Chương 63: Lừa Con Đáng Thương.(xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 63:  Lừa Con Đáng Thương.(xASAx)

*****

Biên soạn: Vũ Phong, Ốc Tiêu.

佟辙 = Đồng Triết

*****

Rất nhanh, người bên phía Bạch Lạc Nhân không cản được, cậu cũng sắp bò đến cửa buồng lái, vẫn bị hai tên binh sĩ kéo chân lại. Bạch Lạc Nhân hung hăng quét mấy đá, mấy cái đầu quả dưa bên dưới trúng chiêu, Bạch Lạc Nhân lập tức mở cửa buồng lái.

Ba mươi người lại không tóm được một người? . . . . . . Mặt Cố Dương đều đen lại, lập tức nhảy lên thang cuốn, các người không góp sức, vậy để tôi tự mình ra tay đi!

Bạch Lạc Nhân đã chui nửa người vào, còn bị người nào đó kiên quyết kéo một hồi, cúi đầu nhìn xuống, gương mặt âm trầm kia của Cố Dương ở ngay dưới chân cậu. Bạch Lạc Nhân nhẫn tâm đạp một cái, Cố Dương không những không đỡ, còn một tay túm lấy quần cậu, kéo mạnh cậu xuống mười mấy centimet.

Tay Bạch Lạc Nhân níu chặt đường rãnh trên cửa, kẽ tay cũng sắp bật máu.

Cố Dương lần này quyết định hoàn toàn nhẫn tâm, lừa dối tình cảm của tôi, lợi dụng tình cảm của tôi, đùa giỡn tình cảm của tôi. . . . . . Bạch Lạc Nhân, hôm nay cậu rơi vào tay tôi thì đừng hy vọng tôi lại mềm lòng!

"A! . . . . . ."

Bạch Lạc Nhân gào lên một tiếng, tay Cố Dương phản xạ có điều kiện, dừng lại một chút, Bạch Lạc Nhân nhân cơ hội nhảy mạnh lên một cái, tay Cố Dương kéo mạnh lại một cái.

Xoẹt một tiếng.

Bạch Lạc Nhân toạc quần.

Hơn nữa là từ dưới mông toạc ra , Cố Dương ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn có thể nhìn thấy quần lót màu đen của Bạch Lạc Nhân. Chính vào một tích tắc ngây người này, Bạch Lạc Nhân lập tức tiến vào máy bay chiến đấu, tay Cố Dương còn chưa kịp đưa tới, cửa buồng lái liền đóng lại.

Nghe tiếng động, binh sĩ bên dưới cũng ngẩn người.

"Nguy hiểm, mau kéo người xuống!"

Không biết ai hô một tiếng, chúng binh sĩ đồng loạt tiến lên, ba chân bốn cẳng kéo Cố Dương từ thang cuốn xuống.

Sắc mặt Cố Dương đen đến không thể nhìn, lời nói cũng mang một luồng sát khí, "Các người không phải là bộ đội không quân sao? Được rồi, bây giờ cho hai người lái máy bay chiến đấu, lập tức tiến hành ngăn cản máy bay chiến đấu của cậu ta lại!"

Những binh sĩ này cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu một lúc, đều là vẻ mặt khổ sở.

Cố Dương lập tức bảo đảm, "Không dám tự mình lái máy bay chiến đấu? Được rồi, bây giờ tôi liền gọi điện cho trung đoàn trưởng Trương, để ông ta lập tức giao nhiệm vụ cho các cậu!"

"Không, không phải lý do này." Một người mạnh dạn mở miệng, "Bọn tôi không phải không muốn giúp anh việc này, là thật sự không giúp được. Về phương diện tác chiến trên không, thủ trưởng Bạch đã là bộ đội hạng nhất, gần như không ai có thể địch lại. Bọn tôi có tới, cũng sẽ rơi xuống trước thủ trưởng Bạch."

Sắc mặt Cố Dương ngày càng khó coi, "Đưa cho các cậu máy bay chiến đấu có tính năng tốt nhất cũng không được sao?"

"Máy bay chiến đấu có tính năng tốt nhất chính là cái thủ trưởng Bạch vừa lái đi."

Cố Dương, ". . . . . ."

Qua một lúc thật lâu, một tên lính dè dặt nói với Cố Dương: "Có điều, có một người có trình độ cao hơn Bạch Lạc Nhân, chỉ là không biết ông ta có chịu giúp anh hay không. . . . . ."

"Ai?" Cố Dương híp híp hai mắt.

"Sư đoàn trưởng Châu."

Có thể tưởng tượng, tâm tình Cố Dương vào giờ phút này phức tạp cỡ nào.

Sau khi Bạch Lạc Nhân lái máy bay chiến đấu lên không, liền đạt đến tốc độ bay cao nhất, hai tiếng liền bay thẳng đến bầu trời Hồng Kông, lập tức xuyên phá tầng mây, bắt đầu chậm rãi hạ xuống.

Cùng lúc đó, Đồng Triết quay sang Cố Hải nói một câu, "Xe sắp hết xăng rồi."

