Chương 32: Lần Này Thật Sự Đau Lòng.(Edit:xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 32: Lần Này Thật Sự Đau Lòng.(Edit:xASAx)

*****

Biên soạn: Ốc Tiêu( Chờ ộp pa comeback), Vũ Phong (debut chương đầu các bạn ủng hộ em ý nhé, hàng ngon đấy vote mạnh vào.).

Có gì sai sót các mẹ lượng thứ..

Test: Tiểu Phong.

*****

Bạch Lạc Nhân mới ăn được nửa hộp mì, đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa xe.

Đưa cổ nhìn ra ngoài, lại nhìn thấy gương mặt Cố Hải.

Cậu ta còn chưa đi?

Vui sướng trong lòng Bạch Lạc Nhân chợt lóe lên, phản ứng đầu tiên chính là nhét hộp mì ăn được một nửa vào trong ngăn kéo. Sau đó kéo chăn qua che hộp mì còn chưa xé bao kia.

Chùi miệng một cái, khóe mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Cậu chưa đi à?"

Cố Hải nhếch môi cười, "Chuyến bay delay hai tiếng, tôi thấy chỗ cậu cũng gần sân bay, nhân tiện ghé thăm cậu một chút, không nhìn thấy cậu trong lòng không nỡ."

(Hãng hàng không Delay airline xin hân hạnh tài trợ chương truyện này)

Mọi mệt mỏi, uất ức của Bạch Lạc Nhân đều theo một câu nói này biến mất.

Cố Hải đi tới ôm lấy Bạch Lạc Nhân, trong lòng đặc biệt lưu luyến, tuy nói bình thường cũng không gặp nhau thường xuyên, nhưng dù sao còn có một cái cà mên* kết nối hai người, coi như là một loại bầu bạn và chăm sóc. Một tuần lễ này thật đơn giản mà xa nhau, chỉ có thể dựa vào mấy công cụ liên lạc lạnh như băng để giao lưu tình cảm.

(Cà mên= Cái cặp lồng, ngoài Bắc gọi là cặp lồng.)

"Tôi có một người bạn mở quán ăn, tôi có tới ăn mấy lần, mùi vị cũng không tệ lắm. Tôi kêu Hoàng Thuận liên lạc với quản lý bọn họ rồi, sau này cứ đúng giờ đưa cơm cho cậu, cũng chỉ có một tuần lễ, kiên trì một chút liền qua đi."

Bạch Lạc Nhân dùng sức đấm lên lưng Cố Hải một cái, "Không cần phiền người ta, tôi cũng không phải không có chân, trong khu này cũng có mấy người bán cơm, tôi đến đó ăn không được sao? Hơn nữa, đồ ăn trong nhà ăn của bọn tôi cũng không tệ."

"Đồ ăn ở nhà ăn rất được, tôi không phải là sợ ai đó lên cơn lười sao? Tìm người đưa tới cho cậu, đỡ cho cậu lại ăn mấy thứ tạp nham cho qua bữa."

Nói xong, buông Bạch Lạc Nhân ra, theo thói quen muốn ngồi lên giường, kết quả lại bị Bạch Lạc Nhân kéo dậy.

"Cái này... Hay là tôi lái máy bay tiễn cậu tới Thẩm Quyến.?"

Bạch Lạc Nhân ước gì mau chóng rời khỏi căn phòng nguy cơ tứ bề này.

"Tiễn cái gì mà tiễn? Cậu xem cái mặt mệt mỏi của cậu kìa, vàng ệch ra." Cố Hải đau lòng nhéo lên mặt Bạch Lạc Nhân một cái, "Hai đứa mình cứ ở trong phòng một lúc cũng được, tôi nói xong là phải đi rồi."

"Vậy cậu cũng đừng rề rà nữa!" Bạch Lạc Nhân ánh mắt nhấp nháy, "Hay là tôi lái xe tiễn cậu ra sân bay? Như vậy cậu cũng không cần ở đây làm trễ giờ, tôi cũng có thể ở cạnh cậu lâu hơn."

Cố Hải yên lặng nhìn chăm chú vào gương mặt biểu tình sáng láng của Bạch Lạc Nhân, một người vào lúc chột dạ, thường thường tinh thần sẽ biểu hiện ra trạng thái vô cùng không phù hợp với tình hình sức khỏe. Cố Hải đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng Bạch Lạc Nhân vì cậu mới hưng phấn thành ra như vậy, có thể thấy được trong này chắc chắn có mờ ám.

"Không cần đi tới đi lui, cậu để tôi ôm cậu một cái thật đã có được không?" Cố Hải mạnh mẽ kéo Bạch Lạc Nhân ngồi xuống giường.

