Chương 38: Giọt nước tràn ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cổng dinh thự Chivaaree, cứ thế mà đổ sập, người thừa kế Thyme bị cướp đi ngay trong khuôn viên dinh thự, trước mặt chủ nhân và đám vệ sĩ; người đi mất hút, chỉ còn để lại làn khói trắng. Elise chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn vừa rồi, sắc mặt từ ngỡ ngàng chuyển sang tức giận, chuyện vừa rồi là thế nào, loại hành động ngông cuồng vừa rồi thật không thể nào chấp nhận.

Vài tiếng trước,

Thyme như thói quen ngủ say giấc thì đèn phòng mở sáng, hắn chói mắt kêu một tiếng, vô thức muốn mắng bọn người hầu một trận thì bị lôi bật dậy. Hắn ngơ ngác cả người, mi mắt khó nhọc hé mở được một tý thì lưỡi như bị tê liệt, người mẹ đáng kính đang đứng sừng sững trước mắt, chửi làm sao thành tiếng.

Trời bên ngoài còn nhá nhem, Thyme nhăn nhó rời khỏi giường, cố gắng tỉnh táo,

"Đi sớm như vậy luôn sao, mẹ gấp thật đó."

"Con ở đây một ngày thì mẹ phải lo cả trăm thứ, sớm vẫn hơn."

"Nhiều lúc con tự hỏi, con có phải con của mẹ không đó, muốn đuổi đi như vậy."

Elise mỉm cười tiến đến vuốt ve gò má con trai,

"Đó là đặc quyền của người thừa kế Paramaanantra, vệ sinh cá nhân đi, 1 tiếng nữa xuất phát."

Elise rời đi, không quên dặn dò những người hầu hoàn tất mọi thứ, hôm nay mọi sai sót đều không thể chấp nhận. Thyme chậm chạp với hầu hết mọi việc, hắn không muốn đi, câu kéo được bao lâu thì hắn đều cố gắng làm, người thừa kế, đặc ân hay là lao tù xa hoa. Bên ngoài bắt đầu gõ cửa nhắc nhở, mẹ hắn có vẻ sốt ruột rồi. Thyme ngồi vào bàn ăn, đối diện mẹ của mình, khoảng cách là rất xa, luôn là xa như thế.

"Có lẽ là lần cuối con và mẹ ngồi với nhau như thế này rồi, có thể khác mọi ngày được không?"

Elise dóng đôi mắt ngạc nhiên xen lẫn ngờ vực nhìn Thyme, nhiều ý nghĩ thay phiên nhau vụt qua, nhưng rồi bà mỉm cười, đứa con ngốc nghếch.

"Chúng ta sẽ đoàn tụ sớm thôi."

Thyme không nói gì nữa, cúi xuống tập trung vào bữa sáng của mình, không khí ngôi nhà vẫn lặng im như vậy, và khi Thyme không còn hiện diện tại đây, nó vẫn sẽ như thế, mãi mãi là như thế.

Xe đã dừng trước cửa lớn, Thyme được nhóm vệ sĩ hộ tống đến cửa xe, hắn lưu luyến ngoái lại nhìn ngôi nhà một lần nữa, rồi nhìn người mẹ xa lạ nhưng lại thân thương. Hắn đột ngột bước nhanh về phía bà, ôm bà thật chặt; Elise hoàn toàn đóng băng vì hành động này của con trai, đã bao lâu rồi, họ không ôm nhau, giống như thế.

Khoảnh khắc ngắn ngủi kết thúc, Thyme trở lại xe, ngồi yên vị bên trong, nhưng thay vì đoàn xe rời đi cùng nhau, thì chiếc xe chở hắn bất ngờ lao đi, tiếng ga xe rú lên, nhắm thẳng cổng chính.

"Đóng chặt cổng, không được để thoát."

