Chương 86: Lại Uống Say Nữa Rồi.(Edit:xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 86: Lại Uống Say Nữa Rồi.(Edit:xASAx)

****

QC: Ốc Tiêu, Vũ Phong.

Biên soạn: YC.

*****

Thay mặt cho Tiểu Phong Gia Trang, Tiểu Phong Dâm Đãng xin chân thành cảm ơn Vũ Phong dã giúp đỡ Gia Trang sửa truyện, một cô gái tốt chăm chỉ và  vô cùng ngoan ngoãn.

Em lúc nào cũng làm việc hết mình, dù bận nhưng vẫn giúp Gia Trang.. <3

Các bạn hãy ủng hộ Vũ Phong với những dự án Sub phim nhé.

Có nhiều điều nói mà không biết nói sao, anh em hay nói chuyện mà nói mấy câu sến sến thì cứ ngại ngại sao á.. ><

*TPDĐ*


*****

Tan ca, Đồng Triết khóa cửa phòng làm việc, quay người lại, nhìn thấy một bóng người kiều diễm.

Rất hiếm có, hôm nay Diêm Nhã Tịnh mặc một cái váy liền áo khoét sâu hình chữ V,vẽ nên dáng người hoạt bát thon thả, khí chất cả người đều tăng lên một bậc. Đồng Triết nhớ rất rõ ràng, lúc chiều Diêm Nhã Tịnh tới không phải mặc cái váy này, sao chỉ chốc lát, lại sửa soạn mình đến mê người như vậy?

"Hai người cùng lái xe đi rồi hả?" Khóe mắt Diêm Nhã Tịnh hiện lên một vệt châm chọc, "Anh có bản lĩnh ngăn tôi, sao không bản lĩnh ngăn anh ta vậy?"

Đồng Triết dửng dưng cười cười, "Tôi sao phải ngăn anh trai của anh ta? Huống hồ công ty chúng ta còn phải nhờ vào mối quan hệ này để tiếp tục phát triển lớn mạnh đây!"

"Bớt lấy những cái cớ này để tự an ủi mình đi." Vẻ mặt đắc ý của Diêm Nhã Tịnh rất sinh động, "Hai người bọn họ cơ bản cũng không có quan hệ máu mủ, nếu như Cố Hải thật sự thích đàn ông, tôi thấy Bạch Lạc Nhân so với cậu có nhiều hy vọng hơn. Người ta ít nhất cũng đẹp trai hơn cậu, tuổi còn trẻ đã có sự nghiệp thành công, điểm quan trọng nhất, nhân phẩm người ta so với anh tốt hơn."

Đàn ông và phụ nữ quả nhiên có sự khác biệt, Diêm Nhã Tịnh tự cho là đúng ,nói một tràng, ánh mắt Đồng Triết lại trước sau dán trên hai ngọn núi đầy đặn lại mê người của cô.

"Sao cô ăn mặc lẳng lơ như vậy?"

Mặt Diêm Nhã Tịnh lộ vẻ giận dữ, "Anh nói ai lẳng lơ hả?"

"Nói với bức tường phía sau cô đấy!"

Diêm Nhã Tịnh đầu tiên là xấu hổ một hồi, lúc chạm đến hai ánh mắt trêu đùa của Đồng Triết, lại khôi phục lại phong thái mê người.

"Chị đây hôm nay vui vẻ."

Đồng Triết lộ ra một nụ cười ranh mãnh, "Cô sẽ không vì đến xem chuyện cười của tôi mới cố ý ăn mặc đẹp như vậy chứ?"

"Không sai."

Đồng Triết không biết nói gì cho phải, cậu cho rằng Diêm Nhã Tịnh nhìn thấy Bạch Lạc Nhân và Cố Hải tiếp xúc thân mật sẽ như bình thường đau đến không muốn sống. Không ngờ tới người này nhìn thấy cậu thất sủng, đem đau khổ của mình như kỳ tích chữa lành, lòng ghen tỵ của phụ nữ quả nhiên là vạn năng.

"Nhìn bộ dạng mất hồn lạc phách của anh như vậy, hôm nay chị đây mời anh ăn bữa cơm đi!" Diêm Nhã Tịnh hiếm thấy mở miệng mời người khác.

Đồng Triết hướng về đường rãnh nửa kín nửa hở giữa hai ngọn núi cười nói: "Vậy tôi sẽ không khách sáo."

Cố Hải lái xe đến nửa đường, phát hiện quên đồ ở công ty, quay lại lấy, kết quả vừa vặn tình cờ bắt gặp Đồng Triết cùng Diêm Nhã Tịnh đi ra từ cửa công ty.

Ánh mắt Bạch Lạc Nhân theo bản năng dán lên dáng vẻ mê người của Diêm Nhã, động vật ăn thịt quả nhiên đều có chung một phẩm chất.

Cố Hải thì lại hừ lạnh một tiếng, trên mặt rõ ràng lộ ra mấy phần không vui.

