Chương 49: Đóng Gói Giấu Trong Nhà.(xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 49: Đóng Gói Giấu Trong Nhà.(xASAx)

*****

Biên soạn: Vũ Phong. 

Ba con sói Ok tạm nghỉ mấy hôm vì có việc bận nhé.


*****

Cố Hải ở bên kia càng nghĩ càng thấy không đúng, xuất phát từ lo lắng cho vợ, nửa đêm bò dậy, lái xe đến ký túc xác của Bạch Lạc Nhân. Mở cửa túc xá, đèn thì sáng, Bạch Lạc Nhân quay lưng về phía cậu nằm trong chăn, trên đất là tín vật tình yêu bị đập hư. Cố Hải nhặt lên, khóe miệng nhếch lên lộ ra ý cười, vững bước đến giường Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân nghe thấy tiếng bước chân phía sau, mắt cũng không mở, thật sự là không có sức để lăn qua lăn lại.

"Chơi xong rồi đập, thói quen này không tốt nha!" Cố Hải hớn hở.

Bạch Lạc Nhân vẫn không rên một tiếng.

Cố Hải còn đang loay hoay thứ kia, "Lần này thật sự hư rồi, hoàn toàn không có cách nào dùng nữa."

Bạch Lạc Nhân yên lặng thì thầm: Đập tốt lắm, đập tốt lắm, đập rồi có thể danh chính ngôn thuận ném đi.

"May là tôi lại đem theo một cái mới tới."

Thân thể Bạch Lạc Nhân liền cứng đờ, quay đầu nhìn Cố Hải, quả nhiên nhìn thấy trong tay cậu ta lại cầm một công cụ na ná.

"Cút! Cậu cút đi cho tôi!"

Bạch Lạc Nhân mắng người cũng không có sức nữa, chỉ rống khan hai tiếng, lại rúc đầu vào trong chăn.

Cố Hải còn đang chào hàng sản phẩm công ty bọn họ, "Chất liệu sản phẩm mới này so với trước đó càng phù hợp với da, độ mềm dẻo cũng tốt hơn một chút, về mặt thiết kế có nhiều chế độ hơn, hơn nữa không cần mật mã, chỉ cần vân tay là có thể phân biệt, sẽ không lặp lại tình huống lần trước. Không có vân tay của cậu mở ra, thứ này chỉ là một món đồ trang trí, không ai nhận ra được cái này dùng làm gì."

Bạch Lạc Nhân trong lòng chua xót, cậu cho rằng Cố Hải nửa đêm chạy tới sẽ mang đến cho cậu một chút thoải mái, nào ngờ lại mang đến một thứ đồ chơi hại người.

Cố Hải buông sản phẩm mới xuống, cởi áo khoác, thuận thế chui vào trong chăn, một chân đè lên bụng dưới Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân kêu thảm một tiếng, trán cũng đổ ra mồ hôi hột rồi.

"Sao vậy?" Cố Hải cả kinh.

Bạch Lạc Nhân cắn răng đẩy chân Cố Hải xuống, vẻ mặt đưa đám nói: "Đau..."

Sắc mặt Cố Hải đổi rồi lại đổi, nhanh chóng vén chăn lên, cẩn thận kéo quần Bạch Lạc Nhân xuống, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhịn không được co rút đau đớn một trận. Không chỉ có Tiểu Nhân Tử ở giữa bị thương, ngay cả một vùng xung quanh cũng đều sưng đỏ, hơn nữa bắp đùi rất nhiều chỗ đều chà xát rách da, nhìn sơ mà giật mình.

"Cậu sao lại thành ra như vậy?" Trong trách cứ lộ ra yêu thương nồng đậm.

Bạch Lạc Nhân oán hận buông chăn, "Cậu nói đi? Hôm đó bị kẹp còn chưa khỏi, hôm nay nhiệm vụ huấn luyện nặng, hơn nữa đều là việc phải mài đũng quần, tôi sao lại xui xẻo như vậy chứ? ..."

Bạch Lạc Nhân nói rồi dùng gối che mặt, thật sự chịu không nổi người kia.

