Chương 31: Tiểu Bạch Xui Xẻo.(Edit:xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 31: Tiểu Bạch Xui Xẻo.(Edit:xASAx)

*****

Biên soạn: Ốc Tiêu.

Test: Tiểu Phong.

Châu Lăng Vân mới là chuẩn nhé, Chu thì cũng không sai nhưng giờ người ta hay dùng Châu hơn.

Zhōu đó..

*****

    Bạch Lạc Nhân đi qua ký túc xá tập thể của binh sĩ, đứng ở cửa hô lớn một câu, "Nhanh lên cho tôi!"

    Từng binh sĩ dưới sự giám sát của Bạch Lạc Nhân lao ra khỏi ký túc xá, Bạch Lạc Nhân đi theo mấy người cuối cùng trong đội ngũ chạy đến sân huấn luyện. Trên đài chủ trì, Sư đoàn trưởng Châu Lăng Vân vừa được bổ nhiệm đã ngẩng đầu đứng đó từ lâu, lúc Bạch Lạc Nhân chạy qua đài chủ trì, cố ý nhìn cậu thêm một cái.

    Châu Lăng Vân cũng là một nhân vật huyền thoại trong bộ đội không quân, ba mươi lăm tuổi nhậm chức Sư đoàn trưởng một sư đoàn phòng không không quân ở quân khu Quảng Đông, đảm nhiệm ba năm, toàn bộ sư đoàn đạt thành tích hiển hách, bổ sung vào nhiều mục còn trống trong lịch sử không quân. Có điều nghe nói phương pháp huấn luyện của ông ta cũng khá hà khắc và biến thái. Việc ông ta thích nhất chính là khiêu chiến cực hạn sinh lý và tâm lý của binh sĩ, thường là những binh sĩ qua tay ông ấy, đều có năng lực ý chí và sức chịu đựng mạnh mẽ cùng khả năng sinh tồn cao.

    Chưa tới năm phút, sân huấn luyện đã tập hợp mấy ngàn người, toàn bộ xếp vào hàng ngũ.

    "Báo cáo sư đoàn trưởng, Tiểu đoàn 1, 52 người, toàn bộ tập hợp xong!" Bạch Lạc Nhân chạy lên trước.

    Ngay sau đó lại có vài sĩ quan chạy lên trước.

    "Báo cáo sư đoàn trưởng, Tiểu đoàn 2, 498 người, toàn bộ tập hợp xong!"

    "Báo cáo sư đoàn trưởng, Tiểu đoàn 4, toàn bộ tập hợp xong!"

    Giọng nói hùng hồn của Châu Lăng Vân vang vọng khắp sân huấn luyện.

    "Nghỉ!"

    Tiếng bước chân đồng loạt vang lên, ánh mắt bình tĩnh của Châu Lăng Vân nhìn chăm chú vào mấy ngàn người bên dưới, trầm giọng nói: "Hôm nay tôi tập hợp khẩn cấp mọi người, không có ý gì khác, chỉ là muốn bồi dưỡng cho các cậu thói quen tốt đi tiểu vào ban đêm."

    Bên dưới đồng loạt 'ồ' lên.

    "Tất cả yên lặng cho tôi!" Tham mưu trưởng ở bên cạnh giận dữ quát một tiếng.

    Châu Lăng Vân mặt không đổi sắc, vẫn ung dung như trước nói: "Một lát nghe theo khẩu lệnh của tôi, ta hô một, các cậu lập tức cởi quần ra. Tôi hô hai, các cậu bắt đầu tiểu. Tôi hô ba, các cậu lập tức kéo quần lên. Tiểu xong, tôi sẽ đến từng người kiểm tra, chỗ nào trên mặt đất không có nước, võ trang đầy đủ* chạy ba vòng sân bay!"

(*Võ trang đầy đủ bao gồm: Quân trang, súng, balo...vv.. trong Hậu Duệ Mặt Trời cảnh Đại Úy bị phạt ý.)

