Chương 33: Doanh Trại Huấn Luyện Khủng Bố.(Edit:xASAx

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 33: Doanh Trại Huấn Luyện Khủng Bố.(Edit:xASAx)

*****

Biên soạn: Vũ Phong, Ba Con Sói OK.

Test:Tiểu Phong.

*****

Đến sân huấn luyện, gương mặt u ám khủng bố kia lại xuất hiện.

Châu Lăng Vân chắp tay sau lưng đứng trước đội ngũ, ánh mắt nghiêm trang quét nhìn từng gương mặt căng thẳng bên dưới.

"Tôi đã cho các cậu một ngày nghỉ ngơi, hiện tại chúng ta cần phải làm nóng người rồi."

Binh sĩ bên dưới đều mang một bộ dạng khiếp sợ, đâu ra một ngày nghỉ ngơi? Rất nhiều người cả một giờ cũng không có. Tối qua bị giày vò cả đêm, buổi sáng quét dọn cảnh quan, cơm trong bụng còn chưa tiêu hóa, lại ra đây tập hợp khẩn cấp. Ông nói bọn tôi xem thử, một ngày nghỉ ngơi ở đâu ra?

Châu Lăng Vân không nhanh không chậm giải đáp thắc mắc của mọi người, "Tôi đến đây vào giờ này chiều hôm qua, đến giờ là tròn một ngày, các cậu không phải vẫn luôn nghỉ ngơi sao? Chẳng lẽ trong mắt các cậu, đi tiểu cũng gọi là huấn luyện? Quét dọn vệ sinh cũng gọi là huấn luyện? Tôi ở trong bộ đội nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe nói có hạng mục huấn luyện đơn giản như vậy."

Đừng nói những binh sĩ kia, mấy sĩ quan nghe vậy đều là một bộ dạng rầu rĩ.

Châu Lăng Vân không quan tâm bất mãn của mọi người, thản nhiên nói: "Một lát tôi sẽ tới kiểm tra thử kiến thức cơ bản của các cậu, coi như là nhân cơ hội này làm quen một chút với mọi người."

Sau đó, mấy ngàn binh sĩ đang ngái ngủ và hơn mười sĩ quan mệt mỏi lại bắt đầu tiến vào huấn luyện khẩn trương. Phi công ở bên ngoài điều khiển máy bay bay lên, luyện tập nhiều lần, sĩ quan và người chỉ huy ngồi trước hệ thống kiểm soát bay nhìn chằm chằm mỗi một động tác của phi công, dù cho một chút không đúng tiêu chuẩn đều phải làm lại từ đầu.

[Wattpad: Tiểu Phong gia trang]

Châu Lăng Vân lại dựa vào ghế salon phía sau nhóm sĩ quan này ngủ, tiếng khò khò vang rền.

Mấy vị sĩ quan rĩ tai thì thầm, trong lời nói cử chỉ đều biểu lộ bất mãn với vị sư đoàn trưởng mới này.

Bạch Lạc Nhân vẫn mặt không thay đổi nhìn chằm chằm màn hình, bởi vì cậu mơ hồ cảm giác được, vị  sư đoàn trưởng này có cùng đặc dị công năng* với cậu. Phía sau cậu có một đôi mắt u ám, biểu hiện ra là nhắm, thật sự vẫn đang ngó chừng từng cử động của bọn họ.

(*Đặc dị công năng là thuật ngữ mới của giới khoa học Trung Quốc để chỉ những khả năng phi thường của con người (nhân thể) vượt ra ngoài những định luật vật lý thông thường khiến người ta không thể hiểu, không thể giải thích được. Thuật ngữ xưa của Phật giáo thì gọi là thần thông.)

Nửa tiếng qua đi, các sĩ quan đến cả mắt cũng mở không lên, ngáp liên tục trong phòng quan sát.

Châu Lăng Vân đột nhiên hắng giọng một cái, một đám người lại dựng thẳng sống lưng, mạnh mẽ khởi động mấy phần tinh thần tiếp tục công việc.

Kết quả, Châu Lăng Vân chỉ là trở mình, lưng hướng về phía những sĩ quan này ngủ tiếp.