Cố Hải nhíu mày hỏi: "Là nhiệm vụ gì vậy?"

"Leo cột, lên xuống một trăm lần tính một bộ, tổng cộng năm bộ!"

Cố Hải vừa nghe cách thức huấn luyện thiếu đạo đức này liền biết là ai ra lệnh, lập tức nổi giận, liền đứng lên muốn đi tìm Châu Lăng Vân.

Bạch Lạc Nhân kéo lấy cậu ta một cái, "Đừng gây sự dùm tôi! Ông ta cũng không biết chỗ này của tôi bị thương, ông ta là thấy thân nhiệt của tôi lại không đạt được giá trị bình thường mới cố ý ra lệnh cho tôi tập luyện!"

Vừa nghe lời này, Cố Hải càng tức giận, "Tôi tốn nhiều công sức mới đem thân nhiệt của cậu hạ xuống, ông ta vậy mà lại muốn làm cậu nóng lên! Đây không phải rõ ràng là đối nghịch với tôi sao?!"

Bạch Lạc Nhân vừa nghe lời này mặt đều tái đi, "Cái gì? Cậu làm thân nhiệt của tôi hạ xuống?"

"Đúng vậy!" Cố Hải bày ra biểu tình đương nhiên, "Không hạ thân nhiệt cậu xuống, buổi tối cậu ngủ cũng không thèm ôm tôi."

Bạch Lạc Nhân rống giận hai tiếng, lập tức cho Cố Hải mấy đấm.

"Cậu còn có mặt mũi đi tìm người khác tính sổ? Đều con mẹ nó là do cậu hại, đều con mẹ nó là tại cậu!!"

Do động tác quá mạnh, hại tới chỗ nào đó thần kinh nhạy cảm, Bạch Lạc Nhân lại nhe răng nhếch miệng nằm xuống, tay còn siết chặt cánh tay Cố Hải, cẩn thận dặn dò, "Tuyệt đối không được đi tìm ông ấy, tuyệt đối không được, nếu cậu đi tìm ông ấy, tôi sẽ không quan tâm cậu nữa."

Một câu 'không quan tâm cậu' này tuyệt đối so với bất kỳ lời gì đều có sức uy hiếp hơn, Cố Hải chỉ có thể tạm thời nén giận.

"Được rồi, tôi không đi, cậu nằm đó đi, tôi chuẩn bị nước tắm cho cậu một chút, một lát sẽ thoa thuốc."

Bưng nước tới, Cố Hải làm ướt khăn mặt, vô cùng cẩn thận lau chỗ Bạch Lạc Nhân bị đau.

Bạch Lạc Nhân trên trán nổi gân xanh, siết chặt cánh tay Cố Hải, "Đừng đụng, đừng đụng..."

Biểu tình của Cố Hải thoạt nhìn so với cậu còn khốn khổ hơn, nhưng khốn khổ thế nào đi nữa, cũng phải chịu đựng, vì vậy ôm Bạch Lạc Nhân vào trong lòng, dịu dàng dỗ dành: "Đau cũng phải lau một chút đúng không? Nếu không sẽ bị nhiễm khuẩn, so với bây giờ còn khó chịu hơn, chịu đựng một chút, chỉ một chút thôi..."

Cảm giác đau của Bạch Lạc Nhân qua đi, thở nhẹ một cái, "Tiếp tục đi."

Tay của Cố Hải vừa đưa tới tên nhóc này lại gào lên.

Chuyện chưa tới một phút có thể làm xong lại khiến Cố Hải tốn năm phút, càng không nỡ xuống tay càng thống khổ, cuối cùng Cố Hải hạ quyết tâm, giữa tiếng mắng chửi tê tâm liệt phế của Bạch Lạc Nhân hoàn thành công tác tẩy rửa.

Thoa thuốc xong, Bạch Lạc Nhân hoàn toàn mệt mỏi, ánh mắt cũng không có thần.

Giống như u hồn trừng Cố Hải, "Tôi hận cậu!"

