Thương Thiên 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ởhoang mạc này, hổ thú cótôn nghiêm của vương giả cùng với kiêu ngạo của mình, thế nhưngkinh hãi vừa rồi kiakhiến cho nócảm thấy vôcùng nhục nhã. Một dị vật xấu xí, không ngờ lại khiến cho nókinh hãi, quả thực đáng chết vạn lần.

Lần thứ hainhìn về phía thức ăncủa nó, trong mắt hổ thú ngoại trừ sự tham lam ra,còn thêm vào phần hung ác vàthô bạo, muốn đem đối phương, ngay cả xương cốt cũng dùng một miếng nuốt vào.

Rống!

Tiếng gầm gừ xuất hiện, hổ thú nhảy lên cao, vươn một trảo về phía thức ănkia.

Một cơn tanh tưởi đập vào mặt, hổ thú chỉ kịp cảm thấy một nắm thịt thật lớn đánh vào đầu mình, sauđó.... Không có sauđó, hổ thú đã bị một quyền đánh chết.

...

Thư giãn gân cốt một chút, Nhạc Phàm chậm rãi đứng dậy. Hắn nhìn nắm taycủa lại nhìn hổ thú yểu mệnh kia, trong mắt hiện lên dị dạng.

-Kiếm hổ sao?

Nhìn dị thú hình hổ kia, Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới một loại dị thú trong "Sơn Hải dị chí". Loại thú này răng nanh như kiếm, vìvậy mới cótên làkiếm hổ, sắc bén không gìsánh được, dùng để luyện chế kiếm hoặc các loại kỳ bảo vôcùng thích hợp.

Soạt soạt haitiếng, một bóng đen từ trong thithể hổ thú đi ra,Nhạc Phàm giơ taylên, nhìn khỏa nội đan trong tay, sovới khỏa nội đan banđầu ởtrong giới tử của Đạm Thai Hạo tương tự với nhau, xem ra,đầu kiếm hổ này đã tuluyện thành tinh.

Đem răng nanh vànội đan kiếm hổ ném vào trong giới tử, Nhạc Phàm lúc này mới cẩn thận đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Phóng mắt nhìn raphía xa, ởđó làmột mảnh samạc hoang vu,nhìn không thấy bất kỳ một ốc đảo nào.

Ngẩng đầu nhìn lên, khắp nơi trên bầu trời đều làcát vàng, không nhìn thấy trăng sao.

Trong hoàn cảnh như vậy, bất luận là aicũng thấy mờ mịt vàtuyệt vọng.

-Đây làThập Phương giới trong Cổ Vực sao?

Nhạc Phàm nhìn cát vàng dưới chân, trong lòng cómột chút cayđắng.

...

Trên bầu trời không cómặt trời, không cóánh trăng, không cósao, chỉ làmột mảnh hỗn độn.

Im lặng, imlặng tới đáng sợ, đây rốt cuộc làcái thế giới như thế nào?

Bụi cỏ khô lẳng lặng sinh trưởng trên bình nguyên, mùi máu tanh nồng đậm, Thích Minh Hữu đứng ởtrung ương mảnh đất trống thở hổn hển, chu vichung quanh hắn làmột đám thithể Cự Lang thú, chí ítcũng cóhơn ngàn đầu.

Tràng cảnh nhưu vậy, coinhư làngày địa ngục diệt vong cũng không cókhủng bố như vậy.

Đối diện với Thích MInh Hữu làmột đầu hôi sắc cự lang đang gào, trên mình vôsố vết thương.

Ánh mắt cự lang giận dữ nhìn đói phương, trong mắt lóe raquang mang khiến người takhiếp sợ. Nếu như ánh mắt cóthể giết người, thì Thích Minh Hữu chỉ sợ đã sớm bị chém thành vôsố mảnh.

Ô....

Một tiếng sói truvang lên, thiên địa lực chung quanh hóa thành âm ba,đem Thích Minh Hữu baophủ bên trong.

- Có ýtứ, một đầu nguyện lang tuluyện thành tinh, không ngờ lại cóthể hiểu được cách vận dụng Thiên Địa lực.

