Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa, ngoài giáo đường là ba con heo đói bụng đang kêu ca không ngừng...

"Ô... Chúng ta đi mua cái gì về ăn có được không? Đói chết đi." Gray lên tiếng đầu tiên

"Đúng vậy, thật sự rất đói" Jim phụ họa.

"Không được! Các cậu không nghe thiếu chủ phân phó chúng ta không được đi lung tung sao? Vạn nhất thiếu chủ đi ra không thấy người cậu ấy sẽ..." Willie nói được một nửa, đột nhiên như gặp quỷ sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối.

Hai con heo kia nghi hoặc nhìn theo ánh mắt hắn.

"Má ơi! Người kia... Người kia không phải Tần lão đại sao?"

"Là hắn! Hơn nữa trong ngực hắn ôm không phải là ..."

"Thiếu chủ!" Ba người trăm miệng một lời kêu to, vội vã lao ra khỏi xe.

"Tần... Tần lão đại, thiếu chủ của chúng tôi làm sao vậy?"

"Đúng vậy đúng vậy, thiếu chủ không có việc gì chứ?"

Tần Chấn Dương đem thiếu niên đặt ở ghế sau, "Ách, không có việc gì, chẳng qua cậu ấy rất thích... ân... kích động mà ngất đi thôi."

"Các người... có phải đã đánh nhau không?" Ba con heo đều nhìn thấy hai người quần áo không chỉnh tề.

Tần Chấn Dương cười cười không nói còn yêu thương giúp thiếu niên sửa vuốt lại mấy sợi tóc mất trật tự "Các cậu đưa cậu ấy trở về chăm sóc thật tốt, tôi đi đây."

"Nhưng mà..."

Tần Chấn Dương không tiếp tục dây dưa cùng bọn họ, trực tiếp lên xe khác lái đi.

Ba người đều nghi hoặc.

"Kỳ quái, thiếu chủ lúc đi vào rõ ràng mặc thường phục, vì sao đi ra đã thành quần áo của cha xứ?"

...

"Có tin tức gì không?"

"Báo cáo thiếu chủ đã thu thập đầy đủ hết."

"Tốt, đem tư liệu đã chuẩn bị nghe mệnh lệnh của ta hành động, việc này cực kì cơ mật không được tiết lộ nửa chữ."

"Vâng thiếu chủ."

Diệp Phương Diêu nhăn mày tắt điện thoại.

Chính là lúc này đây.

Rốt cuộc không cần tiếp tục chờ đợi, lần này ta phải chủ động ra tay.

Vì người kia, kế hoạch chỉ có thể thành công không được phép thất bại.

Chờ ta trở lại trấn Stewart...

Cạnh cạch...

Tiếng gõ cửa phá vỡ suy nghĩ của Diệp Phương Diêu.

"Ai thế?"

"Là mẹ, Diêu Diêu mở cửa nhanh lên."

"Ân, mẹ, con muốn ngủ, canh để ngày mai uống được không?"

"Mẹ không mang canh đến, mẹ đến là có chuyện muốn nói với con."

"Ách."

Ô... Thật tốt quá, tạ ơn chúa cảm tạ ngài đã từ bi.

Diệp Phương Diêu cảm kích vẽ chữ thập trước ngực, vội vàng mở cửa phòng ra.

"Diêu Diêu chúc mừng con." Diệp Đình Đình vui vẻ cho đứa con một cái ôm.

"A? Chúc mừng cái gì?" Diệp Phương Diêu nghe xong không hiểu gì.

"Con mau ngồi xuống, mẹ sợ con nghe xong tin này sẽ rất kích động." Diệp Đình Đình vội vàng mang con kéo vào trong phòng nhét xuống sô pha.

"Mẹ, tốt thật không? Mẹ cũng đừng ép con ăn uống, nói nhanh đi rốt cuộc mẹ chúc mừng cái gì?" Diệp Phương Diêu nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã.

"Ha ha hôm nay Diêu Diêu có thể nói là song hỉ lâm môn"

"Song hỉ? Song hỉ cái gì?"

"Ha ha thứ nhất chúc mừng Diêu Diêu được làm anh."

"Anh trai? Ý tứ gì?"

"Ai nha, làm anh ý tứ chính là con sẽ có đệ đệ hoặc muội muội, Diêu Diêu thực ngốc". Lần này đổi lại là Diệp Đình Đình mắt trợn trắng.

"Cái gì?!" Diệp Phương Diêu sợ tới mức nhảy dựng "Mẹ, mẹ.. có thai?"

