10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên xe, tôi vẫn run bần bật. Tròng mắt tôi hoa lên và bụng tôi càng đau dữ dội, tôi lại càng buồn nôn hơn nữa. Tôi kẹp đầu mình vào giữa hai cánh tay, co rúm người lại. Hai Mét đặt một tay lên lưng tôi vuốt nhẹ làm tôi bình tĩnh lại nhưng vô ích. Hắn ta quẹo vào một khúc cua bên đường, dừng xe hẳn xe lại. Tôi vội mở cửa xe và nôn thốc xuống nền đất. Các cơ bắp trong bụng tôi co giật, tay tôi như vô lực bám lấy cửa xe. Hai Mét túm lấy mũ áo của tôi, sợ tôi choáng mà ngã nhào xuống lề đường. Tôi cứ ngồi như thế phải đến mười phút, nôn hết bữa sáng và cả dịch vị dạ dày. Cho đến khi không thể nôn thêm gì nữa, người tôi co giật từng cơn hòng tống nốt nội tạng ra ngoài. Hai Mét vỗ vỗ lưng tôi, kiểm tra xem tôi đã ổn chưa, rồi hắn mở nắp chai nước đưa cho tôi để gột sạch vị bãi nôn kinh tởm ra khỏi mồm, hắn còn chu đáo đưa kèm một miếng khăn giấy. Hắn ta kiên nhẫn nhìn quá trình tôi run lẩy bẩy nắm lấy chai nước, chậm rãi súc miệng và chậm rãi đóng cửa xe lại. Tôi liếc nhìn mình trong gương bên của xe. Trông tôi thật gớm ghiếc. Tôi ra nhiều mồ hôi và nhăn nhúm như tờ giấy lau tôi vừa vứt đi kia, mồ hôi ra đầm đìa và tóc thì bết dính vào trán. Hai Mét chỉnh điều hòa ấm lên một chút cho tôi, hắn nắm tay tôi và hỏi:

- Em thấy ổn hơn chưa? Có cần tới bệnh viện không?

Tội gật và lắc, tôi chỉ muốn về nhà thôi, về nhà và nằm bò trên cái giường của tôi ấy. Jack khởi động xe lần nữa và lái đi, cơn hoảng loạn của tôi cũng dần dần dịu xuống. Tay tôi đã bớt run và những thớ cơ ở bụng tôi chỉ còn nhức mỏi thôi chứ không đau dữ dội nữa. Gạt gạt tóc cho gọn, tôi trùm mũ áo lên và quay sang nói cảm ơn với Jack. Tôi thật lòng biết ơn chuyện vừa nãy, nếu không có hắn tôi hẳn sẽ là người đang nằm sõng xoài trên mặt đất chứ không phải Brian. Jack vẫn nắm tay tôi, những ngón tay to của hắn ấm áp bọc lấy tay tôi lạnh buốt. Bầu không khí trong xe im lặng trở lại. Tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, chân tôi nhũn ra, như không còn chú sức lực nào nữa. Chợt, Hai Mét lên tiếng:

- Tôi cảm thấy, em là một cô gái vô cùng rắc rối.

Trái tim tôi ngừng đập mất một nhịp, ý hắn là sao? Tôi bỗng cảnh giác đôi chút, toan rụt tay lại, Jack dường như ý thức được gì đó, hắn ta cười:

- À, để tôi nói rõ hơn, không em lại hiểu nhầm mất. Ý tôi là, em có thật nhiều những rắc rối quanh mình, và em vật lộn để xử lý mớ rắc rối ấy thật vất vả. Tôi sẽ không cảm thấy phiền nếu như được giúp đỡ em phần nào đấy đâu. Em thấy sao?

