Chương 23: Con trai của Cố Hải. (Edit:Tiểu Phong dâm đãng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Quyển thứ hai: Lửa tình bùng cháy.

Chương 23: Con trai của Cố Hải. (Edit:Tiểu Phong dâm đãng)

***

Cố Hải cau mày, ngoài mặt là nhìn chằm chằm tài liệu, trong lòng không biết bay đến nơi nào nữa.

Mình và Bạch Lạc Nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Bên này mình cũng không dây dưa với ai nữa rồi, cậu ta cũng đã chia tay, nút thắt trong lòng cũng đã được cởi ra, theo lý thuyết thì phải vui vẻ cùng nhau chứ. Nhưng suy nghĩ một chút thì, lúc đó giải quyết mọi khúc mắc nợ nần thì cũng không ai nói rõ là "tiếp tục" hay là "hòa nhau", cái này không rõ ràng, thật sự làm cho người ta khó chịu. Cố Hải đang đi vòng vòng quanh phòng làm việc, trong lòng âm thầm suy nghĩ xem làm cách nào mở lời nói với Bạch Lạc Nhân, nhưng lại không hạ mình quá.

Dù sao cũng không thể lại giẫm lên vết xe đổ, Cố Hải vẫn luôn nghĩ năm đó mình biểu lộ quá lỗ mãng nên làm mọi việc hỏng bét. Một thân một mình sau hai năm, cậu cũng không thoát khỏi ám ảnh là kẻ lỗ mãng, cậu vẫn luôn cho rằng tình cảm của mình chính là khuyết điểm, chủ động biểu lộ tình cảm trước chính là nguồn tai vạ ngầm, lần này nhất định phải cẩn thận hành động.

Đi tới đi lui, Cố Hải liền đi đến trước cửa sổ, đứng không bao lâu,  liền nhìn thấy xe Bạch Lạc Nhân lái tới.

Lòng Cố Hải vừa bình tĩnh được một chút lại trào lên một cơn sóng dữ, tế bào từ đầu đến chân bắt đầu chạy nhảy, hình tượng lạnh lùng trước kia thay đổi, thần thái hào hứng đi vào thang máy. Nhân viên công ty nhao nhao liếc mắt, đều mang vẻ kinh hãi, hôm nay tổng giám đốc làm sao vậy?

Lúc đính hôn cũng không thấy anh ta cười vui vẻ như thế!

Cố Hải có thể không vui sao? Bên này cậu ta còn đang rầu rĩ buồn phiền vì nghĩ làm thế nào để mở lời, người kia đã không chịu nổi nữa rồi, lịch sử lập tức sẽ phải viết lại! (Nguy cơ thành thụ.)

Nhưng mà, lúc từ trong thang máy đi ra, Cố Hải giống như đã bị thay đổi tính cách, như không có chuyện gì xảy ra từ đại sảnh đi ra ngoài, làm bộ không nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, trực tiếp rẽ sang phía xe của mình, giả bộ như phải đi ra ngoài có việc.

Kết quả, Bạch Lạc Nhân thì đang chuyên tâm nghịch con lừa của cậu ta, căn bản không nhìn thấy Cố Hải, cậu ta nghĩ vẫn còn một chút thời gian nữa mới đến lúc tan việc, trước hết thì cứ ở trong xe chờ một chút, rồi mới gọi điện thoại cho Cố Hải.

Cố Hải thậm chí đã mở cửa xe rồi, liếc mắt qua bên kia vẫn không thấy động tĩnh gì, trong lòng ngầm mỉa mai một câu: Mù đến như thế mà cũng có thể làm phi công?

Thế là lại trợn mắt nhíu mày lượn lại.

Sửa sang lại cà- vạt, kiềm chế kích động trong lòng, nghiêm mặt gõ cửa xe của Bạch Lạc Nhân.

Đến khi Bạch Lạc Nhân đưa đầu chui ra ngoài, Cố Hải ngay lập tức nói," Sao cậu lại tới đây hả?"