Thích Minh Hữu cóchút hứng thú đáng giá đầu cự lang, không hề để ýtới âm bacông kích. Nếu luận điều khiển thiên địa lực, Thiên Đạo tu sĩđối với nókhông khác gìtrò trơi của trẻ con, nếu luận tinh thần dị lực, Thích Minh Hữu lại càng không sợ hãi.

Chốc lát quađi, Cự Lang kiệt lực không địch lại, đang định thoát khỏi nơi đây, thế nhưng Thích Minh Hữu bấm taybắn ra,Cự Lang tức thì bị một đạo hàn mang bắn trúng, toàn thân nổ tung màchết.

Huyết nhục đầy trời, nội đan Cự Lang trên cao, lúc sáng lúc tối bất định.

Bàn tayThích Minh Hữu khẽ huơ một cái, đem nội đan thuvào trong tay, hắn cũng không nhìn nội đan màtrực tiếp ném vào trong giới tử.

-Không biết đám người Nhạc Phàm đại cahiện tại rasao.

Ngẩng đầu nhìn lên không trung, vẻ mặt Thích Minh Hữu cóchút trầm trọng.

Đây làngày thứ ba sau khihắn tiến vào Cổ Vực, một đường đitới, hắn chưa từng thấy quabóng dáng một tu sĩnào, ngược lại gặp không ítdị thú, tuyrằng những đầu dị thú này không tính làcường đại, thế nhưng số lượng lại vôcùng nhiều, mặc dùhắn toàn lực xuất thủ, cũng tốn không ítkhí lực. Mà thithể đàn Lang thú này chỉ làsố nhỏ trong những đàn dị thú màhắn gặp phải màthôi.

Nếu chỉ như vậy, Cổ Vực này cũng không cóhung hiểm như trong truyền thuyết, nhưng màđiều khiến choThích Minh Hữu cảm thấy kinh khủng nhất chính làhoàn cảnh nơi này.

Phiến Cổ Vực này quả làmột nơi hung hiểm, không chỉ có ácliệt, lại còn cóthiên taiđại nạn, khắp nơi đều làhung khí, cóthể nói là chetrời, giấu ngày. Thảo nào Đại Tôn quyđịnh, lấy bamươi ngày sau khitiến vào Cổ Vực làhạn định, loại địa phương này nếu như ởlâu, đến khisát khí nhập thể, chỉ cóđường chết màthôi. Dùsao, những tu sĩnày cũng không như LýNhạc Phàm, cóthể hấp thuluyện hóa hung sát chikhí.

Cổ Vực này quá mức thần bí, cho dù làThích Minh Hữu cótrí nhớ truyền thừa, cũng không tìm được baonhiêu đầu mối hữu ích, hiện tại chỉ có đimột bước nhìn một bước.

Ổn định tâm trạng, Thích Minh Hữu sửa sang lại yphục, tiếp tục tiến về phía trước.

Hắn cómột dự cảm, hành trình Cổ Vực lần này, tuyệt đối sẽ không thanh bình như vậy.

 Chương 104: Thiên trụ

Sâu trong rừng rậm, cổ thụ chekín bầu trời.

Trên nham thạch, một lão giả đang cầm chiếc labàn trên tay, giống như đang thôi diễn cái gìđó. Phía saulão làmột thiếu nữ đang lười biếng nằm trên tảng đá, khóe miệng ngậm một nhánh cây, đang ngâm ngađiệu hát nào đó.

Một già một trẻ này đúng là haingười đã tiến vào Thập phương chimôn cuối cùng –Huyền Cơlão nhân vàPhương Hàm.

Cũng không biết họ dùng bípháp gì, không ngờ cóthể xuyên quathông đạo cùng nhau đến đây. Chỉ cóđiều, nhìn trạng thái trước mặt của haingười tựa hồ đang lâm vào cục diện khó khăn.

- Connói sư bánày, người thôi diễn lâu như vậy cuối cùng cótìm được đường không?