Bạch Lạc Nhân là người khổ nhất ở đây, cậu thật sự một đêm chưa chợp mắt. Hơn nữa người ta chỉ là mỏi eo đau lưng mà thôi, cậu là phía trước đau phía sau cũng đau, thật sự khó chịu!

Thời điểm này, Bạch Lạc Nhân tuyệt đối không dám nghĩ tới Cố Hải, chỉ cần vừa nghĩ, tinh thần lập tức sẽ thả lỏng ra, sau đó sẽ nghĩ tới việc chui vào một chỗ ngủ ngon.

Một tên chỉ huy vô tình không cẩn thận liền trượt từ trên ghế xuống, phát ra tiếng động lớn.

Ánh mắt Châu Lăng Vân vụt mở, vào lúc tên chỉ huy này vừa ngồi lại được, đột nhiên một gáo nước lạnh từ đỉnh đầu rót xuống, dội cậu ta gào khóc kêu to, lập tức ướt đẫm cả người, ngay cả máy móc trước mặt cũng vì nước dính vào mà ngừng hoạt động.

Tất cả sĩ quan đang há miệng ngáp, sau khi thấy một màn như vậy, miệng cũng không khép lại.

Tên sĩ quan cấp Úy này cũng là một trong những phi công nổi bật, tuổi chưa tới hai mươi hai đã được hưởng đãi ngộ như binh sĩ ưu tú. Lúc cậu ta vẫn còn là tân binh, rất ít khi chịu phạt, đừng nói là sau khi làm sĩ quan.

"Thật đáng xấu hổ!"

Châu Lăng Vân chỉ bỏ lại bốn chữ này.

Tên sĩ quan cấp Úy lạnh đến run lập cập, sĩ quan bên cạnh đưa cho cậu ta một cái áo bông, kết quả bị ánh mắt Châu Lăng Vân nhìn đành phải rút về.

"Trong vòng một tiếng, sửa cho xong cái máy này, sửa không xong, tôi sẽ cách một giờ hắt nước cậu một lần, tới khi nào sửa xong mới thôi. Bất cứ ai động tay vào sẽ hưởng chung đãi ngộ với cậu ta."

Bầu không khí cả phòng quan sát lạnh lẽo đến kinh người.

Châu Lăng Vân lại đi tới trước mặt một sĩ quan khác, trầm giọng nói: "Mở lại mấy video giám sát vừa rồi cho tôi xem."

Tên sĩ quan này gửi kết quả huấn luyện của mấy người xuất sắc lên trước, mở cho Châu Lăng Vân xem.

Không ngờ, Châu Lăng Vân chỉ xem một lúc liền không nhịn được nói: "Cho tôi xem thử mấy cái khác!"

Kết quả càng về sau càng tệ, Châu Lăng Vân quả nhiên nổi giận.

"Một lũ ăn hại! Một động tác tiếp đất cũng làm không xong!"

Mấy sĩ quan bên cạnh không dám lên tiếng, lúc bọn họ xem lại, trình độ này đã đạt tiêu chuẩn trong sách rồi cơ mà.

"Các cậu còn có mặt mũi ngồi ở đây à? Đều xuống dưới hỗ trợ huấn luyện cho tôi, một người không đạt tiêu chuẩn, các cậu cứ ở trên máy bay, không cần xuống!"

Bạch Lạc Nhân vừa muốn đứng dậy, Châu Lăng Vân đè vai cậu xuống.

"Cậu ở lại!"

Bạch Lạc Nhân mới đầu còn suy nghĩ, không phải là vì vừa rồi lúc Châu Lăng Vân ngủ, chỉ có cậu tích cực làm việc nên mới được tha đó chứ. Sau đó lại cảm thấy Châu Lăng Vân không phải người như vậy, cho nên bỏ đi suy nghĩ lạc quan này trong đầu.

"Đem biên bản tình hình thực hành bay thường ngày của cậu cho tôi xem."

Bạch Lạc Nhân lập tức mở máy tính, đem mấy biên bản chi tiết kia mở từng cái cho Châu Lăng Vân xem.

