Câu chuyện thứ 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lam ngồi vào sau lưng Thần, cẩn thận thi pháp chuyển dời cấm thuật. Ước chừng qua một nén nhang, Tử Lam chậm chạp thu tay lại, Thần lại đau hừ một tiếng, thân thể mềm nhũn ngã ngược về phía sau.

“Thần, ngươi làm sao vậy? !”Tử Lam vội vàng chống đỡ thân thể của y.

Hai tay Thần ôm chặt lấy phần bụng, “Ách. . . Hài tử. . . Giống như không tốt lắm. . . A. . . Giúp ta một chút. . .”

Tử Lam cúi đầu vừa nhìn, lập tức quá sợ hãi, một dòng máu đỏ tươi dưới thân Thần tràn ra, rất cá xu thế lan rộng. Tử Lam vội vàng đỡ Thần nằm xuống, đem linh lực của mình độ vào phần bụng của Thần.

Nhìn lông mày nhíu chặt của Thần dần dần buông lỏng, hô hấp cũng không hề dồn dập, Tử Lam cái này mới ngừng lại được.

“Máu đã đã ngừng lại, ta giúp ngươi rót vào chút ít linh lực, bảo vệ nó lúc này không ngại, chỉ tiếc không phải huyết mạch giống nhau, chỉ sợ duy trì không được quá lâu.”

“Đa tạ. . . Hôm nay nếu không phải ngươi, ta cùng đứa nhỏ này chỉ sợ cũng. . .”

“Thân thể lỗ lã lợi hại như vậy, làm sao có thể chống được hài tử xuất thế? Sau này giờ Tý mỗi đêm ngươi khôi phục chân thân, ta đến độ ngươi nửa canh giờ linh lực, làm cho hài tử đáng thương này không đến mức nhốt tại trong bụng ngươi.”

Quan trọng nhất là làm cho ngươi giảm bớt chút ít thống khổ, bình yên chống được đến lúc hài tử ra đời. Tử Lam chung quy không nói ra miệng.

Có lẽ đích xác là sợ, Thần không có cự tuyệt, chẳng qua là nói khẽ, “Đại ân kiếp này, kiếp sau tất báo.”

Tử Lam hừ lạnh một tiếng, “Ta làm như vậy cũng không phải muốn ngươi báo ân, hài tử hấp thu đủ nhiều linh lực, thời cơ chín muồi ngươi còn có nếm mùi đau khổ rồi, nói cái gì kiếp sau, hay là trước đem ngươi đời này quản tốt đi. . .”

“Ngươi vì cái gì muốn học bí thuật?” Thần đột nhiên hỏi.

Tử Lam sững sờ, lập tức phẩy tay áo bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Tất nhiên là cho ta thêm chút phúc lợi sau khi làm tộc trưởng.”

Từ sau đó mỗi đêm giờ Tý, Tử Lam cũng sẽ ở trong phòng thiết lập kết giới, độ nửa canh giờ linh lực cho Thần đã hóa thành hồ ly trắng.

‐------------------‐---------------------------------‐-------------------

Chương 4

Editor: Sakura Trang

Trong thoáng chốc hài tử đã có hơn tám tháng, thai bụng rất tròn đứng thẳng ở trước người Thần, đã mang đến cho eo của y gánh nặng không nhỏ.

“Ách. . . Hô. . .”Đang tại phòng bếp bận việc nghe thấy thanh âm Thần vội vàng xông vào trong phòng, thấy Thần một tay nâng bụng đế một tay chống đỡ khuông cửa, thật sâu hô hấp.

“Thần, là hài tử lại náo ngươi rồi sao?”Huyễn vội vàng qua đỡ tay Thần, chậm rãi dìu y ngồi ở trên giường.
“Là nhi tử ngươi đang tại đá ta, muốn tới cảm thụ một chút sao?”

Huyễn đặt lỗ tai dán lên bụng Thần, cảm nhận được chân nhỏ hài tử đang tại đá lung tung, “Nó thật sự vô cùng có lực mà, Huyễn ngẩng đầu nhìn Thần, “Ngươi nhất định chịu không ít đau khổ.”