Phương Hàm lặp đilặp lại câu này đến chính nàng nghe cũng thấy chán, vìthế không chịu nổi:

-Giờ đã quamấy ngày rồi, nếu chúng tacòn không tìm rađược Thiên duy chimôn, chúng tachết chắc.

-Ài!

Huyền Cơlão nhân quay đầu nhìn vị sưđiệt lười nhác của mình, không khỏi thở dài một hơi.

Phương Hàm này trong lịch đại đệ tử Thiên CơMôn được liệt vào loại thiên tưcực cao, đáng tiếc người này quá lười biếng, Huyền Cơlão nhân sao cóthể yên tâm giao Thiên CơMôn chonàng được.

- Nhađầu chớ nóng vội…

Huyền Cơlão nhân lại khuyên:

-Thiên Cơnhất mạch chúng tatừ trước đến này đều nhìn người xemmệnh, thăm dòThiên cơ, nếu tâm tính của mình còn nắm chắc sao mànắm chắc thiên cơđược. Khiđã làm làphải bình tĩnh không nóng vội, mới cóthể tính rakhông chút sơhở… Chỗ này không cóNhật Nguyệt Tinh thần, khắp nơi đều là mêchướng, chúng tagiờ đang bình yên vôsự đã làtính không sairồi, chờ sau khi ta suy raphương hướng của quang trụ thứ nhất, chuyện tình tiếp theo sẽ vôcùng đơn giản.

Dứt lời, Huyền Cơlão nhân lại đặt taylên labàn, cẩn thận tính toán.

Phương Hàm thấy thế, chẳng hề để ý,tiếp tục tuluyện kỳ công “nhắm mắt dưỡng thần” của nàng.

"Sa sa!"

Bên taitruyền đến một loạt tiếng vang nhỏ, Phương Hàm bất ngờ đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh, vẻ mặt cóchút ngưng trọng.

- Sưbá! Sưbá?

Nghe Phương Hàm kêu to,Huyền Cơlão nhân không để ý:

-Đừng ônào, sắp tính xong rồi, con…

-Tính cái gì màtính!

Phương Hàm tiến tới cắt ngang lời của lão, không khách khí nói:

-Còn tình nữa thì mạng cũng không còn đâu, bá maunhìn xung quanh xem.

-Xung quanh thế nào? Cócái gì…

Đang nói Huyền Cơlão nhân đột nhiên ngừng lại, sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy xung quanh khurừng đều làdị thú lớn nhỏ đủ loại, tất cả đều tụ tập về phía haingười.

-Sư... Sưbá, chúng tanên làm gìbây giờ?

Trán Phương Hàm đổ mồ hôi lạnh, haitròng mắt như muốn lồi ra.

Lại nói Huyền Cơlão nhân, saumột lúc sửng sốt, lập tức trấn định tự nhiên nói:

-Đừng lolắng,lão phuđã sớm cóđối sách.

-Đối sách gìvậy?

Phương Hàm tràn đầy mong chờ, Huyền Cơlão nhân nhàn nhạt nói ramột câu làm nàng tức giận thiếu chút hộc máu chết

-Chạy!

Lời còn chưa dứt, Huyền Cơlão nhân lão nhân đã thả ramột conmộc hạc cự đại, sauđó thả người lên thân mộc hạc, thân thủ nhanh nhẹn làm Phương Hàm trợn mắt hámồm… Lão nhân tuổi đã ngoài trăm màcòn nhanh hơn thỏ vậy sao?

-Lão đầu tử đợi tavới !

Vừa kịp phản ứng, Phương Hàm vội nhảy lên lưng mộc hạc, không đợi nàng ngồi ổn mộc hác đã phóng lên cao, baythẳng về xa xa.

Rống! Rống! Rống!

Nhìn conmồi đã trốn mất, đàn thú phẫn nộ điên cuồng hét lên, lập tức cả rừng rậm náo loạn.

————————————

Núi nontrùng điệp, sương trắng mùmịt.

