Chương 45: Chiến Tranh Hết Sức Căng Thẳng.(xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 45: Chiến Tranh Hết Sức Căng Thẳng.(xASAx)

*****

Biên soạn: Vũ Phong, Ba con sói OK.

*****

Cố Hải ở trong phòng làm việc không đợi được bất cứ hồi âm nào, trong lòng nhịn không được bắt đầu lẩm bẩm, có phải là giận thật rồi không? Cậu lại lấy mấy tấm hình kia ra xem một lần, càng xem càng cảm thấy hơi quá, nếu Bạch Lạc Nhân tin là thật, chẳng phải là ngay cả đường làm lành cũng bị mất sao?

Suy đi nghĩ lại, Cố Hải cảm thấy vẫn là tự mình tới xem thử an toàn hơn.

Vì vậy, hết giờ làm, Cố Hải lái xe tới doanh trại, thấy cửa phòng Bạch Lạc Nhân khóa lại đi tới viện nghiên cứu sở, kết quả được báo là Bạch Lạc Nhân cả ngày chưa từng tới đây. Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cũng sắp đến giờ cơm rồi, có lẽ là Bạch Lạc Nhân đi ăn cơm, vì vậy Cố Hải mở cửa phòng Bạch Lạc Nhân, ngồi ở bên trong chờ.

Trên bàn còn bày mấy tấm hình, Cố Hải vừa cầm lên xem, tấm cậu và Diêm Nhã Tịnh chụp ảnh chung đã bị Bạch Lạc Nhân bóp đến nhăn nheo, đủ thấy cơn giận của Bạch Lạc Nhân lúc đó.

Quên đi... Cố Hải không nhịn được nghĩ, dù sao mục đích cũng đã đạt được, cứ như vậy đi!

Nghĩ vậy, Cố Hải lại bắt đầu dọn dẹp căn phòng của Bạch Lạc Nhân, mấy ngày không tới, chỗ này của Bạch Lạc Nhân đã không thể nhìn nổi nữa rồi. Ngay lúc Cố Hải dọn dẹp quần áo dơ của Bạch Lạc Nhân, đột nhiên phát hiện mấy hộp ba con sói bị đè dưới gối đầu của cậu ta, Cố Hải không nhớ là mình để cái thứ này ở đây. Nếu không phải hắn mua, vậy mấy cái ba con sói này ở đâu ra? Vấn đề mấu chốt nhất là Bạch Lạc Nhân một mình ở ký túc xá, sao lại cần thứ này?

Một linh cảm không hay nảy lên trong đầu, kích thích Cố Hải giật mình một cái. Nhưng cậu rất nhanh liền bỏ qua suy đoán này. Bạch Lạc Nhân không phải người tùy tiện như vậy, hai người bọn họ cùng lắm mới không liên hệ ba ngày, Bạch Lạc Nhân không đáng vì chuyện này tự giày vò mình.

Vì vậy, Cố Hải lại trả mấy hộp ba con sói trở lại, gom quần áo dơ đi vào nhà vệ sinh.

Kết quả, Cố Hải vừa mở cửa phòng vệ sinh, đã ngửi thấy một mùi đặc trưng, cậu đối với cái mùi này không thể quen hơn. Ánh mắt của cậu theo bản năng tìm kiếm xung quanh, đột nhiên liền dừng lại ở một góc.

Cậu nhặt cái ba con sói kia lên.

Bạch Lạc Nhân chủ động gửi tới so với Cố Hải tự tay nhặt lên hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Cậu cơ bản sẽ không nghĩ đến việc Bạch Lạc Nhân tự làm ra mấy thứ này, có ai lúc tự làm chuyện này còn dư hơi đeo ba con sói chứ, chỉ cần dùng đầu gối nghĩ cũng hiểu được là không có khả năng, như vậy chất dịch bên trong ba con sói ở đâu ra?

Ngay lúc Cố Hải nảy sinh nghi ngờ trong lòng, ngoài cửa đột nhiên phát ra hai tiếng.

"Hửm? Tôi nhớ lúc đi ra khóa cửa rồi mà!" Bạch Lạc Nhân buồn bực.

Cố Dương ở bên cạnh chen lời nói: "Tôi cũng nhớ cậu đã khóa rồi."

Thân hình Cố Hải chấn động mạnh, cả người cứng ngắc đứng ở cửa nhà vệ sinh.

