Chương 101: Cái Gật Đầu Cuối Cùng.(Edit:xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 101: Cái Gật Đầu Cuối Cùng.(Edit:xASAx)

*****

QC: Ốc Tiêu.

Biên soạn: YC.

*****

Trên đường về, Bạch Lạc Nhân quay sang Cố Hải hỏi: "Ba cậu biết chuyện hai chúng ta kết hôn không?"

"Tôi nói với ông ấy rồi." Sắc mặt Cố Hải lập tức trầm xuống, "Ông ta thích đi thì đi, không thích đi thì thôi, dù sao ông ấy đã chính miệng cam kết không quản chuyện của tôi. Tôi đối với ông ấy không ôm bất cứ mong chờ gì, chỉ cần hôm đám cưới đừng quấy rối tôi là được."

Bạch Lạc Nhân im lặng một lát, từ tốn nói: "Vậy cậu trước khi kết hôn cũng cậu cũng phải về thăm nhà một chút chứ? Cậu ngay cả chào hỏi cũng không làm, ông ấy sẽ cảm thấy cậu không để người cha như ông ấy trong mắt."

"Tôi vốn là không để ông ta trong mắt." Cố Hải căng mặt.

Ánh mắt Bạch Lạc Nhân u ám, không thấy rõ tâm tình thật sự bên trong.

Bầu không khí lạnh đi chốc lát, Cố Hải lại nói một câu, "Trước đây tôi để ông ta trong mắt, kết quả hiện giờ rất thất vọng. Tôi bỏ cuộc rồi, cũng không tiếp tục dán cái mặt nóng vào cái mông lạnh của ông ấy nữa."

"Thật ra tôi cảm thấy ông ấy chỉ là không biết biểu đạt mà thôi."

"Cậu không cần nói tốt cho ông ta." Cố Hải giọng điệu thật nặng , "Nhiều năm như vậy, cậu còn chưa bỏ cuộc sao? Cậu đối với ông ta như thế nào? Ông ta lại đối với cậu như thế nào? Dù cho cậu không vào bộ đội, làm con nuôi của ông ta, ông ta cũng phải bày tỏ một chút chứ? Nhưng cậu nhìn thử đức hạnh của ông ta đi, cứ như người trong thiên hạ đều thiếu nợ ông ta."

Càng nói càng tức, Cố Hải mạnh mẽ đập vô lăng một cái.

Dù Bạch Lạc Nhân không muốn mở miệng, thật có mấy lời cậu phải nói.

"Cậu hy vọng lúc mình kết hôn không có một người nhà họ Cố nào ra mặt sao?"

Cố Hải im lặng.

"Nếu cậu muốn kết quả như vậy, vậy chúng ta chín năm trước đã có thể kết hôn, cần gì ông ta có đồng ý hay không, cần gì ông ta chúc phúc hay không chúc phúc, chỉ cần chúng ta tự biên tự diễn là được rồi. Cậu cảm thấy như vậy có ý nghĩa sao? Nếu thật như vậy có thể thỏa mãn cậu, vậy chúng ta cần gì kết hôn chứ? Ở chung bình thường như vậy không phải cũng rất tốt sao?"

"Cậu nói đúng lắm." Cố Hải không phải không thừa nhận ước nguyện ban đầu của mình chính là muốn được sự công nhận của tất cả mọi người, "Nhưng có người cứ một mực không thể chấp nhận, chúng ta có thể ép được họ sao? Lẽ nào chúng ta cứ phải hao tổn tâm sức với họ sao?"

Bạch Lạc Nhân rũ hai mắt xuống, rút ra châm một điếu thuốc.

Cảm xúc Cố Hải dần dần tỉnh táo lại, cậu quay đầu nhìn Bạch Lạc Nhân một lúc, đột nhiên có chút đau lòng.

"Có phải là lại khiến cho cậu khó chịu rồi không ?" Tay vỗ gò má Bạch Lạc Nhân một hồi.

Bạch Lạc Nhân lắc đầu một cái, trầm giọng nói: "Tôi không sao."