“Chỉ cần hài tử khỏe mạnh bình an, ta chịu nhiều đau khổ hơn nữa cũng không tính là gì.”

Huyễn ôn nhu vuốt ve phần bụng Thần, nói khẽ, “Cho nên a bảo bảo, ngàn vạn không muốn tra tấn phụ thân con, bình an giáng sinh, chúng ta a, đều đang đợi để yêu con…”

Ban đêm giờ Tý, Tử Lam đúng giờ xuất hiện, hai người ngồi ở trong viện nói chuyện với nhau.

“Hôm nay hài tử có náo ngươi sao?”

“Tháng lớn hơn, hài tử là động hơn chút ít. Cũng là may mắn mà có ngươi mới bảo vệ phụ tử chúng ta an ổn đến nay.”

“Kỳ thật ta và ngươi đều rõ ràng, bây giờ an ổn chẳng qua là biểu hiện ra an ổn, linh lực ta truyền cho ngươi đều bị hài tử hấp thu, cũng không chính thức dùng tại trên người của ngươi. . . Khụ. . . Phụ thể còn đang từ từ suy yếu, huống hồ, đứa nhỏ này nó. . .”

“Phương diện này, ta biết rõ. “Thần nhàn nhạt nói.

Tử Lam thở dài một hơi, “Ta đây liền trực tiếp nói cho ngươi biết rồi, những ngày này ta đã thử các loại biện pháp, phàm là có một chút lực rơi vào trên người của ngươi nó đều cướp cơ hội, chẳng qua là đứa nhỏ này cũng thật là bá đạo điểm. . . Khụ. . . Một chút cũng không nguyện để lại.”

Thần đột nhiên cảm thấy có chút lòng khó chịu, vịn eo cẩn thận từng li từng tí đứng lên, Tử Lam vô thức thò tay đi đỡ, lại đột nhiên thân hình dừng lại đứng ở không trung, thu tay lại trở về che ngực.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi bị thương?”

“Vết thương nhỏ, không sao.”

“Nếu như bị thương, vậy không bằng hôm nay coi như thôi.”

“Không ảnh hưởng, nắm chặt thời gian, làm cho ngươi sớm chút nghỉ ngơi.”

Tử Lam là một con hồ ly đỏ, linh lực màu lửa đỏ bao phủ chung quanh da lông thuần trắng của Thần hiện ra một tàng nhiệt.

Y vào ban ngày không cẩn thận bị nội thương, thương thế kia nói có nặng hay không, nhưng ít nhiều vẫn là sẽ ảnh hưởng đến linh lực khống chế. Tử Lam một lòng đều nhấc cao, sợ trong quá trình truyền linh lực có cái gì gì độ lệch đả thương Thần, rồi lại hoàn toàn không có chú ý kết giới chung quanh lúc sáng lúc tối, không bao lâu liền triệt để biến mất, màu lửa đỏ sáng ngời lập tức chiếu sáng cả sân nhỏ.

Hồ ly trắng hóa thành hình người, đang muốn muốn đỡ eo đứng dậy, bị nam tử trước mặt duỗi tay đè chặt.

Nam tử mở miệng, “Đừng đứng dậy, sớm đi nghỉ ngơi đi. . .” Lập tức biến mất tại trong bóng đêm.

Đây hết thảy đều bị một người ngoài cửa sổ nhìn ở trong mắt, người nọ mở to hai mắt, chăm chú che miệng lại, không thể tin lui về sau hai bước, lảo đảo chạy đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Huyễn đỡ Thần đi lại chậm rãi trong sân.

“Nếu mệt liền nói cho ta biết, đừng chống đỡ.” Huyễn có chút lo lắng mà nhìn Thần.

“Ta không mệt, đại phu không phải nói nhiều đi đi lại lại có trợ giúp sinh sản sao?” Thần khẽ vuốt bụng nói.

