Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn gió nhẹ hiu hiu thổi tới cuốn lá cây sàn sạt như đang diễn tấu khúc nhạc êm dịu, đây là một trấn nhỏ cổ kính mà buồn chán ở miền nam, chỉ có điểm sáng duy nhất, chính là Nhà thờ lớn đã có lịch sử lâu đời cùng kiến trúc hùng vĩ.

Nhà thờ lớn St. Peter thường được viếng thăm vào dịp đang tiến hành nghi thức lễ Mi-sa thần thánh và trang nghiêm.

Sau khi đọc xong thánh kinh và lời cầu nguyện, vị linh mục tóc đã trắng xóa, dáng vóc tiều tụy tính toán rồi phân phát bánh thánh và rượu thánh —— đây là bữa cơm cuối cùng của chúa Jesus trước khi chết, thể hiện cho thân thể cùng máu của Người, để cảm ơn nên có nghi thức truy điệu cùng tế đồ cúng, khiến cho việc cúng tế thánh giá được vĩnh viễn truyền lưu hậu thế.

Trong lúc nhận bánh thánh, mấy thiếu nữ mới biết yêu mặt đỏ bừng thỉnh thoảng trộm liếc nhìn mấy đệ tử trẻ tuổi của Thần học viện đứng sau vị linh mục già. Đặc biệt là một vị nam tử tóc đen tuấn tú đứng ở cuối cùng, càng lúc càng hấp dẫn vô số ánh mắt ngưỡng mộ.

"Này, mấy cậu nhìn xem, cô gái kia lại nhìn trộm thiếu chủ của chúng ta rồi." Jim mặt đầy tàn nhang nhỏ giọng nói.

"Không sai, chỉ cần ở đâu có thiếu chủ của chúng ta xuất hiện, các học trưởng luôn tự cho là mình dễ nhìn cũng chỉ có thể đứng một bên hóng mát thôi. Đương nhiên, tôi cũng có phát hiện các nàng đang nhìn lén cả tôi." Willie có dáng người cường tráng cùng những lọn tóc quăn dễ thương quả quyết nói.

"Nôn, con mắt các nàng có bị lọt tròng, thì mới thèm để ý đến cậu a?"

"Này! Tôi tuy rằng không đẹp trai như thiếu chủ của chúng ta, nhưng... ít nhất... nhưng cũng đẹp hơn khối người, cậu đang kéo cái gì?"

"Hứ, nhìn bộ dáng cậu chính xác là loại 'đầu óc ngu si, tứ chi phát triển' còn giống cái bánh nát đầy ruồi bu, lại dám so sánh với đại ca, nằm mơ đi cưng."

"Cậu nói ai là ruồi ——"

"Tất cả câm miệng cho ta!"

Nam tử tuấn mĩ được gọi là thiếu chủ lén đá cho hai nhát, hai người lập tức đau đến rút lui, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Sau khi nhận xong bánh thánh, mọi người đang chuẩn bị rời đi thì bị một thanh âm kéo lại.

"Mọi người xin hãy dừng bước. Ta muốn nói ra suy nghĩ của mình." Một linh mục tóc trắng xóa nghiêm túc đứng lên.

"Riley phu nhân, có chuyện gì thế?" Linh mục Preece quan tâm hỏi thăm.

"Linh mục, sáng sớm ngày hôm nay tôi nghe được tin tức đáng sợ về một người, tôi nghĩ ngày hôm nay nhân cơ hội này, trước mặt Chúa Trời cùng các linh mục, chúng ta cùng nhau thảo luận đối sách."

"Tin tức gì a?" Mọi người chăm chú nhìn lên chỗ Riley phu nhân đức cao vọng trọng, đều căng thẳng hồi hộp thì thầm với nhau.

"Mọi người chắc đã biết, ở bên cạnh quảng trường buôn bán, có một quán bar vừa chuyển đi và có một quán mới được khai trương."

"Đúng vậy, đó là của cậu Henry sau khi chết, bị anh họ của tôi bán đi. Có vấn đề gì sao?"