Bạch Lạc Nhân đẩy cửa xe ra đi xuống, quân phục phẳng phiu, giày da sáng loáng, tư thế oai hùng hiên ngang, dáng vẻ đẹp trai bức người, suýt chút nữa phóng điện hôn mê mấy con mẹ kiến trên đất.

Trái tim Cố Hải đã sớm nhào tới phía Bạch Lạc Nhân rồi.

"Cậu nhìn thấy tôi ở trên kia hả? Sao đã xuống đây rồi?" Bạch Lạc Nhân cố ý hỏi.

Cố Hải hắng giọng một cái, ung dung bình tĩnh nói," Tôi vừa mới ở bên ngoài về, vừa muốn đi vào liền thấy cậu ở đây, qua chào hỏi một câu."

Qua chào hỏi..... Những lời này chính là phỏng đoán của Bạch Lạc Nhân.

Cố Hải nhìn thấy Bạch Lạc Nhân không nói lời nào, như thật như đùa hỏi,"Cậu đến tìm Địch Song hả? Cậu chờ chút, tôi vào sẽ gọi cô ta ra cho cậu."

Bạch Lạc Nhân níu cánh tay Cố Hải lại, tức giận nói,"Đừng có giả bộ với tôi! Không phải hôm trước cô ấy đã từ chức rồi sao?"

"Thật không?" Cố Hải khẽ nheo lông mày,"Hàng năm vào thời điểm này, không ít người từ chức, việc này là do phòng nhân sự quản lý, tôi thực sự không rõ lắm."

Bạch Lạc Nhân cười lạnh nghe Cố Hải nói dối không biết ngượng.

"Đúng rồi, thế rốt cuộc cậu đến đây làm gì?" Cố Hải vẫn hỏi tiếp.

Bạch Lạc Nhân nói thẳng,"Tìm cậu."

Trái tim Cố Hải đập thình thịch một cái, cứ thế vẻ mặt giả vờ tỏ ra không chút cảm động.

"Tìm tôi làm gì?"

Bạch Lạc Nhân rất thô bạo đáp lại hai từ.

"Hiếp cậu."

Cố Hải lùi một bước, chỉ vào trán Bạch Lạc Nhân hỏi,"Cậu học đâu ra kiểu lưu manh vậy?"

Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa bẻ ngoẹo ngón tay Cố Hải đang chỉ chỉ vào mình,"Giả bộ cũng hăng gớm! Đêm hôm đó ở đầm lầy, ai  lén lút hôn tôi hả? Đừng cho là tôi không biết!"

Miệng thèm đòn của Cố Hải lại nói tiếp,"Còn nói linh tinh nữa tôi gọi người đó! Bảo an, đem tên tiểu lưu manh này trừng trị một trận cho tôi!"

Kết quả, đứng phía sau Cố Hải thật sự có một tên bảo an, hơn nữa tên bảo an này lại rất thành thật, nghe câu đùa của Cố Hải lại tưởng thật. Cầm cây dùi cui lao tới phía Cố Hải, Cố Hải còn chưa kịp phản ứng, hắn đã quật một roi thật mạnh xuống vai Bạch Lạc Nhân.

Mặt của Cố Hải chợt biến thành đen, đi tới liền đạp cho tên bảo an một cái, bảo an trượt chân ngã xuống đất, Cố Hải kéo dậy lại đạp cho một cái nữa.

"Ai bảo cậu đánh cậu ta?" Cố Hải gầm lên giận dữ.

Vẻ mặt Bảo an ủy khuất từ dưới đất bò dậy," Không phải là ngài bảo tôi đánh hả?"

Hai mắt Cố Hải đỏ ngầu,"Đó là tôi nói đùa, ai nói đánh thật hả?"

"Tôi.... tôi nào có biết....." Bảo an nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Cố Hải lại muốn ra tay, liền bị Bạch Lạc Nhân níu lại, nhân cơ hội tên bảo an này liền chạy.

Cố Hải nghiêng đầu qua nhìn Bạch Lạc Nhân, bắt đầu quở trách một trận.

"Cậu cũng thật là, cậu ta chạy từ sau tôi đến cậu không nhìn thấy hả? Nhìn thấy, thế sao cậu không tránh hả? Còn để cho cậu ta đánh một gậy? ! !"

