16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rebecca, hay nói đúng hơn là một người phụ nữ xa lạ đối với tôi đứng trong phòng của Hai Mét. Chị ta đi giày cao gót, mặc áo khoác lông chồng trắng như bà chúa tuyết đang đứng trước bức tranh của tôi mà Hai Mét đã đóng khung treo tường. Nghe tiếng tôi mở cửa, chị ta quay đầu lại, đôi môi nở một nụ cười ngạc nhiên:

- Ồ, sinh vật nào thế này?

Tôi không trả lời, chị ta tiếp trong khi tiến lại gần cánh cửa:

- Em tìm chủ nhà có chuyện gì không?

 Tôi không biết chị ta là ai, nhưng tôi lờ mờ ngửi được mùi nước hoa ấy trong không gian chật hẹp này. Qua khe cửa, một nửa người tôi như sượng đơ, trở thành con mồi trước một thợ săn đầy lão luyện và kinh nghiệm. Vừa khéo thế nào, Jack lúc ấy bước từ phòng ngủ ra, trên người cũng chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm. Tôi vội sập cửa lại. Dạ dày tôi đang rung lên những hồi chuông cảnh báo khi tôi chạy vào nhà mình, cố gắng gom mọi thứ đồ đạc tài sản trong bán kính 5 mét vào một cái balo và rời khỏi đó nhanh nhất. Tôi rời khỏi nhà, còn chẳng buồn khóa cửa mà chạy thẳng xuống cầu thang, tiếng chân của Hai Mét vừa lúc ấy đồng thời cất lên phía sau tôi. Tôi cố gắng chạy, ngã, rồi lại đứng lên chạy tiếp. Cuối cùng tôi cũng xuống tới đường phố đông đúc phía dưới, lao vội vào một chiếc taxi vừa trả khách đang đỗ lại bên kia đường. Tôi hét lên với bác tài xế:

- Sân bay, cho cháu đến sân bay bác ơi!

Jack đuổi kịp tôi và vỗ vào lớp kính cửa sổ nhưng bác tài xế đã kịp lái xe đi, tôi quay đầu lại nhìn hắn ta đứng trên vỉa hè, bên cạnh là Rebecca vừa mới đủng đỉnh từ trên lầu đi xuống xem kịch vui. Hai tay tôi run bần bật, tôi nắm chặt lấy quai xách balo để cố trấn tĩnh cảm xúc nhưng vô vọng. Bác tài xế chốc chốc lại nhìn tôi qua gương, định hỏi thăm câu gì nhưng lại thôi. Tôi hoảng sợ. Vùng an toàn của tôi đang bị đe dọa và tôi phải chạy trốn ngay lập tức. Điện thoại tôi bắt đầu rung lên vì những cuộc gọi đều cùng một số, tôi lật đật rút ra, bật chế độ máy bay và ném vào góc sâu nhất của balo. Tôi sợ phải đối mặt với bất kì ai hay bất kì thứ gì vào lúc này, đặc biệt là Jack. Tôi biết đó là ai, người phụ nữ mà Jack nhắc đến với tôi dù không có hình dạng nhưng chính mùi hương ấy đã tố cáo họ. Nhất định Jack đang muốn rời bỏ tôi, nhất định mùi hương trên người chị ta và trên người hắn là một. Nhất định tôi chỉ là người chen vào giữa những mối quan hệ của anh ta. Tôi kéo mũ trùm áo khoác lên đầu và bật khóc trong câm lặng. Tôi đã cố cho mình thời gian một tháng để sắp xếp mọi thứ nhưng vẫn chẳng đâu đến đâu nên giờ đây tôi mới phải trốn chạy trong đau khổ và nhục nhã như vậy. Tôi ghê tởm chính mình và người đàn ông đa chung giường trong suốt hơn mười ngày kia. Hắn ta đã hứa là sẽ ở bên tôi cơ mà?

Tới sân bay, bác tài xế thả tôi ở cổng đi quốc tế. Tôi cứ như một người mộng du mà tới quầy bán vé, rút thẻ ngân hàng mua một vé đi nước ngoài chuyến sớm nhất. Cảm xúc của tôi đã tê liệt một chút và tôi bắt đầu chờ đợi. Tôi vào bên trong khu sảnh chờ lên máy bay, mệt mỏi quăng mình xuống một chiếc ghế trong góc và kiểm tra lại tư trang. Trong chiếc balo xách vội, tôi thầm cảm ơn trời đất vì đã mang cả hộ chiếu, thầm cảm ơn cả quốc gia này có hộ chiếu mạnh tới nỗi được miễn thị thực tại nhiều nước. Tôi mang theo cả một cuốn sổ vẽ, một bộ màu nước di động kẹt lại trong đáy balo từ lần lang thang trước của tôi, một bao thuốc nhưng không có bật lửa, và đó là tất cả. Tôi lượn một vòng các cửa hàng trong dãy bán đồ miễn thuế để sắm thêm một ít đồ và lôi mình ra khỏi mớ suy nghĩ bòng bong. Tôi mua thêm một đôi tai nghe chống ồn để chuyến bay của mình dễ chịu hơn, ruột tôi quặn thắt lại nhưng tôi không muốn ăn, vậy nên tôi ra khu chờ ngoài trời để hút thuốc.

Bên ngoài chẳng có mấy ai từ bỏ không gian ấm áp trong nhà chờ để ra đây hứng gió lạnh cả, chỉ có một anh cảnh vệ sân bay đứng làm nhiệm vụ và tôi. Tôi móc bao thuốc ra nhưng không có bật lửa và cứ đứng ngu ngốc loay hoay như vậy suốt một lúc lâu, cuối cùng, có lẽ vì thương tình, anh cảnh vệ gọi tôi lại gần, chìa cho tôi xin lửa từ chiếc bật lửa của anh rồi lại cất đi mất, chắc tại anh sợ nếu tôi cầm bật lửa của anh thì sẽ tiện tay cầm lên máy bay và cho nổ thứ gì đó hay đại loại vậy. Thế là tôi cứ đứng hút thuốc bằng cách châm điếu tiếp theo vào tàn lửa của điếu trước đó, rít mạnh một hơi, bùm, thế là sáng. Tôi không muốn rời bỏ Liberty xinh đẹp của mình, nhưng tôi đang chạy trốn một điều gì đó đáng sợ hơn thế.

Tôi rời bỏ Jack. Tôi trốn chạy Jack trong sự hoảng loạn của mình. Giờ thì anh ta sẽ không gọi cho ai mà tìm kiếm tôi được nữa, hoặc có thể anh ta còn không buồn tìm kiếm mà đang vui thú với Rebecca trong chính chiếc giường mà tôi vừa thức dậy lúc sáng. Tôi chưa kịp giặt chăn gối, liệu cô ta có thấy khó chịu khi nhìn thấy những sợi tóc đen của tôi rụng trên chiếc gối cô ta đang nằm không nhỉ? Tôi tự nghĩ và tự giễu cợt mình. Tuyết rơi ngày càng nhiều, tôi hút nốt những hơi thuốc cuối cùng rồi tất tả đi vào bên trong, vừa kịp lúc thông báo lên máy bay vang lên từ những chiếc loa xung quanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net