    Sắc mặt Bạch Lạc Nhân liền thay đổi, vị sư đoàn trưởng này khẩu vị thật nặng.

    Binh sĩ còn chưa kịp phản ứng, Châu Lăng Vân đã hô "Một", ngay lập tức tiếng động cởi thắt lưng nối tiếp không dứt, Bạch Lạc Nhân đứng nghiêm, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm binh sĩ tiểu đoàn mình, ý bảo động tác bọn họ nhanh một chút.

    "Tiểu đoàn phó tiểu đoàn 1, đồng chí Bạch Lạc Nhân!"

    Nghe thấy Châu Lăng Vân gọi tên mình, thân hình Bạch Lạc Nhân chấn động, vội vàng xoay người đứng nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn sư đoàn trưởng, chờ chỉ thị của ông ta.

    Không ngờ, Châu Lăng Vân chỉ thản nhiên hỏi: "Sao cậu không cởi?"

    Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân đọng lại, ánh mắt liếc thử mấy sĩ quan bên cạnh, phát hiện người ta đều đã cởi.

    Chết tiệt! Bạch Lạc Nhân mơ hồ cảm giác được cây gậy của cậu vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống, trên thực tế vừa rồi đứng trong sân huấn luyện, cậu vẫn còn đang nhớ đến những lời lưu manh Cố Hải nói trước đó.

    "Chờ tôi cởi cho cậu sao?" Châu Lăng Vân đột nhiên mở miệng nói.

    Vài gã sĩ quan cùng toàn thể hơn ngàn binh sĩ nín cười đến nội thương, Bạch Lạc Nhân lần này rốt cuộc xong rồi.

    Cậu dùng động tác lưu loát cởi thắt lưng, sau đó thì cởi quần, chim to phấn chấn vui mừng bật tung ra! (><)

    May là đêm tối, không ai nhìn thấy gì hết.

    Kết quả, Bạch Lạc Nhân còn đang chờ khẩu lệnh "Hai", Châu Lăng Vân lại từ trên đài chủ trì đi xuống, hơn nữa trực tiếp đi tới chỗ cậu. Bạch Lạc Nhân đứng đầu đội ngũ, Châu Lăng Vân kiểm tra sĩ quan bên này trước, kiểm tra đến Bạch Lạc Nhân thì ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười âm hiểm.

    Bạch Lạc Nhân mơ hồ cảm giác được vẻ không ổn.

    Đột nhiên, tay của Châu Lăng Vân đưa tới bên dưới của cậu, bóp lấy vật còn đang hừng hực kia.

    Bạch Lạc Nhân trợn to mắt, một trận đau nhức mạnh mẽ đánh lên đại não, triệt để xóa sạch những ý nghĩ xấu xa chất chứa trong đầu cậu. Rất nhanh, tiểu quái thú của cậu liền ủ rũ xuống.

(Tiểu Phong: Ối mẹ ơi..Phong đã có chủ, xin đừng hành hạ Phong...Phong còn muốn giữ trinh tiết...(>///<)

    Châu Lăng Vân lại đi đến chỗ khác, không biết đi tới trước mặt đồng chí nào, cao giọng nói: "Tôi còn chưa hô hai, cậu đã tè ra quần rồi, ra khỏi hàng!"

    Một tiếng ra lệnh này làm mấy người binh sĩ đang căng thẳng phía sau cũng "tồ tồ" theo, kết quả nhóm binh sĩ đau khổ này đều bị bắt ra, trực tiếp chịu phạt.

    Hô xong ba, lại có một đám người ra khỏi hàng, nguyên nhân là không có trữ hàng, không tiểu được.

    Các binh sĩ và sĩ quan còn lại chạy bộ về ký túc xá, lúc Bạch Lạc Nhân chạy qua bên cạnh Châu Lăng Vân, Châu Lăng Vân vỗ vai cậu cười nói: "Đồng chí tiểu Bạch, tố chất tâm lý không tệ, cậu là sĩ quan đầu tiên đứng trước mặt tôi còn dám lơ đãng."

