Chương 56: Cơ Bản Là Không Hiểu Tôi.(xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 56: Cơ Bản Là Không Hiểu Tôi.(xASAx)

*****

Biên soạn: Ốc Tiêu, Vũ Phong.


*****

Cố Dương yên lặng nhìn Bạch Lạc Nhân một lúc, đột nhiên từ trong túi áo lấy ra cặp mắt kính, giơ lên khua khua trước mặt Bạch Lạc Nhân.

"Bạch Lạc Nhân, cậu làm tim tôi đau quá."

Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Anh có tim sao?"

"Tôi sao lại không có tim chứ?" Cố Dương đưa tay bóp gò má Bạch Lạc Nhân một cái, dấu móng tay in vào rất sâu, "Nếu như tôi không có tim, cũng sẽ không bỏ mặc nhiều việc như vậy đến đây tìm cậu, cậu thật cho rằng tôi thật sự tới đây công tác sao? Nhiều ngày như vậy cậu có thấy tôi đi tìm khách hàng nào, liên lạc với một công ty nào chưa?"

Bạch Lạc Nhân tự động đóng chặt tai.

"Cậu biết tôi vì sao bị Châu Lăng Vân bắt lại không? Là vì ông ấy cướp mắt kính của tôi, tôi vì lấy lại mắt kính mà tông ông ta. Lúc đó trên người tôi còn bị thương, là bị cậu và Cố Hải hùa nhau đánh, tay của tôi ngay cả tay lái cũng không khống chế được... Tới hôm nay tôi mới biết, tôi mạo hiểm nhiều như vậy cướp lại mắt kính, lại bị cậu lừa tôi."(Ôi nghe mà đau lòng, Cố Dương thật là tội...)

Bạch Lạc Nhân hờ hững trả lời, "Chỉ đùa một chút mà thôi."

"Đùa?" Cố Dương cười đến u ám, "Cậu để nghiệp chướng của Cố Hải ném cho tôi trả nợ, cậu nói cái này là đùa? Trong mắt cậu, thứ gì mới không phải trò đùa?"

Ánh mắt lạnh lùng của Bạch Lạc Nhân lóe lên, "Chỉ cần xảy ra trên người anh, tất cả đều là trò đùa."

"Cho nên cậu xem việc tôi thích cậu cũng là một trò đùa phải không?" Ánh mắt hình lưỡi câu của Cố Dương vòng vo trên mặt Bạch Lạc Nhân.

Đáng tiếc, Bạch Lạc Nhân chỉ hời hợt trả lời, "Lải nhải hoài không chán sao."

Gương mặt Cố Dương trong nháy mắt bao phủ một lớp băng.

"Tám năm trước tôi đang ở tuổi trưởng thành, ngây thơ mà tự kỷ*, lúc đó anh bày tỏ tình cảm với tôi, tôi còn vì không thể đáp lại mà trong lòng hổ thẹn. Nếu như tôi bị người ta cắt phanh xe một lần, lại sống trong bộ đội tám năm, còn tin tưởng lời của anh, vậy lúc đó tôi không chết luôn cho rồi."

(*Tự kỷ: tự luyến, tự yêu mình, cuồng bản thân.)

Cố Dương ngồi dậy, hai chân mày nhíu chặt cùng một chỗ.

"Cậu còn hận tôi đúng không?"

"Giữa hai chúng ta chưa cần dùng tới chữ nặng như vậy."

Cố Dương không khỏi cười cười.

"Tám năm qua, tôi vẫn không giải thích được sao lại luôn mơ thấy cậu, mơ thấy tôi cắt tóc cho cậu, cậu vô tâm vô phế dựa vào ghế ngủ. Lại nói tiếp cũng thật kỳ quái, Cố Dương tôi đã làm vô số chuyện thất đức, sao cứ hết lần này tới lần khác đến trên người cậu, đột nhiên liền thức tỉnh chứ?"

"Bởi vì con người tôi rất nguy hiểm." Bạch Lạc Nhân nhắc lại lời Cố Dương năm đó nói, "Cho nên tôi lựa chọn không gây tai họa cho anh, đem tình cảm tốt đẹp của anh đối với tôi hoàn toàn bóp chết khi vừa phát sinh."

"Cậu đã gây họa xong rồi." Giọng nói Cố Dương cứng nhắc.

Bạch Lạc Nhân không chút nào tránh né, "Thật ra anh cơ bản không thích tôi, anh chỉ là thích so đo với bản thân."

"Tôi rất hưởng thụ quá trình so đo này."

"Vậy anh cứ tự chơi đùa đi!" Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Chỉ cần anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi."

"Nếu như tôi cứ muốn thì sao?"