"Không thể nào... mấy năm gần đây không phải mẹ đều muốn nhưng không sinh được sao mà..." Diệp Phương Diêu cho tới bây giờ vẫn không dám tin.

"Ai nha, này đương nhiên là công lao của mẹ. Nếu mẹ không thông minh mỗi ngày cho ba con uống "THẤT TRÙNG ĐẠI BỔ THANG" bồi bổ tinh trùng thì làm sao con có đệ đệ muội muội được? Ha hả" ( __ ___# uống canh đó xong mà ko chết ba anh đúng là khỏe) (quá khỏe ý chứ)

Thấy bộ dạng đắc ý dào dạt của mẹ, Diệp Phương Diêu thật sự thông cảm với ba.

Tình yêu có sức mạnh thật vĩ đại, rõ ràng là quý tộc phương Tây từ nhỏ đã được nuông chiều, nhưng hết lần này đến lần khác phải nếm trải tất cả các phương thuốc trung quốc cổ truyền, trở thành thần nông thị. (vk thần nông x_x)

Mệnh ba thật lớn mới có thể sống đên bây giờ. ( mà không bị độc chết)

Cha à, con thật phục người!

"Diêu Diêu thế nào? Phát biểu một chút cảm nghĩ khi được làm anh chứ?"

Nhìn thấy mẫu thân nhảy nhót không thôi, Diệp Phương Diêu cũng không lỡ cắt hứng, lập tức bắt đầu bài phát biểu "cảm nghĩ khi đoạt giải".

"Ân ta thấy vô cùng vinh hạnh. Có thể lên làm anh trai, đầu tiên phải cảm ơn ba đã trả giá. (bằng cách uống canh côn trùng =))))))))))))

"Sau đó phải cảm ơn..."

"Từ từ, không đúng không đúng! Diêu Diêu trước phải cảm ơn cống hiến vĩ đại của mẹ mới đúng" Diệp Đình Đình bất mãn kháng nghị.

"Được được con sửa" Diệp Phương Diêu biết nếu cậu không nghe, nữ nhân khủng bố này tuyệt đối có bản lĩnh cùng cậu "lô" đến sáng.

Sau một bài phát biểu ca tụng công đức của tình mẹ cảm động lòng người Diệp Phương Diêu đã sắp mệt chết.

"Xong, thưa phu nhân, như vậy mẹ vừa lòng chưa?"

"Rất tốt rất tốt!" Diệp Đình Đình vui vẻ vỗ tay "Lại đây mẹ sẽ nói việc vui thứ hai của Diêu Diêu."

"Nga" Thiếu niên buồn ngủ lười biếng trả lời.

"Ha ha việc vui thứ hai chính là... Diêu Diêu sẽ kết hôn!" (thôi tiêu đời rầu)

Câu nói như quả bom nguyên tử dội thẳng vào đầu làm Diệp Phương Diêu chấn động ngã khỏi sô pha.

"Cái gì? Mẹ, mẹ gặp quỷ? Đừng nói hưu nói vượn." Diệp Phương Diêu xám xịt từ mặt đất bò dậy.

"Mẹ không nói bậy!"

"Mẹ, con mới mười tám tuổi, theo gia quy Alderaan còn phải học hai năm ở thần viện phục chúa, (phục vụ chúa trời) sao có thể kết hôn bây giờ?" Huống hồ ta đã có người yêu sẽ không có khả năng lấy người khác.

"Nhưng tin này do chính mồm ông nội con nói. Mẹ nghe được khi ông nói chuyện điện thoại cùng thư kí yêu cầu phải nhanh chuẩn bị hôn lễ, còn phải giữ bí mật không thể cho con biết. Mẹ nghĩ chuyện kết hôn lớn như vậy sao có thể không cho Diêu Diêu biết? Cho nên vẫn chạy tới nói cho con, cho con chuẩn bị tâm lí. Mẹ cũng phải chuẩn bị canh cho con bổ thân, (ko phải bổ thận nhá __ __!!!) để con trở thành chú rể đẹp trai nhất."

"Không muốn! Con không muốn kết hôn! Có phải ông nội điên rồi không? Ông làm sao có thể làm như vậy?!" Diệp Phương Diêu tức giận đến phát run dùng sức đập bàn mắng.

"Diêu Diêu, Diêu Diêu, con không nên tức giận." Diệp Đình Đình chưa bao giờ thấy con mình tức giận như thế không khỏi bị dọa.

"Mẹ thực xin lỗi con không cố ý dọa mẹ. Con bây giờ rất rối, mẹ về phòng trước đi? Diệp Phương Diêu phiền não vò đầu.

