Chương 17:Kịch liệt giao chiến! (Edit:Tiểu Phong dâm đãng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Quyển thứ hai: Lửa tình bùng cháy.

Chương 17:Kịch liệt giao chiến! (Edit:Tiểu Phong dâm đãng)

*                  *                  *

Máy bay xâm phạm không phận nước ta chính là một phi cơ trinh sát không rõ quốc tịch, Bạch Lạc Nhân lái máy bay chiến đấu bay lên không, cấp tốc tiến hành định vị tìm kiếm phi cơ trinh sát kia, nhưng vì phi cơ trinh sát kia quá nhỏ, tín hiệu tia hồng ngoại quá yếu. Ra-đa khó mà dò ra và theo dõi. Bạch Lạc Nhân chỉ có thể dùng mắt thường tìm kiếm, sử dụng khả năng nhanh nhạy và tốc độ, rất nhanh đã tiếp cận gần mục tiêu.

Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân phát hiện ra mục tiêu, nhanh tay phóng một tên lửa đạn đạo, không ngờ máy bay địch ngay lập tức phóng đạn ngăn cản, né tránh được sự tấn công từ tên lửa đạn đạo của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân thừa cơ truy kích, vượt qua khu vực miền đông Trung Quốc, đột kích vào khu vực miền Tây*. Lúc đầu máy bay địch vẫn luôn áp dụng chiến thuật tránh né, không ngờ ở phía sau Bạch Lạc Nhân tấn công quá mạnh tay, máy bay địch không chịu nổi các đợt tấn công, liền bắt đầu phát động tấn công, hai máy bay chiến đấu triển khai một trận đánh nhau trên không.

( Bao gồm 12 tỉnh, thành phố và khu tự trị: Trùng Khánh, Tứ Xuyên, Quý Châu, Vân Nam, Quảng Tây, Thiểm Tây, Cam Túc, Thanh Hải, Ninh Hạ ,Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông.)

Liên tục bị vây đánh, máy bay chiến đấu đột nhiên tăng tốc, mới vừa tiến vào tầm bắn liền phóng ra một quả tên lửa đạn đạo, Bạch Lạc Nhân cấp tốc tránh né, trong nháy mắt máy bay chiến đấu lộn một vòng trên không. Ép cơ thể Bạch Lạc Nhân đến cực điểm giới hạn, máu trên đầu chảy ngược về dưới thân, đại não Bạch Lạc Nhân không cung ứng đủ máu, mắt liền mơ hồ nhìn không rõ.

Trong lòng lại không sợ hãi chút nào, coi trời bằng vung.

Đột nhiên, Bạch Lạc Nhân lại nhận được báo động tình hình khẩn cấp, hai máy bay có thể sẽ đâm vào nhau, theo bản năng Bạch Lạc Nhân lái máy bay lượn một vòng ngược lại, máy bay địch cứ thế lao về phía trước. Ý đồ đánh lén máy bay chiến đấu của Bạch Lạc Nhân không thành, trong nháy mắt máy bay địch lại rơi vào tình thế bị vây.

Bạch Lạc Nhân thừa cơ xuất kích, quả tên lửa đạn đạo thứ nhất bắn ra, cánh trái máy bay địch bùng lên một ngọn lửa, quả tên lửa đạn đạo thứ hai bắn ra, "ầm" một tiếng, máy bay địch nổ tung trên không trung, mảnh vụn bay khắp nơi, trước mắt Bạch Lạc Nhân chỉ còn một luồng khói dày đặc.

Bạch Lạc Nhân chuẩn bị trở về địa điểm xuất phát, thân máy bay đột nhiên lắc lư dị thường.

Bạch Lạc Nhân cố gắng xử lý trục trặc, đáng tiếc bàn điều khiển của máy bay mất tác dụng, máy bay bước vào trạng thái bay ngược. Giờ khắc này, đầu Bạch Lạc Nhân đang hướng xuống dưới, đại não sung huyết nghiêm trọng, vì hai chân bị treo lơ lửng nên rất khó đạp xuống sàn máy bay, hiện tại muốn điều khiển máy bay rất khó.

