Chương 96: Cậu Là Con Tôi.(Edit:xASAx)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy

Chương 96: Cậu Là Con Tôi.(Edit:xASAx)

****

QC: Ba co sói OK, Ốc Tiêu.

Biên soạn: YC.

*****


Ngón tay từ trên ghế làm việc thả xuống, Cố Hải tỉnh lại từ trong ác mộng, trái tim kinh hoàng một trận, lúc này là ba giờ chiều, cậu lại ở trong phòng làm việc mà ngủ.

Vừa rồi ở trong mơ, Cố Hải mơ thấy Bạch Lạc Nhân bị sói ăn thịt, cậu ở phía sau ra sức đuổi theo, cứ như vậy trơ mắt nhìn thịt trên người Bạch Lạc Nhân bị miệng sói xé thành vô số mảnh. Mỗi khi sói ăn tươi một miếng, sẽ quay qua Cố Hải ném lên người một cái xương. Một giây trước khi tỉnh ngủ, trong miệng sói chỉ còn lại đầu Bạch Lạc Nhân , đôi mắt của cậu ấy đột nhiên ở một giây đó mở ra.

Chậm chạp hơn mười phút, Cố Hải vẫn chưa thoát ra khỏi bầu không khí kinh khủng này.

Sao lại mơ như vậy chứ? Cố Hải xoa xoa trán.

Bạch Lạc Nhân nhất định không có việc gì, là mình quá lo lắng thôi... Cố Hải không ngừng an ủi mình, chờ cậu ấy một mình chán rồi sẽ trở về, cậu ấy nhất định biết mình ở nhà chờ cậu ấy.

"Leng keng..." Tiếng chuông cửa vang lên.

Cố Hải trầm giọng nói: "Mời vào."

Đồng Triết đẩy cửa ra, thấy Cố Hải dựa trên ghế làm việc, sắc mặt xấu tới cực điểm.

"Nhóm đèn hôm qua cậu cho bọn họ đẩy nhanh tốc độ đã sản xuất xong, có cần sản xuất thêm không? Nói một lần cho tôi biết đi, đỡ cho tôi lần lượt tới đây quấy rầy cậu!"

Hiếm có, lần này Cố Hải lắc đầu, "Không có."

Đồng Triết thở ra một hơi dài, hừ cười nói: "Không dễ dàng nha, cuối cùng cũng qua được một đoạn như vậy, dù sao? Bước tiếp theo chúng ta sản xuất cái gì? Chỉ cần có thể sử dụng cho đám cưới của cậu, tôi thấy đều để công ty chúng ta sản xuất đi, dù sao nhân tài toàn năng trong công ty chúng ta nhiều như vậy, cho mấy cô ấy cơ hội bộc lộc tài hoa cá nhân đi."

"Không vội."

Cố Hải từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước bình nước rót một ly, bình ổn lại tâm tình một chút.

"Tôi tự mình sắp xếp một buổi triển lãm đèn ngoài trời, vị trí cụ thể đã chọn, cậu đem mấy nhóm đèn đã sản xuất toàn bộ chuyển qua đó, tối nay chính thức bắt đầu."

Đồng Triết bị lối suy nghĩ lung tung lộn xộn này của Cố Hải hoàn toàn làm cho mơ hồ rồi, nhóm đèn này không phải giữ lại dùng lúc đám cưới sao? Sao lại muốn đem đi triển lãm rồi? Huống hồ nhiều đèn cao áp như vậy cùng chiếu sáng, không phải sẽ chiếu sáng toàn thành phố à?

Cố Hải hỏi xa xôi, "Có vấn đề gì không?"

Đồng Triết nhìn gương mặt râu ria xồm xoàm của Cố Hải, thật không đành lòng từ chối cậu ta.

Từ phòng làm việc của Cố Hải đi ra, Đồng Triết phải tích cực chuẩn bị chiến đấu với chuyện này, tìm tới hơn N xe vận chuyển, đem những đèn cao áp to lớn và đèn màu sặc sỡ lóa mắt này đều chuyển đến khu đất Cố Hải đã thuê. Lúc đầu Đồng Triết còn lo lắng đất thuê có thể không bày hết được những cái đèn này, kết quả lúc tới, phát hiện đất thuê liếc mắt nhìn không thấy bờ.