Cố Hải trầm giọng nói, vẻ mặt buồn thiu, "Tôi so với cậu còn hận bản thân mình hơn đây!"

Nói xong ôm Bạch Lạc Nhân thật chặt vào trong lòng, tim cũng theo đó mà nhói lên.

Ngay lúc Bạch Lạc Nhân mê man sắp ngủ, tiếng cảnh báo lại vang lên.

Bạch Lạc Nhân giật mình tỉnh giấc, nắm lấy tay Cố Hải một cái, xị mặt nói: "Tôi lại phải đi leo cột rồi."

"Đừng có mơ!" Cố Hải tức giận gầm lên một tiếng.

Bạch Lạc Nhân vừa muốn xuống giường mang giày, kết quả bị Cố Hải quấn chặt.

"Không được đi!"

Ánh mắt sắc nhọn của Bạch Lạc Nhân ném qua, "Mệnh lệnh quân đội không thể chống đối, lỡ như có nhiệm vụ khẩn cấp, hậu quả sẽ nghiêm trọng." Ra vẻ muốn đẩy Cố Hải ra.

Kết quả lần này Cố Hải rất quyết tâm, cậu mặc kệ mệnh lệnh không mệnh lệnh, muốn để Bạch Lạc Nhân ở trước mắt cậu chịu tội, việc này quả thật so với lên trời còn khó hơn. Vì vậy không nói hai lời, trực tiếp khiêng Bạch Lạc Nhân trên người, lại quấn một cái chăn mỏng, đóng gói nhét vào trong xe. Sau đó nhanh chóng nổ máy xe, nghênh ngang mà đi.

Bốn mươi phút sau, xe lái đến dưới lầu nhà Cố Hải.

Bạch Lạc Nhân đều ngồi ở vị trí kế bên tài xế ngủ.

Cố Hải không nỡ đánh thức Bạch Lạc Nhân, dự định trực tiếp ôm cậu từ trong xe xuống, kết quả Bạch Lạc Nhân tự mình tỉnh dậy, theo bản năng đẩy Cố Hải một cái.

"Không cần cậu đỡ, tôi tự mình xuống được."

Cố Hải điềm đạm cười, "Quên lấy giày."

Bạch Lạc Nhân 'ừ' một tiếng, thân thể lại dựa về ghế xe, mê mê man man ngủ.

Cố Hải trực tiếp ôm ngang Bạch Lạc Nhân từ trong ghế xe ra, Bạch Lạc Nhân dáng người một mét tám mươi mấy, bắp thịt trên người rất rắn chắc, trọng lượng so với người có cùng hình thể nặng hơn rất nhiều. Có thể không phí sức mà ôm Bạch Lạc Nhân như vậy, còn có bản lĩnh cúi đầu thưởng thức gương mặt của người này cũng chỉ có Cố Hải.

Bạch Lạc Nhân cảm giác lắc lư một trận, híp đôi mắt buồn ngủ nhìn về gương mặt tuấn tú phía đỉnh đầu.

"Sao cậu không cõng tôi?"

Cố Hải sớm đã tìm cho mình một cái cớ, "Cõng cậu không phải sẽ cọ vào trym cậu sao?"

Bạch Lạc Nhân vừa nghĩ, dù sao đi vào thang máy cũng chỉ một lúc, giờ này cũng không ai lại ra khỏi cửa, suy nghĩ một chút liền ngủ... Cậu không ngờ Cố Hải vì để có thể ôm cậu lâu một chút, cơ bản không đi vào thang máy, cứ như vậy từng tầng từng tầng đi lên. Nếu là bình thường, Bạch Lạc Nhân cơ bản sẽ không để cậu ta ôm như vậy, lần này để Cố Hải bắt được cơ hội, nói gì đều không nỡ buông tay nữa.

Ai cũng nghĩ không ra, ngay cả bản thân Cố Dương cũng nghĩ không ra, anh ta tỉnh dậy lại ở trong vũ trụ.

