Chương 28: Kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em có tâm sự gì hả?" Kan nhìn đôi mắt trầm tư xa xăm của Kavin thì gặn hỏi.

"Chị Kan, nếu thích thầm một người thì chị sẽ chọn nói ra hay im lặng?" Kavin trở nên nghiêm túc.

"Em yêu thầm ai hả?"

"Chị trả lời em trước đi."

"Ừm..., chị sẽ nói ra, tình yêu cứ giữ trong lòng rồi một ngày nào đó lỡ mất vào tay người khác thì đáng tiếc lắm."

"Nhưng lỡ người ta từ chối mình thì sao." Kavin nhìn thẳng vào cô

"Cũng đúng, vậy thì... làm người ta thích mình đi, rồi sẽ tự khắc tỏ tình với mình."

"Nghe phức tạp quá vậy." Kavin bật cười, cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm gì trong mấy chuyện này.

"Ngày nào cũng kè kè bên nhau, chị không tin Thyme không có tình cảm gì với em, có thể chỉ là, chưa nhận ra thôi." Kan với đôi mắt nhìn thấu hồng trần.

"Chị nói gì vậy, liên quan gì tới Thyme." Kavin bối rối chối bỏ.

"Đừng nghĩ qua được mắt thần của chị, nhìn bằng nửa mắt thôi cũng nhận ra em có tình cảm đặc biệt với Thyme, thú nhận đi, biết đâu chị giúp được em." Kan bắt được tim đen của Kavin, cô nhìn cậu bối rối trông cực kỳ đáng yêu, đúng là cậu em trai nhỏ.

"Chị cũng nhìn ra, vậy mà tên ngốc đó mấy năm rồi cũng không thấy khôn ra." Kavin thở dài bất lực.

Kavin sau đó thú thật toàn bộ với Kan, cậu đã nảy sinh tình cảm với thằng bạn thân trúc mã, nếu hỏi là từ lúc nào thì chính Kavin cũng không nói rõ được. Cậu chỉ mới nhận ra khoảng hai năm gần đây thôi. Sau khi biết thứ tình cảm khác lạ mình dành cho Thyme, cậu đã thật sự bối rối. Cậu vừa thích người bạn cùng mình lớn lên, lại còn là một đứa con trai, quá nhiều thứ ngăn cản cậu thổ lộ trái tim mình theo cách thông thường. Kavin sợ, sợ Thyme sẽ ghê tởm mình, sợ hắn xa lánh và sợ nhất là mất luôn cả tình bạn tốt đẹp này. Cậu sau đó đã cố giữ khoảng cách giữa họ, nhưng tên ngốc kia cứ không ngừng bám dính lấy cậu, khiến tim cậu loạn nhịp, thổn thức, và rồi không thể rời xa hắn được nữa. Nhưng nó khiến cho cậu mỗi ngày đều thấp thỏm, nếu ai đó phát hiện ra thì sao, nếu Thyme biết thì liệu họ còn có thể làm bạn không, và liệu hắn có một tia tình cảm nào dành cho cậu không, hàng vạn câu hỏi chứ liên tục giày vò tâm trí Kavin. Nhưng sau tất cả, Kavin mỗi ngày đều tận hưởng những giây phút ở bên cạnh hắn, cùng ăn, cùng ngủ, cùng bày trò quậy phá; nhìn thấy hắn tươi cười, giả đò nhõng nhẽo với cậu, chọc cho cậu cười, ngày tháng vô cùng tươi đẹp. Kavin không biết nó sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng ít ra lúc này, họ vẫn ở bên nhau.

"Theo những gì mà em kể, chị có một kết luận, Thyme chắc chắn có tình cảm đặc biệt với em, nếu không ai lại làm những hành động như vậy với bạn thân mình. Chị vẫn còn nhớ, hôm ở sân bay, thằng nhóc đó là ghen tuông với chị, nên mới chen ngồi ở giữa cho bằng được."

"Biết đâu là nó đùa giỡn thì sao, tính cách Thyme em hiểu rõ, nó không biết nặng nhẹ, dễ gây hiểu lầm."

"No no no, em phải tin người có kinh nghiệm là chị đây, tự tin lên, em trai chị đáng yêu như thế này, ai lại không thích chứ."

"Chị thích anh trai em đó thôi."

"Hừm, tại vì em không thích chị, chứ nếu không..." Kan chồm tới muốn nựng mặt Kavin, cậu vội vàng tránh đi.