Rất nhanh, Bạch Lạc Nhân cảm thấy thân máy bay đang lao xuống dưới, cậu biết phía dưới là một đầm lầy.

Nhảy dù chính là cách duy nhất thoát thân, một ngọn lửa bùng lên trước mắt Bạch Lạc Nhân.

Đột nhiên cậu nhớ lại tai nạn xe tám năm trước.

Sợ hãi chôn giấu ở trong lòng nhiều năm như vậy rốt cuộc vào giờ khắc này cũng òa ra.

Hoá ra cảm giác trước khi chết cũng chỉ như thế này.

...........

Người chủ trì buổi lễ mặc một bộ lễ phục, đi tới trước mặt Cố Hải, nhỏ giọng hỏi,"Thời gian cũng đến rồi, có thể bắt đầu chưa?"

Cố Hải nhìn đồng hồ, lại nhìn khách khứa ở sảnh đường một chút, duy chỉ thiếu có một người.

"Chờ một chút."

Diêm Nhã Tịnh vẫn luôn ngồi đợi bên cạnh mẹ Diêm, thoạt nhìn còn thấy mẹ Diêm khẩn trương hơn cô, liên tục hỏi,"Sao còn chưa bắt đầu? Sao còn chưa bắt đầu?"

Diêm Nhã Tịnh bị hỏi đến không còn kiên nhẫn được nữa, đi tới bên cạnh Cố Hải.

"Còn có người chưa tới hả?"

Ánh mắt Cố Hải âm u liếc mắt nhìn Diêm Nhã Tịnh, lẳng lặng phun ra ba chữ,"Bạch Lạc Nhân."

"À....." Sắc mặt Diêm Nhã Tịnh thay đổi,"Vậy chờ thêm một chút đi."

Toàn bộ khách khứa đều đã vào chỗ ngồi, ngoại trừ nhân viên phục vụ và các cô tiếp tân, chỉ có một mình Cố Hải ở trong đại sảnh đi đi lại lại. Đứng ở cửa, đáy mắt cậu đang âm ỉ vẻ lờ mờ lo lắng, ngực vẫn luôn không biết vì sao lại thấy khó chịu.

Cố Uy Đình đứng dậy đi đến bên Cố Hải.

"Con còn lề mề cái gì?" Cố Uy Đình hỏi.

Cố Hải vừa nhìn ông, vừa thản nhiên nói,"Bạch Lạc Nhân còn chưa tới."

Nghe được tên người này phát ra từ miệng Cố Hải, trong lòng Cố Uy Đình vẫn có chút khó chịu, giọng nói cũng không tự nhiên,"Không thể vì một mình nó mà làm cho cha mẹ của tiểu Diêm phải chờ được đúng không?"

Cố Hải liếc nhìn mẹ Diêm, sắc mặt của bà đã rất khó coi, đoán là bởi vì thân thể không khỏe, lại ngồi đợi lâu trong hoàn cảnh ầm ĩ như thế này.

"Vâng ạ....."

Cố Hải đang muốn di chuyển bước chân, đột nhiên thấy lối vào hiện lên một bóng dáng, nhưng mà không phải người mà cậu mong chờ, mà là một vị sĩ quan xa lạ mặc quân phục.

Sĩ quan đi tới trước mặt Cố Uy Đình, ghé vào ở bên tai của ông nhỏ giọng nói gì đó, sắc mặt Cố Uy Đình chợt đại biến.

Tiếp theo đưa ánh mắt chuyển sang Cố Hải, nhưng rất nhanh thì rời đi.

Chính cái nhìn này, lại làm cho trái tim Cố Hải chịu một đòn giáng mãnh liệt.