"Hừ, có vấn đề rất lớn. Anh có biết quán bar mới khai trương thực tế kinh doanh cái gì không?"

"Quán bar thì để đến uống rượu, chứ còn có thể làm gì?"

"Ngu xuẩn! Nếu như chỉ là quán bar bình thường như vậy, anh cho là bản phu nhân sẽ phải khẩn trương như thế sao?" Lão phu nhân dường như bị làm cho tức giận đến cực độ, miệng liền có chút thiếu lễ độ mắng.

"Đều không phải quán bar bình thường? Thì là cái gì?"

"Đó là... Đó là... A, thực sự là khó có thể mở miệng, nói ra sợ làm bẩn miệng bản phu nhân ta."

"Riley phu nhân, bà mau nói đi, tò mò chết đi được." Mọi người đều bất mãn yêu cầu.

"Được rồi được rồi, tôi nói. Thì... Đó là nhà... Kỹ viện! Kỹ viện!"

"A! Chúa Trời a!" Một đám nữ nhân có vẻ học thức kêu lên thảm thiết.

"Oa, Willie, cậu nghe thấy không?" Jim nghe vậy hai mắt liền sáng rực, thiếu chút nữa là đã vỗ tay chan chát rồi.

"Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi." Bộ dáng của Willie giống như thiếu chút nữa là mừng quá mà rơi lệ.

"Các ngươi xem nước bọt của hai tên sắc lang đều đang chảy xuống kìa, ở trước mặt Chúa Trời còn ra thể thống gì? Nhanh lau khô cho ta!"

"Dạ, thiếu chủ." Hai người rất nhanh thoáng liếc nhau, vội vã xoa xoa khóe miệng.

Lúc lòng người hoảng sợ, nhao nhao đưa ra ý kiến, Linh mục Preece giơ tay lên, ý bảo mọi người không nên kinh hoảng.

"Mọi người hãy trật tự. Riley phu nhân, sự việc này vô cùng trọng đại, xin có thể cho biết là từ nơi nào mà biết được?"

"Dạ, linh mục. Là như vậy, thiết kế sư phụ trách lắp đặt thiết bị cho cửa hàng kia là một người bà con xa thân thích của tôi, hắn từ Chicago đến thị trấn nhỏ của chúng ta để giám sát thi công, là sáng sớm hôm nay trước khi rời đi, hắn lén tiết lộ cho tôi biết. Hắn nói lão bản của kỹ viện này ở Chicago nổi tiếng xấu xa là trùm buôn bán tình dục, buôn bán lãi được không ít tiền bạc bất nghĩa, hôm nay không hiểu vì sao lại không ngại xa xôi đến thị trấn nhỏ của chúng ta khai trương kĩ viện, ngay cả hắn cũng không thể nào giải thích được. Thị trấn Stewart của chúng ta từ trăm năm nay người dân bình dị chất phác, tuyệt đối không thể cho phép loại thế lực tà ác này xâm lấn, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp đánh đuổi ma vương kia đi!"

"Đúng, Riley phu nhân nói rất đúng, chúng ta nhất định phải nghĩ một biện pháp đánh đuổi tận gốc ác ma kia đi, không thể để hắn làm ô uế bầu không khí thuần khiết thiện lương ở thị trấn nhỏ của chúng ta được." Một người phụ nữ đang ôm con nhỏ cũng đứng lên.

"Đúng, thỉnh Chúa Trời và linh mục làm chủ cho chúng ta."

"Đúng, làm chủ cho chúng ta, làm chủ cho chúng ta!"

"Mọi người trật tự, xin hãy nghe ta nói." Linh mục Preece nhấc cao tay. "Chuyện này ta sẽ bẩm báo giáo hội, cùng thương lượng đối sách, tin tưởng thần thánh Giê-hô-va, Chúa Trời nhất định sẽ phù hộ cho chúng ta."

****

"Nhanh lên một chút, đồ ngu Gray, động ta nhanh lên một chút! Nếu như bị giáo cảnh tuần tra thấy được, chúng ta nhất định phải chết." Jim thấp giọng chửi bới.