"Được rồi, không nói tới ông ta nữa, càng nói càng mất hứng, chúng ta nói chuyện gì vui một chút đi, cậu tới sảnh cưới của chúng ta chưa?"

"Chưa, vị trí cụ thể còn chưa biết đây."

"Đi, tôi dẫn cậu đi xem thử."

Khương Viên ngồi trước bàn trang điểm, không ngừng đổi kiểu tóc, mỗi lần đổi lại chụp hình up lên mạng, sau đó thu thập ý kiến của những người ái mộ, bà hiện tại đã nổi tiếng trên weibo, tên gọi là Quân tẩu xinh đẹp nhất. Tất cả những thứ này Cố Uy Đình cũng không biết, Khương Viên cũng rất chú ý bảo vệ thân phận Cố Uy Đình, tuy rằng người bà tám rất đông, cũng không ai biết sĩ quan sau lưng Khương Viên cuối cùng là ai.

Hiếm khi về nhà một chuyến, liền thấy bà xã của mình ở trước gương làm điệu làm bộ, Cố Uy Đình có thể không giận sao?

"Tôi nói bà không thể làm việc đứng đắn chút sao?"

Khương Viên không thích nghe, "Cái gì là việc đứng đắn? Tôi chải tóc sao lại không đứng đắn? Phòng cũng đã quét dọn, quần áo cũng giặt sạch cho ông, cơm cũng đã làm rồi, ông còn muốn tôi làm gì? Tôi lại không thể có một chút không gian riêng cho mình sao?"

"Được, được, được, coi như tôi chưa nói. . . . . ." Cố Uy Đình nhanh chóng ngưng lại, ông biết một khi Khương Viên lải nhải sẽ không ngừng.

Khương Viên tiếp tục hí hoáy với tóc mình, ngón tay cắm vào trong tóc, cẩn thận nhìn lên, lại thêm mấy sợi tóc bạc.

"Làm sao bây giờ?" Gương mặt khổ não, "Tóc bạc ngày càng nhiều."

"Bà nên thấy đủ đi!" Cố Uy Đình ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, "Cũng gần năm mươi rồi, còn mong cả đầu tóc đen?"

"Ông ngồi xuống, tôi nhìn thử tóc ông bạc cỡ nào." Khương Viên kêu gọi Cố Uy Đình.

Cố Uy Đình không nhúc nhích.

Khương Viên trực tiếp kéo Cố Uy Đình qua, ấn xuống ghế, đẩy tóc ông ra nhìn thử.

"Chà chà. . . . . . So với tôi còn bạc nhiều hơn, bây giờ tâm lý tôi cân bằng rồi."

Cố Uy Đình đột nhiên kéo tay Khương Viên qua, đưa tới trước mặt mình, vẻ mặt có chút quái lạ.

"Nhìn cái gì chứ?" Khương Viên nổi đóa, "Tay này của tôi được chăm sóc cũng không tệ lắm, so với thiếu phụ ba mươi tuổi không kém cạnh."

Cố Uy Đình không chú ý da dẻ Khương Viên, chính là chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón áp út kia của bà, quen thuộc như vậy.

"Chiếc nhẫn này là ở đâu ra?"

Nói tới cái này, Khương Viên cả mặt tự hào, "Tiểu Hải mấy ngày trước đưa cho tôi, nó nói rồi, từ nay về sau, nó sẽ nhận tôi làm mẹ. Còn nói trước đây là nó không hiểu chuyện, không cho tôi sự tôn trọng nên có. Nó nói với tôi xong liền khóc, tôi cảm thấy thằng nhỏ Tiểu Hải này có thể được như hiện tại, thật sự rất không dễ dàng."

Sắc mặt Cố Uy Đình hơi đổi một chút, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng không thể nói ra.

Bảo mẫu gõ gõ cửa phòng, "Bà chủ Khương, bên ngoài có người tìm."

Khương Viên theo bảo mẫu ra khỏi biệt thự, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân đứng ở ngoài cửa, bên cạnh là xe của cậu.

"Sao con không trực tiếp đi vào?" Khương Viên kéo tay Bạch Lạc Nhân.

