Chương 50: Vở Kịch Tâm Thần Phân Liệt.(xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 50: Vở Kịch Tâm Thần Phân Liệt.(xASAx)

*****

Biên soạn: Vũ Phong.

*****

Ánh mắt hung sát của Châu Lăng Vân quét qua, tự nhiên mà cố định đến vị trí nổi bật trống không kia. Một mình đứng trên đài chỉ huy im lặng gần một phút, chờ Bạch Lạc Nhân báo tin đến muộn, kết quả bên tai vẫn rất yên tĩnh.

"Tiểu đoàn trưởng Bạch đâu?" Giọng trầm thấp của Châu Lăng Vân vang lên.

Bên dưới không ai lên tiếng, toàn bộ sân huấn luyện đều lộ ra một cảm giác ngột ngạt nồng đậm.

Châu Lăng Vân lại hỏi một câu, "Có ai biết tình hình của cậu ta không? Cậu ta có xin nghỉ với ai không?"

Vẫn không ai đáp lại.

Lông mày rậm của Châu Lăng Vân nhướn lên, vẫy tay gọi Tham Mưu Trưởng bên cạnh lại, hạ thấp giọng nói với ông ta: "Những sĩ quan và binh sĩ này giao lại cho ông, tôi phải đi xem thử Tiểu Bạch."

Tham Mưu Trưởng cũng là một mặt lo lắng, "Mau đi xem thử đi, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì."

Trong ấn tượng hết thảy sĩ quan, Bạch Lạc Nhân chưa từng vì bất kỳ lý do gì mà đến muộn, càng không cần nói là trắng trợn mà tránh né huấn luyện.

Châu Lăng Vân bước nhanh tới ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, đèn bên trong vẫn còn sáng, đẩy cửa mà vào, trong phòng lộ ra hơi ấm nồng đậm, một chút cũng không giống như là không có ai. Mà khi Châu Lăng Vân đi tới bên giường Bạch Lạc Nhân, vén chăn lên nhìn vào bên trong lại phát hiện bên trong trống không, những phòng khác cũng không có ai.

Đi ra khỏi phòng, một hàng dấu bánh xe kéo dài vô hạn trước mắt.

Không xin nghỉ? Không báo cáo? Một mình ra ngoài? ... Châu Lăng Vân còn đang suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

"Thủ trưởng, ngài mau đến xem thử, xảy ra chuyện rồi." Giọng nói hốt hoảng, gấp gáp.

Châu Lăng Vân trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?"

"Người... Người ngài mang về bảo chúng tôi theo dõi, cậu ta... cậu ta tự sát..."

"Cái gì?" Châu Lăng Vân thất kinh, "Tình hình hiện tại thế nào?"

"Không rõ lắm, bọn tôi không thể mở khoang thuyền không trọng lực, chỉ có thể nhìn thấy bên trong bụi máu dày đặc, ngay cả bóng người cũng không thấy nữa."

Châu Lăng Vân cúp điện thoại, lao nhanh từ ký túc xá Bạch Lạc Nhân ra, gấp gáp chạy tới căn cứ thí nghiệm.

Cố Dương lợi dụng bộ phận bên trong khoang thuyền không trọng lực rạch rách da thành một lỗ hổng, bởi vì không có trọng lực, máu rất nhanh liền tràn ngập cả khoang thuyền không trọng lực, mục đích anh ta làm vậy chính là làm cho nhân viên giám sát chú ý. Kết quả thân thể thoát khỏi đồ hàng không, lộ ra trong môi trường chân không, rất nhanh tạo thành máu huyết sôi trào, cả người trong nháy mắt đánh mất ý thức, sinh mệnh trên bờ vực nguy hiểm.

Tình hình lúc này vô cùng nguy hiểm, một khi cấp cứu không kịp, rất có thể nội tạng cũng bị ép ra.

Châu Lăng Vân lập tức mở khoang thuyền không trọng lực, không khí tràn vào, thân thể Cố Dương lập tức rơi xuống tới sàn phòng.

"Mau gọi nhân viên cấp cứu!"

