Chương 104 : Vì một mình tôi biểu diễn.(Edit:xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 104 : Vì một mình tôi biểu diễn.(Edit:xASAx)

****

Biên soạn: YC.

****

Mới vừa rồi còn náo loạn ầm ĩ, mấy anh trai binh sĩ hô to tuyệt đối không cho Cố Hải mở cửa, lúc này nhìn thấy mỹ nữ, tất cả đều vội vã chen ra bên ngoài. Mà Bạch Lạc Nhân vừa rồi vội vã muốn đi ra ngoài, lúc này lại thay đổi ý định, vung tay lên, ngồi vững ngay chính giữa phòng, vô cùng bình thản hướng người ở cửa nói: "Chặn cửa lại , không cho cậu ta vào!"

Một sĩ quan mặt baby dùng giọng địa phương nồng trầm nói: "Trung đoàn trưởng à! Để anh ta vào đi, người ta cũng không dễ dàng gì, cưỡi xe xa như vậy tới đón anh."

"Đúng đó! Anh theo anh ấy đi đi, người tốt như vậy để người khác cướp đi thì phải làm sao?"

"Trung đoàn trưởng à, kết hôn không phải cần không khí thoải mái sao? Quá mức sẽ không hay."

Bạch Lạc Nhân oán hận nghiến răng, bà ngoại nó! Vừa nhìn thấy mỹ nữ, tất cả đều biến thành người tốt! Tôi chính là không cho các cậu cơ hội này, tôi cũng cho các cậu nếm thử mùi vị cám treo để heo nhịn đói.

"Tiếp tục để cậu ta biểu diễn, biểu diễn không tốt không cho vào."

Lưu Xung hùng hùng hổ hổ, lúc này cũng thu lại mấy phần, đứng ở cửa làm kẻ ác.

"Trung đoàn trưởng chúng tôi nói, anh phải biểu diễn, không biểu diễn không cho vào."

Cố Hải xoay người, đối mặt với đoàn bạn bè khổng lồ, làm một động tác tay đơn giản.

Các mỹ nữ được huấn luyện nghiêm chỉnh điều chỉnh sắp xếp đội hình, gấp xe đạp tự chế thành một cái ghế nhỏ, lại lấy cái chuông hình hoa hồng đeo lên trước ngực. Sau đó, tiếng cười của Đồng Triết vang lên, gần ngàn cái chuông đồng thời rung lên, một màn múa ghế tập thể cứ như vậy diễn ra, đặc biệt kinh diễm.

Mấy anh trai binh sĩ đều nhìn đến choáng váng, ghế đỏ làm nền cho hai gò má mỹ nữ thướt tha phấn hồng, tiếng chuông vui vẻ dưới sự phụ trợ của gần một ngàn gương mặt tươi cười trở nên phóng khoáng sinh động như vậy. Bao nhiêu ngày chưa nhìn thấy mỹ nữ? Bao nhiêu năm chưa từng thấy nhiều mỹ nữ như vậy rồi? Đây quả thực là đục khoét tim gan bọn họ, đâm xuyên tính mệnh của bọn họ mà!

"Vừa rồi là ai nói Tổng giám đốc Cố không đủ thành ý?" Một sĩ quan cấp Uý lớn tiếng hỏi.

Một tên lính quèn giơ tay lên.

"Tát hắn, tát hắn!"

Một đám đàn ông hormone sinh dục đực tiết ra quá nhiều, lúc này tất cả đều không để ý tới tình chiến hữu nữa, tóm được một tên làm thịt một tên, chỉ vì để Trung đoàn trưởng Bạch sau lưng có thể mở cửa gặp mặt, để bọn họ mau chóng gặp gỡ đội ngũ đón dâu bên ngoài, thể hiện tinh thần phù rể phù dâu một nhà vĩ đại.

Biểu diễn kết thúc, đám người chen ở cửa vỗ mạnh tay.

"Trung đoàn trưởng Bạch, để anh ấy vào đi!"

"Nếu không anh tự ra ngoài! Tụi em mở đường cho anh!"