"Tôi cố ý." Mặt Bạch Lạc Nhân không đổi sắc.

Cố Hải tức giận đến không nói lên lời,"Cậu....."

Bạch Lạc Nhân tiến đến trước mặt Cố Hải, ánh mắt ngầu lạnh ma mị đe dọa nhìn tròng mắt Cố Hải, sâu kín nói,"Cậu không lo lắng à? Cậu không tức giận à? ! Không phải cậu là vua bình tĩnh hay sao? Cười một cái cho tôi xem nào!"

Cố Hải đau lòng chết đi được, làm gì mà còn cười được nữa? !

"Đừng có kích động tôi, tôi đây là sợ thủ trưởng này bị đánh hỏng người, công ty tôi không kham nổi trách nhiệm."

Lời tuy nói như vậy, mắt vẫn cứ dừng ở phía vai bị đánh của Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân không hề quanh co lòng vòng, nói rất thẳng,"Thiếu tá đây đem con trai đến cho cậu!"

"Con trai?" Thần sắc Cố Hải nghiêm lại.

Bạch Lạc Nhân đưa tay luồn vào cửa xe, lấy con lừa kia ra, mặt của Cố Hải ngay lập tức liền tái xanh.

"Nhìn một chút đi, dáng dấp đặc biệt giống cậu."

Bạch Lạc Nhân gian tà cười cười, trực tiếp đưa con lừa đặt ở mui xe, nhấn công tắc bật lên, con lừa nhỏ rất phối hợp mà bắt đầu đong đưa lắc lư, trước trước sau sau, trái trái phải phải, chọc cho Bạch Lạc Nhân cười đến ngả nghiêng.

Cố Hải cũng cười, nhưng mà không phải cậu bị con lừa này chọc cười, mà cậu bị phản ứng của Bạch Lạc Nhân chọc cười.

Đến mức này à! Một con lừa liền chọc cậu vui vẻ đến vậy, năm đó tôi ở trên người cậu vất vả cần cù làm việc, làm cậu thoải mái sung sướng đến gào khóc, sau đó cũng không cười với tôi như thế.

"Cầm." Bạch Lạc Nhân nhét vào trong tay Cố Hải.

Cố Hải sờ sờ đầu con lừa, vui tươi hớn hở hỏi," Làm sao cậu biết tôi sinh năm con lừa?"

"Tính tình của cậu bán đứng con vật cầm tinh năm sinh."

Dứt lời lại vỗ vỗ vai Cố Hải,"Thủ trưởng tôi đây thưởng cho cậu, cậu giữ lại thật tốt nhé!"

Khóe miệng Cố Hải che giấu chút vui vẻ,"Đồ ấu trĩ như thế, tôi cũng không tiện cầm về, để cho cả cơ quan nhìn thấy thì quá mất mặt."

Bò đực Bạch Lạc Nhân trầm mặt muốn giật lại, Cố Hải nắm chặt con lừa! Chân con lừa suýt chút nữa thì bị Bạch Lạc Nhân lôi đứt, nhưng cũng không  thể đoạt lấy từ tay Cố Hải.

"Thấy cậu tặng cho tôi một lễ vật lớn như vậy, tổng giám đốc tôi đây đặc biệt cho phép cậu vào phòng làm việc của tôi ngồi một chút."

Ánh mắt Bạch Lạc Nhân kiên cường ngạo nghễ nhìn sang Cố Hải," Không rảnh."

Nói xong câu đó, dứt khoát lái xe đi.

Cố Hải âm thầm hối hận, biết thế nói khách khí một chút, con vịt nấu chín rồi còn để cho nó bay mất!

Bạch Lạc Nhân vừa mới rời khỏi tầm mắt Cố Hải, Cố Hải liền coi con lừa kia như bảo bối mà ôm vào trong ngực, vẻ mặt sáng láng đi vào công ty, không có một chút ngượng ngùng xấu hổ nào, hận không thể hét lên với mọi người trong công ty nói cho họ biết, vợ cậu tặng cho cậu một con lừa nhỏ mô phỏng theo cậu.