“Cũng không biết khi nào sẽ sinh…”

Đột nhiên xa xa truyền đến một hồi bạo động, một đám thôn dân tay cầm xẻng sắt, xiên cá chạy về phía Huyễn và Thần, cầm đầu đúng là hàng xóm Triệu đại ca.

“Chuyện gì xảy ra. . . Ai các ngươi làm gì? !” Huyễn chính muốn tiến lên hỏi thăm, chỉ thấy Triệu đại ca một cước đá văng cửa sân, chỉ vào Thần thét lên, “Chính là y, y là hồ yêu, bên trong bụng cũng là yêu nghiệt, Huyễn, ngươi bị yêu thuật của hồ ly mê mắt rồi!”

“Triệu đại ca, chúng ta là hàng xóm, Thần là dạng người gì ngươi làm sao sẽ không rõ ràng?” Huyễn đem toàn bộ thân thể Thần bảo vệ tại sau lưng, “Ta không biết chúng ta như thế nào đắc tội ngươi rồi, ngươi lại ngậm máu phun người như vậy?”

“Ngậm máu phun người? Ta cho ngươi biết, ta ngày hôm qua đi tiểu đêm thấy trong phòng các ngươi ánh lửa chói mắt, hảo tâm sang đây xem nhìn tình huống, cũng không nghĩ đến vừa vặn thấy quá trình hồ yêu hóa thành hình người, may mắn ngày hôm qua ta chạy trốn nhanh, nếu không có khả năng đã thức ăn trong miệng y rồi!”

“Đúng vậy a, ngày hôm qua trong đêm ta cũng trông thấy ánh lửa rồi!”

“Ta cũng nhìn thấy!”

“Ta cũng nhìn thấy!”

Huyễn nhịn không được quay đầu lại nhìn Thần, Thần chẳng qua là đứng ở nơi đó bảo vệ phần bụng trọn trịa, không có bối rối chút nào nhìn mình, trong mắt có chút có thứ gì đó không nói nên lời.

Có đôi khi, một ánh mắt là có thể hiểu rõ hết thảy, chẳng qua là Huyễn vẫn như cũ ngăn tại trước người Thần, “Không có khả năng! Các ngươi nói bậy! Thần mới không phải cái gì hồ yêu, các ngươi ban ngày ban mặt xông vào trong nhà của ta vu oan ái nhân và hài tử của ta, các ngươi có rắp tâm gì?”

Triệu đại ca bước một bước về phía trước, quay người nói với các thôn dân, “Mọi người chớ quên, mấy tháng này đến nay chúng ta thu hoạch thảm đạm, cuộc sống trôi qua có bao nhiêu khó, tất cả mọi người nói là thiên tai hàng lâm, bây giờ nghĩ lại sợ là yêu nghiệt đến thế gian, không có khả năng lại để cho hồ yêu kia sinh hạ hài tử a!”

“Giết y đi!”Một thanh âm bạo khởi, trong đám người được nhiều người ủng hộ. Mọi người cầm lấy vũ khí vọt tới phía Thần.

“Muốn thương tổn hài tử của ta!” Ánh mắt Thần lăng lệ ác liệt, hai tay vừa lộn, một đạo bạch quang hiện lên, mấy cái thôn dân sắp đụng phải y lập tức bị bắn đi ra.

‐------------------‐---------------------------------‐-------------------

Chương 5

Editor: Sakura Trang

“Các ngươi nhìn! Ta nói đều thật sự! Y thật là hồ yêu!” Triệu đại ca nước bọt bay tứ tung.

Huyễn ngốc đứng ở trước người Thần, khiếp sợ nhìn Thần, “Ngươi thật sự. . .”

“Ách. . .” Thần không kịp đáp lại hắn, vừa rồi bỗng nhiên sử dụng linh lực đồng thời, một hồi quặn đau từ bụng lan tràn ra, Thần gắt gao bụng, dưới chân có chút phù phiếm.

Huyễn vô thức đi đỡ Thần, Thần nhìn xem ánh mắt của hắn nói: “Tin tưởng ta. . . Ách. . .”