Bạch Lạc Nhân chưa từng thấy đoàn phụ rễ nào như thế này, lúc cậu muốn đi ra không cho mở rộng cửa, lúc cậu không muốn đi ra lại bắt đầu xúi giục.

"Không được!" Tiếp tục căng mặt, "Chặn cửa chặt cho tôi!"

Lưu Xung cắn răng quay qua Cố Hải hô to một tiếng, "Muốn đem người đi, chỉ biểu diễn không được, ít nhất phải đưa chút gì đó đi!"

Một tiếng hô gọi này liền được mọi người hưởng ứng.

Sau đó, đám sĩ quan binh sĩ này nghẹn họng trân trối nhìn đám mỹ nữ này lại đem hai chiếc xe đạp đã gấp thành ghế ngồi đổi thành một chiếc xe đẩy hàng, một vị mỹ nữ đẩy, một vị mỹ nữ ngồi bên trên, chậm rãi đi qua phía phụ rể.

"Ông trời của tôi ơi!" Mấy người cạnh cửa kêu lên.

Ba mươi, năm mươi người lại chen vào, cố sức nhón chân, đưa cổ nhìn ra ngoài, "Cái gì vậy? Cái gì vậy?"

Ánh mắt khí phách của Cố Hải quét ngang đoàn phụ rể trên dưới một trăm người.

"Sao? Lễ vật này đủ long trọng chưa?"

Người cứng rắn cũng có lúc chống đỡ không nổi, đều quay qua Bạch Lạc Nhân tỏ ra yếu kém, "Trung đoàn trưởng, vừa rồi là bọn em sai, bọn em không nên cản anh, anh xem người ta rất có thành ý! Anh để bọn em mở cửa ra đi!"

Bạch Lạc Nhân hừ một tiếng, "Thành ý đó đủ với các cậu, tôi chẳng nhận được gì!"

Vừa nghe lời này, người nào đó lại hô lên, "Tổng giám đốc Cố, có chuẩn bị lễ vật cho Trung đoàn trưởng Bạch bọn tôi không?"

"Dĩ nhiên."

Lưu Xung phản ứng nhanh chóng, "Trung đoàn trưởng, anh ấy nói đã chuẩn bị lễ vật, chúng ta mở cửa ra đi! Để anh ta đưa lễ vật vào cho anh."

Bạch Lạc Nhân sao có thể để cậu lừa, "Không mở cửa, để cậu ta nghĩ cách khác đưa vào."

Mấy anh trai binh sĩ nóng nảy, "Không mở cửa làm sao đưa đồ vào?"

Vừa dứt lời, tiếng súng vang lên, một đám sĩ quan binh sĩ ở cửa nằm xuống, chỉ có Bạch Lạc Nhân ngồi ngay ngắn ở giữa.

Trên kính xuất hiện một cái lỗ cỡ đầu ngón tay, một tia sáng hiện lên, đụng vào bức tường sau lưng Bạch Lạc Nhân, bật đến bàn trước mắt cậu, một chiếc nhẫn đá quý thiết kế tinh xảo, cứ như vậy bay đến trước mặt cậu.

"Muốn để tôi đeo chiếc nhẫn này cho cậu, để tôi vào đi!" Cố Hải ở bên ngoài hô to.

Những sĩ quan binh sĩ này đứng lên, nhìn thấy Cố Hải lại tung ra một bất ngờ lớn, tim cũng run lên theo.

"Trung đoàn trưởng, mau đi ra đi, nếu có một người đối với em như vậy, không quan tâm nam hay nữ, em đều gả cho người đó." Lưu Xung nước mắt vòng quanh.