Một centimet, còn thiếu một centimet là Cố Hải ngồi lên hộp mì ăn liền rồi!

Bạch Lạc Nhân trong lòng thở ra một hơi dài.

Mức độ căng thẳng của cậu hiện tại không thua gì tâm tình hai tên nhóc chơi dế lúc mới bị tóm. Nếu như hai tên nhóc kia nhìn thấy tình cảnh của Bạch Lạc Nhân hiện giờ, nhất định sẽ ngửa mặt lên trời huýt sáo, thủ trưởng Bạch, anh cũng có ngày hôm nay à!

"Một tuần lễ không được gặp mặt, cậu lại không muốn nói chút gì với tôi à?" Môi mỏng của Cố Hải cọ sát trên vành tai Bạch Lạc Nhân.

Trong lòng Bạch Lạc Nhân âm thầm trả lời một câu, tôi chỉ muốn cậu đi nhanh lên.

Môi mỏng của Cố Hải cọ, cọ, rồi lại cọ đến bên môi Bạch Lạc Nhân, ngay sau đó đầu lưỡi trượt vào trong miệng Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân còn chưa kịp có cảm giác, Cố Hải liền thả cậu ra.

"Sao miệng cậu toàn mùi mì ăn liền vậy?"

"Có sao?" Bạch Lạc Nhân giả ngốc, "Cái mũi của cậu chắc bị gì rồi? Tôi không ăn mì, lấy đâu ra mùi mì ăn liền?"

Cố Hải vẻ mặt nghi ngờ nhìn Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân căng thẳng trong lòng, thản nhiên trả lời, "Chắc là mùi cơm của cậu đem tới cho tôi."

"Món sườn trưa nay tôi đem tới cho cậu ăn ngon không?"

Bạch Lạc Nhân vừa định nói hai chữ "ăn ngon" ra miệng liền nuốt trở vào, phản ứng của cậu vô cùng nhanh, nếu món Cố Hải làm không phải sườn, để thử mình mới cố ý hỏi như vậy, một khi Bạch Lạc Nhân trả lời sẽ lộ ngay.

Vì vậy, khéo léo nói sang chuyện khác.

"Tôi đau quá."

Bạch Lạc Nhân kéo tay Cố Hải vào trong quần mình, bộ dạng ủ rũ nhìn Cố Hải.

Vừa nghe những lời này, lại nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Lạc Nhân, trong lòng Cố Hải liền nhanh chóng tan chảy. Bạch Lạc Nhân lại là lần đầu tiên làm nũng với cậu! Trước đây làm gì có đãi ngộ này chứ! Bạch Lạc Nhân đã đoán đúng, cơm Cố Hải đưa tới lúc trưa thật sự không phải sườn, cậu ta nói vậy là để thử Bạch Lạc Nhân. Kết quả Bạch Lạc Nhân dùng một đôi mắt nhỏ uất ức, trong tích tắc khiến cho Cố Hải bối rối, trong đầu ngoại trừ muốn dỗ cậu, cái gì cũng không còn.

"Sao lại đau? Tối qua trước khi 'tuốt' không rửa tay à?" Cố Hải dịu dàng hỏi.

Trong lòng Bạch Lạc Nhân vô cùng ngượng ngùng, chúng ta nói cái gì khác không được hay sao, sao lại đem đề tài này ra nói?

Thấy Bạch Lạc Nhân không nói gì, Cố Hải còn tưởng rằng cậu ta không định nói, lại tiến tới bên tai cậu ta nhỏ giọng hỏi: "Có phải cậu làm quá nhiều lần không?"

Nhiều lần cái đầu cậu! Tôi cả đêm chưa nằm trên gường đây!!

"Lại đây, cởi quần ra để tôi xem thử." Cố Hải làm bộ kéo quần Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân vội vàng tránh ra, cậu sợ trên chim mình lại có dấu một bàn tay, như vậy tội lại tăng thêm một bậc!

"Không cần, tôi đùa cậu đấy!"

Cố Hải càng kéo Bạch Lạc Nhân lại, quyết phải cởi quần cậu ra.

"Sợ cái gì chứ? Tôi cũng không phải chưa từng nhìn. Lại đây, ngoan, tôi nhìn thử xem có phải là sưng lên không."

Bạch Lạc Nhân liều mạng chống cự, Cố Hải cũng không chịu buông tha, kết quả hai người ngã xuống giường, một hồi tiếng rắc rắc vỡ vụn từ dưới người vang lên, Bạch Lạc Nhân không khỏi cứng đờ.

Xong... Mì ăn liền nát vụn rồi.

Sắc mặt Cố Hải liền thay đổi, một tay đỡ Bạch Lạc Nhân dậy, ngay sau đó vén chăn lên.

