Chương 25: Từng Bước Ép Cậu Vào Khuôn Phép.(Edit:xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy.

Chương 25: Từng Bước Ép Cậu Vào Khuôn Phép.(Edit:xASAx)

****

Edit: xASAx

Biên soạn: Ốc Tiêu ộp pa! 

Test lần 2: Tiểu Phong dâm đãng.

Upload: Tiểu Phong siêu dâm đãng.

Kể ra thì cũng nhớ các mẹ quá..! 

****

Cố Hải từ trong thang máy đủng đỉnh bước ra, mỗi bước đều vang lên tiếng động hướng Bạch Lạc Nhân đi tới.

Phía cửa vừa rồi còn người qua kẻ lại, đột nhiên liền yên tĩnh, mấy nữ nhân viên vốn đang chần chừ, trong nháy mắt tìm hướng vào tòa nhà, rối rít tản ra bốn phương tám hướng.

Bạch Lạc Nhân vẫn như cũ dựa vào trước xe, tư thế đẹp trai phóng khoáng khiến không ai không liếc nhìn.

Cố Hải đi tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân thì dừng lại, mặt hai người gần như dính vào nhau.

"Làm gì đây?" Cố Hải hỏi.

Tay của Bạch Lạc Nhân đặt một cách tự nhiên lên vai Cố Hải, "Không làm gì cả, tìm một chỗ nghỉ chân, hút thuốc mà thôi."

"Khéo quá nhỉ." Cố Hải ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bạch Lạc Nhân, "Mỗi ngày đều đến đây nghỉ chân."

"Chỗ này nhiều phụ nữ." Bạch Lạc Nhân châm một điếu thuốc.

Cố Hải giật lấy điếu thuốc trong miệng Bạch Lạc Nhân, đưa vào miệng mình, cùng Bạch Lạc Nhân song song dựa vào trên thân xe, ánh mắt u ám nhìn chăm chăm tòa nhà văn phòng trước mắt.

"Sau này đừng có tới nữa." Cố Hải cảnh cáo.

Bạch Lạc Nhân không thèm ngoảnh lại, "Chỗ công cộng, sao tôi không thể tới? Huống hồ tôi cũng không phải tới tìm cậu, hiện đang độc thân, muốn mượn phong thủy bảo địa này của cậu tìm kiếm một chút nhân duyên."

Làn khói Cố Hải phun ra mang theo một trận khí lạnh, tìm kiếm một chút nhân duyên? Ông đây ở bên cạnh cậu, cậu còn đi đâu tìm?

"Không cần tìm, phụ nữ trong công ty tôi không ai thích hợp với cậu. Huống hồ người ta ai cũng là loại kiêu kỳ, ai lại để ý một người gây họa khắp nơi như cậu chứ..."

Cố Hải tự nói huyên thuyên một hồi, kết quả phát hiện Bạch Lạc Nhân cơ bản không có phản ứng, quay đầu nhìn lên, người kia chẳng biết từ đâu móc ra một xấp danh thiệp, nhìn sơ qua ít nhất năm mươi tấm. Người ta còn ở đó lật từng tấm, từng tấm, giống như đang tuyển chọn người đẹp, biểu tình mãn nguyện khỏi phải nói.

Cố Hải giật lấy mấy tấm danh thiếp, không nói hai lời nhét toàn bộ vào túi áo của mình.

Nụ cười Bạch Lạc Nhân như có như không nhìn Cố Hải, "Tổng giám đốc Cố, cái này là cậu nhỏ mọn nhé, mấy tấm danh thiếp này trong phòng làm việc của cậu đều có, sao phải cướp của tôi chứ?"

"Tôi chính là mượn xem thử, xem xem trong công ty bọn tôi có bao nhiêu người mắt mở không lên."

Bạch Lạc Nhân không buồn không giận nhả ra tàn thuốc trong miệng, bộ dạng buồn bực.

"Ôi, cậu có thấy thuốc lá hôm nay sao lại có vị chua vậy?"

Cố Hải lạnh mặt liếc Bạch Lạc Nhân, biểu tình muốn đặc sắc bao nhiêu thì đặc sắc bấy nhiêu.

Bạch Lạc Nhân u u cười, vỗ cửa xe, "Được rồi, Tổng giám đốc Cố, không còn sớm, tôi phải đi ăn."

Cố Hải thầm nghĩ trong lòng, hôm nay nếu cậu bước qua cửa nhà tôi, tôi để cậu đi ra được, tôi không phải họ Cố!

Kết quả, ngoài dự tính, Bạch Lạc Nhân không lên xe, đi thẳng đến nhà hàng đối diện, Cố Hải ở phía sau hỏi một câu, "Cậu đi đâu đó?"