Tâm tư Bạch Lạc Nhân bị phản ứng này của Cố Hải kéo trở lại, cậu cũng không nhận ra Cố Hải là vì cậu nhìn Diêm Nhã Tịnh thêm mấy lần mới ghen, bởi vì cậu tự cho sự hèn mọn của mình che giấu rất kỹ. Cố Hải sở dĩ toát ra vẻ mặt như thế, hơn một nửa là vì giữa hai người này có gì đó đi.

"Sao, người ta hiện giờ là hoa đã có chủ, cậu ngược lại không thoải mái?"

Cố Hải âm u đáp lại một câu, "Chính là tôi cảm thấy thiệt thòi, lúc trước cô ta một mực theo đuổi tôi, sao lại không mặc bộ đồ như vậy chứ?"

Một giây sau, con mắt bị nắm đấm mạnh mẽ che lại rồi.

Trước khi trở về Bạch Lạc Nhân theo thường lệ về thăm nhà ba mẹ trước , từ lúc biết Bạch Hán Kỳ bị bệnh tim, Bạch Lạc Nhân thường chạy về nhà .Chỉ cần ra ngoài gặp Cố Hải sẽ tiện đường về thăm ba mẹ, đã thành thói quen.

"Buổi tối ăn gì?" Cố Hải hỏi.

Bạch Lạc Nhân ngẫm nghĩ chốc lát, hào hứng nói: "Ăn gì ngon ấy."

Cố Hải nở nụ cười, "Tôi hôm nào không cho cậu ăn đồ ngon hả?"

"Ý tôi là ăn gì thịnh soạn một chút, tôi vất vả lắm mới thăng chức, ít ra cũng phải ăn mừng một trận chứ?"

Lời của lãnh đạo quả nhiên không thể coi là thật, Lưu Xung đáng thương, sau khi nghe xong Bạch Lạc Nhân dạy bảo, quyết tâm bình tĩnh không ra ngoài ăn mừng, mua hai gói mì giòn đang ở trong túc xá gặm đây!

Hai người xách theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn trở về nhà ở lúc trước, từ lần trước diễn vở kịch lớn xuyên không, Bạch Lạc Nhân liền không nỡ đi rồi. Cố Hải vốn đối với căn nhà mua sau này không có quá nhiều cảm tình, liền thuận theo ý Bạch Lạc Nhân chuyển về đây.

Một bàn đầy ắp đồ ăn, hai bình rượu trắng.

Hai người cả đêm nói điện thoại, vào lúc này trên bàn ăn đầy ắp thức ăn vẫn ngồi tán gẫu, một hồi tán gẫu liền nói đến hơn ba tiếng Cứ như vậy cậu một chén tôi một chén, lại còn uống đến say rồi.

Bạch Lạc Nhân đã rất lâu không uống đến thỏa thích như vậy.

Cánh tay khoát lên vai Cố Hải, gò má đỏ hồng bốc hơi nóng, có thứ tự nói: "Tôi nửa năm này cuối cùng cũng coi như miễn cưỡng vượt qua, nếu không có sự cố rơi máy bay lúc trước, tôi không thể lập được chiến công hạng nhất, càng không thể được đặc cách lên cấp, cậu nói đúng không? Đúng không?" Dán vào tai Cố

Hải

Rượu trắng lên não, mũi Cố Hải chua xót.

"Tôi tình nguyện để cậu từng bước đi tới trước, cũng không muốn để cậu mạo hiểm nhận loại nhiệm vụ này."

"Cậu không hiểu tôi!" Bạch Lạc Nhân vung tay lên, quét xuống hai cái bóng, "Tôi là quân nhân, cậu là xí nghiệp công nghiệp quân sự, tôi bên này địa vị càng cao, cậu bên kia phát triển lại càng ổn định. Hai ta chỉ có thành lập một tầng quan hệ lợi ích như vậy, chúng ta mới có thể vững vàng trói vào nhau. Như vậy cậu mới không chạy đi với người khác, có đúng hay không hả?"

"Chạy đi?" Cố Hải dựng thẳng hai hàng lông mày, "Tôi dám chạy đi sao? Tôi nếu thật muốn bỏ cậu, cậu cứ hướng chỗ này của tôi. . . . . ." Cố Hải chỉ chỉ mặt mình, "cho một cái tát mạnh mẽ! Càng tàn nhẫn càng tốt!"

Bốp!

Cố Hải choáng váng, ánh mắt chậm rãi dời về phía tay Bạch Lạc Nhân.

"Sao mới nói mà cậu đã đánh rồi hả?"

Bạch Lạc Nhân cười ha ha, "Để đề phòng lỡ như, dự phòng trước."

Cố Hải, ". . . . . ."

Ở trên sô pha 'nhàm chán' một hồi, Bạch Lạc Nhân đột nhiên đẩy Cố Hải ra, nói: "Đi tiểu một chút."

"Đi đi."

Bạch Lạc Nhân lắc lư lắc lư loanh quanh trong phòng, loanh quanh nửa ngày cũng không tìm ra nhà vệ sinh, cuối cùng nhìn thấy chiếc giày Cố Hải để trên kệ, thấy ở trên có một cái lỗ, vui vẻ lầu bầu nói: "Tìm thấy rồi."

Rào rào rào. . . . . .