    Bạch Lạc Nhân mang vẻ mặt túng quẫn trở về ký túc xá.

    Chui vào chăn liền lập tức gọi điện cho Cố Hải, khóc lóc kể lể được phân nửa, tiếng cảnh báo lại vang lên, Bạch Lạc Nhân mới nằm vừa ấm chỗ, bất đắc dĩ lại bò dậy, chạy như bay ra sân huấn luyện.

    Kết quả, Châu Lăng Vân nói một câu chọc nhiều người tức giận.

    "Cách lần đi tiểu thứ nhất đã hơn một tiếng, tôi hiện tại mời các cậu ra đi tiểu lần thứ hai!"

    May là Bạch Lạc Nhân trước khi lên giường đã uống một ly nước, không thì lúc này không biết lấy gì cho ra.

    Sau lần tập hợp này, người bị phạt càng nhiều, thêm vào nhóm chịu phạt trước đó còn chưa chạy xong, người trở về ký túc xá thiếu đi một nhóm lớn.

    Bạn cho là ác mộng đã kết thúc sao? Không, vừa mới bắt đầu mà thôi.

    Rất nhanh tiếng chuông tập hợp khẩn cấp lại vang lên lần thứ ba, lần này chỉ cách nửa tiếng, có mấy người vừa cởi đồ ra liền mặc vào, chạy tới sân huấn luyện vẫn là đi tiểu. Mấy trăm người còn sót lại đều ghi nhớ kỹ, trở về ký túc xá liền liều mạng uống nước, một chai lại một bình, kết quả đợi hết nửa buổi tối, tiếng cảnh báo cũng không reo nữa, đám người kia liều mạng chạy vào WC, ngủ cũng không được.

    Sáng sớm hôm sau, Châu Lăng Vân lại xuất hiện ở sân huấn luyện.

    Trải qua một đem giày vò, ai thấy ông ta cũng đều là một bộ dáng sợ hãi.

    "Sáng nay chúng ta không tiến hành bất cứ huấn luyện gì, nhiệm vụ chính là quét dọn sân bay và hoàn cảnh chung quanh, sau khi giải tán mỗi người đều đến nhận công cụ, tiểu đoàn trưởng phụ trách phân chia khu vực lao động của mỗi binh sĩ, sau ba tiếng tôi sẽ tới kiểm tra!"

    Sau hai tiếng rưỡi, tiểu đoàn của Bạch Lạc Nhân cơ bản đã hoàn thành việc quét dọn vệ sinh, mấy phần tử lười biếng bị cậu bắt được xếp thành một hàng dài ở một vị trí bắt mắt trong sân bay, mỗi người đều sẽ bị cậu ta hung hăng đạp vào mông.

    Bạch Lạc Nhân đem toàn bộ lửa giận tích cả một đêm phát tiết lên người những binh sĩ này.

    Một đạp này của cậu cũng không phải dễ chịu, binh sĩ đứng tại chỗ không thể la, không thể lắc lư, chỉ cần vi phạm, lập tức sẽ thêm cái thứ hai. Trên cơ bản, một đạp giáng xuống, những binh sĩ lười biếng này đều đau đến nhe răng nhếch miệng, Bạch Lạc Nhân sẽ vào lúc cơn đau của bọn họ vừa sắp qua đi, đạp mạnh thêm cú thứ hai.

    Ba tiếng qua đi, cơ bản tất cả mọi chỗ đều dọn dẹp sạch sẻ, nhưng sư đoàn trưởng vẫn chưa tới.

    Lúc này đã đến giờ ăn cơm, Bạch Lạc Nhân nhịn không được đang suy nghĩ, Cố Hải có phải đã sớm ngồi đợi trong ký túc xá của cậu. Tối qua giày vò cả đêm, sáng sớm lại không ăn gì, đói bụng đến mức cậu muốn kéo một binh nhì da mềm thịt chắc qua cắn hai cái.

    Lại qua nửa tiếng, Bạch Lạc Nhân không ngừng nhìn đồng hồ, Châu Lăng Vân vẫn chưa tới.

