Chương 88: Giấc Mơ Tươi Đẹp Cỡ Nào.( Edit:xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 88:  Giấc Mơ Tươi Đẹp Cỡ Nào.( Edit:xASAx)

*****

QC: Ốc Tiêu, Ba con sói OK.

Biên soạn: YC.

*****

"Hết tiền rồi..." Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ bĩu môi.

Cố Hải bắt chéo hai chân, bộ dạng duy ngã độc tôn, "Đúng đó, hết tiền rồi, ngài nói chuyện này phải làm sao đây?"

"Còn có thể làm sao? Không làm thì thôi."

Bạch Lạc Nhân từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm cái mông sáng bóng của Cố Hải mấy lần, nuốt nước bọt, biểu tình biết khó mà lui.

Khóe miệng Cố Hải khóe nhếch lên, quét ra một nụ cười xấu xa, xoay người muốn đè Bạch Lạc Nhân dưới người, kết quả bị Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng tránh đi.

Bạch Lạc Nhân chuẩn bị mang giày xuống giường.

Cố Hải ngây ngẩn cả người, "Ngài làm gì đó?"

"Không làm gì cả!" Bạch Lạc Nhân mở tay ra*, "Tôi không có tiền, không đi còn chờ gì nữa?"

(*Động tác mở tay ra: )

Phủi mông một cái rời đi, dù sao tôi cũng không lỗ, ít nhất cũng thoải mái một hồi.

Cố Hải nổi nóng, "Ngài đứng lại cho tôi, ai cho ngài đi?"

"Không có tiền tôi còn ở lại đây làm gì?" Bạch Lạc Nhân đáp lại một câu.

Cố Hải nhíu chặt chân mày, "Cậu dĩ nhiên là thoải mái rồi, tôi thì sao?"

"Hắc!" Bạch Lạc Nhân nhe răng một cái, "Tôi dùng tiền tới đây mua vui, còn phải quan tâm cậu thoải mái hay không à? Tôi là người tiêu dùng có hiểu không? Tôi đưa tiền cho cậu, cậu khiến tôi thoải mái là đúng rồi. Tôi đưa tiền cho cậu, tôi lại phải làm cậu thoải mái sao???

Cố Hải đỡ trán, thế này không khoa học nha! Mình lừa tiền của cậu ta chính là không cho cậu ta 'làm' mình, cậu ta không có tiền không thể 'làm' mình, nhưng cậu ta sao cũng không để mình 'làm' chứ? ... Loạn rồi, loạn rồi, sao càng làm càng rối thế này?

Bạch Lạc Nhân quay đầu liếc nhìn Cố Hải, vẻ mặt nhìn có chút tươi cười hả hê.

"Thật ra cậu vừa rồi vốn có thể thoải mái một hồi, không phải cậu cản tôi, không cho tôi chạm vào cậu sao."

Cố Hải hai mắt đỏ ngầu nhìn Bạch Lạc Nhân hừ cười đi tới cửa.

"Quay lại!" Cố Hải nổi giận gầm lên một tiếng.

Bạch Lạc Nhân liếc liếc nhìn Cố Hải, "Để làm gì?"

"Tiền chưa đưa đủ đã muốn đi sao ?" Cố Hải lại thay đổi một chiêu, "Ngài ở đây một tiếng, phải trả 2250, ngài mới đưa 1800 còn thiếu tôi 450, đưa thêm 450 này cho tôi!"

"Tôi không về nhà sao lấy tiền cho cậu? Tôi không lấy tiền sao trả thêm cho cậu?" Bạch Lạc Nhân hỏi lại.

Cố Hải giọng nói ngang ngạnh, "Tôi bắt ngài trả thêm bây giờ!"

"Không có tiền!"

"Không có tiền ngài để tôi 'làm'!"

Bạch Lạc Nhân nổi nóng, "Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào tôi bán Thiết Cao!" Cố Hải ra đòn sát thủ.

Bạch Lạc Nhân đi tới quay qua Cố Hải cho một trận đòn tơi bời, Cố Hải vẫn một mực chống đỡ, cuối cùng còn bày ra bộ dạng không đánh lại, nằm lỳ ở trên giường ai oán kêu to, "Sao tôi lại làm cái nghề này chứ? Ai cũng khinh thường tôi, ngay cả công nhân cũng khi dễ tôi..."

Bạch Lạc Nhân thờ ơ lạnh nhạt.

Cuối cùng, Cố Hải hoàn toàn thỏa hiệp.

"Thôi đi, tôi không bắt ngài trả tiền nữa, tôi đưa tiền cho ngài, xin ngài phục vụ tôi một chút được không?"

Bạch Lạc Nhân hừ cười một tiếng, nghiêng mắt đánh giá Cố Hải.

"Nhận thua rồi?"

Cố Hải rũ mi cụp mắt gật đầu, "Tôi đem tất cả tiền ngài cho tôi đều trả lại cho ngài, còn đưa thêm cho ngài hai ngàn."

