Chương 78: Tôi Chỉ Yêu Mỗi Cậu Ấy.(xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 78: Tôi Chỉ Yêu Mỗi Cậu Ấy.(xASAx)

******

Biên soạn: Vũ Phong, Ốc Tiêu.

******

Dần dần, cồn bắt đầu tấn công từng tế bào thần kinh bên trong, chủ đề trò chuyện của hai người cũng ngày càng mở rộng, càng ngày càng không chút kiêng dè, Đồng Triết cũng hiếm thấy lộ ra vẻ tùy tiện của mình.

"Vì tôi giúp cậu nhận cú điện thoại đó, cậu ta mới nổi giận?"

Đôi mắt say men của Cố Hải hiện lên vẻ bất đắc dĩ, "Đúng vậy, không để ý tới tôi, từ lúc đi cho đến giờ, không gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Hôm đó tôi tới căn cứ huấn luyện của cậu ta, cậu ta sống chết cũng không gặp tôi, tôi ở trong phòng khách ngồi chờ vô ích cả ngày."

Đồng Triết âm thầm líu lưỡi, "Cậu ta không giống người nhỏ nhen như vậy mà!"

"Vậy sao? Đó là bởi vì cậu chưa hiểu cậu ta!" Cố Hải trân tráo đem tất cả tật xấu của mình đều đổ lên người Bạch Lạc Nhân, "Thật ra cậu ta vô cùng nhỏ nhen, việc nhỏ như cái đinh không hài lòng cũng làm ầm lên! Cậu chưa thấy lúc cậu ta không nói lý lẽ, muốn chọc giận người bao nhiêu thì có thể chọc giận người bấy nhiêu!"

Đôi mắt hẹp dài của Đồng Triết hiện lên tia mê say, đôi môi mỏng được lớp mỡ tô vẽ thêm hơi mở ra, có chút lười nhác bất cần đời, rất hấp dẫn người khác.

"Vậy cậu còn thích cậu ta?"

Khóe miệng Cố Hải nhếch lên cười, đường cong cứng rắn trên gương mặt trở nên dịu dàng, trong ánh mắt nồng đậm yêu thương mà Đồng Triết chưa từng thấy, cực kỳ không phù hợp với  gương mặt này. Nhưng bất thường chính là, đặt lên gương mặt này lại không có một chút cảm giác không đúng. (không +không= có- phủ của phủ định là khảng định.... chú ý đọc kỹ)

"Cậu ta có điểm hấp dẫn người khác, tôi dễ gì nói cho cậu biết, nói rồi cậu sẽ mơ tưởng."

Đồng Triết tùy tiện cười, "Không phải là mấy chuyện trên giường sao? Đàn ông ai không phải bị nửa người dưới trói buộc chứ?"

Cố Hải không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng ánh mắt rất đắc ý, chứng minh cái này không phải điều kiện đủ thì cũng là điều kiện cần.

"Thật không tưởng tượng nổi lúc cậu ta phóng túng có bộ dáng gì." Đồng Triết nhịn không được cảm thán.

Không ngờ, một lời cảm thán này liền chọc giận bình giấm chua Cố, Đồng Triết không chỉ trên đầu ăn một đấm, cổ áo cũng bị xách lên.

"Ai cho phép cậu tưởng tượng? Cậu xâm phạm quyền cá nhân rồi có biết không?"

Sặc! Đồng Triết cũng buồn bực, tưởng tượng một chút cũng sai sao? Huống hồ tôi cũng không thèm nha! Tôi chỉ thuận miệng nói một câu như vậy...

Vừa muốn đạp một đạp trả lại, Cố Hải đột nhiên lại đặt cậu ta lên đùi, hăng hái "chơi đùa", thiếu chút đem mấy thứ đã ăn vào giày vò đi ra. Con lừa này uống rượu vào liền trở nên thô bạo, Đồng Triết cơ bản không phải là đối thủ của cậu.

"Tôi đã hai tuần không nói một câu với cậu ấy rồi, tôi nhớ cậu ấy! Cậu biết không? Tôi nhớ cậu ấy! Nhớ đến mức cũng sắp không còn biết mình là ai! Sao cậu ta lại ác như vậy? Sao cậu ta lại không nhớ tôi chứ?"

Bên tai vang lên tiếng loảng xoảng, trứng của Đồng Triết cũng theo những chén dĩa này bể nát đầy đất, đàn ông khổ sở vì tình không thể trêu vào mà!

"Cậu uống nhiều rồi!"

Đồng Triết cuối cùng cũng thoát khỏi từ trong lòng Cố Hải, chỉnh sửa quần áo lại một chút, ngồi sang bên cạnh.

Cố Hải đốt một điếu thuốc, hơi thở không ổn định phà ra, "Tôi không có say, tôi rất tỉnh."