Cố Hải quay lại liếc mắt nhìn, mấy chiếc xe kia đã không thấy tăm hơi, thế nhưng không có nghĩa là đã bị bỏ rơi, chỉ cần theo dấu định vị, bọn họ rất nhanh sẽ lại tìm tới đây.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động vang lên.

Giọng của Bạch Lạc Nhân truyền tới, "Cậu bây giờ ở đâu? Tôi đã đến Hồng Kông rồi."

"Tôi. . . . . ."

Cố Hải đưa mắt nhìn xung quanh, đây là đâu chứ? Liếc nhìn Đồng Triết một chút, cậu ta cũng là một  vẻ mặt mờ mịt.

"Hẳn là vùng ngoại thành." Cố Hải khó khăn mở miệng.

Bạch Lạc Nhân bên kia im lặng một lát, "Vậy cậu chờ ở đó đừng nhúc nhích, tôi dùng vệ tinh định vị."

Chữ "được" còn chưa nói ra khỏi miệng, Cố Hải liền thấy từng chiếc từng chiếc xe quen thuộc xuất hiện trong gương chiếu hậu, cậu liếc nhìn Đồng Triết, Đồng Triết vỗ vô lăng, "Hết xăng rồi !"

Thế là, hai người lại chạy trốn vào trong thôn cách đó không xa, người trên xe phía sau cũng theo xuống, bốn phương tám hướng tràn vào thôn, gần như chiếm hết mọi ngõ ngách.

Cố Hải cùng Đồng Triết leo tường nhảy vào sân của một quả phụ, vừa muốn thở ra một hơi, đột nhiên bị miệng chó mở rộng phía sau dọa gần chết. Cố Hải lập tức ôm con chó vào lòng, bịt chặt miệng chó, tùy ý gãi trên người con chó.

Đồng Triết đột nhiên nghe thấy giữa bầu trời truyền đến một hồi tiếng sấm rền, ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc máy bay đang hướng bên này bay tới. Cậu ta nhanh chóng đẩy Cố Hải một cái, Cố Hải ngẩng đầu nhìn lên, tâm tình chua xót khó nói, cầm điện thoại di động cũng có chút không chắc.

"Nhân Tử, tôi thấy cậu rồi."

"Tốt rồi, cậu hướng dẫn tôi lái tới."

Máy bay chiến đấu của Bạch Lạc Nhân không ngờ lại cho mấy "truy binh" kia manh mối sắc bén, theo máy bay chiến đấu hạ xuống, những người kia bắt đầu từ bốn phương tám hướng tràn lên, tụ tập quanh sân, hình thành thế vây đánh.

Mấy tên tôm tép cũng dám chơi với tôi?

Bạch Lạc Nhân vô cùng tùy tiện ném ra hai quả lựu đạn nhỏ không có lực sát thương, liền dọa những người này lui mấy chục mét. Bạch Lạc Nhân muốn tìm chỗ đáp xuống, kết quả phát hiện ở đây không có một mảnh đất phù hợp. Cậu cứ vòng vòng như vậy, Cố Hải và Đồng Triết cũng chạy theo, Bạch Lạc Nhân cũng không ngừng phóng ra lựu đạn khói mở đường cho bọn họ.

Rất nhanh, những người phía sau liền phát hiện lựu đạn không có sức phá hoại, chỉ là dọa người, bọn họ lại bắt đầu áp sát Cố Hải và Đồng Triết. Có nghĩa là Bạch Lạc Nhân vì an toàn của Cố Hải, không thể dễ dàng lại phóng đạn.

Không có thời gian, Bạch Lạc Nhân mạo hiểm hạ xuống, lập tức mở cửa buồng lái.

Cố Hải gần như là bay vào, sau khi tiến vào liền ôm lấy Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân vẫn còn lý trí, dù tâm tình kích động, nhưng vẫn nhớ phải đóng cửa buồng lái trước.

"Khoan đóng!" Cố Hải đột nhiên hét lớn một tiếng, ngay sau đó quay ra cửa buồng lái, đưa tay kéo Đồng Triết.

Đồng Triết so với Cố Hải chậm một bước, bên dưới mấy người lôi kéo, không cách nào thuận lợi bò lên, chỉ có thể dựa vào Cố Hải giúp sức.

Bạch Lạc Nhân nhìn thử xuống dưới, sắc mặt hơi đổi một chút.

"Nhân Tử, nhanh, phụ một tay!" Cố Hải mở miệng nói.

Bạch Lạc Nhân do dự chốc lát, vẫn là đi qua giúp đỡ.

Chân Đồng Triết vừa mới trượt vào, Bạch Lạc Nhân liền đóng cửa buồng lái.

"Khoan hãy đóng!" Cố Hải lại gọi, "Con trai của tôi còn đang ở dưới!"

Vừa nãy lúc kéo Đồng Triết, không cẩn thận làm rơi xuống, lúc này hẳn là ở dưới chân những người kia, Cố Hải sốt ruột một hồi, "Đợi tôi thêm một lúc, tôi xuống lấy!"

"Không cần." Bạch Lạc Nhân thản nhiên trả lời, "Người lên được là được rồi."