Cái này chắc tốn không ít tiền thuê nha!

Đang suy nghĩ, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài, "Cái này phải tốn bao nhiêu tiền điện đây!"

Quay đầu nhìn lên, Diêm Nhã Tịnh đã đứng bên cạnh cậu, hai mắt dại ra, vẻ mặt ngẩn ngơ, cô cũng bị Cố Hải làm cho bối rối rồi.

"Sao cô lại tới đây?" Đồng Triết hỏi.

Diêm Nhã Tịnh thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Đâu chỉ có tôi? Phía sau còn có mấy trăm người đây, đều bị Cố Hải phái đến trông chừng sân bãi. Anh ta nói, mấy ngày nay bất luận là nghiệp vụ gì cũng không nhận, bất luận hoạt động đàm phán làm ăn gì đều tạm thời gác lại, tập trung tinh thần làm cái triển lãm này. Thật không biết triển lãm thế này có thể mang tới cho công ty chúng ta lợi lộc gì! Tuy nói đèn thông minh chúng ta sản xuất vẫn luôn có tiếng tốt, nhưng những công ty đèn cùng cấp bậc người ta cũng sản xuất, anh ta khua chiêng gióng trống tuyên truyền như vậy, cuối cùng có thể bán được bao nhiêu chứ? Tôi cảm thấy chi phí tuyên truyền cũng không thu lại được."

"Bán?" Đồng Triết nở nụ cười, "Cô nghĩ cậu ta sản xuất ra những thứ này để lấy tiền lời sao?"

Mắt Diêm Nhã Tịnh trợn tròn hơn nữa, "Không bán? Không bán còn làm triển lãm? Đốt tiền sao?"

"Tôi không phải đã nói sao? Người ta muốn kết hôn, mấy thứ này đến lúc đó chính là dùng để bố trí chỗ tiệc cưới." Đồng Triết nói không đến nơi đến chốn.

Sắc mặt Diêm Nhã Tịnh xám ngoét, môi run run một hồi, hỏi lần nữa: "... Thật sự sao?"

Ngón tay Đồng Triết búng lên cái trán trơn bóng của Diêm Nhã Tịnh một cái, tốt bụng khuyên nhủ, "Từ bỏ đi!"

Diêm Nhã Tịnh níu tay áo Đồng Triết lại, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Anh ta rốt cuộc muốn kết hôn với ai? Anh đừng nói với tôi là anh, anh nói tôi cũng sẽ không tin. Cố Hải có thần kinh rối loạn thế nào đi nữa, cũng không thể kết hôn với một người đàn ông, lại còn tốn kém đến vậy."

Đồng Triết nắm lấy cằm Diêm Nhã Tịnh, khóe miệng câu lên dáng cười mê hoặc.

"Đến lúc đó cô sẽ biết."

Sáng sớm trời còn chưa sáng, Bạch Lạc Nhân đã đến trước cửa chùa Đại Chiêu, đã có rất nhiều người hành hương đến đây, thậm chí có người tối hôm qua đã tới rồi, mặt hướng về bức tưọng chùa Đại Chiêu tụng kinh dập đầu. Tảng đá trước cửa chùa Đại Chiêu đã bị không biết bao nhiêu khách hành hương giả quỳ lạy, mài đến sáng loáng, dưới tia nắng ban mai hiện lên ánh xanh.

"Tôi cũng phải quỳ lạy một chút."

"Người ta quỳ lạy là để cầu cho đời sau, cậu vì cái gì?"

"Tôi không cầu cho đời sau, chỉ cầu kiếp này làm bạn với cậu."

"Tôi thay mặt Phật tổ siêu độ cậu!"

"Ha ha ha..."

