XIN CẬU ĐỪNG RỜI XA TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lại

Chẳng phải từ hôm qua mình đã xin nghỉ việc sao, Bạch Lạc Nhân thờ dài, tay vẫn vặn nắm cửa.

Cậu lái xe đến nhà Khương Viên đón Bạch Gia Hải.

Trên đường đưa Bạch Gia Hải đến trường Bạch Lạc Nhân hỏi "Hôm qua con ở nhà bà nội có vui không?"

Bạch Gia Hải đang nghịch món đồ chơi trên tay, mắt cũng không nhìn Bạch Lạc Nhân "Vui lắm ạ"

Bạch Lạc Nhân hỏi "Vậy con ngủ ở nhà bà nội có khó ngủ không? Có đi ngủ sớm không?"

Bạch Gia Hải vẫn cắm cúi "Con đâu có ngủ ở nhà bà nội.." nói xong Bạch Gia Hải liền đưa tay lên che miệng.

Bạch Lạc Nhân liền hỏi "Con không ngủ ở nhà bà nội?"

Bạch Gia Hải lắc lắc đầu "Con không nói được, con đã hứa rồi"

Bạch Lạc Nhân quay mặt đi giả bộ tức giận "Con không nói, ba cũng sẽ mặc kệ con"

Bạch Gia Hải mếu máo "Ba đừng mặc kệ con mà.."

"Con không chịu nói tối hôm qua con đã ở đâu ba sẽ không quan tâm đến con nữa"

"Con nói xong ba không được mặc kệ con nha"

Bạch Lạc Nhân gật đầu

"Tối hôm qua có một chú đến nhà bà ngoại, bà nói chuyện với chú ấy rất nhiều. Sau đó chú ấy nói dẫn con đi chơi, nên con đã đi theo chú ấy"

Bạch Lạc Nhân nhăn mặt nhìn Bạch Gia Hải "Không phải ba đã nói với con không được nói chuyện hay đi đâu với người lạ sao?"

"Chú ấy đâu phải người lạ, bà ngoại nói chú ấy là bạn của ba mà, với lại con còn biết tên chú ấy"

"Tên gì?"

"chú Cố Hải"

Tim Bạch Lạc Nhân đập mạnh. Cậu lại hỏi Bạch Gia Hải "Chú ấy đã đưa con đi đâu?"

"Chú ấy đưa con đi dạo, còn mua cho con nhiều đồ ăn, cả đồ chơi này nữa" Bạch Gia Hải thích thú đưa món đồ chơi trong tay khoe với Bạch Lạc Nhân.

"Con thật hư, tại sao lại nhận đồ của người ta hả?"

"Không phải xa lạ, chú ấy nói vậy, sau khi con kể việc mẹ bỏ đi, chú ấy hỏi con: tiểu Hải nếu mẹ con bỏ đi rồi, chú làm ba con thì con có đồng ý không? Người ta có một, con lại có hai, vừa ba Bạch vừa ba Cố con có vui không"

"Thế con trả lời như thế nào?"

Bạch Gia Hải vui vẻ cười "Con nói con rất vui"

Sau khi đã đưa Bạch Gia Hải đến trường, Bạch Lạc Nhân liền gọi cho Cố Hải. Bạch Lạc Nhân chưa kịp nói gì Cố Hải đã nói "Cuối cùng cậu cũng gọi cho tôi"

Bạch Lạc Nhân chẳng quan tâm liền mắng chửi "Cố Hải, tôi còn phải như thế nào cậu mới buông tha hả? Cậu cướp vị trí của tôi, công việc của tôi, đến con trai của tôi cậu cũng muốn cướp đi sao?.."

"Đúng vậy, tôi không những muốn cướp vị trí của cậu, công việc của cậu, con trai của cậu mà tôi còn muốn cướp thể xác của cậu, trái tim của cậu, bởi vì tôi yêu cậu, tôi không thể để trái tim cậu yêu người khác, tôi không muốn nhìn thấy cậu bên người khác..."

