Chương 102: Đội Xe Rước Dâu Hoành Tráng.(Edit:xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 102: Đội Xe Rước Dâu Hoành Tráng.(Edit:xASAx)

*****

QC: Ốc Tiêu.

Biên soạn: YC.

*****

Vừa mới khảo sát xong tình hình bày trí sân hôn lễ, Bạch Lạc Nhân liền nhận được điện thoại bên bộ đội gọi tới.

"Trung đoàn trưởng Bạch, đơn xin ở ngoài của ngài đã được phê duyệt, nếu không có nhiệm vụ đặc thù, ngài vừa tan việc có thể về nhà ở. Nếu vấn đề nhà ở không giải quyết được, ngài vẫn có thể về lại nhà lớn quân khu, ở đây đã sắp xếp xong xuôi nhà ở cho ngài, có thể tùy ý sử dụng."

Tâm tình Bạch Lạc Nhân kích động một hồi, giọng điệu nói chuyện khách sáo hơn bình thường mấy phần.

"Làm phiền các anh rồi."

"Không phiền." Sĩ quan bên kia nói, "Đây đều là thủ trưởng Châu ra sức tranh thủ cho ngài, nếu ngài muốn cám ơn, phải đi cảm ơn ông ấy!"

Cúp điện thoại, đôi mắt Bạch Lạc Nhân mỉm cười nhìn Cố Hải, cậu ta vẫn luôn ở bên cạnh nghe ngóng.

"Sao? Tôi nói thủ trưởng bọn tôi là một người phúc hậu đúng không? Cậu còn không tin!"

Cố Hải rất không phục hừ một tiếng, thật ra trong lòng đặc biệt cảm ơn người ta, việc này có thể giải quyết vấn đề sống còn nhất của cậu rồi!

"Để ông ta làm người chứng hôn đi!" Bạch Lạc Nhân đề nghị, "Tôi cảm thấy ông ta rất tốt, đức cao vọng trọng, cấp bậc đủ cao, khí thế đầy đủ, tìm không được ai thích hợp hơn ông ta."

Cố Hải cân nhắc chỉ chốc lát, mở miệng hỏi: "Anh tôi thì sao?"

"Anh ta!" Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút, "Hay là để anh ta làm người chủ hôn?"

Cố Hải biểu tình khinh bỉ, "Một lễ cưới vô cùng rộn ràng, cậu để một người mặt đơ tới làm chủ trì, cậu không sợ anh ta chủ trì đám cưới cậu thành đám tang sao?"

"Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tệ." Bạch Lạc Nhân thật ra lại vô cùng lập dị, "Tôi cảm thấy anh ta mở miệng đủ độc ác, trong trường hợp này để anh ta lên tiếng, nói không chừng còn có thể tạo ra bầu không khí khác biệt."

Cố Hải tay nâng cằm, sâu kín nói: "Để tôi suy nghĩ thêm chút nữa."

"Được rồi, không cần suy tính, chính là anh ta."

Bạch Lạc Nhân trực tiếp gọi điện cho Cố Dương.

Cố Dương nhận điện thoại liền nói một câu, "Sao rồi? Muốn hủy hôn rồi hả ?"

"Cậu nghe thử lời anh ta nói đi , đây là tiếng người sao?" Cố Hải nổi đóa, "Vậy mà cậu còn để anh ta làm chủ hôn?"

Bạch Lạc Nhân nghẹn không nói gì.

Cố Hải không biết sao lại nghĩ thông suốt, đột nhiên đoạt lấy di động, nói với Cố Dương đầu bên kia: "Không chỉ không hủy hôn, lại còn thành tâm mời anh làm người chủ hôn! Cố Hải tôi không có ưu điểm gì, chỉ là bộ dạng tốt như vậy, lòng dạ rộng rãi, khoang dung độ lượng. Tôi còn định mời tất cả những người từ nhỏ đến lớn từng theo đuổi Bạch Lạc Nhân đều tới, ngồi cùng một bàn, đến lúc đó nâng cốc nói chúc mừng bọn tôi."

Cố Dương bên kia im lặng một lúc lâu, Cố Hải bên này tâm tình đắc ý chờ Cố Dương đáp lại.

"Được, cái chức người chủ hôn này tôi làm."

Đặt di động xuống, nhìn Bạch Lạc Nhân.

"Vậy được chưa?"

Bạch Lạc Nhân vô cùng hăng hái nhìn Cố Hải, "Cậu thật muốn mời tất cả những người từng yêu thầm, yêu công khai tôi tới?"

"Ohm, không chỉ phải mời, còn phải theo trình tự chính quy, cho bọn họ mang theo quà, không có quà không cho vào."

"Mang theo cái gì?" Bạch Lạc Nhân hỏi.