Tôi không hiểu ý của hắn là gì, nhưng tôi không từ chối. Phần nào đó trong tôi muốn dựa dẫm vào hắn, một nửa lại không. Tôi không trả lời, nhưng cũng không rút tay ra khỏi bàn tay dày dặn ấm áp của hắn. Mãi cho đến khi về tới nhà, chúng tôi mới buông tay nhau ra. Hai Mét xách một mớ đồ nhẹ như không, dù cho tôi nài nỉ được giúp đỡ. Sau cùng, hắn mở túi, lấy ra một bọc kẹo dẻo và đưa cho tôi, để tôi khỏi năn nỉ nữa. Chúng tôi lên tới nhà, nhưng là nhà của Hai Mét. Hắn ta kéo tôi vào trong và để tôi ngồi lên ghế sopha cùng một tấm chăn dày và bật TV cho tôi xem, còn hắn thì vào bếp sơ chế thức ăn. Hắn ta khăng khăng rằng tôi nên ngủ một chút, và tôi nhắm mắt ngủ một giấc ngắn thật, cho tới khi thức dậy, trời đã nhập nhoạng tối và tuyết cũng đã rơi. Hai Mét đang ngồi ở một đầu kia của sopha, đeo kính và đọc tài liệu gì đó. Thấy tôi trở mình thức dậy, hắn buông tập tài liệu trong tay mà tới gần tôi. Hắn ta sờ trán và chân tay tôi xem để chắc chắn rằng tôi không phát sốt, thấy tôi không có gì đáng ngại, hắn ta hỏi xem tôi muốn đi tắm trước hay muốn ăn tối trước. Tôi nhớ lại cơ thể nhớp nháp đầy mồ hôi lúc nãy của mình, rồi nói sẽ về nhà tắm. Hai Mét chỉ vào bên trong phòng tắm, ý bảo tôi vào đó xem xem. Bên trong phòng tắm, một ngọn nến thơm được đốt, tỏa ra mùi hương dễ chịu chưa từng thấy. Tôi chưa bao giờ sử dụng nến thơm vì cho rằng chúng là thứ xa xỉ, nhưng có lẽ suy nghĩ của tôi đã được thay đổi. Trong bồn ngập nước ấm và một quả bath bom đang tan dở, khăn tắm và một bộ đồ ngủ của tôi đã được gấp sẵn trên ghế. Hai Mét đứng tựa lưng vào cửa nhìn tôi đang ngó trân trân cục bath bom đang sủi bọt:

- Em thích chứ? Tôi nghĩ em sẽ thích mùi hoa hồng nên nãy có mua mấy cái cho em thử. Ngày mai nếu em thích, chúng ta có thể dùng mùi trà đen.

Tôi trút bỏ quần áo và bước vào trong bồn. Hai Mét đóng cửa lại. Qua khe cửa, tôi nghe thấy tiếng xoong nồi lanh canh, tiếng bát đĩa lách cách trên bàn. Nước ấm và mùi thơm làm cơ thể tôi đỡ nhức mỏi. Hai Mét biêt chiều phụ nữ, đó là điều tôi phải công nhận. Rồi tôi nghĩ đến đề nghị của hắn ta chiều nay. Tôi vẫn chưa trả lời nhưng trong lòng ngầm thừa nhận rằng tôi thích được hắn chăm sóc. Thứ làm tôi cảm thấy yên tâm về hắn, chính là vì hắn đã thức thời không hỏi tôi về những gì Brian nói, dù hắn ta nói cũng có nửa sự thật là đúng. Chúng tôi ở cùng nhau, nhưng mối quan hệ của chúng tôi thậm chí còn chẳng có một cái tên. Tôi tự thỏa thuận với bản thân mình rằng sẽ nhận những sự giúp đỡ của Jack, cho đến khi tinh thần và thể chất của tôi ổn hơn, để tôi có thể bắt đầu ổn định cuộc sống của mình.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi chấp chới về tương lai xa. Tôi không rõ cảm xúc của hắn ta dành cho tôi là gì, và liệu tôi có bị phụ thuộc quá vào hắn mà quên mất cách tự giải quyết vấn đề của chính bản thân mình hay không. Nhưng dần dần, những suy nghĩ ấy đi vào một ngõ cụt tối tăm, tôi ngồi dậy trong bồn tắm, ôm lấy đầu gối của mình, mái tóc ướt xõa xuống vai. Tôi lo sợ và đầy bất an, trong khi Hai Mét có thể có những lựa chọn khác ngoài tôi. Tôi lo sợ rằng khi đã hết hứng thú, hắn ta sẽ bỏ rơi tôi như một món đồ chơi cũ. Tôi sợ hãi rằng khi ấy tôi sẽ phải chật vật, khó khăn với cuộc sống chỉ còn lại một mình. Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa:

- Alice, em xong chưa? Ra ngoài đi, ngâm nước lâu không tốt đâu.

Tôi đáp lại, đứng dậy với lấy khăn và mặc đồ vào. Kiểm tra lại trong gương một lần nữa, trông tôi có khá hơn chút nào không nhỉ? Không, vẫn da nhợt nhạt, tròng mắt sâu và thâm sì vì thiếu ngủ, trông tôi như một bệnh nhân. Hai Mét chờ tôi ở bên ngoài, hắn ta dịu dàng lau tóc cho tôi bằng một chiếc khăn lông dày và ấm áp khác. Hắn ta làm những điều ấy cho tôi như một lẽ tự nhiên. Trong lòng tôi bỗng nhiên gạt phắt đi những lo sợ lúc nãy, tôi biết bản thân mình muốn thử bắt đầu một thứ gì mới với Hai Mét, tôi muốn chọn cách tin tưởng hắn lần này để xem mọi thứ có khác không, và liệu, có cơ may nào để tôi sửa chữa cái phần hỏng hỏng trong đầu tôi về bình thường một chút hay không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net