Cố Dương nói xong liền bắt đầu kéo cổ áo Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân hung hăng vặn cánh tay Cố Dương, "Tôi cho anh biết, hiện giờ Cố Hải cũng chưa chắc là đối thủ của tôi, đừng nói là anh. Nếu anh khôn ngoan thì sớm cút khỏi căn phòng này, đỡ cho tôi phải tìm người tới."

Cố Dương dùng dằng không nhúc nhích.

Phần eo Bạch Lạc Nhân dùng một chút lực, đột nhiên liền đem nửa người Cố Dương đè bên dưới, cùi chỏ chặn lấy cổ anh ta, nắm tay đảo qua trong nháy mắt, ánh mắt Cố Dương chớp cũng chưa từng chớp, Bạch Lạc Nhân lại cơ bản không ra tay, oán hận nghiến răng, "Tại sao anh lại có bộ dạng giống Cố Hải như vậy chứ?"

Bạch Lạc Nhân mỗi lần không để ý đều sẽ nhận nhầm. Đừng nói Cố Dương, dù là một người không quen biết, nếu như trên người có hình bóng của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân đều sẽ đối với người đó khoan dung hơn vài phần.

"Vậy cậu cứ coi tôi như thế thân đi, ta không ngại để cậu xem tôi làm thế thân cùng cậu một đêm. Cậu yên tâm, miệng của tôi rất kín, nếu như cậu vẫn khăng khăng xem tôi là Cố Hải, tôi sẽ không kiên quyết làm sáng tỏ thân phận."

Lúc này đây, Bạch Lạc Nhân ra tay một chút cũng không nể mặt.

"Cố Dương, tôi cho anh biết, Bạch Lạc Nhân tôi có muốn giải quyết, muốn chơi trò mập mờ, cũng sẽ không tìm đàn ông. Cố Hải là loại đặc biệt, chỉ để cho tôi yêu, ngoài ra không còn ai."

"Loại đặc biệt?" Cố Dương cười đến nham hiểm, "Loại đặc biệt gì? Có hai cái jj sao?"

"Anh nói đúng rồi." Bạch Lạc Nhân càng tổn thương, "Cậu ta đem cái jj của anh cùng gắn lên người mình."

Tay Cố Dương đè mạnh lên eo Bạch Lạc Nhân, đây vốn là điểm yếu của Cố Hải, nhưng bị cậu ta một phen huấn luyện, hiện giờ cũng trở thành điểm yếu của Bạch Lạc Nhân. Bộ phận cơ thể này của cậu là yếu ớt nhất, vì vậy cũng nhạy cảm nhất, không chịu nổi giày vò nhất.

Bộ phận đặc biệt bị tập kích, ánh mắt Bạch Lạc Nhân lộ ra hung dữ.

"Tôi vốn nể mặt anh vài phần, anh lại không biết quý trọng, hôm nay tôi sẽ cẩn thận xé gương mặt này của anh."

Bầu không khí đã bùng lên, mắt thấy sẽ khai chiến, Cố Dương đột nhiên từ trong lồng ngực rút ra một tờ giấy, giơ lên trước mặt Bạch Lạc Nhân, mặt Bạch Lạc Nhân liền biến sắc.

"Anh... Anh làm sao lại lấy được cái này?"

Đây là một trong những bản vẽ cậu và hơn mười kỹ thuật viên cực khổ mấy tháng mới hoàn thành, bí mật quân sự cỡ này một khi rơi vào tay người khác, hậu quả khó mà lường. Không chỉ Bạch Lạc Nhân phải gánh trách nhiệm, tất cả lãnh đạo liên quan đến việc này đều phải chịu trách nhiệm, trong đó bao gồm cả Châu Lăng Vân

Cố Dương không nhanh không chậm nói: "Tôi trực tiếp vào phòng nghiên cứu của cậu, vốn nhân viên quản lý không cho vào, kết quả có người nói tôi là người quen, mỗi ngày đều tới đưa cơm cho cậu liền cho phép tôi đi vào."

"Anh mở máy tính của tôi bọn họ cũng không nói gì?" Mặt Bạch Lạc Nhân đều tái mét.

Cố Dương vẫy phành phạch tờ giấy trong tay, "Bọn họ cái gì cũng không nói."

Thật ra, Bạch Lạc Nhân đã sớm nghĩ tới sẽ như vậy, Cố Hải vốn là công ty hợp tác hạng mục này, lại là em cậu, tình cảm hai người rất tốt, ai cũng có thể thấy. Cậu không ngờ tới, Cố Dương biết dùng cách này đánh trả một đòn, đem một trò đùa trở thành một hồi ác đấu.

Bạch Lạc Nhân theo bản năng giật lấy tờ giấy kia, Cố Dương rất rộng rãi ném cho cậu.