"Vào đây ăn tạm đi!" Bạch Lạc Nhân dừng ở cửa.

Cố Hải trầm mặt nhắc nhở, "Nhà hàng này không có món cậu thích."

Bạch Lạc Nhân quay đầu lại, khóe miệng che giấu mấy phần tươi cười, "Nhà cậu có món tôi thích, nhưng tôi không thể cứ tới mãi! Ăn cơm nhà người ta ngại lắm, cậu xem đó tôi mới ăn mấy ngày, đậu xe trước công ty cậu cũng phải nhìn sắc mặt cậu mà."

Nói xong, quay đầu đi vào.

Trong lòng Cố Hải nghiến răng nghiến lợi, Bạch Lạc Nhân, cậu đang thử sức chịu đựng của tôi à!

Vì vậy, cậu ta cũng đi vào theo.

Bạch Lạc Nhân đang định chọn món, thấy Cố Hải cũng đi đến, nhịn không được mở miệng hỏi: "Tôi nói, Tổng giám đốc Cố, tài nấu ăn của cậu giỏi như vậy, còn vào nhà hàng ăn à?"

Cố Hải đáp lại một chữ, "Lười!"

Bạch Lạc Nhân gọi to một tiếng, "Phục vụ, thêm một bộ chén đũa."

Kết quả, Cố Hải lại không ngồi cùng một bàn với Bạch Lạc Nhân, tìm một chỗ bên cạnh ngồi xuống.

Trong lòng Bạch Lạc Nhân oán hận, Cố Hải, cậu được lắm! Cậu muốn cương với tôi chứ gì! Dù sao cũng không tới hai ngày, chờ lúc tôi quay lại doanh trại, cậu muốn tìm người chọc giận cũng không tìm được.

Nhân viên phục vụ đi tới trước mặt Bạch Lạc Nhân, nhìn Bạch Lạc Nhân, lại nhìn Cố Hải, nhỏ giọng hỏi: "Cần thêm nữa không?"

Bạch Lạc Nhân mặt lạnh nói, "Thêm, để chỗ đối diện."

Dứt lời, đem bộ đồ ăn bày ra đối diện, làm như đối diện có người.

Vì vậy, hai người ngồi hai bàn, ngồi ăn như bên cạnh không có ai, giữa chừng cũng không ai nói với ai. Cố Hải cơ bản là ăn không quen, nhưng đã tới rồi, vẫn phải diễn cho tới luôn, nếu không lại giống như theo người ta mà tới.

"Ăn đi, món này khá ngon đấy."

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng Bạch Lạc Nhân, đôi đũa của Cố Hải run lên, ánh mắt quét sang bên cạnh.

Kết quả, thấy được một màn làm cậu muốn phun máu.

Bạch Lạc Nhân ăn một mình, đối diện không một bóng người, nhưng cậu ta cứ một mực gắp đồ ăn vào trong chén đối diện, vừa gắp vừa nói chuyện với bàn ghế trống không đối diện, giống như người bị tâm thần nặng.

"Miếng cá này tôi giúp cậu nhặt xương rồi, trước đây không phải cậu luôn nhặt cho tôi sao? Hôm nay tôi cũng nhặt cho cậu một lần. Ăn ngon không? Ngon thật hả? Cậu xem cậu ăn còn để cho cằm ăn kìa, mau chùi đi..."

Xung quanh phả ra từng đợt khí lạnh, có hai người khách dời đi rồi, những người còn lại đều dùng ánh mắt thông cảm nhìn Bạch Lạc Nhân.

"Ai, chàng trai tốt như vậy, sao lại mắc bệnh này chứ?"

"Đúng đó, nhất định là gặp kích động gì rồi."

"Theo tôi thấy, nhất định là người kia chết rồi."

Cố Hải cơm nuốt vào đều nghẹn ở cổ, trong lòng cuộn trào, mùi vị gì đều có đủ.

Đột nhiên, Bạch Lạc Nhân lại thốt ra một câu, "Cố Hải, đồ ăn tôi gắp cho cậu có ngon không?"

Mặt Cố Hải đen đến độ muốn bốc khói, Bạch Lạc Nhân, tôi thao cả nhà cậu!! Tôi còn chưa chết đấy!!

Mãi đến khi bị Cố Hải tóm lên xe, Bạch Lạc Nhân còn đang vui vẻ không thôi.

Cố Hải đẩy Bạch Lạc Nhân ngã ra ghế sau, dùng sức cù lét vào eo cậu.

Bạch Lạc Nhân vừa quẫy đạp vừa xin tha, "Đừng quậy, đừng quậy, sẽ ói ra đó."

Cố Hải cuối cùng cũng buông tha Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân ngồi dậy, chờ lúc hô hấp bình thường, quay đầu nhìn về phía Cố Hải, người kia còn trừng một đôi mắt âm hồn nhìn cậu ta.