Đột nhiên có người khống chế được cánh tay Huyễn, kéo hắn lùi về phía sau, Thần nhất thời mất đi lảo đảo hai bước về phía trước, ngay sau đó lại xông lại hai cái tiểu tử, bắt lấy tay đang nâng bụng của Thần, dùng đầu gối huých vào khuỷu chân Thần, Thần liền thẳng tắp quỳ xuống.

“Thần!” Trong lòng Huyễn hoảng hốt, muốn tránh thoát lại bị người một gậy đánh ngất xỉu.

“A. . .” Trong bụng truyền đến toàn tâm đau, Thần thật là muốn trấn an hài tử bị chấn kinh, không biết làm sao cánh tay bị giam cầm, chỉ có thể mặc cho đau đớn quanh quẩn rơi xuống trước người.

Tay Triệu đại ca cầm xiên cá đi đến trước mặt Thần, “Hài tử của hồ yêu làm sao có thể đến thế gian? Ngươi cũng đừng trách đại ca lòng dạ ác độc, muốn trách thì trách đứa nhỏ này đầu thai sai rồi!” Dứt lời đam xiên cá về phía phần bụng nhô cao của Thần.

Ngay tại xiên cá sắp tiếp xúc đến phần bụng Thần, một đạo bạch quang cứng rắn bẻ gãy xiên cá, Triệu đại ca ngã về phía sau bất tỉnh nhân sự. “A. . .” Thần buông quyền đầu nắm chặt ra, y liên tiếp hai lần cưỡng ép thúc giục linh lực hộ thể, trong bụng chợt nổi lên một hồi kịch liệt đau nhức, thân thể của y rút cuộc không chịu nổi, rốt cuộc tại một tiếng kêu đau trong đã mất đi ý thức, mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Mọi người không dám đả thương Thần, có người đề nghị, vì phòng ngừa hồ yêu lần nữa công kích người, đem hai người bọn họ nhốt trong phòng, dùng khóa sắt treo ngược hồ yêu lên, đợi Triệu đại ca tỉnh làm tiếp định đoạt.

*

Huyễn trợn mắt chỉ cảm thấy cái ót một hồi đau nhức, ngẩng đầu càng là nhìn thấy mà giật mình: Thần cúi thấp đầu, tóc dài lộn xộn tán lạc trước người, hai tay bị hai cây khóa sắt dài trói lại tại trên xà nhà, hai chân trên mặt đấtz quỳ trên mặt đất, thai bụng rất tròn đột ngột trước người đã thành xu thế hạ xuống.

Huyễn quỳ gối qua, đẩy ra tóc dài của Thần, nước mắt lập tức liền chảy xuống ái nhân của hắn lúc này hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, trên trán hiện đầy mồ hôi lạnh, hắn nhẹ giọng kêu: “Thần, ngươi tỉnh. . .”

Thần dường như hành tẩu tại hầm băng, toàn thân mỗi một chỗ đều lạnh thấy đau, nhất là nơi bụng giống như khối băng rét lạnh cứng rắn, y không biết nên đi tới đâu, thẳng đến một thanh âm xuất hiện.

“Thần, ngươi tỉnh a. . .”

Thần bắt đầu khôi phục ý thức, giác quan thân thể mỗi một chỗ tranh lên trước đoạt sau kích thích đại não của y, y không có mở mắt đã cau chặt lông mày, muốn dùng tay xoa nhẹ phần bụng đau nhức không thôi nhưng lại cảm nhận được khóa sắt giam cầm.

“Ách. . .”

Thấy Thần tỉnh lại, Huyễn không kịp mừng rỡ, “Làm sao vậy Thần? Có phải hay không lại đau?”

Thần ngẩng đầu yên lặng nhìn Huyễn, khẽ mở bờ môi hơi khô, “Ta còn tưởng rằng. . . Ngươi cũng giống bọn họ cho ta là yêu quái. . .”

“Ngươi mới không phải yêu quái, ngươi là đồ ngốc, Huyễn dùng ống tay áo từng chút từng chút lau mồ hôi trên trán Thần.

