Chương 29:Thường dân biến thành Hoàng Thượng.(Edit:xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 29: Thường dân biến thành Hoàng Thượng.(Edit:xASAx)

*****

Biên soạn: Ba Con Sói Ok, Ốc Tiêu.

Test: Tiểu Phong.

*****

Bạch Lạc Nhân về đơn vị trước hạn một ngày liền đến ký túc xá, Cố Hải cùng cậu ta trở về, đãi ngộ so với hai lần ghé thăm ký túc xá trước đây rõ ràng khác biệt. Lần này Cố Hải đến ký túc xá, không những không phải nhìn sắc mặt Bạch Lạc Nhân, còn tỏ ra vẻ ông chủ đuổi Bạch Lạc Nhân ra ngoài.

Cũng không phải tổng giám đốc Cố ra vẻ ta đây, là bởi vì cậu cảm thấy căn phòng này của Bạch Lạc Nhân cơ bản không cách nào ở được.

Cố Hải giống như một lính hậu cần, đem trong trong ngoài ngoài của ký túc xá đều quét dọn một lần, Bạch Lạc Nhân muốn đụng tay vào, bất đắc dĩ bị Cố Hải mắng một câu, "Cậu mau tránh sang một bên đi! Không có cậu còn đỡ vướng víu hơn."

Bạch Lạc Nhân chỉ có thể ngây ngốc đứng bên ngoài, nhìn Cố Hải vứt từng món từng món cậu từng xem như báu vật ra ngoài.

"Aizzz, tôi nói, cái máy tạo ẩm này năm ngoái tiểu Ngô mới mua cho tôi đấy."

Lời này không nói còn đỡ, không nói thì Cố Hải cùng lắm cũng chỉ vứt ra, nói rồi trực tiếp đập xuống đất.

"Gạt tàn thuốc cũng vứt hả?" Bạch Lạc Nhân đau lòng nhặt từ dưới đất lên.

Cố Hải dựa ở cửa, sầm mặt nhìn Bạch Lạc Nhân.

"Cậu ném nó đi cho tôi!"

Đều nổi mốc như vậy rồi còn cầm như báu vật, thật không biết cậu ta làm sao sống qua tám năm này nữa.

Bạch Lạc Nhân đứng ở bên ngoài phòng, thỉnh thoảng lại có binh sĩ và sĩ quan đi qua, có người còn chào hỏi với Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân cảm thấy mặt mũi đều mất sạch. Cậu tốt xấu gì cũng là tiểu đoàn phó, trong tay quản mấy trăm người, bây giờ lại vì vấn đề vệ sinh, bị một người bên ngoài doanh trại mắng đến không thể cãi lại.

Đợi Cố Hải dọn dẹp được kha khá, Bạch Lạc Nhân đi vào, phát hiện Cố Hải đang cuộn chăn của cậu.

"Chăn cũng bỏ hả?" Bạch Lạc Nhân cản lại.

"Không bỏ thì để làm gì?" Cố Hải trầm mặt, "Cậu tự sờ thử đi, ẩm đến thành dạng gì rồi? Đắp cái chăn này cậu không sợ trên người có rận à?"

Bạch Lạc Nhân sờ thử, đúng thật là rất ẩm, sao trước đây lại không cảm thấy nhỉ?

"Chiếu cũng không cần phải vứt đi chứ?"

Bạch Lạc Nhân phát hiện Cố Hải gỡ cả ván giường và chiếu bên trên cũng bị cuộn lại.

Cố Hải ngừng lại liếc Bạch Lạc Nhân một cái, "Đừng nói là chiếu, cái giường này cũng phải đổi!"

"Đây đều là tài sản chung của doanh trại, cậu không thể nói vứt là vứt."

Kết quả, thủ trưởng Bạch Lạc Nhân này ở trước mặt ông xã nhà mình không hề có tiếng nói, Cố Hải sau khi nghe sắc mặt không thay đổi, còn dùng nắm tay gõ vào trán cậu nói: "Tôi tìm người lôi đi giùm cậu là còn đỡ đó, nếu thật theo ý tôi, hẳn là tôi sẽ đem cái giường này của cậu ra ngoài sân huấn luyện, để cho bọn họ thấy cuộc sống của một thủ trưởng gian khổ cỡ nào, giường ngủ nổi mốc hết cũng không đổi."

