Chương 18: Mày thì tao hôn được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thyme, cảnh này là em cưỡi ngựa đến..."

Kavin bị Thyme kéo đến xem hắn tập kịch, cậu nhàm chán ngồi ở một bên, chống cằm nhìn hắn được nhân viên đo may trang phục; trông cũng giống hoàng tử lắm, cậu nghĩ thầm. Kavin đang chăm chú nhìn hắn thì Thyme đột nhiên hướng mắt về phía cậu, hai ánh mắt va vào nhau, cứ như thế kéo dài gần một phút thì tiếng giáo viên đánh tỉnh hắn.

"Thyme, cô giới thiệu một chút, đây là Nann, người sẽ đóng vai công chúa Rose."

Một cô bé xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn, trắng trẻo, nhìn thật thích hợp để trở thành công chúa; giây phút nhìn thấy cô bé, Kavin trong lòng sinh ra một cảm giác bức rức khó chịu, hắn và cô bé đó sẽ là một cặp, cuối vở kịch có lẽ còn có cảnh hôn nhau.

"Hey, đi ăn đi, tập cạn cả năng lượng."

"Mày có xạo quá không? Tập với hoa khôi trường phải tràn đầy năng lượng chứ, xinh thế kia mà."

"Cho xin, tao đói thật đó, đi đi."

F4 kéo nhau về phòng sinh hoạt, đây là khu vực dành riêng cho bọn họ; ý tưởng xây căn phòng này chính là Thyme, hắn cảm thấy việc chung đụng với các học sinh khác ở những nơi công cộng là không thể chấp nhận được. Mọi sinh hoạt của bọn họ từ đó đều diễn ra trong căn phòng riêng biệt này, từ đó ranh giới giữa F4 và học sinh trong trường được thiết lập, vốn dĩ là không cùng một tầng lớp.

"Êy, khi nào tới cảnh đó?"

"Cảnh gì?"

"Cảnh nụ hôn đánh thức đó." MJ khoái chí dò hỏi Thyme.

"Hôn gì?"

"Mày bị ngáo à, công chúa sau khi rơi vào giấc ngủ ngàn năm thì phải nhờ hoàng tử trao một nụ hôn đánh thức đó."

"Tao có đọc mấy câu chuyện vớ vẩn này bao giờ đâu."

MJ trợn mắt, thật bó tay với thằng bạn của mình, tuổi thơ hắn rốt cuộc là trải qua như thế nào vậy, quá khiếm khuyết.

"Kịch bản đưa cho mày mày không đọc à, sao tao phải đọc, bọn họ có nhiệm vụ đọc cho tao nghe chứ."

"Ok ok ông trời, nhưng... tao nghĩ, mày nên đọc thử truyện gốc đi, hiểu rõ diễn sẽ tốt hơn, hợp lý không."

Thyme một mình trong phòng chuẩn bị ngủ thì chợt nghĩ đến cuộc đối thoại lúc chiều với MJ, thoáng nghĩ đọc thử truyện xem thế nào, nghĩ thế Thyme vội tìm câu chuyện cổ tích trên laptop.

"Sau chàng tới một tòa lầu, mở cửa vào một phòng nhỏ là nơi Rose đang ngủ.

Nàng nằm trông đẹp lộng lẫy. Chàng không rời mắt ra được, quì xuống hôn.

Chàng vừa đụng môi thì Rose mở mắt, nhìn chàng trìu mến."


Buổi tập kịch diễn ra đã hơn một tuần, bọn họ chỉ còn năm ngày là đến buổi diễn, mọi thứ đều đang được chuẩn bị cực kì gấp rút. Thyme và Nann đã tập luyện 70% kịch bản; hôm nay bọn họ sẽ tập cảnh hoàng tử đánh thức Rose bằng một nụ hôn. Thyme trong bộ quần áo của hoàng tử, vô cùng nổi bật, khí chất của hắn hệt như hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích. Nann từ cánh gà bước ra, xinh đẹp và lộng lẫy; cô nằm trên một chiếc bục ở giữa sân khấu, cảnh này cô bé chỉ cần nằm nhắm mắt tựa như đang ngủ, cực kỳ đơn giản, nhưng trong lòng cô hiện đang cực kì căng thẳng. Sự căng thẳng này xuất phát từ Thyme, người trong mộng của cô đã nhiều năm; cô đã thầm ngưỡng mộ hắn từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở sân trường vào năm học lớp 1. Mặc dù khi ấy, các cô cậu học sinh chỉ mới lên 6 nhưng riêng hắn đã toát ra khí chất của một người thừa kế thực thụ, tài giỏi, quyền lực và nổi bật. Không chỉ riêng cô, hàng trăm cô bé khác ở trường Chivaaree đều dõi mắt nhìn theo hắn, mong ước khi trưởng thành sẽ có cơ hội lọt vào mắt xanh của hắn, trở thành nữ chủ nhân tương lai của Chivaaree. Ngay giây phút nhận được thông báo tự giáo viên, cô được chọn vào vai công chúa Rose của vở kịch năm nay, cô đã oà khóc vì hạnh phúc, sánh bước bên Thyme là điều cả đời cô không dám tưởng tượng đến. Thyme tiến đến chiếc bục, nhìn nàng công chúa đang say ngủ, hắn chậm rãi cúi người, khi chỉ còn cách vài cm, hắn đột ngột bật dậy,

"Thyme, sao vậy em, em chỉ cần cuối thấp một xíu nữa thôi, lấy góc là được"

"Em muốn đổi người."