"Đúng vậy, đồ mập mạp chết tiệt, biết rõ tường cao như vậy cậu căn bản không thể trèo qua được, tại sao còn cố chết đi theo?" Willie cũng nhảy vào cuộc chiến bao vây tiễu trừ.

"Willie, cậu còn dám nói, còn không phải đều bị cậu hại, không phải nói chỉ có hai người chúng ta đi thôi? Vì sao còn muốn mang theo một con nợ, lại còn là con lớn nhất nữa chứ?"

"Có biện pháp sao? Tôi từ lầu hai cửa sổ trượt xuống dưới không cẩn thận ngã lên người hắn, bởi vậy không thể làm gì khác hơn là mang cả cái đệm thịt này cùng đến." Willie vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

"Hai người các cậu thật xấu, chuyện tốt như vậy lại không đến tìm tôi, nếu như các cậu dám vứt bỏ tôi, tôi sẽ đi báo cáo thiếu chủ." Gray béo thảnh thơi hoạt động đầu óc thật nhanh, biết người mà hai cái tên ham chơi này sợ nhất là ai.

"Tốt, cái đồ mập đáng chết nhà cậu, lại còn dám uy hiếp chúng tôi?" Jim tức giận xông lên.

"Quên đi, Jim, chúng ta không có thời gian để lằng nhằng đâu." Willie đưa tay ngăn cản hắn, "Đi nhanh đi, nếu bị thiếu chủ phát hiện chúng ta không ở trong phòng ngủ, chúng ta sẽ phải trồng chuối ở cửa nữa đó. Mọi người cố lên, hãy nghĩ đến những mỹ nhân lẳng lơ lại xinh đẹp đang chờ đợi chúng ra đi! Mọi người nhanh củng cố tinh thần rồi tiến lên nha!"

"Ôi, nữ nhân nữ nhân!"

Từ nửa năm trước, bọn họ rời khỏi New York, theo gia quy của gia tộc Alderaan đến cái nơi chim cũng không thèm ỉa gọi Thần học viện này, bọn họ cũng không có chạm vào nữ nhân. Bởi vậy vừa nghĩ đến đêm nay sẽ chìm ở trong bông vải mềm mại, trong hương thơm ngào ngạt ấm áp, ba người vừa chảy nước dãi, vừa cố gắng trèo qua bờ tường phía tây của Thần học viện.

Rất nhanh, thân ảnh của ba người hòa vào bóng đêm đen đặc, biến mất ở trên con đường tối tăm của thị trấn nhỏ...

Trên thị trấn Stewart trăm năm cổ kính giản dị, một nhà 'kim quang lóng lánh', một câu lạc bộ lóe ra vô số đèn neon, có vẻ vô cùng bắt mắt.

Không chút e dè, treo cao biển hiệu —— "câu lạc bộ muốn làm muốn làm", đây chính là nơi mà tất cả nữ nhân trong trấn coi là nơi tập trung của tội ác.

Tên "Câu lạc bộ muốn làm muốn làm" nghe qua quả thực thô tục đến cực điểm, nhưng nội thất thiết kế lại vô cùng trái ngược, cực kì tao nhã dễ chịu. Mỹ nữ phong tao đến mê người hơn nữa bầu không khí lại vô cùng lãng mạn, khiến cho nam nhân hoàn toàn chìm đắm trong hương thơm nồng nàn, lưu luyến không rời, vui đến quên cả trời đất.

"Lão Đại, ngài xem kìa, trên hành lang lầu hai, có một nam nhân không ở trong phòng tầm hoan mua vui, lại ở bên ngoài lén lút, không biết là đang làm gì nha?" Mặt phải Cách Nỉ có một vết đao thật sâu, ở trong phòng quản lý cách âm trên tầng cao nhất của câu lạc bộ, vừa chỉ vào hình ảnh một nam tử trên màn hình giám thị, trêu chọc nói.

