.

"Ủa tôi làm gì mà giật mình ?"_ Thừa Thừa chưa nín được cười bảo.

" ai mượn anh, đã lén lén lút lút mò vào phòng không gõ cửa, lại lén lén lút lút lèm bà lèm bèm, ai lại không giật mình!!"

"Tưởng ngại chứ "

Cái tên này bị ảo ma canada à ?
Hạo nghĩ thầm trong sự khinh bỉ, tay bấu lấy cái gối bên cạnh thiếu đường muốn chọi vào tên kia .

"Ngại cái đầu anh, học kèm không ngại mà giờ lại ngại à ? Bớt coi phim Hàn Quốc lại đi anh trai ! Bước tới giúp em đứng dậy đi  !!"
Hạo thiếu đường muốn kí đầu hắn ta lắm rồi. Hậm hực mấy tiếng rồi mới chịu bước xuống xỏ dép đứng dậy.

" mới sáng mà giang hồ nổi dậy rồi hả thằng nhóc này!" _ một tay dìu, tay kia anh vò lấy đầu tóc rối tung mới thức dậy của cậu, lại kí 1 cái ,này thì giở thói giang hồ !

Những gì tiếp theo đơn giản là 2 người ngồi cùng nhau ăn sáng, nói luyên thuyên một hồi chuyện trường lớp, chuyện tuần trước em được 9 điểm môn lý, chuyện hôm nọ anh bị phạt vì làm bể lọ thí nghiệm trong phòng hoá... rồi em ngồi coi tivi, anh rửa chén,... hai người ngồi coi phim trên sofa một lúc thì Hạo cũng lim dim.

" Anh qua nhà lấy đồ chút, đừng đi lung tung"_ Thừa Thừa đột nhiên đứng dậy làm Hạo hơi giật mình một chút, nhưng mắt thì vẫn nửa nhắm nửa mở trả lời .

" Biết rồi nói nhiều ghê"

Tầm 30 phút sau , Thừa Thừa quay lại, trên tay là một cây guitar và một bộ bài tây.

" cũng biết đánh guitar sao ?"_ cậu miệng nhai miếng táo cắn dở , giọng điệu mỉa mai đáp.

"Thì sao ? Giấu nghề đó"

" cũng đang chán, đàn bài gì cũng được"

Anh chỉ gật gù mấy cái, lấy chiếc đàn guitar ra khỏi chiếc bọc đen, có lẽ chủ nhân của chiếc đàn này đã không đụng nó quá lâu rồi. Nó vẫn không hỏng, chỉ là rất bụi, sau khi lau chùi cậu mới để ý trên thân đàn có dán những chiếc sticker đầy màu sắc, có miếng đã bị chủ nhân lột ra, để lại vệt giấy keo trắng.

" Một năm rồi đây..."_ Thừa Thừa vừa lau đàn nói.

" Nè , guitar đẹp vậy mà chẳng giữ gìn gì cả"_ cậu bĩu môi.

Anh không nói gì, chỉ cười. Chỉnh dây một chút, tiếng đàn vang lên, đôi tay trên chiếc đàn thoăn thoắt hoà với giọng hát trầm ấm mà êm ái của anh.
Cậu cũng im lặng lắng nghe, một lúc thì nhịp theo tiếng đàn, nghiêng người qua lại, rồi một lúc lại hát theo. Tiếng hát 2 người vang lên trong căn phòng trống, hoà hợp đến lạ. Cứ hết bài này đến bài khác, dù anh đã than mỏi lưng vì ngồi lâu nhưng cậu đề xuất bài nào anh cũng đồng ý mà đánh tiếp.

" được rồi , bài cuối rồi đó"_ Thừa Thừa đặt đàn dựng lên cạnh bàn , đứng dậy làm động tác vươn vai.

" Ơ, nhưng em muốn nghe nữa .."

" Hôm khác đi, ăn trưa rồi chiều anh bắt đầu ôn bài cho em, chẳng phải 2 tuần nữa kiểm tra giữa kì sao ?"

" Ừ nhỉ, chán thật....Mà này , nếu em được điểm cao thì có được thưởng không đó ?"

" có thể đó.. "_ anh ra vẻ suy nghĩ một lúc đáp.