“Mặc kệ ngươi là nhân loại hay vẫn là cái gì khác, đều là người ta để trên đầu quả tim để yêu, ta tin tưởng ngươi, cũng xin ngươi tin tưởng ta.”

Thần bài trừ đi ra một tiếng cười khẽ, “Sớm biết như vậy. . . Liền sớm chút nói cho ngươi biết rồi. . . Ách. . .”

Huyễn hoảng loạn lên, “Hài tử lại náo ngươi rồi sao, ngươi đợi đấy, ta đây sẽ thả người xuống.”

Huyễn vịn Thần đựa vào đầu giường, cảm nhận được đến phần bụng Thần trở nên có chút cứng rắn.

“Ách. . . Chậm một chút, “Thần rốt cuộc có thể vuốt ve đến phần bụng cao ngất, xúc cảm lòng bàn tay lại để cho lòng của y trầm xuống, “Đừng làm bị thương hài tử. . .”

Huyễn tại dưới bụng Thần vuốt ve qua lại, Thần nhắm mắt lại cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu.

“Ách a. . .” Đột nhiên một hồi đau đớn không giống với thường ngày kéo tới, Thần rất nhanh xiết chặt y phục trên bụng, cắn răng đau nhức hô ra tiếng.

Kèm theo đau đớn, phần bụng từng đợt co rút nhanh, y cảm thụ, thân thể của mình mình đã không có biện pháp cung cấp linh lực hài tử cần rồi, hài tử bắt đầu làm động, đây là đau bụng sinh, nó muốn sinh ra.

“Lại đau? Có phải hay không vừa rồi bọn họ làm bị thương bụng của ngươi rồi hả?”

“Không. . . Không là. . . Là con của ngươi. . . Nó muốn đi ra. . . Ách a. . .” Thần khống chế không nổi mà khẽ dùng sức.

Huyễn nghe vậy bối rối mà nhìn về phía phần bụng Thần, “Không phải mới hơn tám tháng sao? Làm sao lại đột nhiên muốn sinh ra. . . Ngươi chịu đựng, ta đi chuẩn bị cho ngươi…” Hắn dứt lời liền chạy về phía cửa, lúc này mới nhớ tới bọn hắn bị người khóa… mà bắt đầu lo lắng và tức giận đồng thời lật xông tới, hắn một quyền đánh trên cửa, hai tay đạp đến nỗi khóa sắt ngoài cửa vang leng keng.

“Mở cửa! Vì cái gì khóa lại chúng ta? !”

Thật vất vả chịu đựng qua một lần đau bụng sinh, Thần ngẩng đầu nhìn hướng Huyễn, “Huyễn. . . Trở về đi. . . Bọn hắn sẽ không mở cửa. . .”

“Nhưng ngươi muốn sinh, không có người hỗ trợ cũng không có nước ấm. . .” Huyễn quỳ gối bên giường nắm chặt tay Thần, lòng bàn tay ướt át một mảnh.

Thần chăm chú cầm chặt tay Huyễn, “Ta còn ngươi nữa. . . Có ngươi là đủ rồi. . . Chúng ta cùng một chỗ nghênh đón đứa bé này. . .”

Tại trong hai canh giờ kế tiếp, đau bụng sinh lại đây tập kích rồi bốn năm lần, một lần so với một lần kịch liệt chút ít, Thần cũng chỉ là nhắm mắt lặng yên chịu đựng, ngẫu nhiên kêu đau một hai tiếng.

Hài tử đang từ từ dời xuống, phần bụng cao ngất dần dần thay đổi hình dạng. Thần gắt gao nhịn xuống không dùng sức, y rất sợ hãi, y sợ hãi chính mình kiệt lực mà không sinh được dưới đứa bé này, y sợ hãi chính mình sinh hạ đứa bé này muốn cùng hai cha con bọn họ chia lìa.

‐------------------‐---------------------------------‐-------------------


Chương 6

Editor: Sakura Trang

Dưới mấy lần đau bụng sinh, Thần có chút mỏi mệt, lâm vào một lần mê man ngắn ngủi.