"Phóng to màn ảnh lên, để ta xem là thần thánh phương nào." Ngồi ở trên ghế lớn phía sau, nam nhân được gọi là lão Đại bắt chéo chân, không chút quan tâm phả vào giữa không trung một làn khói.

"Huýt ——" Cách Nỉ nhìn tướng mạo nam tử xuất hiện trong hình ảnh không khỏi bật huýt sáo. "Là một đại mỹ nhân, lão Đại, xem ra đúng là món ăn ưa thích của ngài. Ngài ở trấn nhỏ buồn chán này cũng nghẹn nhiều ngày rồi, đêm nay đừng ngại hảo hảo hưởng dụng một phen."

"Cảm tạ sự chiêu đãi ân cần của cậu, Cách Nỉ, xem ra ta thực sự cần có một bữa ăn khuya ngon lành rồi."

Hai người nhìn tiết mục 'ngươi truy ta cản' trong hình ảnh giám thị, trong mắt tràn đầy ý cười tà ác.

"Willie, chạy mau a, thiếu chủ đuổi tới!"

"Mẹ ơi!" Willie đang 'vùi đầu khổ kiền' vừa nghe thấy tiếng Jim thét chói tai ở phòng bên cạnh, sợ đến mức hồn lìa khỏi xa, khóc thét từ trên người mỹ nhân trượt xuống.

"Ai u, đẹp trai, anh còn không có làm gì mà, đừng nóng vội đi a, Lisa còn muốn nữa mà." Mỹ nữ cả người xích lõa hai chân giang rộng nằm ở trên giường, đôi mắt xinh đẹp híp lại đang tự vuốt ve phong nhũ của mình, ngữ khí khiêu khích nói.

Willie nhìn thấy hai mắt đăm đăm, mãnh liệt nuốt nước bọt, chỉ hận không thể lập tức nhào trên người nàng, cùng nàng đại chiến ba trăm hiệp.

"Xin lỗi a, Lisa, chúng ta lần sau lại làm tiếp, anh phải chạy trốn đây." Willie vừa mặc quần, vừa tặng một cái hôn gió, nhanh chóng mở rộng cửa chạy như bay. "Gray đâu?"

"Gray đâu?"

Willie và Jim vừa chạy vừa trăm miệng một lời hỏi.

Ngữ âm chưa dứt, hai người đồng thời hai mặt nhìn nhau.

"Xong đời rồi!" Hai người lại trăm miệng một lời kêu to.

"Mặc kệ, chúng ta đi trước thôi, cái đồ mập mạp chết tiệt kia chạy trốn chậm như vậy khẳng định bị thiếu chủ bắt được." Jim căm giận nói.

"Tôi là sợ ngộ nhỡ hắn khai hai người chúng ra ra, chúng ta nhất định phải chết." Vẻ mặt Willie đầy buồn phiền.

"Hiện tại cũng không quản được nhiều như vậy, đến lúc đó tính tiếp."

Sau khi hai người bỏ chạy nhanh như chớp, nhưng để lại tiểu mập mạp đáng thương cảm Gray chịu hết cơn giận kinh khủng thiếu chủ ma quỷ.

"Ô... Tha mạng a, thiếu chủ, Gray lần sau không dám nữa, cậu tạm tha cho em lần này nha." Quỳ rạp xuống đất, khóc sướt mướt ôm lấy bắp đùi của nam tử, Gray ngẩng khuôn mặt tròn trịa, liều mạng dùng ánh mắt thương cảm hướng thiếu chủ cầu xin tha thứ.

"Không được khóc! Mặt mũi gia tộc Alderaan chúng ta đều bị ngươi ném đi!"

Diệp Phương Diêu, tên đầy đủ —— Eno. Huett. Leaves. Alderaan, người thừa kế đời một trăm lẻ tám của gia tộc Alderaan, một người kết hợp cả ưu điểm của đông tây phương, có mái tóc đen dày, đôi mắt xanh lục, vóc người thon dài, là thiếu niên có ngũ quan tuấn mỹ trong sáng, đang nổi trận lôi đình nhìn cái thằng em họ không có tương lai của cậu.