"Diêu Diêu... Con không muốn kết hôn thì ngày mai chúng ta nói với ông nội là được, con đừng phiền não." Diệp Đình Đình nhẹ giọng an ủi.

Nếu sự tình có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi...

Biết mẹ được ba bảo hộ thật tốt, hoàn toàn không bị lão nhân kia độc hại làm thiếu niên không khỏi lộ ra mội tia cười khổ.

"Con biết rồi, mẹ. Ngày mai con sẽ tìm ông nội nói rõ ràng."

...

Trải qua một đêm dài Diệp Phương Diêu cảm thấy mình không thể quá xúc động.

Đối mặt với lão hồ ly kia cậu quyết định lấy tĩnh chế động, ngoại tĩnh khán biến. (tĩnh lặng chờ xem biến động)

Chuyện thành thân tạm thời gác sang một bên, mục tiêu bây giờ là giải quyết Riley phu nhân, cậu không thể tiếp tục để cho chủ nhân lâm vào hiểm cảnh.

Cạch cạch...

"Ông nội cháu có thể vào không?" Diệp Phương Diêu nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng.

"Vào đi."

Thiếu niên ôm một tập tư liệu đi vào.

"Ông nội, cháu có một ít tư liệu muốn ông xem qua." Diệp Phương Diêu cẩn trọng đem tư liệu đặt trước mặt lão nhân.

Công tước Alderaan cũng không xem văn kiện trước mắt, con mắt âm trầm nhìn cậu.

Nội tâm Diệp Phương Diêu cảm thấy bất an, nhưng vẫn cố lấy dũng khí mở miệng nói.

"Ông nội ông xem xem đây là..."

"Ta không cần xem."

"Nhưng mà ông nội..."

"Chuyện anh ở sau lưng điều tra người trong gia tộc tất cả ta đều biết."

"Cái gì?" Diệp Phương Diêu nghe vậy trong lòng chợt lạnh.

"Hừ thân là người thừa kế tương lai của gia tộc Alderaan lại tư thông với ngoại nhân bây giờ lại còn khơi ra, lá gan thật lớn!"

Ông nội đã biết... Hắn làm sao lại biết... chẳng lẽ?

"Thuê sát thủ giết người chẳng lẽ ông nội cũng có một chân?"

"Ta không tham dự cũng không quan trọng, quan trọng là... người biết việc xấu trong nhà Alderaan kia phải biến mất!"

"Không... ông có quyền gì mà làm như vậy?!" Không biết lấy đâu ra dũng khí, Diệp Phương Diêu đối mặt với người quyền uy lớn nhất ra tộc, lớn tiếng mắng! "Hắn là người bị hại! Người bị hại! Là gia tộc Alderaan chúng ta hại cả nhà hắn! Ta đã điều tra hai mươi năm trước Chuck thúc thúc cường bạo mẹ hắn, Riley phu nhân lại trục xuất bọn họ khỏi trấn nhỏ, hại cô nhi quả phụ bọn họ cùng đường, chỉ có thể đi tha hương, vào kĩ viện kiếm ăn. Ông có biết bọn họ chịu bao nhiêu khổ sở không? Ông có biết không?!"

"Hừ, Riley phu nhân đã nói cho ta biết năm đó Chuck chẳng qua là chơi một quả phụ lẳng lơ mà thôi không có gì ghê gớm hết."

"Ông nội người..." Diệp Phương Diêu nghe vậy trong tâm hoàn toàn rét lạnh, "Người làm sao có thể nói ra lời vô lương như vậy!" Cái người làm bại hoại gia tộc Alderaan chúng ta, người thân là người đứng đầu gia tộc chẳng những không đem hắn ra công lý lại còn cùng bọn họ cấu kết giết người diệt khẩu?"

"Hừ, cái loại mở kĩ viện chính là loại người hạ đẳng cặn bã, ta chẳng cần động thủ."

"Ông đương nhiên không cần tự mình động thủ, chỉ cần ông ra lệnh một tiếng tự nhiên sẽ có người giúp ông diệt trừ cái gai trong mắt. Nhưng ta sẽ không cho ông thực hiện được... tuyệt đối sẽ không!"

"Câm mồm cho ta! Mày cho rằng tao không biết bê bối giữa mày và thứ cặn bã kia? Gia tộc Alderaan chúng ta tuyệt đối sẽ không sinh ra thứ đồng tính luyến ái ghê tởm! Tao nói cho mày biết, tao đã chọn cho mày đối tượng, đến cuối tuần liền đính hôn, chờ mày tốt nghiệp thần học viện sẽ lập tức cử hành hôn lễ!"