Bạch Lạc Nhân rất nhanh liền phát hiện Cố Hải nhưng lại nhìn thấy thứ cậu ta cầm trong tay, trong đầu liền nổ tung một cái, tiêu rồi! Lần này đùa lớn quá rồi! Cố Hải hẳn là đã hiểu lầm, việc này có giải thích cũng không rõ!

Cố Dương mặt không đổi sắc liếc nhìn Cố Hải, "Cậu cũng ở đây?"

Ánh mắt Cố Hải nhìn Cố Dương lạnh thấu xương, bất cứ ai cùng Bạch Lạc Nhân đi vào ký túc xá, cậu cũng sẽ không nghĩ lệch đi đâu, nhưng Cố Dương thì không được! Cố Dương mỗi lần về Bắc Kinh đều tới gặp Cố Hải trước, chỉ có lần này, anh ta lại giấu mình tới tìm Bạch Lạc Nhân trước. Có thể không chỉ có lần này thôi, trước đây còn có rất nhiều rất nhiều lần, chỉ là cậu không biết mà thôi.

Cố Dương cũng đã nhận ra bầu không khí dị thường, khi anh ta thấy thứ Cố Hải cầm trong tay, lập tức hiểu rõ Cố Hải vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn mình rồi.

Bạch Lạc Nhân lúng ta lúng túng gọi Cố Hải.

Cố Hải làm như không nghe thấy, giống như một con mãnh hổ về núi, trong nháy mắt đánh tới Cố Dương. Cũng may Cố Dương có đề phòng, nếu không bị một đấm như vậy đánh lên mặt, anh ta có thể ngất đi tại chỗ.

Trong ấn tượng của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải và Cố Dương tuy rằng thoạt nhìn bất hòa, thật ra tình cảm khá tốt. Nếu không Cố Hải cũng sẽ không trải qua một lần chết đi sống lại mà vẫn lựa chọn tha thứ cho Cố Dương, lại còn đưa chìa khóa nhà cho Cố Dương.

Thế nhưng hiện giờ, Bạch Lạc Nhân không nhìn thấy trên mặt Cố Hải bất cứ sự bao dung hay đắn đo gì nữa, cặp mắt đỏ ngầu kia của cậu ta viết rõ bốn chữ "lục thân bất nhận"*. Hai người đánh nhau, Cố Hải về thể lực rõ ràng chiếm ưu thế, hơn nữa tâm tình cậu ta đang xúc động, đơn giản là muốn đánh Cố Dương đến chết.

(*Lục thân bất nhận: Không nhận người thân* Giải thích chi tiết bên dưới)

Một hồi tiếng khớp xương răng rắc kêu lên cùng với tiếng mắng chửi của ai đó vang vọng cả phòng.

Bạch Lạc Nhân là một người quen với việc bắt bớ và đánh nhau, lúc này sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn?

Cảm thấy có người khác tham gia, tâm tình Cố Hải càng thêm hung hãn, ánh mắt như dao băng đâm tới Bạch Lạc Nhân, tuyệt vọng đến gần như không khống chế được rống to hơn, "Cậu lại có thể vì giúp anh ta đánh tôi!!"

Bạch Lạc Nhân thật muốn cho Cố Hải hai cái tát! Cậu nhìn rõ cho tôi, tôi con mẹ nó giúp ai hả?

Tay của hai tên đàn ông cùng tiến lên, kết cục của Cố Dương có thể tốt sao? Anh ta cũng đã nhìn ra, Bạch Lạc Nhân đây không phải khuyên can, đơn giản là nhân cơ hội báo thù. Anh hùng không chịu thiệt trước mắt, nếu anh ta còn tiếp tục chịu đòn, không chừng cả mạng cũng vứt lại ở đây. Vì vậy Cố Dương chịu đựng khuất nhục trong lòng, bỏ mặc hai tên này tông cửa xông ra.

Cố Dương bỏ đi cũng không khiến chiến tranh kết thúc, chiến đấu dây dưa vẫn còn tiếp diễn.

Bạch Lạc Nhân nổi giận quát lên một tiếng, "Anh ta cũng đã đi rồi!"

"Tôi biết anh ta đi rồi!" Mặt Cố Hải đen như đít nồi, "Tôi con mẹ nó đánh chính là cậu!"

"Cậu đánh tôi làm gì?" Bạch Lạc Nhân lạnh mặt giằng co.

