Chương 36: Tôi Có Thể Sẽ Chết.(Edit:xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 36: Tôi Có Thể Sẽ Chết.(Edit:xASAx)

******

Biên soạn: Vũ Phong, Ba con sói OK.

Test:Tiểu Phong.

Mai Phong trở lại rồi các mẹ ơi, Phong run quá, làm sao bây giờ...

Chúc mừng Tiffany debut solo... #Ijustwannadance

*****

    Trời đại sa mạc đầy mây, khắp nơi đều là không khí tĩnh lặng, ngàn dặm đất đai cằn cỗi, bao phủ một bầu không khí vô cùng căng thẳng. Một hồi im ắng qua đi, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng nổ như sấm rền, một cái đuôi đỏ rực phá tan tầng mây, kéo theo tiếng mở màn "chiến tranh".

    Đây là một lần ác chiến, viết lại lịch sử chiến trường.

    Bộ đội phòng không không quân, bộ đội phòng không hải quân bày trận trên cao; xe tăng lục quân tập hợp, tung hoành ngang dọc; bệ phóng hỏa tiễn pháo binh số hai ngẩng đầu lên trời... Tất cả tinh anh của quân đội thuộc nhiều binh chủng từ trời nam biển bắc hội tụ về đây, diễn ra một màn hoạt kịch chiến tranh hiện đại rầm rầm rộ rộ.

    Bạch Lạc Nhân không rõ những binh lính này mấy ngày trước đóng quân ở đâu, thế nhưng cậu biết rất rõ, vì giờ phút này cậu đã bỏ ra cái giá lớn thế nào. Cậu thật may mắn, ít nhất cậu đã tới được chiến trường, còn có mấy ngàn người phải đứng trong vùng băng tuyết, vung cao tay đầy những vết phồng rộp hướng bọn họ cúi chào, mắt ứa lệ nóng vì bọn họ tiễn đưa.

    Mười ngày huấn luyện ngắn ngủi, mỗi người đều giống như thay da đổi thịt.

    Giờ phút này, lúc Bạch Lạc Nhân nói đến binh sĩ của cậu sẽ không bao giờ lộ ra biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nữa. Cậu đã quyết định, lần này trở về doanh trại, nhất định phải vô cùng trịnh trọng nói với bọn họ một câu.

    "Các cậu đều là số một!"

    Bạch Lạc Nhân bước lên máy bay chiến đấu. Một phút trước, đã âm thầm nói với Cố Hải: "Cậu phù hộ tôi đi, phù hộ tôi đánh thắng chiến dịch này! Tôi sẽ cho lão Châu biến thái một cái áp đảo tinh thần, cũng phải khiến lão Cố nhìn tôi với cặp mắt khác xưa!"

    Giờ phút này, tất cả sư đoàn trưởng, lữ đoàn trưởng tham gia diễn tập đều tập trung ở phòng chỉ huy, mà ngồi vững vàng giữa những thủ trưởng hàng đầu chính là con người cả ngày bận rộn, Cố Uy Đình, đến đây xem chiến.

    Trận chiến lấy không chiến mở màn, hai đội máy bay chiến đấu một đường tập kích, trên không trung triển khai bắn phá kịch liệt. Khói lửa chưa tan, chỗ nào đó hơn ngàn kilomet bên ngoài Trung Nguyên*, đội máy bay ném bom gào thét cất cánh, nhảy vào khu vực tham chiến. Lúc này, ở sâu trong sa mạc, bộ đội điện tử đối kháng mở hết công suất, bộ đội ra đa bí mật dệt lưới trời, bộ đội hỏa tiễn phòng không sẵn sàng chờ phát động...

(*Trung Nguyên: chỉ vùng trung hạ du sông Hoàng Hà, bao gồm khu vực Hà Nam, phía tây Sơn Tây, phía nam Hà Bắc và Sơn Tây... Các thành phố chính: Trịnh Châu, Lạc Dương, Khai Phong.

Địa vực Trung Nguyên rộng lớn, ba mặt bắc tây nam được bao quanh bởi các dãy núi Thái Hành, Phục Ngưu, Hùng Nhĩ, Ngoại Phương, Đồng Bách.)