Mười mấy quân y tức tốc chạy tới, lập tức tiến hành sơ cứu cho Cố Dương, giằng co một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng khống chế được tình hình. Những nhân viên y tế này lại chuyển Cố Dương đến phòng bệnh đặc biệt trong tổng viện không quân, Châu Lăng Vân cũng đi cùng.

Hơn bảy giờ sáng, chuông di động của Bạch Lạc Nhân vang lên.

Cố Hải đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, nghe thấy tiếng điện thoại di động, lập tức chạy ào vào phòng ngủ tóm lấy di động, lại đóng cửa phòng ngủ, chỉ sợ quấy rầy đến Bạch Lạc Nhân nghỉ ngơi.

Vừa nhìn dãy số, là Châu Lăng Vân gọi tới.

Không hề nghĩ ngợi liền nhấn nghe.

"Em cậu xảy ra chút việc ngoài ý muốn, hiện tại đang ở tổng viện không quân, tút tút tút..."

Sắc mặt Cố Hải đổi rồi lại đổi, không cần phải nói, nếu Châu Lăng Vân nói "em cậu" nhất định là chỉ Cố Dương. Tuy nói Cố Dương là do hai người sắp xếp đưa đến bên cạnh Châu Lăng Vân, nhưng anh ta vẫn là anh họ của Cố Hải! Cố Hải vừa nghe nói Cố Dương xảy ra chuyện, trong lòng liền ân hận, tên giặc già này, thật con mẹ nó xem người nhà họ Cố là cỏ rác!

Múc điểm tâm ra tô, bỏ vào tủ giữ nhiệt, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào bệnh viện.

Bạch Lạc Nhân đang ngủ say, Cố Hải không định nói với cậu tình hình thực tế, sợ sẽ kích động cậu. Vì vậy nằm sấp lên giường, nói với cậu một câu đi làm, rồi như không có gì ra khỏi nhà.

Chạy gấp tới bệnh viện, nghe thấy phòng bệnh Cố Dương, được sự cho phép của nhân viên giám hộ, Cố Hải đi vào.

Cố Dương vẫn còn đang hôn mê.

Cố Hải ngồi bên giường Cố Dương, nhìn gương mặt không còn chút máu của Cố Dương, trong lòng thật khó chịu. Tuy Cố Dương gây ra tai nạn giao thông lần đó, thế nhưng trong nửa năm cậu nằm viện, Cố Dương vẫn luôn trông coi bên cạnh cậu, đây cũng là nguyên nhân vì sao Cố Hải không bao giờ truy cứu việc này.

Nhân viên y tế đến kiểm tra tình hình Cố Dương, thấy mặt Cố Hải cũng nhịn không được ngạc nhiên.

"Bộ dạng hai người các cậu giống nhau, là song sinh hả?"

Cố Hải lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta, "Không phải cùng một mẹ sinh ra."

Bác sĩ ngượng ngùng cười cười, "Tôi còn tưởng rằng là hai anh em ruột."

Nói xong lời này, bác sĩ đi ra ngoài, Cố Hải cũng theo cô ta đi ra ngoài, tìm hiểu chi tiết tình hình của Cố Dương.

Đúng lúc này, Châu Lăng Vân đột nhiên từ trong thang máy đi ra, Cố Hải nghiêng đầu, trong lúc vô tình nhìn thấy Châu Lăng Vân, vừa định xông qua đánh một trận tơi bời, đột nhiên nảy ra sáng kiến, biến mất trước mắt Châu Lăng Vân.

Châu Lăng Vân vững bước về phòng bệnh, Cố Dương vẫn còn đang hôn mê, bên cạnh có y tá đang kiểm tra, ghi chép số liệu trên thiết bị, Châu Lăng Vân nhịn không được mở miệng hỏi: "Tình hình thế nào?"

"Xem như ổn định."

"Khoảng bao lâu mới có thể tỉnh?" Đây mới là điều Châu Lăng Vân quan tâm nhất.

"Chưa xác định." Y tá uyển chuyển cười cười, "Có thể sẽ tỉnh ngay, cũng có thể phải một hai ngày."

Sắc mặt Châu Lăng Vân nghiêm trọng gật đầu.