Trái tim Cố Hải đã chảy máu đầm đìa, giọng nói cũng không ngừng run rẩy, "Tôi vì sao đánh cậu? Với mấy việc tốt mà cậu làm ra, tôi giết cậu còn chưa đủ!!"

Bạch Lạc Nhân biết lúc này nói gì cũng vô dụng, muốn mau cứu vãn tình hình, phải tìm ra chứng cứ thuyết phục. Bạch Lạc Nhân còn đang suy nghĩ, cả người đều bị Cố Hải đè xuống đất, cái ba con sói cách cậu chưa tới mười centimet. Bạch Lạc Nhân đột nhiên lanh trí, nhanh chóng đưa tay túm lấy cái ba con sói kia.

Sau đó giơ lên trước mắt Cố Hải.

"Cậu xem đi!"

Cố Hải không nhìn còn đỡ, vừa nhìn càng thêm giận, cổ Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa bị cậu ta vặn gãy.

Bạch Lạc Nhân cũng nổi giận, điên cuồng quát lên mấy tiếng, mạnh tay nhét cái ba con sói kia vào miệng Cố Hải.

"Cậu nếm thử cho tôi, cái này con mẹ nó là của ai?"

(Tôi kinh tởm hai cái người này)

Hai người không chỉ hiểu rất rõ mọi ngóc ngách trên người đối phương mà cảm nhận với mùi vị của chất dịch trên cơ thể có độ nhận biết rất cao, Cố Hải chỉ cần vừa ngửi tới là có thể phân biệt rõ đây là thứ của Bạch Lạc Nhân.

Cảm thấy thân thể cứng đờ của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân liền sắc bén hỏi lại một câu.

"Cậu dùng thằng nhỏ của cậu nghĩ lại xem, loại người như anh cậu có thể để cho tôi đè ra làm sao?"

Máu trên người Cố Hải chậm rãi ấm lại, sắc mặt dù chưa khôi phục lại ngay nhưng ánh mắt đã dịu bớt.

"Cậu không có việc gì tự nhét thứ đó vô đây làm gì?"

Đến mức này rồi, Bạch Lạc Nhân cũng không nghĩ tới mặt mũi, mất mặt thì mất mặt, cũng đâu cần tranh mạnh với ai.

"Cậu nói vì sao? Cậu gởi cho tôi nhiều hình như vậy, tôi không trả lại cậu gì đó sao xứng được?"

Cố Hải lập tức tỉnh ngộ.

Bạch Lạc Nhân đứng dậy ngồi lại lên ghế, im lặng chỉnh lại quần áo.

Cố Hải cũng đứng lên, đi tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân, trầm giọng hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi biết, hôm đó vì sao nổi giận với tôi? Vì sao không cho tôi tới doanh trại?"

Mặt Bạch Lạc Nhân không thay đổi nói nguyên nhân ra.

Cố Hải phì cười một tiếng, cười đến Bạch Lạc Nhân cảm thấy xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.

"Còn cười nữa thì cút ngay cho tôi!"

Cố Hải nhéo gò má Bạch Lạc Nhân, dở khóc dở cười, "Cậu muốn tôi phải nói cậu sao đây? Cả ông già như vậy, cậu cũng đề phòng?"

"Ai đề phòng cậu chứ?" Bạch Lạc Nhân nổi đóa, "Tôi đề phòng chính là ông ta!"

"Ông ta giao cho tôi đề phòng là được." Cố Hải nói sâu xa.

Bạch Lạc Nhân hừ cười một tiếng, "Không cần, tôi giúp cậu tìm một thế thân rồi."

Vẻ mặt Cố Hải hồ đồ, Bạch Lạc Nhân không tiếc đem toàn bộ kế hoạch nói với Cố Hải, Cố Hải nghe xong thân hình chấn động.

"Cái gì? Cậu dụ dỗ anh tôi rồi hả?"

"Lúc này biết là anh cậu rồi hả?" Bạch Lạc Nhân liếc nhìn Cố Hải, "Vừa rồi lúc đánh nhau sao không nghe cậu kêu một tiếng anh hả?"

"Lúc ấy không phải tức đến mê muội sao?" Cố Hải càng nghĩ càng thấy không đúng, "Anh ta về Bắc Kinh lúc nào? Sao tôi cũng không biết? Cậu với anh ta vừa ra ngoài làm gì?"

Bạch Lạc Nhân đem lời Cố Dương đã nói với cậu nói lại một lần với Cố Hải.