"Dù sao tôi cũng đã gửi bức hình này tới máy tính của tôi rồi, lúc nào cũng có thể lấy ra xem, tôi còn có thể giao nó cho xí nghiệp nước ngoài, nhất định có thể nhận được một khoản lợi nhuận. Cậu cũng không cần gấp gáp, với chỉ số thông minh của cậu, lại thiết kế một cái cũng không phải không được."

Mấy tháng nỗ lực lại bị Cố Dương dễ dàng như vậy mà chà đạp.

Bạch Lạc Nhân có thể chờ, nhưng đội của cậu không thể chờ, Cố Hải cũng không thể chờ, mấy khoản đã đầu tư cũng đã đổ vào, đừng nói đột nhiên kêu dừng lại, chỉ cần trễ kỳ hạn hoàn công, tổn thất gây ra cũng không thể đo lường. Một khi bản vẽ rơi vào tay người khác, tiết lộ bí mật quốc gia, tất cả bọn họ đều không xong.

Im lặng một lát, Bạch Lạc Nhân đưa ánh mắt dời về phía Cố Dương.

"Anh đây là một cục đá hạ ba con chim nhỉ!"

"Yên tâm, cậu và Cố Hải đều không có việc gì, cùng lắm là mất một ít tiền mà thôi, sẽ có người cam tâm tình nguyện đứng ra thay hai người chịu tội."

"Nói điều kiện đi!" Bạch Lạc Nhân mắt lộ ra tia lạnh.

Cố Dương hài hước hỏi: "Cậu cũng không nghĩ tới tôi sẽ không nỡ sao?"

"Tôi đối với nhân cách méo mó của anh hiểu rất rõ."

Trong mắt Cố Dương chợt lóe lên dao động, anh ta tạm thời buông bản vẽ ra, cùng Bạch Lạc Nhân ngồi đối diện nhau.

"Cố Hải đâu?"

Bạch Lạc Nhân giờ phút này cũng không muốn mở miệng, cảm thấy nói ra sẽ làm bẩn lưỡi của mình.

"Đi Hồng Kông giúp anh thu dọn rắc rối rồi."

"Ồ, rất vô tư nha!" Cố Dương âm trầm cười, "Bản thân bên này còn chưa lo xong, còn lo cho tôi sao?"

Bạch Lạc Nhân khí phách cởi áo sơ mi, trực tiếp ném lên mặt Cố Dương, sau đó nằm ngửa trên giường.

"Lên đi!"

Vẻ mặt bi tráng.

Tay Cố Dương nắm lấy cằm Bạch Lạc Nhân, "Cậu quả nhiên đã thay đổi! Nhớ lúc đó, cậu tình nguyện nhìn Cố Hải ở trong địa đạo lạnh chết, cũng không chịu cùng tôi lên giường."

"Bớt nói nhảm, muốn làm thì nhanh đi!"

Ánh mắt Cố Dương thiêu đốt xương quai xanh của Bạch Lạc Nhân, giọng điệu vẫn không lạnh không nóng.

"Cậu nói xem, nếu để Cố Hải biết cách làm này của cậu, cậu ta có phải sẽ rất thất vọng không?"

Bạch Lạc Nhân hung hăng lôi cổ áo Cố Dương, "Anh có phải bị bất lực hay không? Nếu không để tôi tới?"

Cố Dương tóm lấy cổ Bạch Lạc Nhân một cái đè lên giường, tay hướng mép quần của cậu tìm kiếm, anh ta đang thử thăm dò Bạch Lạc Nhân, đang chờ thời khắc giới hạn của cậu bị công phá kia, đột nhiên bày ra biểu tình cầu khẩn. Dù chỉ là chút vùng vẫy, ít nhất cũng để cho Cố Dương thấy, Bạch Lạc Nhân đối với sự nhân từ của anh ta vẫn còn một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Đáng tiếc, Bạch Lạc Nhân từ đầu tới cuối đều cứng ngắc như một tảng đá.

Cố Dương đem tờ giấy trong tay hung hăng đập lên mặt Bạch Lạc Nhân, ánh mắt đột nhiên từ nghiền ngẫm trở nên lạnh lùng.

"Cậu đối với tôi, một chút hiểu biết cũng không có!"

Nói xong lời này, tông cửa đi ra.

Bạch Lạc Nhân từ trên giường ngồi dậy, một tay tiếp lấy bản vẽ rơi xuống, trong lòng thầm trả lời: Tôi nếu thật không hiểu anh, sẽ không dám làm như vậy rồi.

............

----------[Edit:xASAx]-----------

 

OT: Tôi thật sự rất muốn NP mà T.T 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net