Bạch Lạc Nhân tắt máy, trong lòng hỗn loạn, cậu quá mệt mỏi rồi, đợi chờ rồi nhiều lần thất vọng, cậu không muốn tin, không muốn để trái tim mình yếu đuối, cậu không muốn đau thêm một lần nữa.

Bạch Lạc Nhân lái xe về nhà, cậu sắp xếp lại đồ dùng, đem quần áo đi giặt, dọn dẹp một chút mấy thứ trong nhà. Cậu đem đống đồ chơi của Bạch Gia Hải cất vào thùng đồ chơi, một con gấu bông rơi xuống đất, một giọng nói phát ra "Bạch Lạc Nhân, tôi không thể ngừng yêu cậu..."

Bạch Lạc Nhân cầm con gấu bông lên nhìn nó, cậu thở dài đặt con gấu vào thùng đồ chơi.

Tiếng chuông cửa vang lên, Bạch Lạc Nhân nhanh chóng đi đến mở cửa. Một thân người lao vào siết chặt lấy cậu, mạnh bạo hôn lên đôi môi cậu. Bạch Lạc Nhân dùng lực rất mạnh đẩy người kia ra. Cố Hải bị đẩy ra xa một đoạn định lại xông đến liền bị câu nói của Bạch Lạc Nhân làm cho ngừng lại "Cậu đứng yên đó"

Cố Hải cười "Nhiều năm như vậy, mùi vị đôi môi của cậu vẫn không thay đổi, tôi thật đã nghiện cái mùi vị ấy".

Bạch Lạc Nhân liếc mắt "Còn cậu vẫn là tên lưu manh không hề thay đổi"

"Đúng vậy tôi chưa bao giờ thay đổi, tôi vẫn yêu cậu rất nhiều, Bạch Lạc Nhân cậu hãy tin tôi, hãy trở về bên tôi"

Bạch Lạc Nhân tức giận "Sau những việc cậu làm với tôi, cậu nói tôi nên tin rằng cậu vì yêu tôi mà làm những việc đó sao"

Cố Hải liền nói "Chỉ là hiểu lầm, tôi cứ nghĩ cậu đã quên tôi, đã yêu người khác, còn có một đứa con nữa nên tôi không cam tâm, nhưng khi nghe mẹ cậu kể về chuyện của cậu tôi cảm thấy mình rất ngu ngốc"

"Vậy tôi làm sao có thể tin tưởng cậu, có thể một ngày nào đó cậu lại không cam tâm mà khiến tôi đau khổ"

Cố Hải vẻ mặt đau khổ lắc đầu "Không bao giờ, tôi hứa với cậu, tôi sẽ không vì bất cứ lý do nào mà khiến cậu đau khổ nữa"

Bạch Lạc Nhân quay lưng lại "Tôi không muốn nói gì với cậu nữa, cậu đi đi đừng quay lại nữa, để cho tôi giữ chút ký ức đẹp về cậu, đừng khiến tôi ghét bỏ nó"

Cố Hải biết mình đã tổn thương Bạch Lạc Nhân quá nhiều, khiến cậu ấy tha thứ cho cậu là điều rất khó. Cố Hải đi đến bên Bạch Lạc Nhân vòng tay ôm cậu ấy một cái. Bạch Lạc Nhân liền vùng vẫy ra, Cố Hải liền nói "Cậu cho tôi ôm cậu lần nữa thôi để tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của cậu lần cuối.."

Một lúc sau Cố Hải tự buông tay, quay mặt đi, ra đến cổng cậu quay nhìn Bạch Lạc Nhân vẫn đang quay lưng với mình, cậu buồn bã nói "Nhân Tử, không còn có cậu, tôi không biết sống tiếp như thế nào..." sau đó Cố Hải thất thiểu bước đi."

Bạch Lạc Nhân từ lúc nãy nước mắt đã rơi. Từ rất lâu, cậu chưa được nghe Cố Hải gọi mình là Nhân Tử, hai chữ này từ miệng Cố Hải sao lại ấm áp đến vậy, Bạch Lạc Nhân không biết mình thật ra có nên dứt khoát như vậy không. Cậu hiểu rõ chính bản thân mình vẫn còn yêu Cố Hải rất nhiều.