Lúc này,Long Tuấn đang ngồi trên đỉnh núi, vừa cười vừa nghiên cứu thực vật, bộ dạng tự dotự tại, rất làthích thú.

Mấy ngày qua, Long Tuấn chỉ điloanh quanh trong núi rừng, dị thú thì cả đống lớn màmột nửa bóng người lại không thấy đâu. Mặc dùđã ngự không phihành cả vạn dặm cũng chỉ loanh quanh trong núi nonliên miên bất tận. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải thích ứng với hoàn cảnh, ẩn nấp săn bắn ởđây, cũng may khuvực này sản vật phong phú, thuhoạch không ítkỳ trân dị bảo.

Trong lúc Long Tuấn đang nhấm nháp thịt nướng thì từ phía chân trời xẹt quamột đạo quang ảnh, trùng hợp lại bayvề đúng chỗ này.

-Kia… Kia làcái gìvậy!

Đưa mắt nhìn về phía xa, ltkhông khỏi trợn mắt. Không ngờ hắn lại thấy một conmộc hạc đang bay… Đúng vậy, làtiên hạc đầu gỗ, hắn tuyệt đối không nhìn nhầm.

-Trời ơi! Đây làthế giới gìvậy, chim đầu gỗ cũng cóthể bay, cókhoa trương vậy không vậy?

Long Tuấn ngạc nhiên, nhìn mộc hạc càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại phía trên hắn.

-Ồ! Long Tuấn, saolại làtiểu tử ngươi?

Trên mộc hạc lòi ramột cái đầu, Long Tuấn liếc mắt liền nhận rađối phương:

- A!Tiểu thần bà, saolại làngươi? Saongươi lại tới đây?

Phương Hàm cũng không rảnh giải thích với đối phương, vội nàng:

-Đừng hỏi nhiều vội, phía sauchúng ta cóphiền toái, ngươi nhanh lên đirồi nói sau!

-Phiền toái? Có gìphiền toái cứ giao lại cho ta làđược…

Long Tuấn thấy vẻ mặt lolắng của đối phương, vỗ vỗ ngực nói, aibiết lời còn chưa nói xong, từ phía xatruyền đến động tĩnh lớn… Một mảnh đông nghịt không rõcái gì, cơhồ checả nửa bầu trời.

Chứng kiến cảnh tượng như vậy, sắc mặt Long Tuấn tức thì đại biến, phẫn nộ quát Phương Hàm:

- Conmẹ nó! Thần bàngươi đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì màrước nhiều taihọa vậy.

-Bớt nói vônghĩa đi!

Phương Hàm cũng lười giải thích, nói thẳng:

-Ngươi phải đilên, bằng không lát nữa bị đuổi theo, thahồ nếm mùi đau khổ.

-Mẹ nó, thiếu giađã tạo nghiệt gì màlại dính đến ônthần này chứ.

Long Tuấn mặc dùmiệng đang mắng nhưng chân không chậm chút nào, phithân một cái nhảy lên mộc hạc.

-Chạy mau! Chạy mau!

Phương Hàm vội vãthúc dục, mọc hạc như điện xẹt bayđi.

Nhìn vào bóng đén phía sau xadần, haingười không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

-Tiểu thần bà…

Long Tuấn vừa mở miệng, Phương Hàm lập tức chặn ngang:

- Xútiểu tử, ngươi kêu ai làtiểu thần bàđó.

-Chính ngươi đó, kẻ điên như ngươi không gọi vậy thì gọi saonữa chứ? Hắc hắc hắc!

Nghe Long Tuấn nói như vậy, Phương Hàm đầu tiên làsửng sốt, sauđó ánh mắt lóe lên:

- Xú giahỏa, luôn nói xấu tatrước mặt người khác, bôi nhọ danh dự của ta,lần này đi rangoài rồi, bổn cônương tuyệt đối không tha chongươi!

Long Tuấn ngượng ngùng cười, nói sang chuyện khác:

-Đúng rồi, saongươi lại đến Cổ Vực a?Nếu tanhớ không nhầm, ngươi không tham giatỷ thí ởẨn Lâm đại hội a.