Bạch Lạc Nhân cười ha ha, "Vậy không phải là cậu chịu thiệt?"

"Chỉ muốn được ngài nhỏ yêu thích."

Bạch Lạc Nhân lập tức nhảy lên giường, thở hồng hộc ôm Cố Hải, quay qua môi cậu hôn lên, có cảm giác điên cuồng đói khát ăn quàng, trong nháy mắt khiến Cố Hải cảm thấy rất thoải mái.

Môi mỏng của Bạch Lạc Nhân dời xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng ở trên bộ ngực nhô lên của Cố Hải đánh một vòng, ánh mắt mê hoặc đánh thẳng vào tim Cố Hải.

"A..."

Cố Hải hít mạnh một hơi, nắm lấy tóc Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân tách chân Cố Hải sang hai bên, thắt lưng lại không ngừng hướng về phía trước đâm tới, đem thứ biểu tượng cho đàn ông cọ vào nhau, chậm rãi ma sát thổi lửa.

"Nhân Tử..." Cố Hải kêu lên một tiếng.

Bạch Lạc Nhân cởi quần lót Cố Hải ra, nuốt thứ khổng lồ kia của Cố Hải vào trong miệng, ngón tay đâm tới chỗ cửa mật.

Cố Hải thoải mái đến liên tục gầm nhẹ.

Được kha khá... Bạch Lạc Nhân ngồi dậy, quay qua Cố Hải hỏi: "Dùng tư thế gì?"

Cố Hải hất hất cằm, "Cậu ở trên đi."

Dứt lời nâng hông Bạch Lạc Nhân lên, lại thuận thế ấn xuống một cái, tròng mắt Bạch Lạc Nhân trong nháy mắt trợn tròn.

"Không đúng..."

Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn thoáng qua, Tiểu Nhân Tử vẫn còn lộ ở bên ngoài mà.

Cố Hải cười sâu xa, "Có gì không đúng?"

"Phải là tôi 'làm' cậu nha!"

"Lần này là tôi trả tiền." Cố Hải hảo tâm nhắc nhở nhất cậu.

Bạch Lạc Nhân còn chưa thay đổi vị trí, bên dưới đã bắt đầu chuyển động rồi.

"Hắc... Cậu tạm đợi chút... tạm đợi chút nữa... A..."

Hai người từ đầu giường làm tới cuối giường, từ trên giường lăn xuống dưới giường, từ cưỡi ngựa đến đẩy xe rồi đến nằm nghiêng, cuối cùng trực tiếp đứng trên mặt đất, dùng tư thế có độ khó cao. Hai người mặt đối mặt đứng thẳng, Cố Hải nâng một chân Bạch Lạc Nhân lên, trực tiếp đè phía đỉnh đầu, sau đó từ bên dưới đâm một cái tiến vào.

Đây là tư thế lúc Cố Dương phát hiện sự mềm dẻo của thân thể Bạch Lạc Nhân đã từng tưởng tượng mà nhỏ dãi vô số lần, cứ như vậy bị Cố Hải gõ trống khua chiêng mà thử, cũng đem chỗ mỹ diệu của nó phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.

"A"

Cố Hải vọt mạnh một hồi, một dòng chất lỏng đặc sệt phun lên bụng cậu.

Cậu cũng cả người đầy mồ hôi từ trong người Bạch Lạc Nhân rút ra.

Sau đó, đưa 1800 đồng của Bạch Lạc Nhân trả lại cho cậu, lại từ ví tiền của mình móc ra 2000 đồng đưa cho cậu.

"Này, đều là của ngài."

Bạch Lạc Nhân vui vẻ đếm tiền, hôm nay làm công nhân thật là có giá, không chỉ được thoải mái, còn lời suông 2000 đồng.

Cố Hải yêu thương nhìn bộ dạng mỉm cười ngốc nghếch của Bạch Lạc Nhân đi vào giấc mộng, thầm nghĩ: Nếu lúc cậu không uống rượu cũng ngu như vậy thì tốt biết bao nhiêu?

Ôm Bạch Lạc Nhân, vừa định tắt đèn ngủ, kết quả thân thể Bạch Lạc Nhân chợt run lên, mắt mở ra.

Mẹ của tôi ơi! Không phải là nhận ra rồi chứ?

Không ngờ, vành mắt Bạch Lạc Nhân đột nhiên đỏ lên.

"Đại Hải, tôi vừa nằm mơ cậu lại bị tai nạn giao thông, dưới đất toàn là máu."

Cố Hải biết Bạch Lạc Nhân còn chưa tỉnh rượu, nhưng nghe cậu nói lời này, vẫn nhịn không được đau lòng.

"Đừng sợ." Sờ sờ tóc Bạch Lạc Nhân, dịu dàng an ủi nói, "Chỉ là mơ mà thôi, tôi không phải rất khỏe sao?"