Hộp giấy đáng thương đều bị đè bẹp rồi, cái nĩa nhựa tặng kèm cũng bị đè gãy.

Bạch Lạc Nhân hoàn toàn hóa đá.

Thật lâu sau, Cố Hải mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi mua cho người khác, không phải mua cho mình." Bạch Lạc Nhân còn cố mạnh miệng.

Cố Hải trầm mặt, "Tôi phải tra cho ra lẽ?"

"Cậu tra cái gì chứ?" Bạch Lạc Nhân đẩy đẩy Cố Hải, "Đừng có vẽ chuyện, mau ra sân bay đi!"

Ánh mắt đầy sát khí của Cố Hải nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân, gằn từng chữ nói: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị!"

"Cậu nhìn cậu xem giả bộ mà như có chuyện gì thật vậy." Bạch Lạc Nhân hi hi ha ha.

Cố Hải đẩy Bạch Lạc Nhân ra, lục tung lên tìm, Bạch Lạc Nhân thấy mềm không được liền thẳng thắn dùng cứng, đưa nắm đấm tới dưới mắt Cố Hải, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: "Cố Hải, bây giờ cậu dừng lại, tôi coi như không có gì. Nếu cậu tiếp tục tìm, tới cuối cùng cũng tìm không ra cái gì, sau này đừng mong bước vào căn phòng này nữa!"

Cố Hải chuyển tầm mắt lên mặt Bạch Lạc Nhân, chậm rãi mở ngăn kéo.

Một mùi bò kho kinh điển bay ra.

Bạch Lạc Nhân chưa từng ở trước mặt Cố Hải lộ ra biểu tình lúng túng như vậy.

Nắm đấm kia còn đưa trước mặt Cố Hải, đáng tiếc một chút cũng không dùng được, ngược lại tạo thuận lợi cho Cố Hải. Cố Hải thuận thế nắm lấy cổ tay Bạch Lạc Nhân, hung hăng đem nửa người trên đè xuống giường, sau đó hướng cái mông của cậu đạp một cái.

Một đạp này giáng xuống, Bạch Lạc Nhân trong nháy mắt tức giận.

"Tôi ăn mì ăn liền ảnh hưởng gì tới cậu? Cậu dựa vào cái gì đánh tôi? Cậu có tư cách gì quản tôi? Bạch Lạc Nhân tôi có ăn phân cũng không nuốt được vô bụng cậu!"

Cố Hải vốn định đạp một cú rồi thôi, nào ngờ Bạch Lạc Nhân chết cũng không hối cải, còn dám nói ra lời tổn thương người khác như vậy, vì vậy lại bồi thêm một cú ngay chỗ còn âm ẩm đau.

Một đạp này thật đúng là dùng hết sức rồi, vốn đã đau phía trước, hiện giờ biến thành trước sau đều đau.

Bốn tiếng trước cậu còn ở chỗ nổi bật nhất ngoài sân bay, dùng thái độ diệu võ dương oai, lấy chân hung hăng đạp vào mông những binh sĩ kia, lúc đó phải nói là vô cùng thoải mái! Các cậu không phải lười biếng sao? Không phải lười nhúc nhích tay chân sao? Hôm nay tôi phải giúp các cậu sửa đổi hoàn toàn tật xấu này.

Làm người quả nhiên không thể làm chuyện thất đức! Thật ra Bạch Lạc Nhân không phải ngại bọn họ lười, cậu là sợ bọn họ làm trễ thời gian mình và Cố Hải gặp mặt, cậu chính là muốn phát tiết!

Kết quả, lúc ấy thì thoải mái, hiện giờ...

Cố Hải xoay mặt Bạch Lạc Nhân đang vùi vào trong chăn qua, tức giận hỏi: "Cậu nói xem có phải cậu thèm đòn không? Vì sao tôi lại phải quản cậu hả? Nếu cậu cả ngày ở trong phòng làm việc uống trà, đọc báo, cậu ăn cái gì tôi cũng không thèm quản cậu, cậu nhìn thử cậu mệt đến thành cái dạng gì rồi? Cậu lại lấy thứ tạp nham này mà lừa gạt bản thân hả? Cậu không đau lòng nhưng tôi cũng đau lòng mà!!"

"Đau lòng mà cậu còn đạp tôi hai cái hả?" Bạch Lạc Nhân tức giận ném ra một câu.

"Hai cái? Hai cái tôi còn thấy ít!" Dứt lời lại giơ tay lên.

Bạch Lạc Nhân rống lên một tiếng, "Cơm của tôi bị bọn họ ăn vụng rồi!!"

Tay Cố Hải vừa giơ lên trời, cơ bắp căng thẳng trên mặt đột nhiên thả lỏng một chút.