    Châu Lăng Vân ngồi trong đại sảnh chỉ huy, đã sớm gỡ ra bộ mặt lạnh lùng, cứng rắn, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình lớn. Một đám số liệu từ trên trời truyền xuống mặt đất như 'thác nước' trong suốt, chảy thẳng xuống trên màn ảnh lớn.

    Bạch Lạc Nhân lái máy bay chiến đấu như một con "rồng lửa", kéo theo cột khói trắng bạc đâm thẳng trời cao. Trong nháy mắt, "rồng lửa" biến thành một ngôi sao băng nóng cháy, rống giận, gào thét, đem từng chiếc máy bay địch hành tung bí hiểm đánh cho tan thành tro bụi...

    Trong đại sảnh chỉ huy vang lên một tràng tán thưởng.

    "Tên nhóc này là ai vậy?" Một tham mưu trưởng nhanh mồm nhanh miệng lớn tiếng hỏi.

    Giờ phút này, trong mắt Châu Lăng Vân rốt cuộc lộ ra mấy phần đắc ý.

    "Lính của tôi, Bạch Lạc Nhân!"

    Tham mưu trưởng lại hỏi: "Năm nay bao nhiêu tuổi?"

    Châu Lăng Vân ra dấu tay, hai mươi sáu.

    Tham mưu trưởng biểu lộ kinh hãi, "Tiền đồ vô lượng* nha!"

    (*Tiền đồ vô lượng: thành tựu tương lai không thể tính được # rất có tương lai)

    Ánh mắt Cố Uy Đình chuyển sang màn hình lớn, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.

    Tất cả máy bay địch đều bị bên đội bay do Bạch Lạc Nhân lãnh đạo bắn hạ, hiệp đầu tiên đã giành được thắng lợi áp đảo. Giờ phút này, Bạch Lạc Nhân đang ở trên cao mười ngàn mét, đột nhiên rất muốn vung tay hô to: "Ba, ba nhìn thấy không? Bạch gia chúng ta đổi đời rồi!"

    Kết quả, nguy hiểm lại xảy ra vào giây phút này.

    Nóc buồng lái của Bạch Lạc Nhân đột nhiên phát nổ, một luồng khí áp mạnh mẽ ép Bạch Lạc Nhân sát vào ghế ngồi. Không có buồng lái che chắn, Bạch Lạc Nhân trong nháy mắt phơi ra giữa những luồng không khí mạnh mẽ, nhiệt độ trong nháy mắt xuống đến âm bốn mươi độ, không khí lạnh thấu xương mạnh mẽ nuốt lấy Bạch Lạc Nhân, hai tay cậu trong nháy mắt đông cứng lại.

    Gương mặt Châu Lăng Vân chợt biến sắc, hai tròng mắt đỏ ngầu nóng nảy nhìn chằm chằm màn hình lớn.

    Con trai à! Cậu không thể xảy ra chuyện gì được!

    Người chỉ huy đầu tiên bắt liên lạc được với Bạch Lạc Nhân liên tiếp ra lệnh cho cậu nhảy dù.

    Thân thể Bạch Lạc Nhân đã bị gió lạnh thổi xuyên thấu, nhưng dù đến mức này rồi, cậu vẫn kiên trì cầm lái, đây là máy bay chiến đấu kiểu mới cậu vừa cải tiến, cũng là đứa con cậu đã dốc vào hết mọi tâm huyết, cậu nhất định phải đưa nó an toàn quay về mặt đất.

    Bạch Lạc Nhân động tác rành mạch thu lại chân ga, chỉnh thấp ghế lái, giảm bớt sự tấn công của không khí, đồng thời hạ kính gió, thay đổi hướng dao động... Giờ phút này, trong lòng Bạch Lạc Nhân đột nhiên có một sự cảm kích không rõ đối với Châu Lăng Vân, nếu như không có ông ấy, đừng nói âm bốn mươi độ, âm hai mươi độ là đủ đi đời rồi.

    Trong sảnh chỉ huy, tất cả sĩ quan  và chỉ huy đều đổ mồ hôi vì Bạch Lạc Nhân, Cố Uy Đình đã đứng dậy, trong mắt lộ ra vô vàn lo lắng không thể che giấu.