Bạch Lạc Nhân ôm chặt Cố Hải, "Đại Hải, mạng của tôi chính là cậu cho, lúc đó nếu không có cậu, tôi đã sớm chết rồi."

Cố Hải nhẹ vỗ về sau lưng Bạch Lạc Nhân, đau lòng an ủi, "Không sao cả, đều qua hết rồi."

"Tôi sẽ cả đời này chịu trách nhiệm với cậu." Bạch Lạc Nhân lại nói.

Hai tay Cố Hải nâng mặt Bạch Lạc Nhân lên, yên lặng nhìn cậu.

"Cậu muốn chịu trách nhiệm với tôi thế nào?"

Bạch Lạc Nhân níu tay Cố Hải lại, rất nghiêm túc nói: "Tôi muốn cưới cậu."

Cố Hải hít khí mạnh một cái.

"Cái này để cho tôi đi, được không?" Ánh mắt Bạch Lạc Nhân rất thành khẩn.

Cố Hải sờ sờ đầu Bạch Lạc Nhân, "Chúng ta ngủ trước, kết hôn không phải trò đùa, chờ chúng ta tỉnh rượu rồi nói tiếp."

Bạch Lạc Nhân đột nhiên nghẹn ngào, "Cậu không thích? Cậu chê nhà tôi nghèo à?"

"Không, tôi nào dám ghét bỏ cậu chứ! Tôi thích còn chưa kịp đây!"

"Vậy sao cậu không đồng ý với tôi?"

Cố Hải không nhìn nổi dáng vẻ có chút đau lòng này của Bạch Lạc Nhân, lúc này gật đầu, "Tôi đồng ý với cậu."

Nắm tay Bạch Lạc Nhân đấm đấm lên ngực Cố Hải, cười đến vô cùng sáng sủa, vô cùng thẳng thắn.

Nửa đêm, Bạch Lạc Nhân trong giấc mơ, mơ thấy cậu và Cố Hải kết hôn, Cố Hải đứng đối diện với cậu, lần đầu tiên lộ ra dáng tươi cười ngượng ngùng. Bạch Lạc Nhân càng không ngừng trêu chọc cậu, "Gọi ông xã, gọi ông xã..."

Kết quả, Bạch Lạc Nhân vô cùng động tình, liền đem những lời này gọi ra.

Cố Hải ngủ được mơ mơ hồ hồ, đột nhiên nghe hai chữ "ông xã", trong nháy mắt tỉnh táo, trong lòng dường như có một cơn sóng nhiệt đang cuồn cuộn, tế bào toàn thân đều sôi trào, từ trong ra ngoài đều nóng.

"Cậu kêu gì?"

"Kêu... ông xã..."

Hiểu lầm tuyệt vời cỡ nào, Cố Hải chợt nhào tới trên người Bạch Lạc Nhân, không chút do dự tiến vào trong thân thể cậu.

Bạch Lạc Nhân cảm thấy một trận đau đớn, trong nháy mắt mở mắt ra, ánh mắt nhập nhèm nhìn Cố Hải.

Cố Hải ôm mặt Bạch Lạc Nhân hung hăng hôn, vừa hôn môi vừa rù rì nói: "Ông xã ở đây, ông xã ở đây này..."

Bạch Lạc Nhân nửa tỉnh nửa say, không rõ Cố Hải hơn nửa đêm phát tình cái gì.

Cố Hải còn đắm chìm trong hiểu lầm kia không thể tự thoát ra được, dưới thân hung hăng chiếm lấy, ngoài miệng mạnh mẽ hôn Bạch Lạc Nhân, không ngừng hôn, mãi đến khi đem Bạch Lạc Nhân hôn đến hoàn toàn mơ hồ.

"Bảo bối, ông xã sẽ yêu cậu thật tốt."

Bạch Lạc Nhân trực tiếp ở trong mùi hương dịu dàng của Cố Hải ngủ như chết.

Sáng sớm hôm sau, Cố Hải không có dấu hiệu đau đớn nào tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại liền đối diện với gương mặt hung hăng kia của Bạch Lạc Nhân.

Sau đó, một xấp tiền ném lên mặt cậu.

"Chuyện này là sao?" Bạch Lạc Nhân rít gào.

Cố Hải hậm hực cầm lấy sấp tiền, cố ý giả ngu, "Đưa tiền cho tôi để làm gì?"

"Tiền trong ví của tôi sao lại dư ra 2000 đồng?" Bạch Lạc Nhân một tay nhéo Cố Hải, "Cậu nha, biết rõ tôi uống nhiều rượu sẽ bị ngốc, cậu còn nhân cơ hội đùa giỡn tôi!!"

"Tôi không có..." Cố Hải hoàn toàn kinh sợ.

Bạch Lạc Nhân ngửa mặt lên trời thét dài, "Con mẹ nó tôi thao chết cậu!!!"

Hôm nay, Cố Hải cong eo làm điểm tâm...

.............

------------[Edit:xASAx]--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net