[Wattpad: Tiểu Phong gia trang]

Quả nhiên, Châu Lăng Vân không phải đèn cạn dầu*, mấy cái biên bản được lãnh đạo nhiều lần khen ngợi này, ở trong mắt ông ta không cái nào coi được.

(*Đèn cạn dầu: không có giá trị sử dụng.)

"Vẫn còn biên bản hủy bỏ chuyến bay vì lý do thời tiết..." Châu Lăng Vân hừ lạnh một tiếng.

Bạch Lạc Nhân dùng lý lẽ tranh luận, "Huấn luyện phải đặt an toàn lên trên, không đảm bảo được về sức người, nói gì đến chiến đấu?"

Nụ cười trên mặt Châu Lăng Vân càng sâu hơn, chỉ tiếc trong nụ cười phát ra toàn khí lạnh.

"Huấn luyện vốn chính là quá trình mạnh được yếu thua, nếu như một người chết trong lúc huấn luyện, là do cậu ta kém, lẽ ra nên bị loại bỏ." Châu Lăng Vân lại bước tới trước một bước, ánh mắt hùng hổ dọa người, "Nếu như địch vào lúc ban đêm, mây đen kín trời, mưa gió bão bùng bất ngờ tập kích căn cứ quân ta, cậu có xem xét điều kiện thời tiết rồi mới phản công hay không?"

"Dù thật sự phát sinh tình huống đó, cũng có hệ thống phòng ngự mặt đất phát huy tác dụng, không cần mạo hiểm áp dụng tác chiến trên không." Bạch Lạc Nhân trả lời thẳng thắn lưu loát.

Châu Lăng Vân lại ném ra một ánh mắt khinh thường, "Nếu như địch mạnh ta yếu thì sao?"

Bạch Lạc Nhân mím chặt môi, không nói được lời nào.

Châu Lăng Vân cười cười, vỗ vỗ vai Bạch Lạc Nhân, "Bộ đội phòng không nòng cốt? Tôi thấy cậu chính là một tên ăn không ngồi rồi!"

Nói xong, phất tay áo bỏ đi.

Tất cả mệt mỏi của Bạch Lạc Nhân đều bị uất ức trong lòng loại bỏ.

Ở trong quân đội nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị người khác trách mắng đến không còn mặt mũi.

Người chỉ huy bên cạnh còn đang tay run cầm cập sửa máy, đả kích cậu ta phải chịu so với Bạch Lạc Nhân thê thảm hơn nhiều. Mệt mỏi, chậm chạp, căng thẳng, uất ức... Thân thể không khỏe lại thêm tinh thần không vững, khiến cậu ta hiện tại cơ bản không cách nào bình tĩnh sửa chữa thứ gì, mắt thấy sắp hết thời gian, tên sĩ quan cấp Úy vẫn luôn kiêu ngạo này hẳn là gấp đến độ nước mắt cũng ứa ra.

Tên sĩ quan cấp Úy này cũng là một tay Bạch Lạc Nhân đào tạo ra, đừng thấy Bạch Lạc Nhân bình thường quản lính rất nghiêm, một khi xảy ra chuyện, cậu lại đặc biệt bao che khuyết điểm, không nỡ nhìn binh sĩ của mình chịu uất ức gì.

"Cậu qua một bên, để tôi!" Bạch Lạc Nhân ngồi xổm người xuống.

Sĩ quan cấp Úy dùng bàn tay lạnh lẽo đẩy Bạch Lạc Nhân một cái, "Không cần, tự em phạm lỗi, tự em chịu!"

"Cậu có bị ông ta hắt nước tới chết cũng không sửa được!"

Bạch Lạc Nhân trực tiếp ném tên sĩ quan cấp Úy kia qua một bên, tự mình chui vào bên trong máy sửa. Không tới mười phút, máy đã được sửa xong, thời điểm này, Châu Lăng Vân còn chưa xuất hiện.

Sĩ quan cấp Úy bộ dạng nể phục thêm biểu tình biết ơn nhìn Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân thản nhiên nói một câu, "Cậu đi đi!"

"Em phải báo cáo lại tình hình với sư đoàn trưởng rồi mới đi ạ!"

"Tôi báo cáo giúp cậu!" Bạch Lạc Nhân nói.