Vừa nói chuyện Long Tuấn vừa đánh giá mộc hạc thần kì, lúc này, hắn mới phát hiện ởđây còn cómột lão giả nữa.

-Ách, vị tiền bối này là?

Thấy Long Tuấn hỏi, Phương Hàm mỉm cười giới thiệu:

-Đây làđại sư bácủa ta,Chưởng giáo Thiên Cơmôn Huyền Cơlão nhân…

-Cái gì, Chưởng giáo Thiên CơMôn? Ngươi… Các ngươi tới đây làm gì?

Địa vị Thiên Cơmôn tại TuHành Giới vôcùng đặc thù, ngay cả lịch đại đại tôn cũng phải tôn kính bọn ho baphần. Long Tuấn không chỉ được nghe nhắc đến một hailần, trái ngược với truyền nhân đời này Phương Hàm, bốn chữ “Huyền Cơlão nhân” sức ảnh hưởng cực sâu xa.

Phương Hàm nghe vậy bèn ravẻ thần bínói:

-Chúng ta cóthể điđến Cổ Vực chính làĐại Tôn tự mình đồng ý,còn tới làm gì… Đó là bímật.

- Bímật? Không nói thì thôi, có gìghê gớm chứ.

Long Tuấn khinh thường, đảo đảo cặp mắt trắng dã, sauđó chắp tayvới Huyền Cơlão nhân:

-Vãn bối Long Tuấn, bái kiến Huyền Cơtiền bối.

-Ồ, ngươi chính làLong Tuấn ?Đồ đệ của LýNhạc Phàm…

Huyền Cơlão nhân khẽ gật đầu, bấm đốt ngón tay :

-Không saikhông sai, tathấy tiểu huynh đệ số mệnh thâm hậu, chính làtướng đại phú quý, bất quá mitiểu huynh đệ cósẹo, sát khí quá nặng, lại cóchút kiếp nạn, hyvọng tiểu huynh đệ saunày cóthể làm nhiều việc thiện hơn, tích thêm chút đức…

- Ha ha, đatạ tiền bối chỉ điểm.

Long Tuấn biểu hiện vôcùng cung kính, trong lòng cười thầm:

-Mấy năm gần đây tatrấn thủ biên quan, tuyrằng sát khí nặng nhưng cũng tính làtạo phúc một phương, không cócông đức trời banthì thôi, còn cókiếp với nạn gì, chẳng lẽ lão thiên làngười mùsao. Một tiểu thần bà, một lão thần côn, quả nhiên làcùng một sưmôn đi ra,hắc hắc!

-Khụ khụ!

Huyền Cơlão nhân nhìn thấu tâm tưđối phương, nhưng màkhông vạch trần. Còn Phương Hàm lại buồn cười trừng mắt nhìn đối phương, không hề nói chuyện.

Bầu không khí cóchút khó xử, Long Tuấn chỉ đành cười gượng haitiếng, đánh vỡ yên lặng:

-Huyền Cơtiền bối, người biết baonhiêu về Cổ Vực này vậy? Ta baynhiều ngày màcả nửa bóng người cũng không thấy, nếu không tình cờ gặp haingười, tacòn tưởng rằng thế giới này chỉ cómỗi mình tathôi.

-Rất lớn rất lớn!

Huyền Cơlão nhân vuốt vuốt chòm râu, cóchút cảm khái nói:

-Cổ vực này được gọi làthập phương thế giới, tự nhiên là cómười thế giới lớn như vậy, chonên dưới tình huống bình thường, giữa tu sĩvới nhau rất khó gặp mặt.

-Lớn như vậy a!

Long Tuấn líu lưỡi, trong lòng phithường kinh ngạc, thế nên lại hỏi:

-Tiền bối, vậy bây giờ mọi người chuẩn bị điđâu?

-Tìm kiếm Thiên Duy chimôn.

Huyền Cơthẳng thắn nói,Long Tuấn lập tức ngây người như phỗng, trong đầu như sấm sét nổ ra.