Cố Hải lúc này hiểu rõ, "Cậu nên sớm đem tên súc sinh này cho cái lão kia đi!"

Cố Dương mặt mũi bầm dập ngồi trong xe, khóe miệng còn rỉ máu, một cánh tay trật khớp, cầm tay lái cũng vất vả, chỉ có thể giảm tốc độ xe, chậm rãi lái qua sân huấn luyện.

Đột nhiên, một bóng người vọt đến trước xe anh ta, Cố Dương cấp tốc thắng xe.

Lúc xe dừng lại, bóng người kia đã lắc lư đến trước cửa sổ xe anh ta. Cố Dương nhìn lướt quân hàm trên vai người kia, nhận ra quyền lực người này không nhỏ, liền quay kính xe xuống, cố nhoài thân thể không khỏe đối diện với người ngoài cửa sổ.

"Có việc gì vậy?"

Ánh mắt khí phách của Châu Lăng Vân quan sát trên mặt Cố Dương một hồi, âm u hỏi: "Cậu cũng bị người khác đánh thành như vậy?"

Nghe giọng điệu này của Châu Lăng Vân, hình như rất quen biết với bộ dạng của anh ta, nhưng Cố Dương nghĩ hồi lâu, cũng nghĩ không ra hai người bọn họ gặp nhau khi nào.

"Ông là ai?" Cố Dương lạnh lùng hỏi.

Tay của Châu Lăng Vân đặt trên bệ cửa xe, ngoài cười như không cười nhìn Cố Dương, "Cậu không biết tôi?"

Cố Dương lạnh lùng trả lời một câu, "Không biết."

Ánh mắt Châu Lăng Vân trong tích tắc trở nên hung ác.

"Cậu không biết tôi, nhưng tôi quen cậu!!"

Mặt Cố Dương đều tái rồi, người kia là mắt không tốt, hay là đầu óc không ổn?

"Ông trộm được bộ đồ của vị đại tá nào mặc lên người vậy?" Cố Dương nhịn không được sỉ nhục một câu.

Châu Lăng Vân trực tiếp với tay vào trong xe, đem mắt kính Cố Dương đặt ở cạnh kính chắn gió ra, nhét vào trong túi áo mình, trầm giọng nói: "Cái này, tôi nhận!"

Mắt Cố Dương như bắn tên, "Đưa đây!"

"Có bản lĩnh cậu đến phòng làm việc của tôi lấy!"

Châu Lăng Vân xoay người liền đi.

Trên người Cố Dương bị thương, hành động bất tiện, chỉ có thể quay đầu xe, hung hăng tông vào Châu Lăng Vân!

Kết quả, anh ta mắt thấy chân của Châu Lăng Vân bay đến trước kính chắn gió, nhanh chóng thắng xe lại, lại từ trong kính chiếu hậu thấy Châu Lăng Vân bình yên vô sự từ đuôi xe đi lại.

Xe của anh ta rất nhanh bị một đám lính võ trang đầy đủ vây quanh.

Châu Lăng Vân ung dung nói: "Đem phần tử khủng bố này giải đến phòng thẩm vấn cho tôi!"

Cố Dương, "..."

............

---------------[Edit:xASAx]--------------

 Lục thân bất nhận:

Có 2 giải thích về Lục thân:

1- Lục thân là cha, mẹ, anh, em, vợ hoặc chồng, và con cái.

2-Lục thân là cha mẹ, anh chị em, con cái, vợ chồng, bạn bè (bạn thân), và chính bản thân mình.

Bất nhận nghĩa là không chấp nhận, chối bỏ, hoặc từ bỏ.

Lục thân bất nhận có 2 nghĩa:

1-Về mặt đời: Không nhận (hoặc từ bỏ, chối bỏ) những người thân của mình, hoặc từ bỏ, chối bỏ sự liên hệ với những người thân vì lý do nào đó.

2-Về mặt tôn giáo (Phật giáo): Lục thân bất nhận là sự từ bỏ tình thân trong nhận thức. Quan niệm này xuất phát từ sự nhận ra giả tướng của nhân gian hoặc duyên nghiệp của nhân gian. Từ bỏ lục thân là hướng thẳng vào chủ nguyên thần, tiến lên bậc Khai Ngộ, Giác Ngộ.


TP:>>>>> Tóm quần lại: Đéo ai liên quan đến mình và đéo cần ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net