    10000 mét... 5000 mét... 2000 mét...

    Bạch Lạc Nhân đã có thể thấy rõ mặt đất.

    Cuối cùng, vào tích tắc Châu Lăng Vân ngừng thở, Bạch Lạc Nhân đưa máy bay chiến đấu vững vàng đáp xuống mặt đất.

    Bạch Lạc Nhân mới từ trong buồng lái đi ra liền bị một đám sĩ quan và binh sĩ vây lại, Châu Lăng Vân từ ngay phía trước vẻ mặt tươi cười đi tới. Bạch Lạc Nhân chưa từng thấy vẻ mặt như vậy của ông. Trong lúc Bạch Lạc Nhân kinh ngạc, hai chân cậu đột nhiên bay lên không, cả người bị ném tung lên, lần nữa rơi xuống trong ngực người kia.

    "Ha ha ha..." Châu Lăng Vân cất tiếng cười to, trong mắt tràn đầy tự hào.

    Mãi đến khi nghi thức ăn mừng ngắn ngủi hoàn tất, Bạch Lạc Nhân mới phát hiện chân trái của cậu không có sức. Cúi đầu nhìn xuống, trên ống quần đều là máu, dùng lực đạp chân xuống một chút, một cơn đau kịch liệt bắt đầu ập đến.

[Wattpad: Tiểu Phong gia trang]

    "Sao vậy?" Mắt Châu Lăng Vân lộ ra vẻ căng thẳng.

    Bạch Lạc Nhân khoát khoát tay, "Không sao cả, bị thương nhẹ thôi."

    Châu Lăng Vân cúi đầu nhìn xuống, lông mày rậm lập tức nhíu lại.

    "Cái này cũng có thể gọi là bị thương nhẹ? Đi, tôi đưa cậu tới bệnh viện."

    Bạch Lạc Nhân đã đến mức này còn không quên trêu chọc Châu Lăng Vân, "Vết thương nhỏ này trong mắt ngài còn cần phải đi bệnh viện sao?"

    "Cái miệng của cậu lại muốn ăn đòn à?"

    Sau khi uy hiếp, Châu Lăng Vân trực tiếp khiêng Bạch Lạc Nhân lên vai, sải bước đi đến trực thăng.

    Bởi vì lần này Bạch Lạc Nhân lập công bị thương, cho nên được hưởng đãi ngộ đặc biệt, được về Bắc Kinh sớm, được sắp xếp điều trị ở tổng viện không quân. Bạch Lạc Nhân rốt cuộc nhờ họa được phúc.

Điều khiến cậu vui sướng không phải lập được bao nhiêu chiến công, nhận được bao nhiêu vinh dự, mà là Châu Lăng Vân trước khi đi nói ông phải dự cuộc họp sáu ngày, thảo luận về những vấn đề phát sinh trong lần tổng luyện binh này. Việc này đồng nghĩa Bạch Lạc Nhân sẽ có sáu ngày hoàn toàn tự do, cậu có thể công khai liên hệ Cố Hải, trong lòng phải nói là tuyệt vời!

    Bạch Lạc Nhân quyết định chờ người thăm bệnh vừa đi, cậu sẽ lập tức gọi điện thoại.

    Kết quả, từ khi nhập viện lúc chiều mãi cho đến tối, người đến thăm bệnh không ngừng.

    Đầu tiên là Cố Uy Đình đến thăm cậu, hiếm thấy nói rất nhiều lời quan tâm, còn khẽ vỗ cổ chân Bạch Lạc Nhân hỏi: "Có đau không?"

    Bạch Lạc Nhân cười lắc đầu, "Chút vết thương nhỏ, không đáng kể chút nào!"

    Cố Uy Đình cũng cười, "Cậu trưởng thành rồi!"

    Đưa mắt nhìn Cố Uy Đình rời khỏi, Bạch Lạc Nhân vừa muốn cầm điện thoại lên, trung đoàn trưởng và mấy vị tiểu đoàn trưởng khác lại tới.