"Không cần... Ta chết cũng không muốn! Ông nội đã biết chuyện của ta và hắn, vậy hẳn sẽ hiểu ta không có khả năng đính hôn, lại càng không có khả năng kết hôn! Trên đời này trừ hắn ra ta ai cũng không cần!"

"Mày... mày là đồ hỗn trướng! Nếu không phải mày là người thừa kế của gia tộc tao đã sớm trục xuất mày khỏi gia môn!"

"Thế là tốt nhất! Ta cũng không muốn lưu lại gia tộc đê tiện giả nhân giả nghĩa này!"

"Mày... mày dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế! Người tới!"

"Công tước xin hỏi có cái gì phân phó?" Quản gia đứng ngoài cửa vội vàng đi vào cung kính hỏi.

"Đem thiếu chủ nhốt lại! Trước hôn lễ không cho phép hắn bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, cũng không cho hắn gặp bất kì kẻ nào!"

...

Thứ bảy.

Ta đã đồng ý với chủ nhân hôm nay sẽ trở về bên hắn.

Nhưng hiện tại ta đã không thể trở về...

Bạo chúa kia hiện tại khẳng định đang nổi trận lôi đình.

Nhớ đến người kia Diệp Phương Diêu không khỏi mỉm cười.

Di động bị mất, cửa sổ và cửa đều bị khóa, ngoài cửa còn có người canh giữ nghiêm ngặt.

Thiếu niên hiện tại hệt như cá chậu chim lồng.

Chủ nhân... ta rất nhớ ngươi... ngươi mau tới cứu ta...

Trong lòng kêu gào người yêu nhưng trí lý lại nói cho cậu người kia tuyệt đối không thể tới.

Đi mau, mau đi đi chạy được càng xa càng tốt.

Ta không thể nhìn ngươi chết trong tay thủ hạ của ông nội.

Bằng không ta sẽ điên mất...

Diệp Phương Diêu nằm trên giường, trong bóng đêm bất lực khóc.

"Diêu Diêu, Diêu Diêu" Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một bóng người nhỏ xinh nhanh chóng lách qua tiến vào.

"Mẹ! Mẹ vào bằng cách nào?" Diệp Phương Diêu kinh hỉ từ trên giường nhảy dựng lên.

"Hì hì, mẹ lừa tên gác cửa nói mẹ đau bụng có thể sinh non, hắn sợ tới mức vội vã đi gọi viện binh. Thật sự là ngu ngốc, mẹ vừa mới mang thai sao có thể sinh?"

"Mẹ, mẹ mau giúp con cứu một người, đây là số của hắn. Xin mẹ nói hắn mau trốn đi, chạy càng xa càng tốt bằng không sẽ nguy hiểm tới tính mạng." Diệp Phương Diêu rất nhanh viết lên giấy số điện thoại của chủ nhân.

"Diêu Diêu hắn cùng con có quan hệ gì? Con chính là vì hắn mà cãi nhau với ông nội phải không?"

"Mẹ hắn đối với con quan trọng giống như ba đối với mẹ vậy, con không có nhiều thời gian để giải thích mẹ mau đi đi đừng để bị phát hiện, nhớ giúp con báo cho hắn." Diệp Phương Diêu vừa nói vừa đẩy mẹ ra khỏi phòng.

Tuy rằng cậu rất muốn tông cửa xông ra đi tìm hạnh phúc của mình nhưng cậu không thể ích kỉ làm liên lụy đến mẹ.

Hiện tại mẹ đang có thai tuyệt đối không thể bị ông nội trách phạt.

"Được, Diêu Diêu mẹ sẽ giúp con, con đừng lo lắng chờ ông nội hết giận sẽ lập tức thả con ra."

"Con không dám hy vọng xa vời." Diệp Phương Diêu lộ ra một tia cười khổ. Cậu rất hiểu ông nội "Mẹ, mẹ phải giữ gìn sức khỏe."

Diệp Phương Diêu nói xong liền tự động đóng cửa làm như không có ai từng vào.

...

Một ngày lại một ngày qua.

Tim Diệp Phương Diêu cũng từng ngày chết đi.

Kéo mành, nằm trong căn phòng âm u không biết ngày đêm, hiện tại cậu chỉ là cái xác không hồn.

Chủ nhân của ta... người yêu của ta... Ngươi hiện tại có bình an không?

Không có ta bên cạnh, ngươi có cảm thấy tĩnh mịch? Ngươi có nghĩ đến ta không?

Ta thực cô đơn.

Ta rất nhớ ngươi.