Cố Hải phát hiện Bạch Lạc Nhân đối diện dùng giày mình đi tiểu, vội vàng chạy tới.

"Đầy rồi, đầy rồi." Cố Hải chỉ chỉ chiếc giày bên trái, "Không chứa nổi nữa, cậu đổi qua lỗ khác mà tiểu."

Bạch Lạc Nhân đột nhiên dừng lại, quay đầu qua Cố Hải khen: "Vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo."

Vì vậy, lại chuyển đến chiếc giày bên phải của Cố Hải.

Rào rào rào. . . . . .

Tiểu xong, đang muốn rung chim, tay trượt đi, chim rũ xuống.

"Ôi, sao tôi tìm không thấy chim của tôi nữa rồi?" Mặt Bạch Lạc Nhân lộ vẻ sốt ruột.

Khóe miệng Cố Hải nhếch lên một nụ cười xấu xa, "Không có chuyện gì, cậu tìm thử hẳn là không lạc được."

Dứt lời, lén lút duỗi tay tới, đem Tiểu Nhân Tử nhét lại vào trong quần lót, định tiếp tục nhìn Bạch Lạc Nhân sốt ruột.

"Ôi, tôi tìm được rồi." Bạch Lạc Nhân kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Vẻ mặt Cố Hải khựng lại.

Bạch Lạc Nhân cởi thắt lưng Cố Hải, móc Tiểu Hải Tử ra.

"Vậy mà để cậu giấu trong quần, lấy ra! Lấy ra! Đưa cho tôi! Đưa cho tôi! . . . . . ." 

Cố Hải đau đến hấp tấp rụt tay về, liều mạng bảo vệ thằng nhỏ của mình.

"Cậu nhận lầm rồi, đây không phải của cậu, của cậu ở trên người cậu đấy!"

Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn, cái gì cũng không có, tiếp tục điên cuồng kéo.

"Cậu cho rằng tôi uống say rồi là có thể tùy tiện lừa gạt hả? Mau giao ra đây, nếu không tôi phải dùng dao rồi!"

"Đừng nha!"

Một lát sau, Cố Hải cuối cùng giúp Bạch Lạc Nhân tìm được Tiểu Nhân Tử rồi, cũng kiên trì giải thích cho cậu sự khác biệt giữa hai anh nhỏ, Bạch Lạc Nhân cuối cùng cũng coi như buông tha Tiểu Hải Tử rồi.

"Nhân Tử, chúng ta đã lâu không chơi trò đóng vai."

Xét thấy lần trước uống say chịu không ít thiệt thòi, Bạch Lạc Nhân vẫn ghi nhớ trong lòng, lần này cậu ta nói gì cũng phải để ý hơn mấy phần, uống say cũng phải chọn cho tốt nhân vật.

Cố Hải lại bắt đầu dụ dỗ, "Như vậy đi, cậu diễn trai bao đứng đường, tôi diễn công nhân đi ngang qua."

Bạch Lạc Nhân lần này phản ứng cực nhanh, "Đổi lại, tôi diễn công nhân, cậu diễn trai bao."

"Cậu có ngu hay không hả? Vai công nhân này vừa bẩn vừa mệt, lễ tết còn không mua được vé, trai bao tốt hơn, tùy tiện nằm uỵch xuống giường, liền kiếm được tiền lời."

"Đừng có gạt tôi!" Bạch Lạc Nhân quát chói tai một tiếng, "Bất luận cậu chọn nhân vật ra sao, chúng ta đổi lại là được!! Không đổi lại tôi sẽ không chơi! !"

Dứt lời quay người định đi.

Cố Hải vội vàng kéo cậu trở lại, giọng thỏa hiệp, "Được rồi, được rồi, được rồi, cậu nói diễn sao thì diễn như vậy, được rồi phải không?"

Bạch Lạc Nhân lúc này mới gật gù.

Sớm biết cậu ta cẩn thận như vậy, mới đầu liền nói ngược lại là được rồi. . . . . . Cố Hải đang hối hận, Bạch Lạc Nhân đột nhiên quay người đi vào nhà bếp, lúc đi ra cầm một chai dầu.

"Đến nào, cởi quần áo."

Cố Hải buồn bực, "Cậu muốn làm gì?"

"Bôi cho cậu một chút dầu, tôi thấy làm nghề này đều đổ lên người chút dầu. Như vậy có thể tăng cảm giác cho cơ bắp, cũng tạo thành màu đồng gợi cảm, nổi bật đường nét xinh đẹp."

Cố Hải còn giữ được mấy tia thông minh, "Người ta đổ là dầu ôliu."

"Đây không phải dầu ôliu sao?" Bạch Lạc Nhân hươ hươ chai dầu trong tay.

Khóe miệng Cố Hải giật giật, "Đó là dầu đậu nành."

"Há, vậy tôi vào đổi chai khác." Bạch Lạc Nhân quay người định đi.

Cố Hải kéo cậu lại một cái, cũng giật đi chai dầu trong tay cậu, "Hay là mình đi thôi, tôi sợ một hồi cậu cầm một chai xăng ra cho tôi."

............

--------------[Edit:xASAx]---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net