    "Thế nào? Bác sĩ nói thế nào? Chân của cậu không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ hả? Không ảnh hưởng đến việc bay sau này chứ?" Mấy sĩ quan tranh nhau thăm hỏi.

    Bạch Lạc Nhân chưa từng được xem trọng đến như vậy, thấy bộ dạng sốt ruột, lo lắng của bọn họ, vội vàng trấn an.

    "Cổ chân tôi chỉ là bị nứt xương nhỏ, còn có mấy chỗ bị thương, nhìn chảy máu vậy chứ thật ra không có việc gì!"

    Mấy vị sĩ quan này vừa đi khỏi, Bạch Lạc Nhân còn chưa kịp cầm điện thoại lên, cửa lại vang lên.

    Lưu Xung vành mắt đỏ ửng, khập khễnh đi tới, yên lặng nhìn Bạch Lạc Nhân một hồi, môi giật giật, còn chưa nói ra một chữ, liền đã khóc không thành tiếng, ghé vào đầu giường Bạch Lạc Nhân gào khóc.

    Xong rồi! Người này càng không dễ đuổi rồi.

    Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ sau lưng Lưu Xung, "Có phải là đàn ông không? Là đàn ông thì đứng thẳng lên cho tôi, lau sạch nước mắt, từ từ nói chuyện!"

    Lưu Xung cố nén nước mắt, đứng nghiêm như một pho tượng.

[Wattpad:Tiểu Phong gia trang]

    Bạch Lạc Nhân lại có chút không đành lòng, giọng nói mềm mỏng một chút.

    "Vừa rồi sư đoàn trưởng Châu khen cậu, nói cậu là hạt giống tốt, bảo tôi bồi dưỡng thật tốt."

    "Thật vậy à?" Trong ánh mắt Lưu Xung lấp lánh vẻ hưng phấn.

    Bạch Lạc Nhân gật đầu.

    Gương mặt Lưu Xung vừa mới thay đổi cảm xúc đột nhiên lại rối rắm, "Nếu không có anh, em có thể đã bị bỏ đi."

    Bạch Lạc Nhân nhíu mày, "Được rồi, đừng có sướt mướt nữa, đổi thành lãnh đạo khác, ông ấy cũng sẽ chăm sóc binh sĩ của mình!"

    "Em biết..." Mắt Lưu Xung ứa nước mắt, "Thủ trưởng, lúc em bị thương vẫn luôn được anh chăm sóc, hiện giờ anh bị thương, em không thể bỏ mặc anh, em cũng muốn chăm sóc anh hai mươi bốn tiếng đồng hồ!"

    Bạch Lạc Nhân, "..."

    Không biết nói gì cho phải nữa, tên nhóc này sao lại không có mắt quan sát thế này?

    "Cậu nhìn kỹ đi!" Bạch Lạc Nhân nhấc cái chân bị thương kia lên, quơ quơ trước mặt Lưu Xung, động tác vô cùng tự nhiên, "Thấy không? So với vết thương của cậu còn nhẹ hơn, cơ bản không cần cậu chăm sóc!"

    "Nhưng mà..."

    "Nhưng mà cái gì?" Bạch Lạc Nhân lớn tiếng cắt ngang, thô bạo hỏi một câu, "Cậu đây là khinh thường thủ trưởng của mình sao?"

    Lưu Xung nhanh chóng lắc đầu.

    "Vậy thì mau đi đi, tôi muốn đi ngủ rồi!"

    Lưu Xung vừa đi khỏi, Bạch Lạc Nhân lập tức đưa tay quơ lấy cái điện thoại.

    "Alo?" Giọng Cố Hải truyền tới.

    Bạch Lạc Nhân im lặng một lát, giọng nói to rõ, hào hùng vừa rồi đột nhiên trở nên khàn khàn đứt quãng.

    "Đại Hải, có thể tôi sắp chết rồi."

    "Cái gì?" Cố Hải kinh ngạc rõ ràng, "Nhân Tử, là cậu sao? Cậu bị sao vậy?"

    Bạch Lạc Nhân cố ý thả lỏng tay, điện thoại trực tiếp trượt rơi xuống đất, chỉ nghe thấy một mình tiếng Cố Hải kêu lên lo lắng.

............
------------------------[xASAx]-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net