"Nổi mốc hết? Đâu chứ?" Bạch Lạc Nhân đi tới nhìn.

Cố Hải không thèm quan tâm tới Bạch Lạc Nhân, lại cầm gối đầu lên ném ra đống rác sau lưng.

Bạch Lạc Nhân đưa tay cướp lại, "Gối đầu tuyệt đối không thể bỏ."

Cố Hải tạm ngưng động tác trên tay, đưa tay qua phía Bạch Lạc Nhân nói: "Cậu đưa đây cho tôi!"

Bạch Lạc Nhân kẹp gối đầu dưới nách, thái độ vô cùng kiên quyết.

"Cái gối này theo tôi bao năm rồi, tôi đối với nó cũng có tình cảm."

Cố Hải nhìn thấy bao gối đen sì, thật không có ý muốn sỉ vả Bạch Lạc Nhân, cậu đối với nó có tình cảm, cậu cũng phải giặt sạch nó một chút chứ? Cái bao gối rách này, đem làm khăn lau trong nhà vệ sinh công cộng cũng không đủ tiêu chuẩn.

"Đưa đây!" Thái độ Cố Hải cũng rất cứng rắn.

Hai hàng lông mày của Bạch Lạc Nhân dựng thẳng, "Cố Hải, cậu đừng có chọc tôi nổi điên!"

"Hiện giờ tôi mới là người nổi điên đây!!"

Dứt lời, đi qua giằng co cái gối với Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân tránh trái tránh phải, thậm chí vì một cái gối cùng Cố Hải động tay động chân. Cố Hải vốn bị tình trạng căn phòng này của Bạch Lạc Nhân làm cho tức giận không thôi, kết quả có lòng tốt giúp cậu ta tới dọn dẹp, tên nhóc này còn không biết điều, ôm một cái gối bẩn làm như bảo bối.

Cuối cùng, Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân thật sự liều chết bảo vệ cái gối của mình, liền nhường một bước.

"Như vậy đi, gối cứ giữ lại cho cậu, cậu tháo bao gối ra, tôi đem về giặt cho!"

Bạch Lạc Nhân vẫn nghiêm mặt, "Bao gối cũng không thể cởi!"

"Tôi không thể tin thứ này lại ma lực như vậy!" Cố Hải sầm mặt, vừa cướp vừa ép hỏi, "Trong cái gối này có giấu gian tình gì phải không? Hôm nay tôi phải làm cho rõ."

"Một cái gối thì có thể có gian tình gì chứ?" Bạch Lạc Nhân cũng gấp gáp.

Cố Hải chính là như vậy, cậu càng che che giấu giấu, tôi càng muốn xem. Nếu như cậu thành thành thật thật vứt cái gối xuống đất, có lẽ tôi sẽ không quan tâm tới.

 Bạch Lạc Nhân lại là người vô cùng ngang bướng, cậu càng muốn xem, tôi càng không cho cậu xem. Vì vậy hai người cứ giằng qua giằng lại, đến cuối cùng bao gối rách ra, cái áo cũng rơi ra.

Cố Hải nhặt áo lên liền không lên tiếng.

Bạch Lạc Nhân cố gắng giải thích để giữ lại vài phần mặt mũi, "Tôi thấy gối không đủ cao nên nhét thêm áo vào bên trong."

Tay Cố Hải cầm cái áo, biểu tình phức tạp đi tới phía Bạch Lạc Nhân.

Đợi đến khi Cố Hải đi tới trước mặt Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân đầu tiên là liếc mắt nhìn ra ngoài, sau đó hơi tỏ ra chột dạ nghiêng đầu qua, "Nói cho cậu biết, đừng có ra làm mấy trò kỳ quái với tôi! Bên ngoài lúc nào cũng có người qua lại, để người khác thấy thì không hay."

Không ngờ, Cố Hải đánh một quyền lên ngực Bạch Lạc Nhân, trong giọng nói lộ ra tức giận không thể che giấu.

"Tôi làm mấy trò kỳ quái với cậu? Tôi chưa tát cậu hai cái đã là may! Cậu thà rằng gối lên áo tôi ngủ, cũng không chịu chủ động liên hệ với tôi có phải không? Nếu cậu sớm tỉnh ngộ một chút, hai chúng ta vì cớ gì phải chịu khổ nhiều năm như vậy chứ?"