Sau khi y tá đi ra ngoài, ánh mắt Châu Lăng Vân nhìn chăm chú gương mặt Cố Dương, ông ta phát hiện, gương mặt này so với gương mặt mình thấy trước đó có một chút khác biệt, cụ thể không giống chỗ nào, Châu Lăng Vân cũng không thể nói rõ. Bởi vì cách thời điểm Cố Hải trừng trị lão đã hơn hai tuần, sau đó Cố Dương lại bị đánh cho mặt mũi bầm dập, chờ mặt mũi cậu ta khôi phục, Châu Lăng Vân tự nhiên ghi nhớ lại mặt anh ta vào trong đầu.

Còn về dáng vẻ Cố Hải ra sao, Châu Lăng Vân đã sớm không còn ấn tượng.

Chỉ nhớ rõ dáng vẻ tươi cười quen thuộc kia, thường hiện trong đầu.

Cố Hải đi tới phòng làm việc của nhân viên y tế, mượn một bộ đồ bệnh nhân, vào nhà vệ sinh mặc lên người, sau đó nhìn vào gương chỉnh lại tóc một chút. Lại nhớ tới băng dán chỗ kết nối với thiết bị trên người Cố Dương, liền vào phòng khám bệnh lấy ra một ít, tùy tiện tìm mấy vị trí rõ ràng dán lên, thoạt nhìn càng giống như là từ phòng bệnh đi ra.

Sau đó, lặng lẽ mai phục tại cửa phòng vệ sinh.

Hai mươi phút sau, Châu Lăng Vân từ phòng bệnh Cố Dương đi ra, hướng tới nhà vệ sinh.

Lúc giải quyết xong, Châu Lăng Vân đẩy cửa ra, thấy người bên ngoài nhịn không được ngạc nhiên.

"Cậu... Cậu nhanh như vậy đã tỉnh?"

Cố Hải ra đòn cực nhanh, lúc Châu Lăng Vân còn đang vô cùng kinh ngạc, Cố Hải liền quất lên mắt ông ta hai đấm. Sau đó đẩy ông ta vào một cái phòng, đè trên bồn cầu đánh điên cuồng một trận.

Châu Lăng Vân cũng không phải là đánh không lại Cố Hải, chỉ là vào thời điểm này, ông ta đơn giản là không dám ra tay.

"Cậu là làm bộ hôn mê?" Châu Lăng Vân trong lúc giằng co, nhịn không được hỏi, vì ông ta không tin Cố Hải vừa tỉnh dậy trong thời gian ngắn lại có thể khôi phục được thể lực này.

Cố Hải còn làm bộ, "Ai làm bộ hôn mê? Ông đây là hồi quang phản chiếu!"

Đã trúng mấy đấm, Châu Lăng Vân rốt cuộc không im lặng nữa, ông lại tìm thấy trên người Cố Hải tính khát máu và dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ quen thuộc khiến ông kích động. Ông dự định cùng cậu ta thử một chút, xem thử một con ưng non này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh lại năm lần bảy lượt khiêu khích ông.

Kết quả, ngay tích tắc ông tìm được cảm giác, Cố Hải lại không cùng ông chơi nữa.

Nhắm đúng thời cơ vịn lên vách cửa, trực tiếp xoay người nhảy ra.

Châu Lăng Vân vốn định nhanh chóng đuổi theo, kết quả phát hiện quần đã bị kéo ra trong lúc đánh nhau, chờ lúc ông cài xong nút quần ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Hải đã không thấy đâu.

Châu Lăng Vân lại dạo một vòng quanh hành lang và cầu thang, cũng không phát hiện cái bóng của Cố Hải, chờ ông trở lại phòng bệnh, thấy Cố Dương nằm ở trên giường, nhịn không được sững sờ ở cửa.

Cái này cũng quá giỏi giả bộ đi?

Bước tới trước giường Cố Dương, túm cổ áo anh ta nhấc lên, ra vẻ muốn kéo cậu ta dậy.

Y tá ngạc nhiên, "Ông, ông làm gì vậy? Cậu ta vẫn còn đang hôn mê mà!"

"Hôn mê bà ngoại nó, mới rồi còn rất vui vẻ!"