Tình cảnh năm đó đến đây tham quan hiện lên trong đầu, lúc ấy nhìn những tín đồ này dập đầu quỳ lạy, giống như đang xem náo nhiệt. Thậm chí không thể hiểu bọn họ tại sao phải tín ngưỡng những thứ không đâu này, luôn cảm thấy đây là một loại ngu muội, chỉ có người đầu óc trống rỗng mới tới đây tìm chỗ ký gửi tâm tình.

Thế nhưng hôm nay, Bạch Lạc Nhân cũng là một trong những người đó.

Thật sự không cầu cho đời sau, chỉ cầu kiếp này làm bạn với cậu.

Dòng người quỳ lạy cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng vọt tới, Bạch Lạc Nhân lại ở trong đội ngũ này, lại không ngừng đứng lên, chấp tay, cúi xuống đất... một đường thật dài, chẳng biết bao nhiêu lần áp đầu xuống đất, chẳng biết bao nhiêu lần lẩm bẩm cầu nguyện trong lòng, một lần rồi lại một lần, mãi đến đường trước mắt đã không rõ, chỉ còn lại một bóng phật thật dài.

Màn đêm buông xuống, triển lãm đèn chính thức mở màn, cứ duy trì liên tục đến hai tiếng, hầu như đã không còn bất kỳ ai vào nữa, ở đây vẫn như cũ đèn đuốc sáng ngời.

"Có thể tắt bớt một số đèn không?" Diêm Nhã Tịnh hỏi.

Cố Hải không chút suy nghĩ liền trả lời, "Tiếp tục chiếu sáng."

Diêm Nhã Tịnh cơ hồ từ trong miệng chen đi ra mấy chữ, "Mấy triệu tiền điện..."

Cố Hải thờ ơ.

Giờ phút này, Diêm Nhã Tịnh đột nhiên có chút nguội lạnh trong lòng, chẳng lẽ những đèn này thật không phải để bán, mà như Đồng Triết nói, để làm cái kia sao?

Nếu vậy, vì sao bây giờ đã bắt đầu chiếu sáng?

Đang suy nghĩ, Cố Hải đột nhiên xoải bước bỏ đi, đi tới trước một ngọn đèn, cả giận nói: "Ai lại đặt ở đây?"

Gầm lên giận dữ khiến người xung quanh sợ đến ngây ra.

Đồng Triết nghe tiếng chạy tới, "Sao vậy?"

"Chỗ này không phải là bày đèn hàng không sao? Ai để đèn chiếu sáng ở đây?" Hai gò má Cố Hải tái mét.

Nhân viên quản lý phụ trách bố trí đi tới, vô cùng cẩn thận giải thích, "Đèn hàng không xảy ra chút trục trặc, bị hư rồi, trên xe lại không có phụ tùng, em mới tạm thay đổi một ngọn đèn khác."

"Tôi nói đổi cái khác sao?" Cố Hải lại gầm lên giận dữ, "Lập tức vào kho hàng lấy một ngọn đèn mới tới!"

Nhân viên quản lý trù trừ không đi, một quản lý bộ phận bên cạnh chen lời nói: "Tổng giám đốc Cố, đã giờ này rồi, dù sao cũng không ai xem, cũng không cần quay về lấy đi? Quá phiền phức."

"Tôi nói đi là đi, trong vòng hai mươi phút lập tức thay xong cho tôi!"

Cố Hải giọng nói có lực ra lệnh một tiếng, không ai dám làm sai.

Tuy rằng ở đây sáng như ban ngày, nhưng không khí xung quanh lại u ám trầm thấp.

Im lặng hồi lâu sau, Đồng Triết mở miệng hỏi: "Cậu là muốn rọi sáng đường cho cậu ta về nhà sao?"

Trừ điều đó ra, Đồng Triết nghĩ không ra những đèn này có mục đích khác, bởi vì từ lúc cậu nhận được bản vẽ nhìn, những đèn này trưng bày cũng không có hình dạng cố định, chiếu lên cũng chỉ là ánh sáng loá mắt, không có chút tính nghệ thuật. Cho nên Đồng Triết đương nhiên cho rằng, Cố Hải sở dĩ buộc nhân viên quản lý đi lấy một ngọn đèn, chỉ là vì độ sáng hai ngọn đèn khác biệt. Có thể trong lòng Cố Hải, một ngọn đèn lu mờ sẽ khiến Bạch Lạc Nhân bỏ qua chỗ sáng rực này.

