Hư hư thực thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất chợt mở mắt, cô nhìn thấy một người con trai ngồi trên đầu giường mình *Ngồi ngổm dậy*, vẫn chưa thể tĩnh táo hơn ...
-Ơ... *hắn ta đang làm gì ở đây? Đi lạc à? Nhầm phòng à? Hay có ý định xấu với mình? WHY? WHy?... why?*

  Cô nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, anh chẳng nói gì rồi nhìn vào màn hình điện thoại *2h45'*, rồi tiếp tục nhìn cô... Cô quay lưng đi, gục đầu vào tường rồi lơ mơ ngủ (vì cô đang rất buồn ngủ). Anh đứng dậy:
-Thôi em ngủ đi! *anh đi xuống tầng dưới*
Chỉ đợi thế, cô nằm xuống, bất giác nhìn sang thấy chiếc ví lúc nãy bị anh lấy mông đè bẹp: * lẽ nào anh ta có mưu đồ trộm cướp, nhưng bị mình phát hiện :v *. Cô đưa tay bỏ ví xuống dưới gối rồi ko kịp suy nghĩ thêm, cô ngủ lúc nào không hay.
Cô 18 tuổi. Hôm nay, công ty bố cô tổ chức liên hoan 2/9, cô theo bố cùng nhân viên công ty đi hát hò, gần 2 giờ sáng mới về, mà giờ này các nhà trọ đều đóng cửa nên mọi người ở lại công ty. Riêng cô được ngủ ở phòng bảo vệ, bố cô ngủ cách đó tầm 8m, những người khác ngủ tầng dưới, nên cô an tâm ko đóng cửa phòng, cộng thêm cái phòng quá chật để nhét được cái quạt :v ...

  Cô lại bất giác mở mắt, một lần nữa cô trợn tròn mắt , mặc dù không rõ mặt anh ( trời tối và cô bị cận), nhưng cô dám chắc anh này với anh lúc nãy là một! Anh thì thào, giọng trầm ấm nói cái gì đó mà trong lúc lơ mơ buồn ngủ cô ko tài nào nghe nỗi. Rồi anh nói rõ hơn:
- Làm người yêu anh nhé!
Cô chẳng rõ mình có nghe nhầm ko, nhưng cố trấn tỉnh, rồi cũng thì thào:
  -Thôi anh đi ngủ đi!
  -Nhưng anh chưa muốn ngủ!
  -Nhưng em cần ngủ, mai em còn đi học. (Thực ra mai cô vẫn được nghỉ lễ) *đưa tay đẩy anh ra*
  -...
  -Anh còn không đi em sẽ gọi bố! *giọng de dọa*
Anh im lặng nhìn cô thêm một lúc, rồi nhẹ nhàng đứng lên rồi bước đi. Dáng anh gầy gầy, anh mặc áo sơ mi trắng, quần bò màu...màu gì mà ánh đèn đường dọi vào yếu quá nên cô ko biết!
Sau lần này cô tỉnh hẳn, cô trằn trọc *thế quái này là thế quái nào? Tại sao? Ôi má ơi! Con ko hiểu! Lâu nay hắn chỉ bình thường với mình như bao người khác đâu có gì đặc biệt nhỉ? Tại sao nhỉ? Lẽ nào mình hát hay quá nhỉ? Mình hát bài "mình yêu nhau đi" có khi nào hắn tưởng bở ko nhỉ? ( thật ra cô mới là người tưởng bở, vì giọng cô thanh mát vị chanh lắm :v) Tại sao? Tại sao?...* Băn khoăn trăn trở mãi lại thêm nỗi sợ anh quay lại nên cô trùm kín chăn bông lại trong tiết trời mùa hè.

  Sáng thức giấc, cô bỗng nghĩ lại chuyện ban trước, rồi tính sẽ cứ cư xử với anh như bình thường, như chưa bao giờ có cuộc chia li, ý lộn chưa có chuyện gì xảy ra.

  Rồi cô gặp anh, vẫn cư xử bình thường, còn về phía anh... anh cũng tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra. Thế là nguyên ngày hôm đó cô không nguôi suy nghĩ *Hay hôm qua mình mơ ta? Mơ sao cảm giác thật thế? Hay mơ nhể? Ơ mà có phải thằng này ko ta? A xì! Hôm qua đã nghĩ là ông này mà nghĩ lại mình có thấy rõ mặt đâu, cơ mà có mỗi hắn mặc áo sơ mi trong đám mấy thằng mà? Nếu thế thì mơ cmnr! Nhưng cái cảm giác lúc dùng tay đẩy hắn rất thật- rất ấm! Với lại chi tiết giấu luôn cái ví xuống gối cũng là thật! Thế quái nào nhỉ? Đúng là thật! Nhưng nếu ko phải "hắn" này thì "hắn" kia là ai nhỉ? Lẽ nào là ma ư? MA Á? ÔI MAaaaaaaaa...a! Không phải! Hay mơ nhỉ? Thôi bỏ đi! Nếu là hắn thật thì sao?...*

  Cô đã cố gắng suy nghĩ, nhưng càng nghĩ cô càng thấy mông lung và mơ hồ.

  ... Một thời gian sau, cô và anh vẫn như chưa hề có chuyện  gì xảy ra.

  Vâng là không có cuộc tình nào xảy ra trong vụ việc này. Là không có nhé! Đời thực chứ không phải ngôn tình nên mấy thím đừng sống ảo nhé! Đừng nghĩ cứ một anh một cô trong một câu chuyện là yêu nhau nhé! Hehe. Thế nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net