Bạch Lạc Nhân nhịn không được lại cười.

Cố Hải dùng bàn tay to hung hăng siết hai gò má của Bạch Lạc Nhân, ép miệng cậu ta thành như mỏ vịt, đến vậy mà Bạch Lạc Nhân vẫn còn cười, cái miệng bị ép cố sức há ra, gương mặt bị siết lộ ra mấy nếp nhăn, bộ dáng vô cùng hài hước.

Cố Hải bị chọc đến bật cười, tay giống như gọng kềm tóm lấy trym Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân mau chóng kẹp chặt chân phòng thủ.

Cảm giác thấy môi Cố Hải dán tới, Bạch Lạc Nhân xoay đầu một cái, cái miệng này vừa vặn hôn lên vành tai. Thân thể Bạch Lạc Nhân run một cái, lại muốn giãy dụa, kết quả một chân của Cố Hải hung hăng đè lên chân cậu, khiến cậu không thể động đậy.

Sau đó, tiến tới hôn một cái thật dài.

Răng môi hòa quyện, một cơn sóng triều thật lớn quét qua mọi nơi trên thân thể.

Mắt hơi mở, động tình nhìn gương mặt đối phương bị đèn xe đi ngang chiếu lên  lúc sáng lúc tối, đầu lưỡi mềm mại dạo chơi trên môi đối phương, làn sóng kích động quấn quýt trên người thật lâu không chịu tản đi.

Lông mày anh tuấn của Bạch Lạc Nhân hơi nhíu lại, "Cả miệng toàn mùi dầu mè."

Đầu lưỡi Cố Hải lại quét một vòng trên khóe môi Bạch Lạc Nhân, nói theo: "Cả miệng toàn mùi tôm."

Hai loại mùi vị lần nữa trộn lẫn, dịu dàng mới vừa rồi chỉ là làm nóng, tâm tình Cố Hải rất nhanh liền bị kích nổ, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, tiến thẳng đến cổ họng Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân cũng không chịu thiệt, đẩy đầu lưỡi Cố Hải trở lại, bắt đầu ở trong miệng cậu ta càn quét bừa bãi. Hơi thở hai người ngày càng nhanh, tay Cố Hải bắt đầu chạy trên người Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân cảm thấy áo sơmi bên dưới hở ra, đột nhiên một bàn tay ấm áp tiến vào.

Bạch Lạc Nhân đưa tay nắm lấy, trong ánh mắt lộ ra mấy phần chế nhạo.

"Tổng giám đốc Cố, cậu không nên ở trước cửa công ty lộ ra thân phận lưu manh của cậu."

Cố Hải nghiến răng, "Tổng giám đốc Cố? Tôi cho cái miệng cứ Tổng giám đốc Cố của cậu một cái!! Cắn đứt lưỡi cậu!"

"Lưu manh ở đâu tới vậy?" Bạch Lạc Nhân học theo biểu tình của Cố Hải la to một tiếng.

Tay Cố Hải hung hăng bấm một cái lên eo Bạch Lạc Nhân, "Cậu cũng quá lắm!"

Hai người náo loạn một hồi, luôn cảm thấy không đủ không gian hoạt động, Cố Hải dừng lại, cằm đặt trên vai Bạch Lạc Nhân, quay đầu đem toàn bộ hơi nóng phà tới bên tai Bạch Lạc Nhân.

"Vào nhà tôi đi." Cố Hải nói.

Bạch Lạc Nhân nghiêm mặt, vô cùng khí phách trả lời: "Không đi!"

Cố Hải dán đến bên tai Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao không đi? Hai hôm trước không phải vẫn chạy theo sau mông tôi sao? Sao hôm nay chủ động mời cậu tới lại không thấy hân hạnh nữa?"

Lập trường Bạch Lạc Nhân rất kiên định, "Quân nhân phải có tác phong nghiêm chỉnh."

"Vậy coi như tôi chủ động ôm ấp, cậu có đi không?" Cố Hải tiếp tục mê hoặc lòng người.

Bạch Lạc Nhân im lặng một lát, vẫn nói: "Không đi!"

Cố Hải nghẹn đến nội thương, cắn răng một cái, giậm chân một cái, vẫn phải chịu thiệt đem câu nói ra miệng.

"Tôi thích cậu."

Thủ trưởng Bạch bày ra bộ mặt nghiêm túc hắng giọng một cái, "Vậy đến nhà cậu uống nước đi!"

Cố Hải trong lòng cười thầm, cảm thấy chịu thua thiệt một chút cũng không có gì, tôi có thể ở trên giường đòi lại!

.................


----------------------[xASAx]----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net