Sau đó quay về phía cảnh vệ gác cổng nói: "Lần sau nhìn thấy con trai của tôi, trực tiếp cho vào, nghe không?"

Cảnh vệ cùng đồng thanh lên đáp ứng.

Bạch Lạc Nhân cùng Khương Viên đi vào.

Cố Uy Đình ngồi trong phòng khách, nhìn thấy Khương Viên và Bạch Lạc Nhân cùng đi vào, lời gì cũng chưa nói. Trên thực tế ông đã sớm thấy xe Bạch Lạc Nhân đỗ bên ngoài, chỉ có điều không mở miệng nói với Khương Viên. Ông không muốn để Khương Viên biết, ánh mắt của ông thỉnh thoảng xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, trông mong có một người như vậy tới.

Khương Viên đi pha trà cho Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân đứng trước mặt Cố Uy Đình , lẳng lặng nhìn ông .

"Ngoại trừ Cố Dương và người, chúng con không mời bất cứ người nhà họ Cố nào tham gia hôn lễ của chúng con, hơn nữa chưa hề đem tin tức này tuyên bố ra ngoài. Bên bộ đội cũng vậy, ngoại trừ Sư đoàn trưởng Châu và mấy người lính cấp dưới của con, chúng con không thông báo bất kỳ ai liên quan về chuyện chúng con kết hôn. Người yên tâm đi, sẽ không khiến cuộc sống bình thương của người có gì bất tiện."

"Còn có, hôm đó người nói rất đúng, con thật sự sống rất ích kỷ. Tất cả nỗ lực của con chín năm qua đều là tính toán cho tình cảm của mình. Lúc trước con nhập ngũ, cũng không phải là muốn giúp ổn định địa vị của người, mà là muốn người cho Cố Hải một chút tự do. Những năm này con liều mạng lập công, cũng không phải đơn thuần muốn tăng tình cảm đối với người , mà là vì một ngày có thể cùng Cố Hải sóng vai. Các loại mạo hiểm và liều mạng của con sau này, hoàn toàn là vì để người tác thành con và Cố Hải."

" Con có quyền bảo vệ tình cảm của mình, người cũng có quyền kiên trì nguyên tắc và lập trường của mình, con không nên quá cố chấp bắt người phải đáp lại với những nỗ lực của con, cũng không ai tự nguyện trả nợ cho người khác, huống hồ con tự thấy mình cũng gây nên tổn thương cho người. Con nỗ lực đạt được tình cảm cho bản thân mình, con không biết xấu hổ, sự ích kỷ của con phải chịu chỉ trích và phản đối của người , tội của bản thân, con cần phải chịu."

"Cho nên, con ân hận với những lời đã nói hôm đó, con bảo đảm những lời như vậy sẽ không để người nghe thấy nữa."

Giọng điệu Bạch Lạc Nhân rất khiêm tốn, nhưng ánh mắt vẫn quật cường.

Nói xong lời này, Bạch Lạc Nhân xoay người đi ra ngoài.

Khương Viên vừa đem trà lên, liền thấy bóng lưng Bạch Lạc Nhân vội vã rời đi, đặt tách trà xuống, vội vàng đuổi theo.

"Sao vừa tới đã muốn đi?" Khương Viên hỏi.

Bạch Lạc Nhân nhìn bà một cái, dịu dàng nói: "Mẹ, kiểu tóc của mẹ hôm nay thật đẹp."

Khương Viên cười đến tóc bạc cũng sắp biến thành đen.

"Cậu quay lại đây!" Cố Uy Đình đột nhiên ở phía sau gọi một tiếng.

Khương Viên quay đầu nhìn về phía ông, cả giận nói: "Ông muốn gì?"

Cố Uy Đình trầm giọng nói: "Ta có lời muốn nói."

Bạch Lạc Nhân khẽ kéo tay Khương Viên đặt trên cánh tay mình, xoay người hướng Cố Uy Đình đi tới.

" Người còn có gì muốn nói?"

"Còn có gì muốn nói?" Cố Uy Đình cười gằn, "Cậu từ đầu đến cuối để ta nói một câu nào sao?"

