11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai Mét làm bữa tối cho tôi với cá sốt ăn kèm với rau củ nướng. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, ít trao đổi gì ngoài những thông tin vặt vãnh kiểu, tôi thích vẽ gì, dạo này tôi còn vẽ nữa không, hay tôi có đang muốn đi xem triển lãm tranh gì không. Thật ra thì tôi chưa bao giờ muốn nói những vấn đề này với người khác, nhưng để tập cho việc mở lòng dễ dàng hơn, tôi chấp nhận trả lời những câu hỏi của hắn ta. Tôi không vẽ nhiều dạo này nữa, chắc tại vì tâm trạng bất ổn, tôi vẫn có những tác phẩm đang hoàn thành dở nhưng lại chưa muốn bắt tay vào hoàn thành nốt. Tôi thường không thích đến những phòng triển lãm tranh lớn trong thành phố vì nơi đó thường bị trưng dụng để những người khác quay chụp những bức ảnh long lanh của chính bản thân họ, với những tác phẩm kia làm nền để đăng lên mạng. Tôi thường không hiểu được mục đích của việc đó, vì tôi không hay chụp ảnh, và phần cũng vì tôi ưa ngắm tranh một cách trực tiếp hơn. Một số tác giả dễ tính thậm chí để cho khán giả chạm tay vào tác phẩm của mình, để cảm nhận được những nét gồ bướng bỉnh của acrylic, những nét phác thảo thô sơ trên nền giấy hoa văn in chìm, hay mùi dầu ngai ngái của thứ sơn dầu tự pha chế theo công thức riêng để đạt được sắc độ hoàn hảo nhất. Jack chăm chú nghe tôi nói, rồi hắn tiếp lời bằng việc hắn cũng có sở hữu một vài tác phẩm nghệ thuật. Nghe đến đây, tôi nhướn mày khỏi đĩa thức ăn mà nhìn quanh nhà. Hắn bật cười:

- Ồ không, không phải ở đây, tôi không có không gian để treo tranh ở căn hộ này, nhưng ở nhà bố mẹ tôi thì có, nếu có dịp, tôi sẽ mời em đến chơi. Tôi có sở hữu một vài tác phẩm của các họa sĩ trẻ khá đặc biệt, tôi nghĩ rằng em sẽ thích chúng. Em có bao giờ đem bán các tác phẩm của mình không?

Tôi gật:

- Đôi khi, nhưng tôi chỉ bán những bức tranh mình không thích lắm, còn lại tôi thích đem tặng chúng cho người thân hơn.

Mà cũng đúng là vậy, tôi thường đem tranh của mình tặng lại cho các cha mẹ nuôi trước kia, những người từng đối xử tốt với tôi mà tôi vẫn giữ liên lạc với họ. Giữ liên lạc ở đây là việc 1-2 năm một lần vào một dịp gì đó, tôi sẽ nhắn tin hỏi thăm họ và đôi khi là gửi tặng tranh qua một địa chỉ cũ kĩ mà ký ức của tôi còn in hằn. Tôi cũng từng có một người bố tên Jack, vợ ông là Mary. Hai người không phải là cặp vợ chồng đầu tiên nuôi dưỡng tôi nhưng lại là cặp vợ chồng đầu tiên dạy tôi đứng vững trên đôi chân của mình. Mary dạy tôi cách đề phòng những tên đàn ông ấu dâm, nhận con nuôi chỉ với ý đồ tồi tệ còn Jack dạy tôi cách chạy thoát thân trong trường hợp bị bạo lực khi tôi không còn được ở với họ nữa. Xem nào, tôi mang ơn họ khá nhiều, nhưng đám con cái của họ lại ghét tôi không kể xiết, cũng đúng thôi. Jack và Mary là một cặp vợ chồng khá giả, đám con cái đó sợ vì lòng thương cảm mà hai người để lại cho tôi một phần tài sản của mình. Vậy nên họ đành đưa tôi tới một gia đình khác sớm hơn dự định. Nhưng sau này, tôi vẫn thỉnh thoảng tới thăm họ, dù cho chỉ là những cuộc gặp chớp nhoáng ở quán cà phê dưới công ty bố Jack, hay bất ngờ sắp xếp một cuộc đụng mặt mẹ Mary trong siêu thị. Sau này, Mary qua đời vì ung thư vú, Jack thì thành lập một quỹ từ thiện ở đâu đó mãi tuốt Nepal, nhưng đều đặn vào mỗi ngày mất mẹ Mary, tôi thường gửi một bức tranh tới địa chỉ nhà cũ của họ, có đôi khi là một bó hoa tới mộ bà. Tôi và bố Jack vẫn có sự liên kết của mình, tuy không mạnh mẽ nhưng chúng tôi luôn biết rằng họ đang ở đâu. Bố Jack mỗi khi quay về thành phố sẽ gửi cho tôi một ít quà. Có khi là đĩa thu âm đám trẻ con được ông dạy chơi đàn piano lần đầu, cũng có khi là một vài chiếc vòng tay mà một phụ nữ bản địa làm tặng ông để cảm tạ ông cứu đứa con sơ sinh của mình khỏi chết trong những hủ tục.