Đời này... chúng ta còn có thể gặp lại không?

Nước mắt theo hai má trũng sâu do tuyệt thực nhiều ngày chậm rãi chảy xuống, Diệp Phương Diêu trong tâm thành kính cầu nguyện.

Chúa trời nhân từ, con nguyện sống ít vài năm, chỉ cầu ngài cho con gặp lại hắn một lần, con chỉ muốn xác nhận chủ nhân bình an vô sự, van cầu ngài cho con gặp lại hắn một lần.

Cạch... Cạch... Cạch.

Tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ đối thoại giữa Diệp Phương Diêu với chúa trời làm cho cậu nổi trận lôi đình.

"Cút hết! Đừng mơ ta sẽ ăn một ngụm cơm. Các ngươi có bản lĩnh thì để ta chết đói đi!"

"Thiếu chủ là chúng ta, van cầu cậu cho chúng ta vào đi."

Là bọn Willie?

"Ân các ngươi vào đi."

Ba con heo trung thành tận tâm nghe vậy lập tức vọt vào.

Khi bọn hắn thấy tướng mạo của thiếu chủ nguyên bản đường đường, hăng hái hiện giờ lại gầy như que củi, tiểu tụy không chịu nổi không khỏi sợ tới mức gào khóc.

"Ô... Thiếu chủ! Thiếu chủ! Sao cậu lại biến thành như vậy?" Willie khóc đến thần tình đậu hoa (ko bik cô cư bik ko) (bít chết liền)

"Đúng vậy... ô... thiếu chủ cậu xem giống như cương thi." Gray cũng khóc đến cái mũi đỏ bừng.

"Cậu câm miệng! Thiếu chủ tuy thoạt nhìn tương đối giống xác ướp nhưng cậu vẫn là thiếu chủ anh tuấn tiêu sái của chúng ta" Hốc mắt Jim rưng rưng bất mãn nói.

"Cương thi và xác ướp cũng gần giống nhau..."

"Làm sao giống nhau, tôi nói cho cậu..."

"Câm miệng! Các ngươi cãi nhau đủ chưa? Muốn cãi nhau liền cút ra ngoài! Đừng đến phiền ta." Diệp Phương Diêu tức giận.

"Thiếu chủ cậu đừng sinh khí."

"Đúng vậy, thiếu chủ ông nội bảo chúng ta tới khuyên cậu ăn một chút gì đó. Ngày mai chính là ngày lành của cậu, không thể người không ra người quỷ không ra quỷ đi lấy vợ?"

"Hừ hóa ra các ngươi tới khuyên ta ăn cơm? Cút hết ra ngoài cho ta!" Diệp Phương Diêuu tức giận hung hăng đạp cho họ vài cái.

Đáng tiếc cậu đã vài ngày không ăn, thể lực hao hết, không có khí lực.

"Mặc kệ, vì thân thể thiếu chủ, jim, Gray các cậu mau bắt lấy thiếu chủ tôi đến cho cậu ấy ăn cơm."

"Được."

"Các ngươi dám! Vương bát đản! Buông! Buông!" Diệp Phương Diêu tức giận chửi ầm lên.

Bang bang phang...

Ngay lúc thiếu niên sống chết dãy dụa ngoài phòng đột nhiên có tiếng súng...

"Má ơi, khủng bố đấy!" Gray nhát gan sợ tới mức chạy trối chết.

"Không được trốn! Mau, bảo vệ thiếu chủ! Bảo vệ thiếu chủ!"

Willie cao giọng kêu to, ba người lập tức vậy quanh Diệp Phương Diêu.

Là hắn? Là chủ nhân tới cứu ta?

"Tránh ra! Các ngươi tránh ra!" Diệp Phương Diêu kích động muốn vọt đến cửa sổ tìm kiếm.

"Không được, thiếu chủ, nguy hiểm, cậu không thể ra đó!"

Ba người bị hành động của cậu dọa chết khiếp, vội vàng gắt gao giữ chặt cậu.

"Buông cậu ấy ra!"

Cùng với tiếng hô lớn, cửa sổ thủy tinh bị một nam nhân cao lớn từ trên trời giáng xuống hung hăng đập vỡ tan tành...

Thiếu niên thấy nam nhân tựa như thiên thần bay xuống đã sớm ngây ngốc.

" Lại đây, tiểu nô lệ của ta..." Nam nhân ôn nhu nhìn thiếu niên, rộng mở hai tay với cậu.

"Ô... Chủ nhân..." Diệp phương Diêu nhịn không được nội tâm kích động, liều lĩnh nhào vào vòng tay đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#caoh #dammi