Bạch Lạc Nhân nắm lấy chiếc nhẫn kia, tâm tình bay bổng, cậu không phải vì tạo ra bất ngờ mới cho binh sĩ đóng cửa, cậu cũng chưa từng hợp mưu với Cố Hải cái gì. Cậu bất quá là muốn làm khó dễ đám phụ rể một chút, không ngờ tới chiếm được nhiều thu hoạch ngoài ý muốn như vậy. Chuyện cho tới bây giờ, Bạch Lạc Nhân không thể không thừa nhận, Cố Hải thật là một cao thủ bày mưu tính kế, cậu ấy rất phù hợp với việc mua bán, may là lúc đó không cùng cậu ấy lựa chọn cùng một con đường, nếu không chết cũng không biết chết như thế nào.

"Có để anh ta vào không?" Lại có người hỏi.

Bạch Lạc Nhân ngừng lại một hơi thở cuối cùng, cậu phải kiên nhẫn đến cùng.

"Không!!"

Một tiếng này, Cố Hải ngoài cửa nghe được vô cùng rõ ràng.

Hầu như tất cả mọi người cảm thấy Cố Hải cùng đường rồi, cuối cùng nhất định phải quỳ xuống, không ngờ tới cái vị tiểu cường bị Bạch Lạc Nhân đả kích mười năm vẫn sừng sững không ngã. Vung tay lên, trầm giọng nói: "Đưa bảo bối của tôi ra!"

Còn có bảo bối? Trong khe cửa hơn mười con mắt quay tròn.

Bạch Lạc Nhân đã vô cùng kinh ngạc, Cố Hải vào không được, còn có thể đùa giỡn cái gì?

Nồi màu đỏ, xẻng màu đỏ, ổ điện màu đỏ, dây điện màu đỏ... Một bữa ăn lớn đỏ rực, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, chậm rãi bật lửa. Ai cũng không nghĩ ra, Cố Hải sẽ ở bên ngoài doanh trại bày sạp xào rau, hơn mười mỹ nữ phụ giúp, đồ trang trí trong giỏ xe các cô đều là nguyên liệu nấu ăn.

Rất nhanh, hương vị trôi dạt vào trong doanh trại.

Cái mũi này của Bạch Lạc Nhân rất thính! Rất nhanh thì ngồi không yên, mọi người ở trong phòng vô cùng lo lắng chạy hết hai vòng, chỉ nghe vang lên mấy tiếng keng keng, xẻng rời khỏi nồi, đồ ăn có thể lên mâm.

Bạch Lạc Nhân như một tuấn mã nhấp nhổm, đang lúc mọi người điên cuồng vui vẻ, lấy tốc độ tên bắn vọt tới trước mặt Cố Hải, cướp lấy thịt viên của cậu ta muốn đưa vào trong miệng, làm người đầu tiên thưởng thức.

Đám phụ rể cũng giống như ngựa hoang tháo cương, vọt tới trước mặt các vị mỹ nữ, một bữa tiệc hữu nghị khác thường diễn ra ngay sân huấn luyện.

Trên đường trở về, Bạch Lạc Nhân theo thường lệ ngồi quay lưng về phía Cố Hải.

"Sao cậu ngồi quay về phía sau vậy?" Cố Hải hỏi.

Bạch Lạc Nhân như năm đó trả lời, "Lười nhìn cậu."

Cố Hải thật cho rằng Bạch Lạc Nhân muốn cùng cậu ôn lại cuộc sống tươi đẹp trước đây, kết quả quay đầu lại đảo qua, Bạch Lạc Nhân còn bưng dĩa ăn tại chỗ! Cái này không phải lười nhìn cậu nha, đây là sợ nước sốt bắn lên âu phục của cậu.

Trời đánh tránh bữa ăn nha!

"Đừng ăn ở trên đường." Cố Hải nói, "Lỡ nuốt phải gió, coi chừng tiêu chảy."

Bạch Lạc Nhân ừ một tiếng, tiếp tục ăn.

Cố Hải đành chịu, "Cậu đừng nói với tôi cậu cả đêm chưa ăn gì?"

"Đúng vậy!" Bạch Lạc Nhân ngang nhiên nói, "Hai chúng ta lại không thể thấy mặt, tôi đi đâu ăn gì? Ai làm cho tôi? Hơn nữa, tối hôm qua nếu tôi ăn no ăn đủ, hôm nay cậu cũng không thể lừa tôi ra."