Bữa tối của chúng tôi kết thúc một cách lặng lẽ, Jack dọn bàn và để tôi rửa bát. Hắn ta mở nắp chai rượu hồi chiều và rót ra một chiếc cốc pha lê trong suốt có những đường điêu khắc xung quanh bằng bạc cho tôi. Rồi hắn ta chọn một bộ phim, ra hiệu cho tôi ngồi trên ghế dài và cùng xem. Grand Budapest Hotel. Trùng hợp thay, đó lại là bộ phim mà tôi vô cùng muốn xem nhưng chẳng thể tìm được ở đâu còn chiếu nữa. Tôi từng đi lùng khắp các rạp địa phương chỉ hy vọng họ đâu đó còn chiếu bộ phim này, nhưng đây là một bộ phim kén khán giá, và các chủ rạp phim thì cũng cần ăn cơm mỗi ngày. Chúng tôi ngồi yên lặng cạnh nhau, thỉnh thoảng hắn ta buông ra những lời nhận xét về những nhân vật trong phim, còn tôi thì lý giải tại sao họ làm như vậy bằng góc nhìn của mình. Trời trở nên lạnh buốt hơn, tôi càng co mình sát vào hắn. Hắn không hề phản ứng mà trái lại, sẵn lòng đưa một tay cho tôi dựa vào, tay còn lại thì đặt trên tóc tôi vuốt ve nhè nhẹ. Bỗng nhiên tôi có cảm giác rằng mình đang chiếm dụng người đàn ông của ai khác. Từng ngụm whiskey nóng bỏng trào xuống cổ họng tôi. Jack nói đúng, chai rượu này ngon thật. Khi không say mèm và mệt mỏi, tôi cũng có thú vui thưởng thức rượu, tôi biết ngay lời hắn ta đúng khi ngửi thấy mùi rượu bốc lên quyện cùng hương quế dìu dịu. Khi vào đến cổ họng, thứ chất lỏng ấy ngập tràn mùi cherry và quả dại, man mát như một trái cam và hăng hăng trong cuống họng với hậu vị lá xì gà. Nhưng Jack chỉ cho tôi uống một ly và hút ba điếu thuốc đêm ấy. Một thứ kiểm soát mà tôi biết mình cần tôn trọng khi ở căn nhà của người khác. Tôi nhấp từng ngụm rượu nhỏ, gảy tàn thuốc vào một chiếc bát cũ sứt sẹo mà tôi tìm thấy dưới đáy tủ bếp. Đan những ngón tay vào tóc tôi, Jack hỏi:

- Tôi không phải là một người tìm thấy niềm vui ở thuốc lá và rượu, nói cho tôi nghe, Alice, em thấy như thế nào?

Nuốt thêm một ngụm thuốc, tôi ngửa đầu lên và phả khói lên trời như một cái đầu máy xe lửa. Tôi thường làm như vậy khi ở độ tuổi 15-16, lén lút hút thuốc trong phòng vệ sinh trường. Đáp lời Jack, tôi nói:

- Cũng không biết phải tả như thế nào nữa, nhưng khi uống rượu, tôi thấy đầu mình toàn màu hồng. Kiểu như có ai lắp vào mắt tôi một filter chỉ có màu hồng và làm tôi cảm thấy ước gì mình được sống mãi trong cảm giác ấy thôi vậy. 

Thêm một ngụm rượu nữa trôi xuống cổ họng tôi, bỗng nhiên, Hai Mét kéo sát tôi vào lòng, ngồi lên trên đùi hắn. Môi hắn kề sát vào môi tôi, hắn nói:

- Vậy hãy để tôi thử một lần nhìn thấy màu hồng đó trong mắt em nhé.