Tiếng thét của Elise truyền vào bộ đàm, vệ sĩ gác cổng cấp tốc đóng cổng, nhưng tốc độ chiếc xe kia cũng không tầm thường, một cuộc đua được tính bằng khắc đang diễn ra vô cùng kích thích. Cánh cổng tự động chầm chậm khép lại, còn bánh xe quay với tốc độ xé gió, bên nào sẽ giành chiến thắng. Ngay khi 2 cánh cổng chỉ còn cách nhau 10cm, thì mũi xe cũng vừa chạm đến, cú tông cực mạnh khiến 2 cánh cửa bị buộc phải tách rời, chiếc xe lao đi mất hút.

Tàn dư để lại là một làn khói trắng dập dờn, cánh cổng đổ nát méo mó, và sự ngỡ ngàng đến cực điểm của tất cả những ai đang có mặt, hoàn toàn biến sắc, bao gồm cả Elise.

"Ton, dọn dẹp rồi vào gặp tôi."

Elise xoay người bước nhanh vào trong, đám người làm sợ hãi đến xám cả mặt, đến bà quản gia già cũng cúi gầm mặt run bần bật; cả đời bà làm việc tại dinh thự, chưa bao giờ chứng kiến chuyện giống như hôm nay, và cũng chưa bao giờ thấy phu nhân tức giận đến thế. Người làm và vệ sĩ cun cút đi thu dọn mọi thứ sau khi vị chủ nhân rời khỏi; với tốc độc cao nhất, khuôn viên rộng lớn đã trở lại như cũ chỉ sau một giờ đồng hồ.

Ton đứng trước cửa phòng làm việc của chủ tịch, hít một hơi thật sâu, chỉnh trang bộ suit, gõ cửa và tiến vào.

"Phu nhân." Ton cúi đầu chờ phân phó.

"Tìm cho được hai đứa nó, dù có phải lật tung cái thành phố này lên."

"Vâng, chủ tịch."

"Đưa Thyme về thôi, đừng đụng vào thằng bé Kavin."

"Vâng, chủ tịch."

Ton rời đi, Elise mệt mỏi ngã người tựa vào lưng ghế, nhắm mắt an thần, nhưng tâm trí lại không thể ngừng suy nghĩ, tính toán. Mọi thứ đều dần mất kiểm soát, sự bất lực đang lớn dần trong bà, lòng tự tôn của người đứng đầu đang bị ăn mòn bởi sự cuồng nhiệt và ngông cuồng của tuổi trẻ. Những thiếu niên trong mắt chỉ có tình yêu, luôn nghĩ rằng đó là tất cả, gì mà sẵn sàng hi sinh, gì mà sống chết quay lưng chống lại thế giới, ngu ngốc, ấu trĩ. Chúng nghĩ rằng người lớn chẳng hiểu gì, không biết thế nào là yêu, nhưng chúng đâu biết rằng, ai cũng đã từng có một tuổi trẻ cuồng nhiệt. Nhưng để làm gì, đó cũng chỉ là thứ cảm xúc vô dụng, khiến con người ta trở nên yếu đuối và phụ thuộc. Elise nghĩ về những ngày tháng mà ai cũng muốn hoài niệm, nhưng bà thì không, chỉ toàn là những thứ hạnh phúc giống như sa mạc, cháy bỏng nhưng không có lối thoát.

Elise nghĩ về chuyện vừa xảy ra, ngọn núi lửa trong lòng cũng không còn ngủ yên được nữa, Kavin Taemiyaklin Kittiyangkul, cậu hay lắm, đối đầu với tôi không phải là một quyết định thông minh đâu.

cốc cốc

"Vào đi"

"Dạ phu nhân, đồ phu nhân cần đã chuẩn bị xong, cần thêm gì thì báo Nom biết nhé."

"Ừm, tôi sẽ kiểm tra, cám ơn dì Nom."