Cố Dương đơn giản là bị Châu Lăng Vân lay tỉnh, não còn chưa khôi phục tự hỏi, liền thấy một gương mặt dữ tợn. Khóe miệng Châu Lăng Vân hé cười, nụ cười nham hiểm, âm u nói với cậu ta: "Giỏi lắm! Giả ngây giả dại rất ra dáng. Cậu đừng nói với tôi, trận đánh điên cuồng vừa rồi chỉ là mộng du mà thôi..."

Cố Dương nghi ngờ liếc mắt nhìn Châu Lăng, "Đây là đâu?"

"Giả bộ, còn tiếp tục giả bộ, cậu thật đúng là một người hiếm thấy." Châu Lăng Vân nghiến răng nói.

Cố Dương và Châu Lăng Vân tổng cộng đã gặp mặt hai lần, lúc nãy Châu Lăng Vân lại bị Cố Hải đánh một mắt bầm tím, Cố Dương trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, lạnh lùng quăng ra một câu, "Ông là ai?"

Cố Dương hỏi ra như vậy, Châu Lăng Vân càng tin chắc Cố Dương đang giả bộ.

"A... Cậu có cần mỗi lần làm chuyện thất đức xong đều hỏi lại mấy câu này không?"

Cố Dương lúc này đã biết Châu Lăng Vân là ai, lập tức cãi lại, "Ông bây giờ cút khỏi phòng bệnh ra ngoài, tôi sẽ giữ cho người nhà ông một cái mạng, nếu ông còn ở đây làm càn, tôi sẽ để người nhà ông chôn cùng với ông!"

Cố Hải vẫn ở ngoài phòng bệnh vừa nghe thấy, nhận ra tình hình có chút không thể cứu vãn nữa, mau chóng cởi đồ bệnh nhân ra, đi tới phòng bác sĩ, "Bác sĩ, bệnh nhân phòng đặc biệt số 4 gặp nguy hiểm!"

Nói xong, lập tức mai phục ở cửa cầu thang.

Sau đó bác sĩ và y sĩ đến hết sức khuyên can, Châu Lăng Vân cuối cùng cũng kiềm chế được tâm tình, tạm thời ra ngoài phòng bệnh yên lặng chờ.

Cố Hải nhìn thấy một bóng người quen thuộc thoáng qua, nhanh chóng dùng ánh mắt đuổi theo.

Châu Lăng Vân đi tới trước cửa sổ, vẻ mặt nghiêm trọng hút thuốc, trăm ngàn suy nghĩ không thể giải thích.

Cố Hải lại từ phía sau ông đánh úp thành công, Châu Lăng Vân lần này nhanh chóng phản ứng, xoay người lại, thấy gương mặt sau lưng, quả nhiên lại ngây ngẩn cả người.

"Ông nói đúng rồi, tôi chính là có bệnh mộng du." Cố Hải cười đến gian xảo.

Châu Lăng Vân sải bước tiến lên muốn cùng Cố Hải đánh tay đôi, kết quả Cố Hải đã sớm đề phòng, cũng không biết vẩy lên mặt Châu Lăng Vân thứ gì, khiến mắt ông ta khô khốc đau nhức, sức phán đoán giảm xuống, lại chịu không ít thua thiệt.

Chờ Châu Lăng Vân khôi phục như cũ, Cố Hải đã sớm chạy mất, Châu Lăng Vân lần này không đuổi theo, ông ta chính là muốn xem thử, Cố Hải làm sao trong thời gian ngắn như vậy lập tức chạy về phòng bệnh, còn đạt tới trình độ thần không biết quỷ không hay.

Kết quả, đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy gương mặt không biểu tình ngồi trên giường, Châu Lăng Vân hoàn toàn khâm phục rồi.

"Sao ông lại quay lại rồi?" Mắt Cố Dương lộ ra tia lạnh.

Châu Lăng Vân đóng chặt cửa phòng bệnh, bước tới phòng bác sĩ.

"Tôi cho rằng, cần phải mời thêm cho bệnh nhân phòng đặc biệt số 4 một chuyên gia tâm thần phân liệt."

...............

--------------[Edit:xASAx]--------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net