Dù như vậy, Đồng Triết vẫn không thể không nhắc nhở, "Làm vậy có chút quá tốn tiền rồi đó? Lỡ như cậu ấy rất nhiều ngày sau mới về, hoặc là cậu ấy ban ngày trở về? Vậy mấy chục triệu tiền điện coi như bỏ không."

Cảm động người kia cũng phải có chừng mực chứ!

Nhưng ở trong lòng Cố Hải, yêu Bạch Lạc Nhân là không có bất cứ chừng mực nào.

Chín năm trước, cậu có thể vì Bạch Lạc Nhân làm bất cứ chuyện hoang đường gì, chín năm sau, cậu vẫn có thể như trước.

"Tiền điện này không tính vào tiền công ty, tất cả đều là cá nhân tôi bỏ tiền túi ra, cứ chiếu sáng như vậy, dù cho cậu ấy mười ngày sau mới về, cũng chiếu cho tôi mười ngày!"

"... Chờ cậu ta trở về rồi, những đèn này xử lý như thế nào?" Đồng Triết lại hỏi.

Ánh mắt tinh anh của Cố Hải hơi híp lại, "Nếu tôi thật có thể ở đây đợi được cậu ấy, những đèn này toàn bộ tặng ra ngoài, một ngọn đèn cũng không giữ lại."

Đồng Triết mặc dù không tôn trọng thái độ hy sinh vì tình này, nhưng nhìn thấy Cố Hải làm như vậy, vẫn là bội phục từ đáy lòng.

Máy bay trực thăng của Bạch Lạc Nhân giữa đường gặp phải một chút trục trặc, phải đáp xuống tại chỗ, vừa mới sửa xong lại gặp sương mù, máy bay không có cách nào cất cánh bình thường, cứ như vậy làm trễ một ngày. Mãi đến chiều hôm sau, sương mù mới từ từ tan đi, Bạch Lạc Nhân lại lên máy bay, hướng nhà chạy tới.

Chờ lúc Bạch Lạc Nhân đến bầu trời Bắc Kinh đã là hơn mười giờ tối, đã là ngày thứ tư công ty Khoa học Kỹ thuật Hải Nhân triển lãm, liên tiếp suốt ba đêm, ở đây ngày đêm sáng trưng.

Máy bay trực thăng của Bạch Lạc Nhân ở trên không trung tìm kiếm chỗ hạ cánh, đi trong trời đêm, chủ yếu dựa vào đèn báo của sân bay để xác định phương hướng. Nhất là bay ở tầng trời thấp, càng phải chú ý đèn hàng không cảnh báo mái nhà cản trở, tránh xảy ra va chạm với kiến trúc cao.

Ngay lúc máy bay của Bạch Lạc Nhân xoay quanh giữa trời đêm, đột nhiên để ý tới có một chỗ khá sáng. Chỗ khác đều là từng điểm sáng, chỗ đó là cả một chuỗi sáng, máy bay cách mặt đất càng gần, khu vực sáng đó càng trở nên loá mắt.

Bạch Lạc Nhân không tự chủ được hướng khu vực sáng đó bay qua, theo độ cao giảm xuống, nhiều loại đèn bắt đầu xuất hiện rõ ràng tuần tự, màu sắc cũng ngày càng rõ ràng. Bên ngoài lóe lên mấy triệu ngọn đèn màu, gần như chiếu mù mắt Bạch Lạc Nhân, lại đi vào trong một tầng là các loại đèn thông minh, theo hệ thống thiết kế lúc sáng lúc tối. Một tầng tận cùng bên trong là đèn hàng không, độ sáng rất cao, cũng là tia sáng Bạch Lạc Nhân ở trên máy bay chú ý tới trước nhất.