Và hắn hôn tôi, một nụ hôn đầy xâm chiếm và mãnh liệt. Đầu lưỡi hắn va vào hàm răng tôi, cạy mở ra để tiến vào trong. Cằm tôi cọ sát với bộ râu ngắn ngủn của hắn. Jack là một người hôn giỏi, hoặc do rượu nặng làm tôi say ngay từ ly đầu tiên. Cách hắn ta hôn tôi đầy đam mê và chiều chuộng, nhấc bổng cái đầu nặng nề của tôi lên khỏi mặt đất. Hắn ta rê dọc nụ hôn của mình xuống quai hàm, lên má, ra sau tai tôi và liếm nhẹ, cho đến khi mọi giác quan trong tôi như bật mở, miệng tôi phải cất lên nhưng tiếng run rẩy khi đôi tay hắn chạm vào tôi bên ngoài lớp đồ ngủ mỏng manh. Cho đến khi ngọn sóng trong lòng tôi dâng trào lên, tôi kéo tay hắn đặt lên hàng khuy trên bộ đồ của mình, nức nở với một tông giọng như cầu xin:

- Ngủ với em đi, Jack, làm em cảm thấy được yêu thương đi.

Chỉ chờ có vậy, hắn ta nhấc bổng tôi khỏi ghế và bế tôi vào phòng ngủ, Dưới lớp chăn dày, Jack ôm ấp tôi như một lò sưởi nóng bỏng. Những nụ hôn dài và ướt át của hắn trải dọc cơ thể tôi, những ngón tay hắn bao bọc lấy bộ ngực tôi, ấm nóng. Jack ôm chặt lấy tôi trong khoảnh khắc hắn ta tiến vào trong như sợ tôi đau, bằng chất giọng khàn khàn khác xa vừa nãy, hắn thì thầm bên tai:

- Alice, Alice, có biết em làm tôi phát điên đến thế nào không?

Tôi cảm nhận được từng cử động hông mạnh bạo của hắn. Jack lấp đầy tôi bằng những lời khen ngợi, rằng hắn thích mái tóc của tôi như thế nào, rằng mùi thuốc lá trên người tôi quyến rũ hắn ra sao, hay hắn yêu chết đi được cái dáng vẻ tôi ngoan ngoãn để hắn chăm sóc. Tôi gật đầu, chìm đắm trong mùi nước hoa của hắn mà mê muội. Những ngón tay tôi bám lấy bắp tay săn chắc của hắn mỗi khi hắn lật người tôi lại để thay đổi tư thế, hắn nắm nhẹ lấy tóc tôi khi ở phía sau, kéo tôi khỏi úp mặt xuống gối mà áp môi mình lên môi hắn. Hắn rất biết cách chiều chuộng phụ nữ. Chẳng vậy mà mỗi khi hơi thở của tôi dần gấp gáp mỗi khi hắn chạm vào một chỗ nhạy cảm nào đó trên người, hắn ta càng mân mê , đụng chạm vào những điểm yếu ấy nhiều hơn. Cái filter màu hồng trong đầu tôi càng trở nên dày đặc hơn, tôi thèm muốn sự yêu thương của hắn ta và thể hiện điều đó bằng những tiếng rên ngắt quãng. "Jack, Jack". Tên của hắn bật ra trên đầu môi tôi một cách tự nhiên, với mỗi lời gọi ấy, hắn ta đều hồi đáp bằng một nụ hôn, hoặc bằng câu đáp lại: " Tôi đây, tôi ở đây rồi, em an toàn khi ở đây với tôi". Những lời nói như rót mật ấy làm tôi đắm chìm. Cuối cùng, khi cuộc mây mưa kết thúc bằng những tiếng thở gấp của cả hai, Jack rời bỏ thân thể rã rời của tôi mà ngồi xuống ở phía giường bên cạnh. Lúc này, tôi mới để ý rằng hắn có mang bao, một đầu bao nặng trĩu xuống khỏi cái thứ đàn ông của hắn. Hóa ra, Jack không chỉ to lớn bên ngoài, mà cả kích thước cũng đáng để những người đàn ông khác ghen tị. Hắn ta rút bao khỏi người, ném vào thùng rác ngay dưới đầu giường rồi lại quay về ổ chăn. Một cách tự nhiên, tôi nhào vào lồng ngực ấm áp của hắn, hắn cũng rất quen thuộc mà ôm lấy cái đầu hỗn loạn tóc tai của tôi. Ngay lúc này đây, tôi có thể nghe nhịp tim hắn đập loạn. Đầu óc tôi trở nên trĩu nặng vì buồn ngủ, và chỉ vài phút sau đó thôi, tôi biết mình đã chấp nhận có hắn trong cuộc đời mình, trong khi chìm sâu vào giấc nồng trên cánh tay của 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net