    Nếu như sư đoàn trưởng không tới, cũng không có bất kỳ ai thông báo tin tức, bọn họ nhất định phải chờ ở đây.

    Lòng Bạch Lạc Nhân nóng như lửa đốt vẫn còn có thể giả bộ bình tĩnh, tự nhiên, đi lại trong hàng ngũ răn dạy mấy tên liên tiếp kêu đói này.

Lại một tiếng trôi qua, trong lòng Bạch Lạc Nhân lạnh vù vù, Cố Hải hẳn là phải đi rồi? Mình cũng không kịp tiễn cậu ta.

    Đang nghĩ ngợi, phía trước đột nhiên xuất hiện một ánh mặt trời hy vọng.

    Châu Lăng Vân rốt cuộc đã tới!

    Ánh mắt qua loa quét một vòng quanh sân bay, hài lòng gật đầu.

    "Được rồi, mọi người đều mệt mỏi nửa ngày rồi, đi ăn cơm đi!"

    Mấy ngàn người rầm rập chạy tới nhà ăn, Bạch Lạc Nhân đang muốn rời đi, đột nhiên bị Châu Lăng Vân gọi lại.

    "Bạch Lạc Nhân, cậu cùng tôi đi dạo ký túc xá của binh sĩ, tôi muốn kiểm tra nội vụ* một chút."

    (*Kiểm tra nội vụ: kiểm tra cách sắp đặt giường mền, chiếu gối, balo... có ngay ngắn đúng chuẩn không)

    Bạch Lạc Nhân trong nháy mắt cảm thấy trời sập xuống, quân lệnh như núi, sĩ quan nhỏ nhoi như cậu chỉ có thể chấp hành.

    Mãi cho đến hơn hai giờ chiều, Bạch Lạc Nhân mới được thả ra.

    Cậu chạy như bay về ký túc xá, quả nhiên không ngoài suy nghĩ của cậu, Cố Hải đã đi rồi, nhưng lại để lại một tờ giấy, cơm của cậu để trong phòng nghiên cứu rồi, vì cậu ta biết Bạch Lạc Nhân thích vừa ăn cơm vừa xem tài liệu.

    Kết quả, chờ lúc Bạch Lạc Nhân đến phòng nghiên cứu, hộp cơm của cậu đã trống không.

    Thế nhưng phòng nghiên cứu phảng phất một mùi cơm đặc biệt nồng, cậu biết là cơm của cậu bị người ta ăn vụng rồi!!

    A a a a a...

    Tại sao lại đem cơm tới phòng nghiên cứu chứ? Cậu không biết đám người kia cả ngày nhìn chằm chằm vào cà mên tôi yêu quý sao?

    Bạch Lạc Nhân quả thật muốn cầm súng máy bắn đám ác tặc ăn vụng đồ này, đây là bữa cơm cuối cùng trong tuần này của cậu, đây là kỷ niệm duy nhất Cố Hải trước khi đi để lại cho cậu, đây là niềm an ủi lớn nhất của cậu sau một ngày một đêm bị giày vò.

    (ASA: Làm quá hà, mà cũng tội Nhân tử của tui ghia!)

    Đạp cửa đi ra ngoài, trong lòng Bạch Lạc Nhân trống rỗng.

    Vốn rất đói vụng, hiện giờ chút hứng thú muốn ăn cũng không có, nhưng Bạch Lạc Nhân phải ăn, ai biết buổi chiều vị sư đoàn trưởng này lại bày ra cái trò gì đày đọa người khác nữa, đến lúc đó không có chút thể lực mà chống chọi cho qua!

    Nhà ăn đã sớm không còn cơm, quán cơm lại quá xa, Bạch Lạc Nhân do dự một chút, vẫn là vào siêu thị.

    Dù sao Cố Hải cũng không ở đây, cứ ăn đại thứ gì đi!

    Mua ba hộp mì ăn liền và hai gói xúc xích mang về ký túc xá.

.................

--------------------[xASAx]-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net