Máy bay Bạch Lạc Nhân xoay quanh trên bầu trời vùng sáng, một khu vực chiếu sáng lớn như vậy, đối với người bên dưới mà nói hoàn toàn là lộn xộn, bọn họ chỉ có thể nhìn được một góc núi băng. Nhưng đối với Bạch Lạc Nhân trên bầu trời lại khác, cậu có thể thấy rõ hình vẽ thay đổi.

Nghe thấy trong trời đêm truyền tới tiếng máy bay ầm vang, điều khiển từ xa Cố Hải cầm suốt ba đêm cuối cùng cũng phát huy công dụng.

Bạch Lạc Nhân đang muốn khởi động thiết bị giám sát trên máy bay tiến hành chụp ảnh, đột nhiên, vô số tia sáng mãnh liệt từ cửa sổ máy bay tiến vào, tầm mắt của cậu vừa hướng xuống dưới nhìn, tay nắm cần lái chợt cứng đờ.

Đèn hàng không tầng trong cùng đột nhiên bị chỉnh sang độ sáng cực mạnh, cũng bắt đầu lóe lên theo tần số cao, tổng cộng là 134 ngọn đèn, kết thành tám chữ lớn.

"Bạch Lạc Nhân, chúng ta kết hôn đi!"

Bạch Lạc Nhân choáng váng, suy nghĩ đã không thể xoay chuyển, cậu thậm chí không biết mình làm sao đưa máy bay trực thăng đáp xuống. Chỉ nhớ rõ một giây lúc máy bay đáp xuống đất kia, trái tim phiêu đãng mấy ngày nay mạnh mẽ kéo trở về trong thân thể.

Cửa buồng lái mở ra, mắt một lúc thật lâu mới thích ứng với ánh sáng chói mắt này, chỗ ánh mắt tập trung có một người đàn ông đứng ở đó, Bạch Lạc Nhân đi nhanh về phía cậu.

Mắt thấy khoảng cách hai người còn chưa đầy hai mét, Cố Hải đột nhiên sải một bước dài tới trước, túm lấy cổ áo Bạch Lạc Nhân, hung hăng hướng gò má của cậu cho một đấm.

"Con mẹ nó cậu mấy ngày nay đã đi đâu hả?"

Môi Bạch Lạc Nhân giật giật, không nói nên lời.

Kết quả, người đánh người ngược lại khóc trước, hung hăng kéo Bạch Lạc Nhân vào trong lòng, bàn tay to đè chặt sau lưng Bạch Lạc Nhân, nghẹn ngào tức giận nói, "Mạng cũng sắp mất một nửa rồi, lần sau nếu còn không chào hỏi đã bỏ đi, trở về tôi sẽ thao chết cậu!"

Trong hốc mắt Bạch Lạc Nhân ẩn chứa một giọt nước mắt hơn nữa ngày mới lăn xuống.

Cố Hải thu lại tâm tình, đẩy Bạch Lạc Nhân ra hỏi, "Thấy mấy chữ lớn vừa lóe lên không?"

Bạch Lạc Nhân ừ một tiếng.

"Đồng ý với tôi không?" Cố Hải khẩn trương hỏi.

Bạch Lạc Nhân im lặng đã lâu mới mở miệng nói: "Tôi không thể sinh con cho cậu, cậu cũng không thể sinh con cho tôi."

Cố Hải vươn hai tay ôm lấy gò má Bạch Lạc Nhân, gằn từng chữ nói: "Cậu chính con của tôi, tôi cả đời này yêu thương một mình cậu là đủ rồi."

Bạch Lạc Nhân kinh ngạc nói không ra lời.

Cố Hải đưa ngón tay đầy vết thương của Bạch Lạc Nhân ngậm vào trong miệng nhẹ cắn một cái, "Cậu không phải đã nói sao? Mạng của cậu là tôi cho, cậu chính là con tôi. Mạng của tôi cũng là cậu cho, tôi cũng là con của cậu."

Bạch Lạc Nhân nghe xong những lời này, tâm tình một chút liền thu lại không được nhiều, gào khóc quay qua cổ Cố Hải hung hăng cắn.

................

------------------[Edit:xASAx]------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net