Thiên Duy chimôn, chính làđại môn Thiên giới trong truyền thuyết cókhả năng nhìn thấu vĩnh sinh a!

Long Tuấn nghe haingười muốn tìm kiếm Thiên Duy chimôn, trong lòng phập phồng không ngừng. Nếu người khác nói ralời này, hắn nhất định cười nhạt, nhưng đây không phải aikhác, chính là cócổ lão truyền thừa, nhìn thấu thiên mệnh –chưởng giáo Thiên Cơmôn Huyền Cơlão. Chỉ bằng vào những thứ đó, lời này cực kìđáng tin.

-Hắc hắc, nhìn ngươi bị dọa đến ngungười kìa, thật làlàm mất mặt Lýđại ca.

Phương Hàm nhìn bộ dạng sững sờ của đối phương màcười nhạo không thôi.

-Ta…

Long Tuấn đang muốn phản bác, Huyền Cơlão nhân bên cạnh cười lớn:

-Rất tốt! Rất tốt! Rốt cuộc lão phuđã tìm ra,chắc chắn làphương hướng kiarồi, chúng ta đimau….

Huyền Cơlão nhân tính toán raphương hướng cụ thể, sauđó cố định labàn trên đỉnh đầu mộc hạc, tốc độ lập tức nhanh hơn vài phần.

Tại thời điểm này, ởmột phương hướng khác bạch quang mãnh liệt bộc phát, bangười cùng nhìn lại, chỉ thấy một đạo quang tr ụbắn thẳng lên bầu trời.

-Kia... Kia làcái gìvậy! ?

-Chạy, mauchạy đi.

Trong mắt Long Tuấn hiện rõvẻ rung động mãnh liệt, mặc dùcách rất xanhưng hắn vẫn cảm nhận được uylực của quang trụ, sovới thiên địa chithế còn mạnh hơn a.

- Sưbá, chẳng lẽ đó chính là...

Biết dự đoán trong lòng Phương Hàm, Huyền Cơlão nhân ngưng trọng gật đầu nói:

-Đúng vậy! Đó chính làmột trong Cửu Phương Thiên Trụ, nhìn phương hướng, chắc chắn làBắc phương Xích Viêm Giới. Động tác của những người này thật nhanh, lúc này mới cóngày thứ ba màđã tìm được một cột, nhất định cóchuẩn bị màđến.

Phương Hàm cóvẻ khẩn trương nói:

- Sưbá, hay làchúng tađến đó nhìn xem?

Nếp nhăn trên mặt Huyền Cơlão nhân dồn thành một đống, trầm giọng nói:

-Không cần, hiện tại aicũng chưa làm được gì, một một trụ trời đều cómột conviễn cổ hoang thú bảo hộ, chỉ cóngười mang Thiên Mệnh Châu mới cóthể tới gần trụ trời.

Phương Hàm không camlòng nói:

-Vậy bây giờ nên làm gì?

-Thiên ýkhó dò a!

Huyền Cơlão nhân thở dài nói:

-Một khiCửu Phương Thiên Trụ cùng sáng, Thiên Duy chimôn sẽ xuất hiện, cùng lúc đó, năng lực Cửu Châu phong ấn sẽ giảm mạnh… Chonên, chúng taphải nhanh chóng tới trước Thiên Duy chimôn, bày Cửu Đỉnh Thăng Long Trận, trấn ápsố mệnh Cửu Châu, phòng ngừa người cótâm phá vỡ Cửu Châu phong ấn, làm hại bách tính trăm họ.

-Cái gìCửu Phương Thiên Trụ? Gì màviễn cổ hoang thú? Cửu Châu phong ấn, còn làm hại trăm họ, cónghiêm trọng vậy không a!

Long Tuấn bị những lời này của Huyền Cơlão nhân dọa chosợ hãi, bất quá lực lượng hắn yếu, căn bản không nhúng taynổi vào chuyện này.

Huyền Cơlão nhân vàPhương Hàm đều chịu áplực cực lớn, trầm mặc không nói gì.