Hay vẫn là cảnh trong mơ kia, chính mình sinh sản sắp tới, đã không có linh lực có thể thi triển, thủ lĩnh quân địch cầm lấy đao đam về phia bụng của mình, chính mình duy nhất có thể làm, chỉ có bảo vệ phần bụng, nhắm chặt hai mắt. Không có lưỡi dao sắc bén phá bụng máu tươi ba thước trong dự đoán, đau đớn rồi lại mãnh liệt gấp trăm lần, càng giống là đặt gánh nặng nghìn cân tại trên bụng, áp y thở không được.

Thần bỗng dưng mở hai mắt ra, trước mắt không có thủ lĩnh và đao, chỉ có ái nhân canh giữ ở bên giường mắt ân cần.

Thần vừa định đáp lại, phần bụng bỗng nhiên một hồi co rút nhanh, đau đớn vọt tới giống như thủy triều.

“A. . . Đau quá. . .” Có cỗ lực lượng trong bụng chậm rãi dời xuống, giống như là muốn bức bách y ưỡn bụng dùng sức, y cảm giác được có đồ vật gì đó đang từ từ mở ra.

“Huyễn. . . Giúp đỡ ta xem một chút. . . Hài tử. . . Phải không là. . . Mau ra đây rồi. . .” Thần thở gấp nói.

Huyễn vội vàng rút đi y phục dưới thân Thần, “Không có, Thần, cung khẩu không có mở, nhìn không tới hài tử. . .”

“Nó… Đang đi xuống… Ách… Bụng ta đau quá…” Thần một tay nâng bụng, một tay cầm lấy bả vai Huyễn, thân thể theo đau đớn mà run rẩy.

“Thần, kiên trì thêm chút nữa, rất nhanh có thể sinh đi ra. . .” Huyễn vô kế khả thi, chỉ có thể an ủi Thần.

“Huyễn ngươi. . . Nói chút gì đó. . . Ách. . . Ta. . . Vô cùng đau đớn. . . A. . .”
Cảm giác được tay nắm trên vai chính mình mình độ mạnh yếu đột nhiên tăng lớn, Huyễn biết rõ Thần hy vọng có thể chuyển di chút lực chú ý, liền ngồi ở trên giường, ôm Thần trong ngực, một bên thay giúp y xoa bóp bụng, vừa nói “Kỳ thật đêm qua, ánh sáng kia ta cũng nhìn thấy.”

“Ách. . . Ngươi lại. . . Một điểm. . . Cũng không sợ hãi?”

“Ta nhìn thấy hồ ly màu trắng trong ánh sáng đó, ta nhớ được ta lần thứ nhất thấy nó, nó bị nhốt trong kẹp thú bị thương chân, ta hảo tâm đi cứu nó, lại bị nó hỗn loạn cắn ngược lại một cái trên tay, về sau cái kia vô tình vô nghĩa tiểu hồ ly nha, tổn thương khỏi hẳn sau liền chạy, ta cho là nó sớm đem ta ta đã quên, vĩnh viễn sẽ không trở về rồi. . .” Huyễn cúi đầu xuống hôn cái trán Thần.

“Nó. . . Ách. . . Không có quên. . . Ngươi a. . . Nó. . . Một mực… Tại bên cạnh ngươi. . .” Thần suy yếu đáp lại.

“Nó theo giúp ta trải qua cuộc sống nghèo khó, cho ta trải qua hoài thai vất vả, hiện tại lại muốn chịu đựng thống khổ sinh sản. . .”

“Ách a. . .” Phần bụng lại một trận co rút nhanh, hài tử động quá lợi hại, tập trung tinh thần di chuyển xuống dưới, kéo theo từng bộ phận đều đau nhức, đôi tay Thần đè chặt bên cạnh bụng, tại trong ngực Huyễn không bị khống chế ưỡn người lên dùng sức xuống dưới.

“Bụng. . . A. . . Đau quá. . .”