"Hả?"

"Cô nghe không rõ à? Em muốn đổi người đóng Rose."

"Sao lại đổi? Chúng ta đã tập đến 70% rồi."

"70% vẫn phải đổi, nhìn mặt bạn ấy em không diễn nổi, không hôn nổi."

Giáo viên nghe xong liền đứng như trời trồng, thiếu gia à, cậu giợn cái gì vậy, còn năm ngày nữa cậu lại đòi đổi người, giết tôi cho rồi. Giáo viên khóc thầm trong lòng, ông trời ạ, ai bảo phải hôn thật, chỉ là diễn thôi mà, lại còn gì mà không hôn nổi.

"Thyme yêu dấu, em không cần phải hôn thật đâu, chỉ cần cúi người giả như đang hôn thôi."

"Em không cần biết, cô đổi ngay đi."

Cô bé khoác trên mình trang phục công chúa Rose ngồi thẩn thờ trên bục, cô không tin được những gì mình đã nghe thấy.

"Thyme à, bây giờ cô biết tìm đâu ra người mới, với lại, không có ai phù hợp hơn Nann cả."

"Không hợp, không có tí gì là hợp, đen như thế, không giống công chúa."

Giáo viên bị thêm một tia sét ngang tai nữa, đen ư, con bé trắng nhất trong dàn nữ casting rồi, ông trời con còn muốn trắng như thế nào nữa.

"Nếu em muốn trắng hơn thì cô nói tổ trang điểm là sẽ trắng ngay thôi."

"Cô định biến Rose thành ma trơi à." Thyme lạnh nhạt nói một câu, cả tổ kịch không một ai nói được lời nào nữa.

"Vậy em nói xem, phải trắng như thế nào mới được."

Thyme phóng mắt về phía khán đài, ở phía xa xa gần hàng ghế cuối, Kavin đang ngồi chăm chú đọc sách; một tia nắng sớm chiếu qua cửa thông gió của nhà hát rọi xuống mái tóc đen huyền và làn da trắng sứ của cậu, cảnh tượng đẹp đẽ đến mức khiến Thyme mất hồn đi vài giây.

"Trắng như thế, phải trắng như thế mới được."

Cô giáo nhìn theo ngón tay đang chỉ của Thyme, nhìn thấy một mẩu khác của F4, Kavin, đang ngồi đó, làn da nhờ tia nắng càng thêm rực rỡ, quả thật rất đẹp, nhưng, đó là con trai, làm thế nào đóng công chúa được.

"Thyme, Kavin đúng là rất trắng nhưng em ấy là con trai, làm sao vào vai công chúa được."

"Mặc đồ vào là thành công chúa thôi, có gì không được."

Cô giáo thật sự không có cách nào thuyết phục hắn, cũng không thể ép buộc hắn, thiên chi kiêu tử, ai lại dám đưa mệnh lệnh cho hắn.

"Được rồi, nếu Kavin đồng ý, chúng ta sẽ đổi người."

Thyme mang vẻ mặt mãn nguyện chạy đến chỗ Kavin; Kavin bị kéo tay liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút mơ hồ.

"Tập xong rồi hả?"

"Chưa, nhưng mà, vai công chúa cần đổi người, mày... vào vai công chúa Rose được không?"

"Cái gì? Mày điên hả? Tao là con trai mà."

"Mặc váy công chúa vào là được mà"

"Không, nữ chính có rồi, tự dưng mày khùng điên gì vậy?"

"Không hợp, không giống công chúa gì cả"

"Rồi liên quan gì tao?"

"Mày là người phù hợp nhất; da trắng, môi hồng nè."

"Nhưng tao là con trai."

"Giúp tao đi, con bé đó tao hôn không được."

Kavin Tròn xoe mắt nhìn hắn, cô bé kia hôn không được chẳng lẽ cậu thì được sao,

"Xinh như vậy mày còn hôn không được, tao thì được sao?"

"Đương nhiên, con bé đó sao so sánh với mày được" Thyme dùng ánh mắt cún con nài nỉ Kavin.

Thyme đưa cậu từ bất ngờ này đến bất ngờ khác; cậu làm công chúa để hắn có thể hôn, trêu đùa cậu à; do dự một hồi lâu, cuối cùng Kavin cũng không thể từ chối Thyme. Hắn nhận được cái gật đầu của cậu liền hớn hở nắm tay cậu chạy về phía sân khấu,

"Kavin đồng ý rồi, cô đổi người đi."