 Chương 105: Xích Viêm long tước

Hắc ámtràn ngập, toàn bộ thế giới dường như bị rung động.

Đây làlần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy từ khiCổ Vực tồn tại chotới bây giờ.

Xuất hiện dị tượng như vậy tự nhiên hấp dẫn sự chú ýcủa mọi người, rất nhiều tu sĩcòn lầm tưởng cóbảo vật xuất thế, bởi vậy đều chạy tới tìm tòi.

...

Trong hoang mạc vôtận, một bóng người nhỏ béhiện lên, những nơi hắn đi quavết chân đều nhanh chóng bị gió cát vùi lấp, không cólưu lại bất kỳ một dấu vết gì.

Sinh mệnh giống như những vết chân này, đi qua đilại, vùi lấp, tiêu thất, aicòn cóthể chứng minh nótồn tại?

Đây làngày thứ ba sau khiCổ Vực mở ra,Nhạc Phàm chậm rãi đitrong hoang mạc, chẳng baogiờ quay đầu lại, dù chokhông biết đivề phía nào, thiên địa mông lung, không cókhí tức của sinh mệnh, dường như toàn bộ thiên địa chỉ cómình hắn.

Ong OngOng.

Mặt đất kịch liệt runrẩy, đột nhiên, từ phía chân trời xaxôi xuất hiện một đạo quang trụ, chiếu sáng toàn bộ bầu trời.

Nhạc Phàm dừng lại, trầm ngâm một lát, đang muốn tiến về phía quang trụ kia, thế nhưng không ngờ dưới chân sụt xuống, nửa người rơi xuống vòng xoáy cát, giống như vòng xoáy này muốn nuốt chửng hắn.

Trong samạc thường cóbão cát, người đã bị vùi lấp, cơbản không cókhả năng sống sót, cho dù làThiên Đạo caothủ cũng phải tiêu haokhông ítthì mới cókhả năng thoát thân.

Mắt thấy bản thân bị vùi lấp, lực lượng của Nhạc Phàm trong nháy mắt tăng vọt, hai tayvỗ xuống phía dưới khiến chotoàn bộ thân thể baylên. thế nhưng hắn chưa kịp thoát thân, thì vòng xoáy cát lần thứ hailại cóbiến hóa.

Một consâu hắc sắc từ dưới mặt cát chui lên, thân mình của nógiống như dài vôtận.

Chỉ trong chốc lát, vôsố đồng loại của nóchui lên tụ tập cùng nhau, giống như một đám mây đen đông nghịt, khiến chongười nhìn hết hồn.

Nhạc Phàm thấy cảnh tượng như vậy, haihàng lông mày nhăn lại, chỉ bằng đám sâu này hắn không để vào mắt, thế nhưng trong lòng hắn lại không ngừng truyền đến cảm giác nguy cơ, dường như loại vật nhỏ bénày cóthể uyhiếp tới sinh mệnh của hắn.

Là một thợ săn ưutú, Nhạc Phàm cóthể không tin haimắt của mình, thế nhưng không thể không tintưởng trực giác của mình. Vìvậy hắn không hề suynghĩ nhiều, trực tiếp rời khỏi nơi này.

Bất quá, tiểu trùng cũng không cóbuông thadự định banđầu, nhất tề đuổi theo Nhạc Phàm.

Một vòng xoáy hắc sắc đitới đâu dường như muốn kéo theo thiên địa tới đó.

...

Xích Viên sơn chính làmột tòa hỏa sơn thật lớn, ởgiữa Xích Viêm giới, độ caovạn trượng, vôcùng đồ sộ.

Miệng núi quanh năm bốc khói, thỉnh thoảng lại cónham thạch nóng chảy phun trào, chu vivạn dặm chung quanh, sinh linh đã tuyệt tích từ lâu. Màquang trụ vừa rồi kiachính làtừ trong miệng núi này bắn ra.

Không baolâu sau, haiđạo lưu quang xẹt quaphía chân trời, phân biệt trước sauđáp xuống chân núi, hóa ra làmột nammột nữ.

Nam nhân taycầm ngọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net