Cậu liền sải bước đi đến trước mặt hai người, trầm giọng hỏi,"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không phải chuyện của con." Sắc mặt Cố Uy Đình mờ mịt, "Con nên làm gì thì làm đi, bên đơn vị xảy ra chút tình huống, ba đi qua xem một chút, nghi thức cứ cử hành như bình thường, ba....."

"Là Nhân Tử đã xảy ra chuyện phải không?" Cố Hải cắt ngang lời Cố Uy Đình.

Sắc mặt Cố Uy Đình thay đổi, tức giận nói,"Đây là chuyện nội bộ đơn vị, không liên quan đến con."

Cố Hải bất thình lình rống to,"Có phải là Nhân Tử hay không?! !"

Cố Uy Đình bế tắc nghiêm mặt không lên tiếng.

Tiếng ầm ĩ này làm cho toàn bộ phòng tiệc rơi vào tĩnh mịch, toàn bộ khách khứa đều đưa ánh mắt nhìn về phía này, không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Diêm Nhã Tịnh đứng cách đó không xa nhìn Cố Hải, trong lòng căng lên từng đợt, mơ hồ cảm giác sẽ có tình huống không hay phát sinh.

Cố Hải vòng qua Cố Uy Đình, sải bước đi ra cửa.

"Con trở lại cho ba! !" Cố Uy Đình rống lớn.

Trước ánh mắt kinh ngạc của hai tên bảo an Cố Hải đi thẳng ra ngoài.

"Ngăn nó lại cho ta!"

Lệnh vừa quát lên, ba bốn gã bảo an cộng thêm mấy nhân viên phục vụ, đồng loạt đuổi theo Cố Hải. Cố Hải sải bước đi qua lối đi của hội trường, đang lúc mọi người không chú ý, trực tiếp nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống.

( Điêu lắm bà Sài ạ, nhảy xuống xong chết luôn, khỏi tìm Nhân Tử. =.=)

Cố Uy Đình chạy đến, thấy bảy tám người đứng ở cầu thang, tất cả đều tỏ ra kinh hãi.

"Người đâu?"

Một người bảo an trong đó mở miệng nói,"Nhảy....... Nhảy lầu rồi."

Sắc mặt Cố Uy Đình tái xanh đi tới trước cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống, xe của con ông nghênh ngang lái đi.

Diêm Nhã Tịnh cũng đi ra, kinh hồn bạt vía nhìn Cố Uy Đình.

"Chú, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Uy Đình lấy lại bình tĩnh, đè thấp giọng nói,"Trong nhà xảy ra chút chuyện, Tiểu Hải nóng ruột an nguy của anh trai nó, liền chạy tới đơn vị. Ta cũng phải đi qua xem sao, làm phiền cháu nói với ba mẹ một tiếng, hôm nay xảy ra việc này chúng ta thật sự xấu hổ, về xử lý xong chuyện, nhất định sẽ đến nhà nhận lỗi với nhà cháu."

Diêm Nhã Tịnh lại vô cùng bình tĩnh,"Chú, chú đừng nói như vậy, chú mau đi đi, mạng người quan trọng hơn việc này."

Cố Uy Đình gật đầu, lập tức rời đi cùng một người  sĩ quan khác.

Diêm Nhã Tịnh thở dài, quả nhiên lừa gạt người thân không có kết cục tốt.

Đến khi Cố Hải chạy tới nơi xảy ra chuyện, đã là buổi tối rồi.

Ngoại trừ vài tên bộ đội giám sát thăm dò, cũng chỉ thấy vài mảnh nổ của máy bay.

Gió lạnh gào thét  thổi ù ù, Cố Hải có cảm giác mất thăng bằng, cậu thấy một gã sĩ quan đi tới bên cạnh mình, vẻ mặt đau thương, nhìn mà muốn xé nát khuôn mặt đó.