"Em sai, em sai rồi." Hai chị em cười đùa vui vẻ.

Từ đây, một kế hoạch gài bẫy ra đời; Kavin nghe theo lời tư vấn của Kan, kéo giãn khoảng cách của cả hai, đồng thời tung tin đồn rằng cậu, đang yêu thầm một người, và vì không tìm được ai khác nên chính Kan sẽ cùng cậu diễn một màn tình em duyên anh. Ngay khi kế hoạch được thực hiện, Thyme đã thật sự có sự chyển biến, hắn không ngừng bám đuôi cậu, hắn đúng là cảm thấy mất mát khi mối quan hệ vốn đang tốt đẹp của bọn họ dần biến đổi. Nhưng điều mà cả hai không hiểu được là vì sao Thyme vẫn không hề có động thái giành lấy cậu và thổ lộ tình cảm. Kan sau khi đánh giá thì đưa ra lập luận rằng, mọi thứ vẫn chưa đủ sức để thúc đẩy Thyme nhận ra tình cảm của bản thân. Đúng vào lúc này, lễ cưới của Kan và anh trai của Kavin được hai bên gia đình ấn định, việc này gây không ít khó khăn cho kế hoạch mà họ đã vạch ra, vì tin đồn đính hôn lan ra nhanh chóng, gần như giới nhà giàu đều nhận được thông tin. Kavin rầu rĩ không ít vì chuyện này, có lẽ cậu đành bỏ cuộc, mặc cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Nhưng Kan lại nảy ra ý tưởng mới, dựa vào đám cưới này để tạo ra một chiếc bẫy khác, thúc ép Thyme thừa nhận cảm xúc của mình.

"Ổn không chị? Em thấy cái này khó quá, em sợ em không làm được."

"Chị tin em làm được, chỉ có cách này thôi, chỉ có khi Thyme bước đến ranh giới sắp đánh mất em, em ấy sẽ nhận ra em quan trọng như thế nào, tin chị."

"Bây giờ, em chỉ cần giả vờ khổ tình, sau đó thay đổi bản thân, trở thành một công tử ăn chơi trác tán, hai tay hai em, bar là nhà, mỗi ngày đều là party. Thyme vốn là người có tính chiếm hữu cao, nhìn thấy em như vậy, thằng bé sẽ phát điên lên thôi, lúc đó trái tim sẽ dẫn dắt lí trí."

Kavin gật gù, những gì chị Kan phân tích khá là hợp lý, dù sao cũng chỉ là diễn thôi, chỉ đến khi Thyme hiểu ra thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ, cũng không mất mát gì, không thử sao biết tốt hay xấu.

"Đầu tiên, em phải thay đổi vẻ ngoài trước, theo chị."

Kavin bước từ phòng thay đồ ra, chiếc quần tây ôm vừa vặn, chiếc áo sơ mi mỏng tang với hai cúc áo rộng mở khoe cơ ngực hoàn hảo, làn da trắng sứ ẩn hiện sau lớp vải; mái tóc được chải chuốc tạo kiểu, màu nhuộm mới tôn lên nét thời thượng của một thiếu gia ăn chơi sành sỏi. Kavin lúc này trông như một người hoàn toàn khác, cậu lột xác thành một công tử ăn chơi chính hiệu. Nhìn phiên bản mới của bản thân trong gương, Kavin cũng không khỏi há hốc miệng, đây là mình thật sao.

"Không ngờ phải không, em không nhìn ra mình lại có một mặt khác biệt như vậy phải không. Hoàn hảo."

"Em ăn mặc như này thật ạ?" Kavin có chút ngượng ngùng, cậu chưa bao giờ ăn mặc kiểu khoe thân quá nhiều thế này.

"Ông trời ơi, em diễn vai playboy, ngoại hình là phần quan trọng nhất."

Kavin có chút bối rối, cậu có diễn nổi vai diễn để đời này không, Kavin có chút lo lắng.

"Kavin, nghe nè, em phải nghĩ đến mục tiêu của mình, chính là Thyme, em nhất định phải làm được, nếu không, em sẽ lỡ mất tình yêu thanh xuân cuộc đời đó."

Kavin nghe đến hai từ "mất Thyme" liền không muốn do dự nữa, phải, cậu phải làm được bằng mọi giá.