Cố Hải thản nhiên nói, "Mang theo cái mặt là đủ rồi."

Bạch Lạc Nhân biểu tình không hiểu.

Cố Hải âm hiểm cười liên tục, "Tôi chỉ đứng ở cửa chờ bọn họ, tới một cái mặt, tôi liền tát lên mặt một cái, lại tới thêm một cái mặt, tôi liền tát lên mặt thêm một cái..."

Được rồi... Bạch Lạc Nhân thật lòng bội phục rồi, cậu thật là đủ khoang dung độ lượng.

Cố Dương vẫn ở Bắc Kinh không đi, vừa đặt điện thoại xuống, liền âm mặt đi tìm Châu Lăng Vân.

Bạch Lạc Nhân đã sớm tiết lộ sơ với Cố Dương, cậu muốn Châu Lăng Vân làm người chứng hôn, Cố Dương muốn đi gặp Châu Lăng Vân, đáng tiếc không tìm được cớ. Giờ thì hay rồi, một chủ hôn, một chứng hôn, anh có thể lấy lý do này đi tìm Châu Lăng Vân bàn bạc kịch bản.

"Ý của cậu là, bảo tôi tuyên bố hôn lễ bọn họ vô hiệu?" Châu Lăng Vân hỏi.

Cố Dương tỏ rõ thái độ, "Vốn là vô hiệu, vừa không có chứng nhận, vừa không phù hợp luật hôn nhân, nếu ông thật sự chứng hôn cho bọn họ sẽ vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Sau này có người muốn chỉnh ông, hoàn toàn có thể lấy việc này ra."

Gương mặt mạnh mẽ của Châu Lăng hiện lên chút do dự, "Mấy chuyện phá đám này tôi không am hiểu lắm!"

Bớt mẹ nó giả bộ nhân từ cho tôi... Cố Dương thầm đáp Châu Lăng Vân một câu, tính ra ông mới là không phúc hậu nhất.

"Tôi dựa vào cái gì phải đồng ý với cậu?" Châu Lăng Vân hỏi.

Cố Dương hừ lạnh nói, "Ông không đồng ý cũng được, chờ ông đọc xong lời chứng nhận, tôi sẽ đưa phần tài liệu này báo lên cấp trên. Còn có việc ông lạm dụng chức quyền, tự mình giúp Bạch Lạc Nhân bật đèn xanh xin ở bên ngoài, tôi đây đều có chứng cứ. Ông tự xem mà làm!"

Mắt Châu Lăng Vân lộ ra lưỡng lự, ông nhíu mày ngẫm nghĩ chốc lát, trầm giọng nói: "Tôi có thể lựa chọn không làm người chứng hôn này không."

"Tôi mong còn không được." Ánh mắt Cố Dương sắc bén, "Ai cũng dễ giải quyết hơn ông."

"Như vậy đi, tôi đồng ý hợp tác với cậu, nhưng không phải sợ cậu uy hiếp, chỉ là muốn kết bạn với cậu. Từ lúc trời xui đất khiến quen biết cậu tới nay, tôi vẫn rất có hứng thú với cậu, ân ân oán oán trước kia cũng không nhắc lại, chúng ta cứ nhờ hôn lễ này làm nền, chính thức gắn kến một chút tình cảm đi."

Lời này Châu Lăng Vân nói ra rất thẳng thắn, khiến người khác rất khó nghi ngờ sự chân thật của nó.

"Tùy ông." Cố Dương biểu tình thờ ơ, "Chỉ cần ông đồng ý cùng tôi phá đám, chuyện khác đều dễ bàn bạc."

Vì vậy, hai người ký một bản thỏa thuận.

Đến đêm trước ngày đón dâu, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải chính thức tách ra, Cố Hải đợi ở công ty, Bạch Lạc Nhân thì đợi ở doanh trại, lực lượng hai bên sẵn sàng đón quân địch. Trước lúc đón dâu, mỗi người bọn họ đều giữ bí mật về toàn bộ quá trình đón dâu, ai cũng không biết đối phương muốn dùng hình thức gì tới đón dâu, tất cả đều đang căng thẳng ôm ấp mấy phần mong đợi.

Đối với Bạch Lạc Nhân mà nói, đêm nay tuyệt đối là một đêm mất ngủ.

Bởi vì dựa theo kết quả ném tiền xu, ngày mai là Cố Hải tới đón dâu trước. Bạch Lạc Nhân không lo lắng Cố Hải liều mạng thế nào, cậu chỉ sợ Cố Hải bị giày xéo. Ngẫm lại màn cầu hôn chấn động của cậu ta, đến ngày mai đón dâu, còn không phải đem toàn bộ công ty đổ vào sao? Cậu cũng không hy vọng ngày mai trên trang nhất xuất hiện một bài như vầy, Đường phố Bắc Kinh xuất hiện một đội xe hoa sang trọng, kéo dài hai kilomét, trong đó XX chiếc, XX chiếc...