Chuyện đi nước ngoài của Thyme đã chiếm hết tâm tư của bà, suýt nữa đã quên ngày mai là ngày gì; nghĩ đến đây tim Elise lại vô thức tiếp nhận nhiều cơn đau. Hít thở sâu trấn tĩnh bản thân, Kavin đích thân ra tay thì không còn là phạm vi thao túng của bà nữa, đành phải đánh đến tận nơi. Buột phải động chạm đến nhà Paramaanantra vào đúng ngày này thật quá khó xử, nhưng bà cũng hết cách, ai bảo đứa con trai cưng của họ khai chiến trước, làm ra chuyện không biết phép tắc.

Bên kia Kavin sau khi thành công cướp người thì đúng kế hoạch ra thẳng sân bay tư nhân, cùng nhau bay thẳng đến Maldives.

"Tim tao sắp ngừng luôn rồi, suýt nữa thì không kịp."

"Mày lại nghi ngờ khả năng của tao rồi, ba cái khối sắt ngặn được tao sao." Kavin đắc ý.

"Hơ, vì tao bất chấp vậy luôn, tao phải lấy thân báo đáp rồi."

"Nhảm nhí." Kavin bắn viên đạn qua kính xe,

Thyme biết điều liền ngừng trò đùa lại; nhưng trái tim hắn thì không thể nằm yên, người mà hắn yêu đến chết đi sống lại cũng rất yêu hắn. Kavin nhìn người kia tủm tỉm cười không ngừng thì khoé môi cũng không thể kiểm soát, bọn họ thật sự đang cùng nhau đi trốn.

Máy bay hạ cánh ở một hòn đảo nhỏ, cả hòn đảo chỉ có mỗi một biệt phủ giữa rừng cây rậm rạp; đây là nơi lý tưởng để tránh khỏi mạng lưới của nhà Paramaanantra. Nơi ẩn náu hoàn hảo này là nhờ sự hỗ trợ của Kan, người bác của cô xây dựng nơi này để nghỉ hưu sau vài năm nữa; và tạm thời nó đang để trống nên Thyme và Kavin vừa đúng có thể dọn đến tá túc. Biệt phủ dù mới hoàn tất xây dựng và chưa ai đến ở, nhưng nội thất và tiện nghi đã trang bị đầy đủ, có thể đáp ứng mọi nhu cầu thiết yếu để ở trong thời gian dài, thậm chí là lâu hơn nữa cũng không vấn đề.

Thyme vừa đến liền dạo một vòng, biểu cảm vô cùng hài lòng, nơi này thật tuyệt, thích hợp để xây tổ ấm với Kavin; hắn nghĩ nhanh sẽ mô phỏng lại ý tưởng này, tương lai sẽ có một tổ ấm tình yêu thật sự với Kavin.

Thyme vui vui vẻ vẻ đi đi lại lại, Kavin thì bận sắp xếp hành lý, cậu bất mãn muốn mắng một câu, nhưng thấy hắn tâm tình tốt như thế lại không nỡ, thế nên lời nói chỉ nằm ở đầu lưỡi. Vì gấp gáp nên đồ đạc cũng chỉ đơn giản, kế hoạch cướp người chỉ vỏn vẹn 3 ngày, lại không thể nhờ vả bất kỳ ai, Kavin phải tự mình xoay sở toàn bộ. Cậu đã không khỏi lo lắng rằng liệu mọi thứ sẽ thành công hay là chưa bắt đầu đã bị túm cổ, nhưng thật thần kì là suôn sẻ ngoài dư tính. Kavin cũng tự chất vấn, nhưng rồi lại gạt đi, Thyme đang ở bên cạnh cậu là quá đủ, uẩn khúc gì đó, cứ mặc nó đi.

-----------

AAAAAAAAAAAA

Kavin đêm nay làm tui high quá chời, quắn quéo nãy giờ

Hóng phim lắm luôn

À mọi người, tui đã quyết định update tên nhân vật giống phim rồi nha

Nhưng lạy hồn nó dài như đất nước Việt Nam ta, khóc thật sự

High nên up truyện luôn chứ k edit kỹ, mọi người thấy sai sót thì cmt giúp tui hen

Enjoy, tui đi hú hét nữa đây ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net