Trước giờ tan làm, trưởng phòng tài vụ vào phòng làm việc của Cố Hải nộp báo cáo tài vụ.

Vừa vào cửa, thấy Cố Hải ngồi ngây người đối diện một con lừa, bình thường Cố Hải luôn giữ hình tượng lạnh lùng, cho nên cấp dưới không dám tuỳ tiện nói đùa với cậu ta. Hôm nay vị trưởng phòng tài vụ này đi vào, Cố Hải đưa ánh mắt đang nhìn con lừa  chuyển đến phía người này, phần vui vẻ còn chưa kịp phai đi, làm cho trưởng phòng tài vụ hiểu lầm rằng Cố Hải cười với cô ta.

Vì vậy liền nói một câu đùa vui,"Tổng giám đốc Cố, con lừa nhỏ này thật đáng yêu a!"

Cố Hải khí phách vung tay lên,"Tháng này thưởng hai nghìn tệ!"

Trưởng phòng tài vụ trong nháy mắt liền chết lặng người, OMG! Bình thường làm mệt gần chết cũng không thưởng thêm một đồng tiền lương, hôm nay chỉ khen con lừa đáng yêu một câu, lại được thưởng những 2000 tệ! !

Tan việc, Cố Hải đem con lừa nhỏ này gói cẩn thận mang về nhà.

Kỳ thực Bạch Lạc Nhân vẫn chưa hề đi, ở xung quanh công ty Cố Hải đi dạo vài vòng, nhìn thấy công ty tan việc, lại đem xe lái tới, đi theo phía sau xe Cố Hải, một mạch lái đến chỗ ở của cậu ta.

Cố Hải sớm đã  nhìn thấy xe của Bạch Lạc Nhân, chỉ là vẫn cứ giả vờ không biết, lúc mở cửa, nhìn thấy có người đứng ở phía sau cậu ta, lại bày ra vẻ mặt ngạc nhiên,"Sao cậu lại tới đây?"

Kỳ thực trong lòng hận không thể vội vàng đem người này nhét vào trong nhà, rồi đem cửa khóa lại, sau đó thì............ (Đoạn này bị cắt do vi phạm thuần phong mỹ tục.)

Trái lại, Bạch Lạc Nhân rất thẳng thắn,"Đến nhà cậu ăn chực một bữa cơm."

Dứt lời di chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm con lừa nhỏ trong tay Cố Hải, hỏi,"Không phải cậu nói cầm nó sẽ rất mất mặt hay sao? Tại sao lại mang về nhà?"

Cố Hải tiếp tục mạnh miệng,"Cũng bởi vì để ở công ty mất mặt cho nên tôi mới cầm về nhà."

"Cậu trả lại cho tôi, tôi không muốn đến đây ăn nữa!"

Bạch Lạc Nhân đen mặt lại định cướp con lừa, Cố Hải vừa túm vừa đẩy Bạch Lạc Nhân, chính là muốn đẩy cậu vào trong nhà, sau đó mượn sức trên tay đẩy cửa đóng lại, sau đó buông tay ra, hai mắt trợn trừng lên.

"Thủ trưởng Bạch, cái này là cậu không đúng nha, tôi đã nói sẽ trả con lừa lại cho cậu, cậu còn cố tình chui vào bên trong. Ổ khóa nhà của chúng tôi có một tật xấu, chỉ cần đụng một cái sẽ không mở được, cậu nói xem chuyện này có nên trách cậu không?"

Bạch Lạc Nhân cười nhạt, hai tay đan xen vào nhau, xương cốt kêu cạch cạch.

"Qua đây, chính miệng thủ trưởng nói cho cậu biết!"

................

(Ngủ đi, chưa comeback, chưa bù, chỉ là hứa với một bạn là dịch nên làm một chương thôi..

Từ từ nhé >///< tự vả vào mặt..)

OT: Thắc mắc có phải vào quân đội rồi là sẽ được luyện thành lưu manh hay không? Nhân Tử của tôi sao lại thành thế này rồi?

*************[Tiểu Phong gia trang]**************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net