Huyễn đỡ Thần nằm thẳng xuống, có thể rõ ràng thấy thai bụng rất tròn rơi xuống tại giữa hai chân —— hài tử nhập bồn rồi.

Huyễn lập tức xem xét tình huống dưới thân Thần “Mở ba ngón tay, còn không có vỡ ối, ngươi nhất định phải chịu đựng!”

Thần toàn thân cao thấp chỉ có một áo mỏng màu trắng, sớm đã ướt đẫm mồ hôi, phác hoạ hình dáng phần bụng dáng đặc biệt rõ ràng.

“Ách a ——— ”

Tay Thần tại bên cạnh bụng đột nhiên bắt lấy y phục nắm chặt, ngửa cổ ưỡn người phát ra một tiếng kêu đau tê tâm liệt phế.

Vỡ ối rồi.

Nước ối màu vàng mang theo tơ máu tuôn ra, mang đi huyết sắc còn thừa không có mấy trên mặt Thần, đổ mồ hôi lại phủ thêm một tầng, đau đớn biến thành không có khoảng cách.

“Đau quá. . . Ân. . . A. . .” Thần cong người lên muốn dùng sức hướng phía dưới.

Đúng lúc này, tiếng khóa sắt ngoài cửa vang lên.

Nhảy nhảy đất  đứng lên, cảnh giác mà nhìn phương hướng cửa.

Cửa bị đẩy ra, Triệu đại tẩu bưng một chậu nước ấm, thả trên mặt đất trong cửa, biểu lộ phức tạp liếc nhìn Thần, không nói một lời rời đi.

“Ách a. . . A. . . Đau quá. . . A. . .” Nước ối vừa vỡ, đau đớn phô thiên cái địa cuốn tới, hài tử đã tìm được cưa ra, liều mạng tở mình trong bụng, toàn thân Thần run rẩy bất thường.

Huyễn chậm rãi nhấc lên cái chăn trên đùi Thần, thấy sản khẩu đã mở đến sáu ngón, không ngờ ái nhân ngờ đau nhức đến tê tâm liệt phế, cảm thấy không khỏi hoảng loạn lên, tình hình phụ thân sinh sản khi còn bé lại xuất hiện ở trước mắt.

“Thần! Thần ngươi chịu đựng! Ngươi nhất định có thể bình an sinh hạ hài tử mà!”

“A. . . Yên. . . Yên tâm. . . Ta nhất định. . . Sẽ. . . Sinh hạ được. . . Ách a. . .” Thần hơi mở hai mắt bị mồ hôi thấm ướt, vốn định nhếch một nụ cười, lại bị đau đớn cắt ngang.

Phần bụng kịch liệt đau nhức không ngừng lại để cho Thần gần như tan vỡ, xương chậu bị cứng rắn đẩy ra, dưới thân tràn ngập cảm giác kìm nén, nhưng cũng may những thứ đau đớn này đều nói rõ tiếp tục dùng sức đã có hiệu quả, hài tử đã đạt tới sản khẩu.

“Ân a —— ”

Sắc mặt Thần trắng bệch, môi cũng trắng bệch, dụng hết toàn lực đều muốn đem huyết nhục trong bụng nhục đẩy nặn đi ra, nhưng mà chỉ có hình dáng phần bụng co rút lại vô lực đáp lại y.
Huyễn nhìn xem sản khẩu Thần theo dùng sức khẽ mở khẽ đóng, nước ối từng đợt chảy ra, mang theo càng ngày càng nhiều máu, duy chỉ có không thấy bóng dáng hài tử.

“Ách. . . Hài tử… Có thấy đi ra không. . . A. . .”

“Không có, lại thêm chút sức đi, liền nhanh rồi liền nhanh rồi. . .”

Rõ ràng cảm giác được hài tử ngay tại dưới người, nhưng cho dù dùng sức như thế nào liền hết lần này tới lần khác không di động nửa phần, thời gian dài dùng sức không có kết quả và đau bụng sinh tra tấn lại để cho Thần cảm thấy khủng hoảng, y sợ mình một giây sau sẽ mất đi ý thức, sau đó nước ối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net