Sắc mặt Bạch Lạc Nhân khựng lại, hình như thật sự không có.

"Vậy bây giờ người nói đi!"

Mặt Cố Uy Đình không đổi mở miệng, "Cậu nói nửa ngày, tôi chỉ nghe thấy câu đầu tiên cậu nói, cậu nói ngoại trừ Cố Dương và ta, các cậu không mời bất cứ người nhà họ Cố nào. Tôi muốn hỏi thử cậu, các cậu mời ta lúc nào?"

Bạch Lạc Nhân sững sờ tại chỗ.

Khương Viên kích động, liên tiếp nháy mắt cho Bạch Lạc Nhân, con mau biểu thị một chút đi!

Bạch Lạc Nhân từ trong khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, mồm miệng cậu vốn luôn nhanh nhảu, lại có chút vụng về rồi.

"Cái kia. . . . . . Ba, mời ba đến tham dự hôn lễ của chúng con."

Kêu xong tiếng "Ba" này, tai Bạch Lạc Nhân đều đỏ.

Cố Uy Đình tựa như giận mà không phải giận nhìn cậu, " Cố Hải người ta cũng đưa mẹ cậu một món lễ vật, ta đây lại cái gì cũng không có sao. . . . . ."

Bạch Lạc Nhân cười đến lúng túng, "Lập tức đưa tới cho ba, ba đồng ý con trước đi."

"Cứ đứng như vậy chờ ta đồng ý?" Ánh mắt Cố Uy Đình lạnh lùng.

Bạch Lạc Nhân lập tức quỳ hai gối xuống, ánh mắt thẳng thắn.

Đường nét trên mặt Cố Uy Đình trong khoảnh khắc dịu xuống, ông đặt bàn tay lớn trên cổ Bạch Lạc Nhân, dùng sức nắm một hồi.

"Nếu dám không cố gắng sống cho tốt, ta sẽ xử lý hai người các cậu."

Bạch Lạc Nhân gật đầu , một giọt nước mắt cứ như vậy bất chợt không kịp chuẩn bị rơi ra.

Bạch Lạc Nhân đi rồi, Khương Viên đấm Cố Uy Đình một hồi.

"Con trai người ta kết hôn đều là cha mẹ bỏ tiền tặng quà, ông thì ngược lại, chủ động mở miệng đòi lễ vật với con, ông thật là không có tiền đồ mà!"

Cố Uy Đình nói như đúng rồi, "Ngay cả con trai duy nhất tôi cũng giao cho nó, bà còn muốn tôi làm như thế nào nữa?"

Khương Viên hừ một tiếng, "Ông xem ông cứ tỏ ra vẻ như là mình chịu thiệt thòi lắm kìa, ông giao con trai ông cho con trai tôi, tôi thì không giao con trai tôi cho con trai ông à?"

Cố Uy Đình híp mắt lại quan sát Khương Viên, trong ánh mắt lộ ra hơi thở nguy hiểm nồng nặc.

"Có phải gần đây không trừng trị bà? Bà lại ngứa người rồi?"

Khương Viên nở nụ cười thùy mị mê người, "Lão bà tôi cả người đều ngứa, có bản lĩnh ông tới trừng trị tôi đi! Tôi đã nói với ông, tôi còn sợ ông không trừng trị được tôi đây!"

Gân xanh trên cánh tay Cố Uy Đình gồ lên, răng nanh trong miệng lộ ra ngoài, bộ dạng mạnh mẽ bắn ra.

"Tôi không trừng trị được bà?"

Tay còn chưa đưa đến trên người Khương Viên, liền nghe thấy chuông cửa vang lên.

Vừa mở cửa, một tên lính trẻ tuổi đứng ở bên ngoài.

"Thủ trưởng, đây là Trung đoàn trưởng Bạch kêu tôi đưa tới cho ngài lễ vật mười ký thân dê! Anh ấy chúc ngài mãi luôn tươi trẻ, hùng dũng dài lâu!"

Cố Uy Đình, ". . . . . ."

..............

---------------[Edit:xASAx]--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net