"Sao cậu lại đem cơm tới phòng nghiên cứu chứ? Cậu không biết đám người kia để ý cơm của tôi lâu rồi sao? Tôi ăn trước mặt bọn họ, bọn họ còn giành với tôi, đừng nói chi lúc tôi không có mặt!!"

Cố Hải đột nhiên có chút dở khóc dở cười, đây là đám người gì chứ!

"Tối hôm qua tôi cả đêm không ngủ, sáng nay lại tham gia lao động, mệt như con chó. Kết quả về tới ký túc xá thì cậu đi rồi, tới phòng nghiên cứu, cơm lại bị người ta ăn vụng, tôi thực sự đi xa thêm một chút cũng không muốn..."

Giọng Cố Hải lập tức thay đổi, "Vậy sao cậu không gọi điện cho tôi? Tôi mà biết cậu chưa ăn gì, đã ở ngoài mua cho cậu chút gì rồi."

Bạch Lạc Nhân không có sức hừ một tiếng, "Tôi tưởng cậu đã đi rồi."

Cố Hải thấy hai dấu giày trên cái quần không quân rằn ri của Bạch Lạc Nhân, trong lòng không nhéo mà đau!

Bạch Lạc Nhân len lén liếc Cố Hải, yên lặng thì thầm: Chờ phòng ngự tâm lý của cậu hoàn toàn sụp đổ, xem tôi làm sao báo thù!!

Kết quả, cậu đánh giá quá thấp năng lực đốt lửa của mình.

Trước khi Cố Hải sờ trúng cái gối còn âm ẩm, thật sự thương hại tên nhóc này mấy giây. Kết quả khi cậu sờ tới cái gối ướt nhẹp kia, lại liên tưởng tới tối hôm qua ai đó sống chết không chịu mở camera, rốt cuộc hoàn toàn hiểu rõ.

Bạch Lạc Nhân còn đang chờ Cố Hải mang vẻ mặt áy náy đỡ cậu lên, kết quả Cố Hải đỡ cậu lên, kê dưới bụng một cái gối, lại đè trở xuống. Vốn hai khối thịt kia đã rất vểnh, chêm vào như vậy càng vểnh lên, sau đó một cái phát thật là kêu vang lên! Bạch Lạc Nhân trong đời chưa từng bị uất ức lớn như vậy, lại ngay lúc thân thể mệt mỏi, muốn phản kháng đều không có sức.

Bạch Lạc Nhân lúc đầu còn hùng hùng hổ hổ, sau đó lại không lên tiếng.

Tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng.

Vì sao chịu uất ức cả ngày, chỉ trông chờ người này cho mình một chút an ủi, kết quả bị cậu ta trừng phạt đến thê thảm!

Thấy Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, Cố Hải cũng dừng tay, thật ra cậu cơ bản không nỡ dùng sức, phát ra âm thanh lớn là vì thịt Bạch Lạc Nhân quá chắc.

Nhưng Bạch Lạc Nhân không thèm quan tâm tới Cố Hải, Cố Hải nói gì làm gì, cậu đều làm ra bộ mặt xác chết.

Cố Hải lái xe ra ngoài mua thật nhiều đồ ăn ngon cho Bạch Lạc Nhân, bày ra một bàn, nóng hôi hổi.

Bạch Lạc Nhân ăn như bình thường, chỉ là không giao lưu với Cố Hải, ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu cái nào.

Cơm mới ăn được phân nửa, tiếng cảnh báo thật sự vang lên.

Bạch Lạc Nhân lập tức buông đũa xuống, thay giày, mặc quần áo, kéo thắt lưng, toàn bộ động tác lưu loát liền mạch.

Lúc đi vòng qua người Cố Hải, bước chân Bạch Lạc Nhân đột nhiên dừng lại một lúc.

Cố Hải ôm cậu, vuốt vuốt tóc cậu.

"Tôi cũng phải đi rồi, cậu đừng giận tôi nữa!"

Bạch Lạc Nhân không nói gì, cố sức đẩy đẩy Cố Hải, đẩy không ra.

Cố Hải hôn lên gò má Bạch Lạc Nhân một cái, mặt dày yêu cầu: "Cậu hôn lại tôi một cái đi."

Bạch Lạc Nhân hung hăng cắn lên cổ Cố Hải một cái.

Sau đó, lập tức tông cửa chạy đi.

Nhìn bàn đầy đồ ăn thừa, lần này Cố Hải thật sự đau lòng.

...............

TP: Sến VLLL, nói chung là Phong bị vỡ mộng Đam Mỹ rồi, đời không giống  Đam tẹo nào....

Toàn bị chửi là điên khi làm trò quan tâm.... mẹ ấm ức vklll.. (Vãi cả luôn nhé..)

----------------------[xASAx]---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net