"Ô... Thiếu chủ, cậu đừng như vậy mà, em cũng là nhịn không được nên mới chạy tới."

"Nhịn không được cái gì? Nhịn không được tinh trùng quấy phá? Ngươi quả là nỗi sỉ nhục của gia tộc! Cặn bã của xã hội!" Diệp Phương Diêu hung hăng đẩy khiến cho Gray cả người bật ngửa.

Vừa sử dụng ngôn ngữ quá mức và hành động bạo lực, sau đó một giây, Diệp Phương Diêu lập tức xấu hổ hai tay tạo thành chữ thập, "Chúa Trời nhân từ a, thỉnh tha thứ cho con dân vô năng, thân là người hầu trung thành nhất của người, con không nên hành sử bạo lực, mà phải dùng tình cảm cảm hóa những con người lạc đường này, A-men."

"Ô... Thiếu chủ, sao cậu có thể nói em trụy lạc. Em chỉ là một nam nhân bình thường có thất tình lục dục. Cậu là xử nam, chưa từng hưởng qua tư vị tuyệt vời của nữ nhân, đương nhiên không thể hiểu nỗi khổ cấm dục của nam nhân chúng ta."

"Ngươi muốn chết hả! Ta là vâng theo gia quy của gia tộc Alderaan chúng ta, để phụng dưỡng Chúa Trời mới thủ thân đến nay, con mẹ nó ngươi lại dám nhục mạ bản thiếu gia không phải là nam nhân?" Diệp Phương Diêu bị tức đến nỗi vừa mới hướng Chúa Trời nói cần dùng tình yêu cảm hóa đều quên mất, "Gray, trời – định – hôm – nay – ngươi – phải – chết! Theo ta trở lại."

"Ô... Thiếu chủ bớt giận, thiếu chủ bớt giận, em không có ý này, thực sự không có ý này rồi."

"Không cần nói sạo! Lập tức theo ta trở lại trước mặt thiên thần sám hối nhận sai. Còn có, Jim cùng Willie đâu?"

"Bọn họ... Bọn họ... Em không biết..."

"Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?" Diệp Phương Diêu bẻ bẻ các khớp ngón tay, ngữ khí mềm nhẹ nói.

"Ô... Thiếu chủ, em nói, em nói là được, bọn họ dường như tại...Tại gian phòng ở chỗ rẽ kia."

"Hừ, nhìn ngươi còn dám không nói. Hiện tại, ngươi lập tức trở lại giáo đường, ở trước mặt Chúa Trời cẩn thận tỉnh lại sám hối. Ta đi bắt bọn họ!"

"Dạ... Thiếu chủ." Gray vừa nghĩ đến Jim và Willie phát hiện bị hắn bán đứng, nhất định sẽ làm thịt hắn, không khỏi u sầu đầy mặt.

Mẹ nó, mấy kẻ tiểu Vương bát đản sắc quỷ đầu thai này, trước khi vào thần học viện, bọn họ đừng phát thệ nói với bà ngoại sẽ quản 'tiểu đệ đệ' của mình, tuyệt đối không làm xằng làm bậy, cũng đâu mất mặt gia tộc bọn họ. Hiện tại đang nửa đêm dĩ nhiên dám trốn cậu trộm đi đến kỹ viện chơi gái!

Nếu như bị người phát hiện, mặt gia tộc Alderaan của bọn họ sao còn có thể ở thần học viện! Dù Chúa Trời nhân từ và Linh mục Preece khoan hồng độ lượng không tính, ông nội cũng nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ! Diệp Phương Diêu vừa đi nhanh về phía trước, vừa nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Tuy rằng cực kì muốn ngay lập tức làm thịt mấy tên tiểu Vương bát đản, nhưng lại sợ làm người khác chú ý, Diệp Phương Diêu lửa giận đầy bụng, nhưng vô cùng mềm nhẹ đẩy ra cửa phòng chỗ rẽ, tưởng khiến cho người ở bên trong một cái 'kinh hỉ lớn'!