Đồng Triết cướp lấy thuốc trong miệng Cố Hải, đưa vào trong miệng mình, ánh mắt sâu kín quét tới, "Cậu đã bất mãn với cậu ta nhiều như vậy, hay là cậu đến với tôi đi! Dù sao anh cậu cũng xem tôi là thế thân của cậu ta, cậu cũng thẳng thắn xem tôi làm thế thân của cậu ta là được rồi."

Vừa dứt lời, Cố Hải đột nhiên nhảy tới trước mặt Đồng Triết, ánh mắt khí phách quét ngang mặt cậu ta, tay duỗi tới trước một cái, cướp lấy điếu thuốc trong miệng Đồng Triết trở về, khóe miệng mang theo dáng cười hài hước.

"Tôi thấy rất tốt."

Đồng Triết cũng nhếch khóe môi lên, tay siết lấy cổ tay Cố Hải, nâng cánh tay của cậu lên, trên ngón tay còn cầm theo đầu lọc.

"Vậy cậu cứ lấy về đi."

Cố Hải cúi đầu nhìn chăm chú vào điếu thuốc bị Đồng Triết ngậm qua, ánh mắt vẫn luôn nhàn nhạt, nhìn không ra một tia gợn sóng.

Cuối cùng, cậu đem nửa điếu thuốc dụi đi, dụi vào trong gạt tàn thuốc.

"Có vẻ cậu không có can đảm làm bậy......" Đồng Triết nghiền ngẫm cười, "Không ngờ cũng có người cậu sợ."

Im lặng một hồi, Cố Hải thản nhiên nói: "Tôi không phải sợ cậu ấy, tôi là thương cậu ấy."

Cuối cùng uống đến say như chết, mãi đến khi tiếng điện thoại vang lên, Cố Hải mới từ trên ghế sô pha ngồi dậy, đã hơn hai giờ sáng rồi, Cố Hải vừa nhìn điện thoại di động, lại là Bạch Hán Kỳ gọi tới.

"Đại Hải à, ta là thím Trâu đây!!"

Cố Hải nghe thấy giọng nói lo lắng của thím Trâu, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

"Thím à, có chuyện gì ạ?"

Thím Trâu càng sốt ruột càng nói không rõ, "Chú con ngủ... ngủ đến... rất... rồi..."

Cố Hải lập tức lao ra cửa đổi giày, vừa đẩy cửa đi ra ngoài vừa nói: "Thím à, thím đừng gấp, con lập tức tới."

Chưa được mười phút, xe Cố Hải dừng lại ngay dưới nhà Bạch Hán Kỳ.

Đây là một cái chung cư kiểu cũ, không có thang máy, Bạch Hán Kỳ ở tầng cao nhất, Cố Hải chưa tới một phút liền vọt tới cửa nhà. Thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời ngây ngẩn cả người, Bạch Hán Kỳ mặt không có chút máu nằm trên mặt đất, thím Trâu ngồi ở bên cạnh khóc, Mạnh Thông Thiên luống cuống tay chân ở trên người Bạch Hán Kỳ lăn qua lăn lại, giống như muốn đỡ ông lại trên giường.

"Chú con làm sao vậy?" Cố Hải vội ngồi xổm người xuống kiểm tra tình hình Bạch Hán Kỳ.

Thím Trâu thút thít nói: "Thím cũng không biết... Vừa rồi ổng đứng lên, chắc là định đi vệ sinh, đột nhiên lại ngã xuống đất, gọi thế nào cũng không tỉnh. Thím gọi điện cho Nhân Tử, điện thoại Nhân Tử gọi không được, thím không còn cách nào mới gọi điện thoại cho con..."

"Gọi cấp cứu chưa?" Cố Hải hỏi.

Mạnh Thông Thiên ở bên cạnh nói: "Đã sớm gọi rồi, tới giờ vẫn chưa tới."

"Quên đi." Cố Hải nâng Bạch Hán Kỳ dậy, "Vẫn là để con lái xe đưa tới bệnh viện đi!"

Thím Trâu sốt ruột hỏi: "Lão Bạch nặng như vậy, sao con đưa ông ấy lên xe? Trong nhà lại không có cáng..."

Thím Trâu còn chưa nói hết, Cố Hải đã cõng Bạch Hán Kỳ lao ra, Mạnh Thông Thiên đi theo phía sau đỡ ông, chưa tới hai phút đã lao xuống lầu, ô tô một đường bão táp, rất nhanh đưa đến bệnh viện gần nhất.

Sau một hồi cấp cứu, Bạch Hán Kỳ cuối cùng cũng qua khỏi nguy hiểm.

Trước tiên Cố Hải liên hệ với bác sĩ, "Ông ấy rốt cuộc bị gì?"

"Nhồi máu cơ tim cấp tính đột phát."

Trong lòng Cố Hải lộp bộp một hồi, thím Trâu chỉ đứng ở bên cạnh, sắc mặt trắng bệch.