Sáng hôm sau Kavin dậy thật sớm chuẩn bị đến trường theo đúng phong cách mà chị Kan đã dày công tạo lập cho cậu. Kavin ngồi trên xe mà trống ngực đập liên hồi, cậu hồi hộp không yên, không biết Thyme sẽ phản ứng thế nào, cả hai tên kia nữa. Kavin hướng mắt ra cửa sổ ngắm nhìn dãy phố lướt qua rồi cố trấn tĩnh mình.

Xe cuối cùng cũng đỗ trước sảnh lớn, tài xế mở cửa xe, đôi giày tây dậm xuống nền đất, Kavin bước ra ngoài, lập tức tất cả mọi ánh mắt của các học sinh có mặt tại đó đều phải tròn xoe. Kavin trông thật quá bắt mắt, các cô gái túm tụm với nhau hò hét, bọn nam sinh cũng suýt xoa tán thưởng, Kavin lạnh lùng sải bước đến khu lớp học VIP dưới hàng trăm con mắt sáng rực dõi theo cậu.

Thyme, Ren và MJ đã yên vị tại lớp từ trước, nhàm chán chống cằm gật gù, vừa hay lúc đó, cửa phòng bật mở, Kavin bước vào; vừa nhìn thấy cậu, MJ đã giật mình trượt tay chống đến xém sấp cả mặt. Ren và Thyme với cùng một biểu cảm, nhìn chằm chằm, không rời mắt. Kavin như thường lệ đến ngồi ở bàn cạnh MJ; MJ liền bật dậy, đứng đối diện Kavin, nâng cằm cậu lên.

"Người đẹp, em từ đâu bước đến nơi đây?"

Kavin nhíu mày nghiêng mặt tránh khỏi tay của MJ, im lặng nghịch điện thoại; MJ vẫn không ngừng trò đùa của mình, liếc mắt đến khe ngực lộ ra vì cúc áo thả lơ đãng, liền táy máy vươn tay muốn chạm vào. Từ phía góc phòng, một quyển sách dày cộm thẳng một đường đáp vào đầu MJ.

"Ouch!"

MJ nhăn nhó vì đau, liếc mắt nhìn về hướng quyển sách bay đến liền bắt gặp ánh mắt viên đạn của Thyme phóng tới; MJ co rúm cả người, rút tay về lại chỗ ngồi.

Thyme thu lại sát khí được 1 khắc thì ánh mắt lại bừng bừng vì kiểu cách ăn mặc hôm nay của Kavin; áo sơ mi mỏng manh, cút áo mở xuống tận chấn thủy, quần âu ôm gọn, lộ rõ đường nét của đôi chân thon dài. Hắn không hiểu vì sao một cỗ bức bối nhen nhóm trong lòng, ăn mặc cái kiểu gì ra đường vậy chứ, mặc vậy cho ai nhìn. Cả buổi học Thyme cứ không ngừng nghiêng đầu nhìn Kavin, càng nhìn hắn lại càng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể khống chế bản thân không nhìn cậu nữa; thật muốn lôi cậu đi thay đồ, quấn luôn cái mền càng tốt.

Cả 4 người mỗi người một suy nghĩ, mặc dù vạn câu hỏi trong lòng nhưng tuyệt nhiên không ai nói với ai 1 lời, không khí trầm mặc đến khi giáo viên bước vào lớp. Người thầy vừa nhìn thấy Kavin cũng mắt chữ A mồm chữ O, học sinh ngoan nhất của ông nay sao lại thay đổi bất ngờ như vậy, ông cảm thấy choáng váng. Cả tiết từng người trong phòng cứ thay phiên nhau liếc nhìn Kavin, cứ thế kéo dài đến khi tiếng chuông tan học vang lên. Kavin là người đứng dậy đầu tiên.

"MJ, thu dọn sách vở giúp tao, tao có việc phải đi."

Kavin bước ra đến cửa thì bị tiếng gọi níu chân lại,

"Ê ê, mày đi đâu, không nhớ hôm nay là ngày gì à?"

"Tao quên mất, nhưng mà, hôm nay tao có hẹn rồi, tiệc thì tháng nào cũng có mà, tháng sau tao sẽ đền bù, vậy nha, bye."

Lời chào tạm biệt pha chút cợt nhã của Kavin khiến cả 3 người có chút sửng sốt, cậu ta cứ như một người khác vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net