Ngàn vạn lần chừa cho hai chúng ta chút tiền dưỡng lão nha... Bạch Lạc Nhân ở trên giường lăn qua lăn lại, than thở.

Hơn hai giờ sáng, cậu đã bị thợ trang điểm đánh thức.

"Nên trang điểm rồi, chốc nữa đoàn xe đón dâu tới rồi."

Bạch Lạc Nhân ngồi dậy, lúc chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm cũng chưa từng căng thẳng như vậy.

Cố Hải cũng là cả đêm không ngủ, cùng cậu tăng ca đêm còn có đội đón dâu danh dự, nhóm người đẹp này trang phục, diện mạo đơn giản, cởi đi đồ công tác, thay váy liền áo, mỗi người xinh tươi thoát tục. Để bảo đảm điều kiện tinh thần tốt nhất, bọn họ tuy rằng không ngủ, nhưng đều tự giác nhắm mắt dưỡng thần, với nhiệt tình tràn đầy đi nghênh đón phu nhân Tổng giám đốc của bọn họ.

Đồng Triết nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rưỡi rồi.

"Chúng ta nên xuất phát thôi?"

Cố Hải hít sâu một hơi, khí phách vung tay lên, "Đưa xe của tôi tới đây!"

Ra lệnh một tiếng, cửa nhà để xe mở ra, gương mặt được mọi người mong đợi của nhân viên quản lý cuối cùng vào giờ phút này xuất hiện. Cô điều khiển chiếc xe hoa hoành tráng đi đầu, đi qua giữa tiếng vỗ tay mênh mông cuồn cuộn của mọi người.

Đột nhiên, bàn đạp rớt một cái, chân nhân viên quản lý hơi trượt xuống đất.

Bạn không nhìn lầm, đích thật là bàn đạp, hơn nữa còn là một bàn đạp bị biến dạng.

Cố Hải không có chút nào ghét bỏ, cậu vô cùng trịnh trọng đón lấy chiếc xe đạp thiếu một bàn đạp kia, tay choàng lên tay lái, thân xe kêu lên ken két.

Khiến mọi người nổ ra một tràng cười.

Cố Hải hắng giọng một cái, biểu tình vẫn rất nghiêm túc, không có chút nào đùa cợt.

"Các cô không nên xem thường chiếc xe đạp này, năm đó tổng giám đốc các cô, tôi đây, chính là dựa vào một chiếc xe đạp theo đuổi được phu nhân các cô. Ngày hôm nay, các cô có thể dựa vào những chiếc xe đạp sau lưng tôi, giúp tôi cưới phu nhân về nhà không?"

Một tiếng hiệu lệnh, hơn chín trăm vị mỹ nữ cùng hô lên hưởng ứng.

"Có thể!!"

Cố Hải giơ lên loa nhỏ trong tay, hỏi lần nữa: "Có lòng tin hay không?"

Tiếng hô càng thêm to.

"Có!!"

Vì vậy, Cố Hải cưỡi xe đạp xung phong, Đồng Triết và Diêm Nhã Tịnh cũng theo ở phía sau, nối đuôi là cả đoàn cứ 99 mỹ nữ tạo thành một đội, tổng cộng là 999 người. Trừ chiếc của Cố Hải, còn lại 998 chiếc xe đạp toàn bộ là công ty tự sản xuất, thân xe màu đỏ, tay lái hình trái tim, chuông hình hoa hồng, sau mỗi chiếc xe còn cắm một xâu mứt quả. Dù phía trước không cột lụa đỏ, cũng là một mảnh đỏ chói.

Đội hình xe hoa cứ như vậy lên đường, phong cách tuyệt đối không thua bất kỳ đội xe hoa xa hoa nào, khiến cho quần chúng vây quanh xem cũng có thể biết được tâm ý của chú rể thế nào. Xe như vậy vừa bảo vệ môi trường, lại mười phần lãng mạn và mới mẻ, đón lấy một đường ánh mắt hâm mộ.

"Trời ạ, quá lãng mạn đi? Chú rể thật là quá đặc biệt đi!"

"Xe đạp thật là đáng yêu, công ty lễ cưới nào sản xuất vậy?"

"Không được, lúc tôi kết hôn cũng phải mua loại xe đạp này!"

Bạch Lạc Nhân, cậu quả nhiên coi thường Cố Hải rồi, người ta không những không phô trương lãng phí, còn nhân tiện quảng cáo giúp công ty.

.........

--------------[Edit:xASAx]-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net