"Chú con có tiền sử bệnh động mạch vành sao?" Cố Hải hỏi.

Thím Trâu lắc đầu, "Trước đây chưa từng thấy ông ấy phát bệnh!"

"Nhồi máu cơ tim cấp tính đột phát không nhất định là người có tiền sử bệnh tim mới bị, có một số người tim chưa từng có gì bất thường cũng có thể bị nhồi máu cơ tim. Tôi đề nghị các người đến bệnh viện chuyên khoa tim kiểm tra kỹ một chút, nếu thật có bệnh động mạch vành, vẫn là sớm điều trị mới tốt."

Bạch Hán Kỳ tỉnh lại, Cố Hải và thím Trâu cùng đi vào phòng bệnh.

"Ông làm tôi sợ muốn chết, may mà Đại Hải tới kịp, nếu không ông cũng không gặp được tôi nữa rồi." Thím Trâu siết tay Bạch Hán Kỳ nói.

Sắc mặt Bạch Hán Kỳ tái nhợt nhìn Cố Hải, môi giật giật, một câu cũng không nói được.

Cố Hải nhìn thấy bộ dáng này của Bạch Hán Kỳ, trong lòng vô cùng cảm thấy không đúng.

"Được rồi, thím à, để chú nghỉ ngơi một chút đi, có gì đợi sáng mai rồi nói."

Bởi vì thân thể quá yếu, Bạch Hán Kỳ rất nhanh ngủ mê đi.

Cố Hải ra khỏi phòng bệnh, quay sang thím Trâu nói: "Chúng ta chuyển chú tới bệnh viện Phụ Ngoại* đi, ngày mai đi kiểm tra thật kỹ, không có bệnh là tốt nhất, có bệnh còn phải điều trị kịp thời."

Thím Trâu vẻ mặt buồn rầu, "Thím nghe nói bệnh viện kia rất khó vào, bây giờ qua đó có chỗ không?"

"Cái này thím không cần quan tâm."

Dứt lời, Cố Hải đi ra khỏi khu cấp cứu gọi điện.

Hơn bốn giờ, Bạch Hán Kỳ đã được chuyển đến bệnh viện Phụ Ngoại, kiểm tra, đóng tiền, sắp xếp phòng bệnh... tất cả đều do một mình Cố Hải xử lý, vẫn bận rộn tới hơn chín giờ sáng, ngay cả nước bọt cũng chưa từng nuốt xuống.

Điện thoại di động vang lên, là Đồng Triết gọi tới.

"Cậu nửa đêm đã chạy đi đâu?"

Cố Hải thở phào một cái, "Trong nhà có chút việc gấp, buổi sáng có thể tôi sẽ không trở về công ty, có việc gì giúp tôi trông giùm."

Thím Trâu đứng ở bên cạnh, thấy Cố Hải cúp điện thoại, nhịn không được chen lời nói: "Đại Hải à! Con về công ty đi, đừng để lỡ việc của mình. Bên này mọi thứ sắp xếp xong rồi, một mình thím ở đây trông chừng là được rồi."

"Một người sao được ạ?" Thái độ Cố Hải rất kiên quyết, "Hiện giờ ở bệnh viện, một người cơ bản không thể nào trông bệnh, người tới đây thăm bệnh có ai không đi cả nhà chứ?"

Thím Trâu thở dài, "Cũng không biết Nhân Tử lúc này ở đâu!"

"Thím đừng đi tìm cậu ấy!" Cố Hải đột nhiên mở miệng, "Nếu thật có tình huống gì, thím cứ trực tiếp tìm con. Nhân Tử huấn luyện rất mệt mỏi, đừng để cậu ấy tăng thêm gánh nặng trong lòng nữa. Nghề nghiệp của cậu ấy rất nguy hiểm, chỉ cần một chút không tập trung, rất có thể xảy ra nguy hiểm."

Thím Trâu lau nước mắt, "Lão Bạch nhớ con!"

Cố Hải nghe thấy trong lòng ê ẩm, "Không sao cả, thím à, Nhân Tử rất nhanh sẽ trở về."

Qua chẩn đoán của bác sĩ, Bạch Hán Kỳ là bị bệnh động mạch vành dẫn tới máu không cung cấp đủ cho cơ tim, sau khi thảo luận với người nhà, ngày thứ ba liền tiến hành giải phẫu. Trong quá trình giải phẫu, Cố Hải vẫn luôn ở bên cạnh Bạch Hán Kỳ, giải phẫu vừa kết thúc, Cố Hải liền chạy vội về công ty. Thời gian Bạch Hán Kỳ nằm viện, Cố Hải cũng chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện, bận tối tăm mặt mũi.

Sau một tuần, Bạch Hán Kỳ xuất viện, toàn bộ quá trình từ lúc phát bệnh đến điều trị, Bạch Lạc Nhân hoàn toàn không hay biết.

............

----------------[Edit:xASAx]----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net