" Hứa đó nhé!"

" Hứa!"

Tất nhiên bữa trưa là do anh nấu, còn em phụ làm thinh, làm màu, làm ngơ.

2 giờ chiều, trời đầu đông mang theo những làn gió
se se qua cửa sổ , đủ lạnh để có người rùng mình mà tiện tay đóng cửa sổ lại .

" câu này em phải dùng công thức này...rồi bấm máy tính mới ra, nhớ chú ý điều kiện."

" rồi em hiểu rồi"

" làm thử để thi này xem, trên 8 điểm thì nghỉ nhé!"

" Ơ... gì ép người quá đáng vậy?"_ Hạo vẻ mặt buồn hiu cố làm nũng.

"Thì để xem em hiểu bài chưa. Với anh tin với sức của em chắc chắn sẽ được mà, cố lên."

Hạo có vẻ động lòng trước lời cổ vũ, miễn cưỡng làm bài khảo sát.

"8,75; suýt soát 9 điểm!" _ anh đảo mắt trên tờ bài làm gật gù hài lòng.

" oà, thật sao? Em còn tưởng chưa đến 7 điểm nữa cơ. Anh thấy em giỏi chưa ??"

"Anh đã bảo là sẽ được mà, cố gắng thi giữa kì trên 9 thì sẽ được phần quà bí mặt đó . Cũng không uổng công tui kèm từ đầu năm chứ."

" Hạo này chắc chắn sẽ làm được!"

"Sẽ được!  bây giờ chúng ta qua dạng..."

——————————-
" hôm nay ngang đó thôi, mai anh sẽ qua ôn tập tiếp. Mà chân em đỡ đau chưa ?"

" cũng....tạm ổn.. Anh đừng lo , em mà, sẽ sớm lành thôi à. Anh về nghỉ đi!"_ cậu chọt chọt vào cái cổ chân mình rồi đưa lên xoay mấy cái.

"Ừ, ba mẹ em về thì anh về"

"....."

Không gian dường như lắng đọng trong 1 khoảnh khắc, chỉ có tiếng thở đều của hai người, chừa lại sự bâng khuân gì đó không nói nên lời.

"Anh... tại sao không chơi đàn nữa ? Chẳng lẽ nhanh chán đến vậy sao?"_ Cậu mở lời, phải phá tan sự ngột ngạt này thôi.

"Không phải chán... chỉ là ừm..."_Anh đối thế ngồi cho thoải mái hơn, tay chống cằm, có vẻ đang hồi tưởng lại gì đó.

" là sao?"

" thì trước kia cũng từng cảm nắng người ta, rồi vì người ta mà tập đàn.. nhưng rồi cũng bị từ chối, cả hai đồng ý làm bạn, cũng rất tốt."

"....."

"Sau đó anh quyết định dẹp tình cảm và mấy việc đàn hát qua một bên, tập trung vào việc học , dù sao cũng cuối cấp rồi.Sau đó cũng cảm thấy không sao hết.Tình yêu, phải để cho nó tự đến, chỉ có trời mới biết tình yêu khi nào sẽ đến với ta"_ từng câu nói thoát ra thật nhẹ nhàng, bâng quơ, không có một chút nặng nề.

"Vậy bây giờ lại đàn rồi?.."

cậu cố gẳng hỏi một câu  gì đó, nhưng cuối cùng lại bỏ lửng.

" Bây giờ là đàn vì anh thích, anh thích âm nhạc, anh thích hát, thích chìm đắm trong những cảm xúc mà nó mang lại . Hơn nữa, anh cảm thấy đây là một sự đánh dấu rằng trái tim anh đã sẵn sàng để chào đón những thứ mới mẻ hơn, như một ai đó mới chẳng hạn ?"

Anh như hiểu tâm trạng cậu, mỗi câu nói như một câu trả lời cho mọi tâm tư trong đầu Hạo, lại đôi phần nào trấn an một thứ cảm xúc gì đó.

Có lẽ họ biết, biết người kia đang nghĩ gì, nhưng những suy nghĩ ấy ,chúng chỉ như những làn gió đầu đông, vụt qua để vấn vương trên ta cái sự buốt nhẹ rồi đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net