Bạch Lạc Nhân một lời thức tỉnh người trong mộng.

Cố Hải càng tăng thêm tốc độ đạp xe, vội vàng chạy về nhà, cậu nhất định phải cho Bạch Lạc Nhân ăn no ăn đủ mới đưa trở về, nếu không chờ ngày mai cậu tới đón dâu, chỉ cần đứng ở bên ngoài hô to một tiếng "Tôi đói ", Cố Hải sẽ ngoan ngoãn đi ra.

Tốc độ xe trở nên nhanh, gió bên tai cũng trở nên mát lạnh, năm đó Bạch Lạc Nhân thích ngồi quay lưng về phía Cố Hải là vì có thể nhìn đường ở trước mắt không ngừng kéo dài. Hiện tại ngồi quay lưng về phía cậu là vì có thể thấy vô số khuôn mặt tươi cười phía sau. Cùng nhau đi tới đây, bọn họ cuối cùng có đồng bạn, cuối cùng có người chia xẻ hạnh phúc của bọn họ.

Sau khi hoàn thành mục tiêu, Bạch Lạc Nhân rất nhanh quay trở về.

Lại một đêm không ngủ.

Hôm sau, đội ngũ đón dâu của Bạch Lạc Nhân khởi hành.

Nếu nói Cố Hải đón dâu là lộ trình lãng mạn và sáng tạo, đội ngũ đón dâu của Bạch Lạc Nhân là bày ra khí thế và sắp xếp hoàn mỹ nhất. Cả buổi sáng, chín chiếc máy bay trực thăng xuất phát từ doanh trại, vọt tới độ cao 134 mét, bày ra nghi thức đón dâu khí thể ngút trời.

Theo một trận nổ ầm ầm, ánh mắt các vị phụ dâu chuyển lên trời.

"Whoa..."

Ánh mắt Cố Hải cũng nhìn ra ngoài.

Chín chiếc máy bay trực thăng đã tới bầu trời công ty, kéo một đường khói đỏ thật dài, giống như một cột đỏ đọng ở đuôi máy bay. Xung phong trước nhất dĩ nhiên là Bạch Lạc Nhân, tám chiếc còn lại bắt đầu giảm tốc độ xuống, chỉ thấy chiếc máy bay trực thăng này của Bạch Lạc Nhân bay lên góc độ lớn, hướng xuống dưới lao xuống, giữa tiếng hô kinh ngạc của quần chúng dừng chân quan sát, vẽ ra một đường cong màu đỏ, đến khi cách mặt đất chưa tới 20 mét, lần thứ hai bay ngược lên, cùng hình dạng một đường cong, cuối cùng hợp lại vơi điểm đầu kéo khói.

Một trái tim đỏ xinh đẹp cứ như vậy treo trên không, đánh cho đám phụ dâu ngây người ngắm nhìn.

Cố Hải cũng cảm động như vậy, đây là lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân dùng chín năm nỗ lực vì một mình cậu biểu diễn.

Ngay sau đó, tám chiếc máy bay sau lưng cũng bắt đầu hành động, bọn họ kéo khói màu vàng, trên không hợp tác vẽ ra một chiếc nhẫn vô cùng ý nghĩa. Sau đó chín chiếc máy bay tụ lại, có chín tên lính mặc áo chiến đấu màu đỏ, trên đỉnh đầu có chín cái dù nhảy màu đỏ, từ giữa chiếc nhẫn đáp xuống.

Giống như chín đóa hoa hồng nở rộ trên không trung.

Rất nhanh, chín chiếc máy bay đã đồng loạt đáp xuống sân cỏ trước công ty Cố Hải.

Mười sáu người tạo thành đội danh dự chia làm hai bên, một sĩ quan anh khí bức người đi theo phía sau trợ giúp cho cậu, trong ánh mắt chăm chú trang nghiêm mà thiêng liêng, hướng phía cửa công ty chậm rãi đi tới.

.............

----------------[Edit:xASAx]----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net