Cửa buồng lái lập tức đóng lại, Cố Hải trơ mắt mà nhìn lừa con bị chân mọi người đạp lên , trong đầu đều là bộ dáng lắc lư thường ngày của nó.

"Sao cậu không cho tôi xuống lấy?" Cố Hải trầm mặt quay sang  Bạch Lạc Nhân vặn hỏi.

Bạch Lạc Nhân rất muốn đáp trả một câu, vì sao nó té xuống? Rõ ràng là cậu không để ý làm rơi nó trước. . . . . . Kết quả lời nói ra lại là, "Một con búp bê mà thôi, về rồi mua một con nữa là được!"

Cố Hải không còn gì để nói.

Cố Dương lần nữa đi vào phòng thẩm vấn, Châu Lăng Vân đang đánh quyền, quay vào tường đánh, Cố Dương nhìn thấy từng cái, từng cái xoáy nhỏ trên tường, mỗi cái xoáy đều bằng nắm tay.

Nhìn thấy Cố Dương đi tới, sắc mặt Châu Lăng Vân không có bất kỳ thay đổi nào.

Cố Dương hận không thể lập tức quay đầu rời đi.

Nhưng mà, so với Bạch Lạc Nhân và Cố Hải hợp nhau tổn thương anh ta, chịu chút uất ức với Châu Lăng Vân này dường như cũng không tính là gì.

"Tôi có một nhiệm vụ, chỉ cần ông có thể hoàn thành, tôi có thể lập tức đưa ông ra ngoài."

Châu Lăng Vân tạm thời ngừng động tác trên tay, quay đầu nhìn về phía Cố Dương.

"Nhiệm vụ gì?"

Cố Dương gằn từng chữ nói: "Chặn máy bay chiến đấu."

"Chặn máy bay chiến đấu?" Châu Lăng Vân nở nụ cười thâm trầm, "Từ khi nào cậu quản luôn cả nghiệp vụ của bộ đội không quân bọn tôi rồi?"

Cố Dương cố nén một tia kiên nhẫn cuối cùng giải thích, "Ông có biết vì sao ông vào đây không? Tôi cho ông biết, là Bạch Lạc Nhân mượn tay tôi ép ông đi vào. Con người cậu ta lười biếng, không chịu được chế độ áp lực cao, liền nghĩ ra biện pháp như vậy, đem mâu thuẫn chuyển lên người ông và tôi."

Châu Lăng Vân lại đánh một quyền lên tường, lần này xung quanh vòng xoáy nứt ra vô số khe nhỏ.

"Có thể nói như vầy, tôi và ông bây giờ coi như đồng minh, chúng ta cùng chung kẻ địch là Bạch Lạc Nhân. Cậu ta bây giờ lái máy bay chiến đấu chạy trốn rồi, trong bộ đội, người có thể chặn cậu ta lại chỉ có ông."

"Đồng minh. . . . . ." Châu Lăng Vân nhấm nháp từ này một lúc, "Đồng minh ép tôi ăn bánh màn thầu cậu ta đã tè vào?"

Sắc mặt Cố Dương hơi đổi một chút, có chút không được tự nhiên nói: "Việc này sẽ bồi thường cho ông."

"Cậu để tôi suy nghĩ lại." Châu Lăng Vân tiếp tục quay vào tường đánh quyền.

Cố Dương sầm mặt lại, "Từ Bắc Kinh đến Hồng Kông, cả đi và về chưa tới ba tiếng, chờ ông cân nhắc xong, máy bay đã đáp xuống rồi!"

"Cả đi và về?" Chân mày rậm của Châu Lăng Vân nhíu một cái, "Nếu cậu ta sẽ trở về, cậu còn phái máy bay chiến đấu chặn lại làm gì? Cậu không phải là thấy mấy phi công của chúng tôi quá rảnh rỗi hả?"

Cố Dương nhắm mắt hỏi: "Ông cuối cùng là làm hay không làm?"

Châu Lăng Vân rất rõ ràng bày tỏ thái độ, "Cơ quan quốc gia không phải để giải quyết vấn đề cá nhân cho cậu."

Cố Dương vứt lại một câu hung hăng, quay đầu rời đi.

"Trung đoàn trưởng Trương, bây giờ tôi cần hai bộ đội không quân trình độ cao, có thể chống lại Bạch Lạc Nhân."

"Cú điện thoại này của cậu gọi tới cũng đúng lúc quá, chỗ tôi vừa vặn có sẵn đây, họ là những lính mũi nhọn tôi mang về từ quân khu khác, vừa hay đến Bắc Kinh mở hội nghị, tôi sẽ giúp cậu liên hệ ngay."

Đặt điện thoại di động xuống, trong lòng Cố Dương hừ lạnh một tiếng, ông trời cuối cùng cũng mở mắt.

Biết sớm sẽ không tới đây. . . . . . Cố Dương liếc mắt nhìn cửa phòng thẩm vấn, trong mắt chỉ là ánh sáng thù hận, Châu Lăng Vân, ông chờ xem đi!

............

---------------[Edit:xASAx]-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net