"Bạch Lạc Nhân lái máy bay chiến đấu xảy ra giằng co với máy bay địch, theo quan sát từ hình ảnh vệ tinh, cho thấy, máy bay chiến đấu của chúng ta bắn rơi máy bay chiến đấu của quân địch xong sau đó mới phát sinh tình huống bất thường......"

"Tôi không cần biết chi tiết." Ánh mắt của Cố Hải trống rỗng,"Cậu nói cho tôi kết quả là được."

Sĩ quan nuốt nước bọt, trầm giọng nói,"Máy bay chiến đấu rơi nổ, hiện tại phi công vẫn đang mất tích.

Mất tích? Cách diễn đạt của con người làm sao vậy........

Từ xưa đến nay, bao nhiêu dũng sĩ giữa tai nạn mà mất tích, đến giờ vẫn không có tin tức.

Sĩ quan cẩn thận nói bổ sung một chút,"Trước một giây máy bay chiến đấu nổ, Bạch Lạc Nhân chọn cách nhảy dù, hơn nữa còn trong độ cao an toàn, khả năng còn sống là rất lớn."

"Cậu ta nhảy xuống đâu?" Cố Hải lẳng lặng hỏi.

Sĩ quan cúi đầu, nhỏ giọng nói,"Hiện nay chưa xác định được."

"Cậu ta nhảy xuống đâu? !" Ớn lạnh trong ánh mắt Cố Hải đủ để đem gió lớn quanh mình đẩy lùi.

Giọng nói của vị sĩ quan kia suy sụp,"Khu đầm lầy."

Thân thể Cố Hải chấn động mãnh liệt, trong lồng ngực dường như có một luồng máu xông thẳng lên đại não, tay nắm chặt lại, tiếng xương cốt vang lên cạch cạch.

"Vì sao để cho cậu ta chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như thế? Con mẹ nó, các người làm cái gì? Bao nhiêu bộ đội phòng không như vậy, vì sao chỉ có một mình cậu ta chịu chết?"

Giờ này khắc này, Cố Hải giống như một con Sư tử hoang dã mất khống chế, tóm được người nào liền điên cuồng mà cắn xé.

Sĩ quan không ngừng giải thích,"Tôi không biết a, việc này không phải là tôi phụ trách, tôi chỉ phụ trách tìm kiếm cứu hộ thôi a, không biết tình huống phát sinh, tôi........ Căn bản không phải chuyện của tôi a......"

Hai tròng mắt ngầu đỏ của Cố Hải hiện lên tia tà ác, nhìn chằm chằm gương mặt vô tội trước mắt này, cậu hận thấu xương đám người làm việc không đến nơi đến chốn này.

"Đơn vị đã phái người tiến hành tìm kiếm cứu hộ trên diện rộng, chúng tôi đảm bảo chỉ trong hai ngày tìm kiếm có thể thấy được cậu ấy........"

Cố Hải đâm vào gió lạnh sải bước rời đi.

Cho dù cậu có rơi xuống đầm lầy, tôi cũng phải đem cậu kéo ra! !

...........

Trước một giây Bạch Lạc Nhân rơi xuống đất, còn đang suy nghĩ mức độ bản thân sẽ bị lún xuống đầm lầy như thế nào, nếu như không quá ngực thì khả năng sống còn cao, nếu như từ ngực đến cổ, vậy thì phải dựa vào may mắn rồi, nếu như cả đầu bị vùi vào, vậy trực tiếp chờ chết thôi!

Kết quả, một giây sau, cậu cảm giác được một trận đau đớn khi va chạm, làm cho nửa người cậu đều tê rần. Bạch Lạc Nhân hít một hơi khí lạnh, cảm giác đau đớn từ từ tiêu tan, cậu mới phát hiện có gì đó không đúng.

Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là đầm lầy hả?

Bạch Lạc Nhân ngồi dưới đất, lấy tay sờ mặt đất, phát hiện rất cứng.

................

*************[Tiểu Phong gia trang]**************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net