Đương nhiên đây không phải vũ trụ thật sự mà là khoang thuyền mô phỏng môi trường vũ trụ không trọng lực, là chỗ chuyên dùng để huấn luyện các nhà du hành vũ trụ. Người chưa từng được huấn luyện chuyên môn như Cố Dương, ở tại chỗ này quả thực là chịu khổ. Theo Châu Lăng Vân nói, chính là thiết kế cho anh ta môi trường chân không, cắt đứt với mọi liên hệ bên ngoài, để anh ta hoàn toàn ở bên trong tẩy rửa não.

Đây là một nơi không có điểm tựa, không phân rõ trên dưới trái phải, thân thể không thể tự khống chế, giống như u hồn lơ lửng ở bên trong. Đây là một thế giới hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập.

Đáng tiếc Cố Dương hoàn toàn không có tâm tình hưởng thụ sự an nhàn này, bị người khác không rõ nguyên do nhốt vào, cảm giác kinh hỉ giống như không khí nơi này, vừa xuất hiện liền bị hút cạn, còn lại chỉ là tràn ngập phẫn nộ.

Nếu bạn cho rằng ở đây có thể hưởng thụ cảm giác tự do vậy thì bạn hoàn toàn sai rồi, ở đây một chút cũng không tự do, hơn nữa so với trên đất bằng còn có cảm giác ràng buộc hơn. Cố Dương đã chịu thiệt một lần, vẻn vẹn chỉ đạp chân một cái, cả người liền theo hướng vách buồng áp suất thấp lao tới, phản lực to lớn lại khiến thân thể anh đánh sang một vách buồng bên kia, anh ta muốn vùng vẫy ổn định thân thể, kết quả là càng cử động càng va chạm, như một quả bóng đàn hồi, ở bên trong khoang thuyền đụng qua đụng lại.

Trong trí nhớ của Cố Dương, ba mươi năm này của cậu chỉ chịu tội hai lần, lần đầu tiên là tám năm trước nằm trong địa đạo, lần thứ hai chính là hiện giờ lơ lửng tại đây. Trên thực tế, hai lần thống khổ này thật chất là giống nhau, đều là vì giải trừ nguy cơ cho Cố Hải, giúp cậu ta chạy trốn, vì vậy mà khổ cực làm thế thân.

Điểm khác nhau duy nhất chính là lần trước thì nắm rõ tình hình, lần này là không hay biết gì.

Không biết đợi ở bên trong bao lâu, Cố Dương hoàn toàn không có ý thức về thời gian, chỉ là cảm thấy có chút đói bụng, muốn ăn gì đó. Trong khoang thuyền không trọng lực này thật ra có chuẩn bị một chút đồ ăn vũ trụ, tất cả đều là đồ nén, Cố Dương tùy tiện cầm lấy một bánh quy nén, chỉ hơi lơ là liền vuột khỏi tay, đợi thật lâu mới quay lại.

Ở chỗ này, dù là người mạnh mẽ thế nào đều sẽ biến thành một tên vô dụng, giống như Cố Dương, mở bao bên ngoài của bánh quy nén cũng tốn hơn mười phút. Sau đó đưa bánh quy nén tới bên miệng cần mười phút, khó khăn lắm mới ăn vào trong miệng, còn chưa nhai hai cái, bởi vì vô tình hé miệng, bánh quy liền bay ra ngoài.

Đúng vậy, nó bay ra ngoài, mảnh vỡ lơ lửng khắp toàn bộ khoang thuyền!

[Wattpad: Tieuphongdamdang]

Đối với người ưa sạch sẽ như Cố Dương mà nói, mảnh vụn bánh quy đã nhai qua vờn quanh người là tấn công thị giác lớn cỡ nào!

Việc gì cũng không xong, vậy ngủ thôi, bay như vậy nhất định là ngủ không được, Cố Dương thấy trên vách buồng treo một túi ngủ liền thử chui vào, cái này cuối cùng coi như là cố định.

Không biết ngủ bao lâu, Cố Dương mở mắt ra, thấy hai bàn tay to hướng về phía anh ta, trong tích tắc liền sửng sốt!

Cố Dương chết cũng không thừa nhận, anh bị chính mình dọa.

.................

------------[Edit:xASAx]------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net