Nhưng bản thân Diệp Phương Diêu, lúc này, không biết bản thân cũng chiếm được một người làm cậu suốt đời khó quên — 'kinh hỉ lớn'!

******

"Hoan nghênh đại giá quang lâm."

Một tiếng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên trong gian phòng tràn ngập ánh sáng màu hồng phấn...

Đẩy ra cửa phòng không nhìn thấy hình bóng Jim hay Willie, lại thấy một nam nhân trên người tản mát ra hơi thở cực kì tà ác đang thoải mái thong dong ngồi ở trên giường nhìn cậu đầy thích thú.

Tóc nam nhân xuôn dài chạm đến bả vai rám nắng trượt về phía sau, lộ ra cái trán đẹp đẽ và khuôn mặt anh tuấn sắc bén. Đó là một dáng có thể gọi là anh tuấn, nhưng lại khiến cho người khác nhìn qua đều khó quên, tuyệt đối không dám khinh thường.

"Xin lỗi, tiên sinh, ta hình như đi nhầm phòng rồi." Diệp Phương Diêu mắc cỡ hơi khom người, lễ phép lui về phía sau hai bước.

Không sai mà, đồ 'ăn khuya' đêm nay không chỉ thoạt nhìn mỹ vị, còn có dạy dỗ học thức nữa nha.

Tần Chấn Dương chớp chớp con ngươi đẹp đẽ, hướng cậu ngoắc ngón tay, "Từ từ đã, còn nhiều việc chưa có xong mà. Cậu không cảm thấy bản thân đã quên cái gì sao?"

Diệp Phương Diêu nghe vậy ngẩn người. Qua nửa ngày, cậu mới bừng tỉnh đại ngộ mười phần hưng phấn mà gật đầu, "Đúng nha, chuyện trọng yếu như thế sao có thể quên."

"Tốt tốt, ta đã hiểu rõ."

Ân, xem ra "Ăn khuya" đêm nay không chỉ thoạt nhìn mỹ vị, có ăn học, còn thập phần hiểu ý người. Tần Chấn Dương thoả mãn nhìn thực vật ngon miệng đi tới trước mặt, hơn nữa còn chủ động vươn ra cánh tay trắng nõn thon dài.

Không sai, có thể bị một đôi tay đẹp như vậy hầu hạ cũng rất tốt.

Hắn tà cười đợi đầu ngốc "Ăn khuya" ôm đến, giây tiếp theo, chạm vào da thịt trên trán hắn là một khối kim loại lạnh lẽo.

Cái quỷ gì đây? Vũ khí?

Từ nhỏ đã có kinh nghiệm chém giết khiến Tần Chấn Dương theo phản xạ lập tức phản kích lại, một quyền đã đem đối phương quật ngã xuống đất ——

"Úc ô ——" Bụng bị tấn công khiến Diệp Phương Diêu hét thảm ra một tiếng, giống như con ếch đang trở bụng. Ngã chổng vó.

Ô... Cái đồ nam nhân đáng chết này! Không chỉ là một cái sắc quỷ đến kỹ viện chơi gái, còn là một phần tử khủng bố có khuynh hướng bạo lực, bổn đại gia có ý tốt xin Chúa Trời đến cứu vớt ngươi, ngươi đã không cảm kích, còn đánh ta một quyền.

Tốt, bản thiếu gia ta ngày hôm nay để ngươi nếm thử sự lợi hại của công phu Trung Hoa!

Ngay khi Diệp Phương Diêu nghĩ tiêu sái cử động thân thể, đứng lên phản kích một quyền đẹp đẽ, lại phát hiện 'dương vật' phi thường trọng yếu của mình đang bị người khác hung hăng dẫm nát dưới chân ——

Tần Chấn Dương dùng cước chà đạp thiếu niên xinh đẹp nằm dưới chân, cười cười quan sát bao quát con mắt kinh hoàng của đối phương. "Sướng không?"