Nann ngơ ngác chứng kiến mọi chuyện, cô thế mà lại vuột mất vai công chúa vào phút chót, với một lý do không ai ngờ; Nann sau khi cởi bỏ bộ quần áo công chúa ra thì một mình trong phòng trang phục; cô ngồi xụp xuống khóc nấc lên.

Phía bên kia, Kavin cũng đã thay xong trang phục, cậu bước ra, làn da trắng sứ như tuyết, mái tóc đen huyền nhưng được che đi bởi bộ tóc giả vàng óng như mặt trời, đôi môi căng mọng điểm nhẹ lớp son môi đỏ. Tuy là một cậu con trai nhưng Kavin sở hữu gương mặt mũm mĩm nhỏ nhắn, hoá thân trong trang phục công chúa Rose lại hoàn hảo đến bất ngờ, hệt như bước ra từ trong truyện. Thyme ngay khi nhìn thấy Kavin trong bộ váy lộng lẫy, hắn mắt chữ A mồm chữ O, đây là công chúa của hắn, của một mình hắn thôi. Thyme bước đến, nâng tay Kavin, đưa cậu đến trung tâm sân khấu, giữa ánh đèn, hắn khom người hôn lên bàn tay của cậu, môi khẽ mỉm cười,

"Thật vinh hạnh, công chúa của tôi."

Rose bị thay vào phút chót khiến câu lạc bộ kịch phải làm việc gấp rút nhân 3 lần; đặc biệt là Kavin, cậu đột nhiên trở thành vai chính của cả vở kịch. Cậu sau giờ học, tranh thủ hoàn thành bài tập thì phải chạy ngay đến phòng tập kịch, tối về còn phải học thuộc thoại, vì ai mà cậu phải cực khổ thế này.

"Em đến rồi mọi người."

"Em mau lại đây, mình ôn lại đoạn hôm qua trước nhé."

Kavin tập được một lúc lâu, thấy có một chút đói, từ chiều cậu chưa có ăn gì, cả đội tập được nghỉ ngơi giữa giờ, lúc này cậu mới nhận ra, Thyme không có ở đây, tên này đẩy mình làm công chúa rồi lại biến mất. Kavin vừa nghĩ liền buồn bực không còn hứng thú tập tành gì nữa; cậu bỏ công sức tập luyện vì hắn, bụng cũng đói meo, hắn thì lẩn đi đâu ăn chơi, đúng là đồ xấu xa.

Kavin ngồi một góc buồn bực thì một túi giấy không biết từ đâu xuất hiện trước mặt; cậu ngước lên, ngửi được mùi gà rán thơm phức.

"Ăn đi, chiều giờ mày chưa ăn gì phải không?"

Kavin mắt sáng rực lên, mọi bực bội khi nãy đều tan biến; hắn đúng là tên khốn nhưng cậu vẫn chẳng thể nào giận hắn được quá lâu. Cả hai sau bữa ăn vội thì quay lại với vở kịch, Thyme đã thay bộ trang phục hoàng tử, ngạo nghễ bước ra sân khấu, thu hút mọi sự chú ý. Kavin đã nằm sẵn trên bục từ bao giờ, nàng công chúa với mái tóc vàng, xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt nhắm nghiền - một thiên thần đang ngủ.

Hoàng tử chậm rãi bước đến, quỳ xuống nhìn vào nàng công chúa đang ngủ say kia, chầm chậm cúi người, nhắm mắt trao nàng một nụ hôn thức tỉnh,

"Thyme, em chưa đọc thoại, đọc thoại rồi mới hôn."

Tiếng đạo diễn tổ kịch vang lên, chặn đứng hành động của Thyme; Kavin giật mình mở mắt, gương mặt Thyme phóng đại trước mắt cậu, cả hai đối mắt nhìn nhau ước chừng 5 giây thôi, nhưng vừa đủ khiến má Kavin ửng đỏ, cậu quay mặt đi,

"Đọc thoại kìa."

"Tao muốn thay luôn đạo diễn quá."

Thyme đứng dậy quay lưng phóng ánh mắt tên lửa vào đạo diễn, khiến Pun giật bắn mình, mồ hôi nhỏ giọt sau gáy, mình làm gì sai hay sao.

"Cắt, tạm ổn rồi, hôm nay chúng ta đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi nhé."

"Kavin, về thôi."

"Ừm, về."

Như thường lệ, Thyme đưa Kavin về, trên xe không ai nói với ai lời nào, Thyme vì mệt mỏi ngủ thiếp đi, Kavin ở một bên nhìn tên kia ngủ gà ngủ gật, trông đến buồn cười. Kavin chuyển hướng nhìn ra ngoài thấy xe đã cách nhà cậu không xa, nhìn sang hắn vẫn say ngủ,

"Kavin thiếu gia, đến nơi rồi."

"Suỵt."

Tài xế được ra hiệu liền nhỏ giọng, nhẹ nhàng bước xuống mở cửa xe cho cậu, khẽ khàng hết mức để không đánh thức Thyme. Kavin vừa xoay người muốn xuống xe thì tay bị níu lại,

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon, Thyme."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net