Một tiếng động lớn vang lên, tim Bạch Lạc Nhân nhói đau, lẽ nào... Cậu nhanh chóng chạy ra mở cửa, một chiếc xe màu đen bị một chiếc xe khác đụng vào phía đầu xe, khói bốc lên, mui xe bị cong vẹo nghiêm trọng.

Cố Hải từ chiếc xe đen mở cửa bước ra, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân cậu liền cười, một dòng máu đỏ từ trên đầu chảy xuống gương mặt, Cố Hải ngã xuống đất.

Bạch Lạc Nhân như kẻ điên, chạy nhanh đến cõng Cố Hải đến xe của mình, nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện. Cậu nhìn Cố Hải ở băng ghế sau qua gương, thầm chửi cậu thật ngu ngốc vậy sao? Không muốn sống nữa sao?

"Nhân Tử, không còn có cậu, tôi không biết sống tiếp như thế nào..." Câu nói của Cố Hải lúc rời đi lại vang lên trong đầu Bạch Lạc Nhân.

Cố Hải chỉ bị chấn động nhẹ phần đầu, nhưng vẫn đang trong quá trình theo dõi vì cậu ấy vẫn còn hôn mê. Tình hình vẫn chưa thể nói trước được. Nếu cậu ấy tỉnh lại thì không có gì đáng kể nhưng nếu cậu ấy không tỉnh lại có thể cậu ấy sẽ giống Bạch Lạc Nhân, sống một đời sống thực vật. Bạch Lạc Nhân vẫn cứ ở đó, ngồi nhìn Cố Hải thật gần. Đã lâu lắm rồi, chưa được nhìn cậu ấy gần như vậy. Cậu ấy từng là của mình, hiện giờ có còn là của mình nữa không. Bạch Lạc Nhân nắm cánh tay Cố Hải đưa lên má mình "Cố Hải cậu mau tỉnh lại nói với tôi cậu vẫn là của tôi, cậu mãi mãi là của tôi"

Đôi tay ấy vuốt ve khuôn mặt Bạch Lạc Nhân, lau đi giọt nước mắt đang chảy ra từ khoé mắt Bạch Lạc Nhân "Tôi mãi mãi là của cậu.."

Bạch Lạc Nhân rất vui mừng nhưng không thể hiện ra mặt, cậu nhanh chóng gọi bác sĩ đến kiểm tra. Sau khi đã kiểm tra xong, bác sĩ báo tình trạng của Cố Hải đã ổn không có gì đáng lo ngại nữa.

Hai người lại bị bỏ lại chung một căn phòng, không khí lại trở nên ngại ngùng. Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải rồi nói "Cậu đã ổn vậy tôi đi đây"

Cố Hải nắm chặt cánh tay của Bạch Lạc Nhân lại "Cậu đừng đi.."

Bạch Lạc Nhân thở dài "Cậu nói cậu mãi mãi là của tôi, nhưng thật ra không phải vậy"

Cậu ấy vẫn như thế đã nhiều năm qua rồi, việc cậu ấy cần nói luôn phải đi một vòng thật lớn mới chịu nói ra. "Cậu muốn nói đến người mà hôm công ty tổ chức tiệc đã gọi cho tôi?"

Bạch Lạc Nhân không phản ứng vẫn cứ đứng đó. Cố Hải ngồi dậy kêu ui a Bạch Lạc Nhân mới chịu quay lại bảo Cố Hải nằm xuống. Sau đó cậu mới chịu ngồi xuống bên cạnh Cố Hải "Cậu nói rõ đi"

Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân mỉm cười "Là để chọc cho cậu tức"

Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải "Tôi hận cậu"

Cố Hải đưa tay ôm cổ Bạch Lạc Nhân kéo lại ngực mình "Cậu hận tôi cũng được, cậu ghét tôi cũng được, cậu mắng chửi tôi cũng được, nhưng xin cậu đừng rời xa tôi.."

"Cậu cũng đừng rời xa tôi.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net