Sĩ quan cấp Úy vẻ mặt lo lắng, "Như vậy được không? Lỡ như sư đoàn trưởng quở trách, nói thái độ của em không nghiêm túc thì làm sao bây giờ?"

Mặt Bạch Lạc Nhân cũng lạnh xuống, "Nếu tôi đã đi giúp cậu, thì nhất định sẽ gánh trách nhiệm giúp cậu, bây giờ cậu cãi lệnh tôi, làm theo hay chịu phạt, mau đi thay quần áo đi, coi chừng bị cảm!"

Sĩ quan cấp Úy mắt chứa lệ nóng chào Bạch Lạc Nhân một cái, sau đó xoay người rời đi.

Mười phút sau, Châu Lăng Vân quả nhiên quay lại.

Toàn bộ phòng quan sát chỉ còn lại một mình Bạch Lạc Nhân.

Châu Lăng Vân vừa không nhìn thấy tên chỉ huy kia, trầm giọng hỏi: "Người đâu?"

Bạch Lạc Nhân thản nhiên trả lời, "Cậu ta sửa máy xong, tôi cho cậu ta về rồi."

"Tôi có nói cậu có thể ra lệnh thay tôi sao?" Sắc mặt Châu Lăng Vân càng thêm u ám.

Bạch Lạc Nhân vẫn mặt không đổi sắc nói: "Tôi không phải thay ngài ra lệnh, tôi là tự ra lệnh."

Châu Lăng Vân đi từng bước tới cái máy, kiểm tra tỉ mỉ một hồi, mọi trục trặc đều đã được loại bỏ.

"Thật là cậu ta sửa?" Châu Lăng Vân hỏi.

Bạch Lạc Nhân không nói một lời.

"Cậu ta bị tưới thành tượng đá, không thể trong thời gian ngắn như vậy sửa xong máy!" Giọng điệu Châu Lăng Vân rất chắc chắn, dường như còn hiểu rõ binh sĩ của mình hơn Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân khẽ mở môi mỏng, "Vì sao?"

"Biết rõ còn hỏi!" Châu Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, "Nếu như là lúc bình thường, cậu ta hoàn toàn có bản lĩnh sửa được cái máy này, nhưng ở trạng thái hiện tại, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là không làm được. Đây là binh sĩ do cậu huấn luyện ra, từng đứa để trưng cho đẹp, một chút thực dụng cũng không có!"

"Nếu ngài đã biết cậu ta không sửa được, cần gì phải đưa ra điều kiện khắt khe như vậy?"

Châu Lăng Vân đi tới trước mặt Bạch Lạc Nhân, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Tôi chính là muốn dạy dỗ cậu một chút."

Bạch Lạc Nhân hiện tại đã biết vì sao Châu Lăng Vân đuổi tất cả sĩ quan ra ngoài, chỉ giữ lại một mình cậu.

"Vậy ngài hắt nước đi." Bạch Lạc Nhân mặt không thay đổi chấp nhận.

Châu Lăng Vân hừ cười một tiếng, "Hình phạt cho tiểu đoàn phó, sao có thể giống với hình phạt cho trung đội trưởng?"

Bạch Lạc Nhân hai tay nắm chặt, ánh mắt không chút sợ sệt nhìn thẳng Châu Lăng Vân.

Không ngờ, Châu Lăng Vân chỉ là cười nhẹ một cái, sau đó thần không biết quỷ không hay từ trong túi áo Bạch Lạc Nhân lấy ra một cái điện thoại di động, tay kia hơi vung lên, nắm thành đấm, hướng về phía điện thoại di động đấm mạnh một cái.

Bạch Lạc Nhân nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng màn hình vỡ tung.

"Tâm không tĩnh, khó làm việc lớn!"

Ném điện thoại bị đập bể vào lòng bàn tay Bạch Lạc Nhân, nghênh ngang mà đi.

Bạch Lạc Nhân siết cái điện thoại đang phát nóng*kia, trong lòng lại vô cùng lạnh băng.

(*Đập điện thoại ra xem nó có bị nóng không nhé. Do quả pin thì phải..)

...............

---------------------------[xASAx]---------------------------

[Wattpad: Tiểu Phong gia trang]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net