Bạch Lạc Nhân hung hăng nắm lấy nắm tay Cố Hải, trầm giọng nói: "Tôi đâu biết cậu còn nhớ đến tôi hay không?"

Cố Hải cắn răng gật đầu, "Đúng vậy, trong lòng cậu tôi con mẹ nó là động vật máu lạnh, chỉ có cậu yêu sâu đậm, chỉ cậu yêu trong chịu đựng, cậu là kẻ si tình, là điên tình đại thánh được chưa?"

"Cố Hải, cậu đừng có nói mấy lời quái gở đó với tôi!!"

Vì vậy, hai người ở bên đống rác nổ ra một hồi 'chiến đấu'*, mãi đến khi cửa bị đẩy ra kêu lên một tiếng.

(ASA: Là 'chiến đấu', chứ hem phải chiến đấu đâu nha)/ (TP: Anh nói mà em chả hiểu gì luôn anh ASA ạ, nó là chiến đấu đó mọi người, không phải chiến đấu đâu...OK)

Lưu Xung chống nạng đứng ở cửa, thấy thần tượng của mình đang đè cấp trên của mình xuống giường, không rõ tình hình cụ thể ra sao, trên mặt cậu ta mang theo vẻ ngạc nhiên, con ngươi xoay tít liếc nhìn hai người trên cái giường trống không.

Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải ra, trên mặt khôi phục uy nghiêm của lãnh đạo.

"Vào phòng sao không gõ cửa hả?"

Trong mắt Lưu Xung lộ ra vẻ khẩn trương, "Em... em gõ cửa rồi, anh không nghe thấy."

Bạch Lạc Nhân mặt lạnh, "Lần sau tôi không nghe thấy, cậu cứ đi đi!"

Lưu Xung lúng túng gãi đầu, "Lần trước anh còn nói với em, nếu em gõ cửa mà không ai trả lời, em có thể trực tiếp đi vào, em... em rốt cuộc nên nghe theo câu nào của anh?"

Bạch Lạc Nhân cảm thấy bốn phía bốc lên hơi lạnh, đá đá mắt hỏi lại: "Tôi có nói với cậu câu đó sao?"

Lưu Xung đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cố sức làm ra tư thế chào theo nghi thức quân đội.

"Báo cáo thủ trưởng, chưa từng nói!"

Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ bụi trên tay áo, trầm giọng nói: "Được rồi, vào ngồi đi!"

Lưu Xung vừa phóng mắt nhìn, một cái ghế cũng không có, em ngồi ở đâu đây?

Cố Hải vốn cho rằng Lưu Xung nhìn một chút, tìm không được chỗ ngồi liền trực tiếp rời đi, kết quả tên nhóc này đứng ở cửa ngơ ngác một hồi, sau đó rón rén đi vào bên trong, xê xê dịch dịch liền đi đến bên giường, sau đó ngồi xuống giữa cậu và Bạch Lạc Nhân, còn giơ tay lên chào hỏi cậu.

"Hi*!" (Hi,Hello đấy các mẹ.)

Tôi 'hi' cái đầu cậu! Cố Hải trong đầu chửi một câu, cậu thật đúng là lính tốt được Bạch Lạc Nhân bồi dưỡng ra!

Bạch Lạc Nhân rót một ly nước, định động viên Cố Hải đã lao động miễn phí một chút, kết quả vừa đưa ly nước qua, tay Lưu Xung đã đưa ra, "Cảm ơn thủ trưởng."

Biểu tình trên mặt Bạch Lạc Nhân thoáng cái khó coi.

"Thường đến đây lắm hả?" Cố Hải vẻ mặt ôn hòa quay qua hỏi Lưu Xung.

Lưu Xung đầu tiên là quay qua Bạch Lạc Nhân cười một cái, sau đó vẻ mặt cẩn thận trả lời câu hỏi của Cố Hải.

"Dạ, khoảng thời gian này thường xuyên đến. Thủ trưởng bọn em rất bình dị gần gũi, phòng của anh ấy bọn em có thể vào thoải mái, đồ ăn của anh ấy bọn em thoải mái ăn. Tết năm nay em không về nhà, thủ trưởng còn mang từ nhà thật nhiều đồ ăn ngon đến ký túc xá cho em, hầu như ngày nào cũng đến thăm em, em vô cùng cảm động."