"Biến... Biến thái mới thấy sướng!" Diệp Phương Diêu phát hiện bộ vị bị nam nhân đạp lên dĩ nhiên có chút phát nhiệt, xấu hổ đến cả khuôn mặt đều đỏ ửng.

"Biến thái mới sướng a? Ta đây phát hiện cậu chính xác là biến thái a, đã sướng đến muốn ướt quần rồi."

"Ngươi ướt quần thì có! Đồ biến thái nhà ngươi! Mau bỏ chân của ngươi ra!"

"Trông xinh đẹp như vậy, lại to gan dám bố trí dụ ta mắc câu, sẽ phải chịu nghiêm phạt. Đem vũ khí của ngươi giao ra đây."

Cái gì bố trí? Cái gì nghiêm phạt? Cái gì vũ khí?

Chúa Trời a, cái tên biến thái này không chỉ là một tên sắc quỷ! Phần tử bạo lực! Hóa ra còn là một kẻ bị bệnh tâm thần!

"Chúa Trời nhân từ a, xin cứu vớt con người lạc đường mắc bệnh nguy kịch, không có thuốc nào cứu được này." Diệp Phương Diêu cầm lấy thánh thánh giá trên tay thành kính cầu khẩn.

"Làm cái quỷ gì vậy? Ngươi vừa cầm trên tay biễu diễn là cái gì?" Tần Chấn Dương giật lấy thập tự giá cầm trên tay quan sát, "Đây là vũ khí mới nhất sao? Thành thật khai, là ai phái ngươi tới? Có phải cái tên trưởng trấn giả nhân giả nghĩa kia không? Cả cái đám tự cho là vợ ngoan cao quý trinh tiết kia sao?"

"Là Chúa Trời phái ta tới." Diệp Phương Diêu nghiêm trang nói.

"Tiên sinh, thân là một linh mục, là người hầu cận trung thành nhất của các thiên thần, mời lập tức theo ta rời khỏi cái nơi đầy tội a này, bỏ gian tà theo chính nghĩa, hướng về vòng ôm ấp của Chúa Trời vĩ đại thánh khiết nha!"

"Làm cái quỷ gì?" Lần này đến lượt Tần Chấn Dương trợn tròn mắt. "Ngươi là linh mục?"

"Không sai, ta là linh mục của nhà thờ lớn St. Peter!"

Còn chưa chính thức.

Nhưng Diệp Phương Diêu cũng không định nói ra.

"Cậu thực sự là linh mục? Cậu có gì chứng minh? Tùy tiện cầm một cây thánh giá đã nghĩ hù ta sao?" Tần Chấn Dương kiểm tra cây thánh giá trên tay một lúc lâu, phát hiện xác thực không giống như là vũ khí. Vì vậy thả lỏng tâm tình, lại bắt đầu trêu cợt cậu.

"Ta đương nhiên có thể chứng minh! Ngươi xem!" Diệp Phương Diêu cởi áo khoa ngoài, lộ ra y phục bên trong.

Nguyên lai đêm đó sau khi Diệp Phương Diêu làm xong giờ tụng kinh cầu xin buổi chiều, đến kiểm tra phòng ngủ thì phát hiện mấy người em họ của cậu đã mất hút, dưới tình thế cấp bách, tiện tay phủ thêm áo khoa liền chạy đến tìm người, căn bản còn không kịp thay bào phục của linh mục.

"Thấy rõ chưa? Đây là hàng thật giá thật bảo khố, một người linh mục không gì sánh được mặc bào phục của thần thánh. Ta là linh mục! Linh mục! Nhìn kỹ rõ ràng rồi chứ?" Diệp Phương Diêu ngẩng cáco đầu, đắc ý dào dạt nói.

"Thấy rõ rồi chứ, vô cùng rõ ràng."

"Tin tưởng ta là linh mục rồi sao?"

"Tin tưởng, cực kì tin tưởng."

"Tốt tốt." Diệp Phương Diêu thoả mãn gật đầu, "Vậy bây giờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#caoh #dammi