Cố Hải hừ cười một tiếng, "Tôi cũng rất cảm động!"

Lưu Xung sợ Cố Hải không tin, còn nhấn mạnh thêm, "Con người thủ trưởng bọn em không thể chê, tuyệt đối là một đối tác đáng để tin tưởng hợp tác! Cho tới bây giờ đều là nói một là một, công ty các anh lựa chọn hợp tác với bọn em, nhất định sẽ không hối hận!"

Cố Hải trong lòng âm thầm nghiến răng, thủ trưởng các cậu tối qua còn đang ngủ trong chăn của tôi đây, cậu ta là cái dạng gì còn cần cậu nói cho tôi biết sao?

Bạch Lạc Nhân cảm thấy, hai người bọn họ không thể nói chuyện tiếp, nói tiếp hẳn sẽ xảy ra chuyện, cậu phải tìm lời đuổi khéo đi.

"Lưu Xung à, cậu tới đây làm gì?" Bạch Lạc Nhân hỏi.

Lưu Xung nhấp một ngụm nước nóng, vui vẻ hớn hở nói: "Không có gì ạ, chỉ là tìm anh nói chuyện một chút."

Nói chuyện một chút, nói chuyện một chút.....

"Cậu không thấy tôi đang dọn phòng sao?"

Lưu Xung vội vàng đứng lên, "Thủ trưởng, em cũng giúp anh dọn dẹp một chút nha."

Bạch Lạc Nhân vẻ mặt đồng cảm nhìn Lưu Xung và cái nạng của cậu, "Không làm phiền cậu, cậu vẫn là về nghỉ cho khỏe đi!"

Lưu Xung cười sang sảng, "Vậy em đi đây, thủ trưởng, chờ vết thương em lành rồi, hai chúng ta cùng lái máy bay!!"

Bạch Lạc Nhân suýt chút bị những lời này nghẹn chết.

Mặt Cố Hải bây giờ có thể đưa lên quảng cáo phim ma rồi.

"Ý của cậu ta là, bọn tôi có thể lái một chiếc máy bay tham gia một trận diễn tập tác chiến trên không."

Bạch Lạc Nhân vừa giải thích xong, chợt nghe ngoài cửa truyền tới một tiếng 'rắc', theo sau là một tiếng 'ui da'. Lo lắng cho vết thương của Lưu Xung, Bạch Lạc Nhân chạy nhanh ra ngoài.

Chỉ thấy Lưu Xung đang từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt lúng túng nhìn Bạch Lạc Nhân nói: "Nạng của em... gãy rồi."

Cố Hải ở ký túc xá Bạch Lạc Nhân bận rộn tròn một ngày, đến chạng vạng, căn phòng rực rỡ hẳn lên. Đa số đồ đạc bên trong đều đổi thành cái mới, một chiếc giường mềm mại chăn lông, so sánh với cái giường trước đó vừa ẩm vừa thấp, đơn giản là cách biệt một trời một vực. Bàn viết cũng thay mới rồi, bên trên đặt đồ làm ấm tay, bên dưới bày đệm giữ ấm, trong ngăn kéo đặt máy sấy tóc. Trên bàn trà bên cạnh đặt trái cây rửa đến sáng bóng, còn có hạt dẻ đã bóc vỏ...

Bạch Lạc Nhân một chút liền từ thường dân biến thành Hoàng Thượng.

Trước khi đi, Cố Hải quay qua Bạch Lạc Nhân dặn dò: "Nhớ kỹ lời tôi nói, căn phòng đừng để người khác tùy tiện ra vào, cũng đừng mua mấy đồ ăn tạp nham nữa, gội đầu xong phải sấy khô, tôi sẽ định kỳ tới kiểm tra, phát hiện một lần phạt một lần..."

"Được rồi được rồi, tôi biết rồi."

Bạch Lạc Nhân vừa trả lời, vừa đẩy Cố Hải ra khỏi cửa.

..........

Tiểu Phong: Dù bạn có đọc ở đâu thì cũng đừng so sánh với nhà Tiểu Phong gia trang ..OK..

Phong tóm được em nào so sánh Phong vả rụng răng..OK..

Qua thì qua đó mà đọc, so sánh làm gì..không thấy mình vô duyên à...

----------------------[xASAx]----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net