Chương 48: Phơi bày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ren và MJ cùng gia đình nghiêm trang bước vào tang lễ. Ông Rakka được đưa về Thái để tổ chức tang lễ và an táng. Thyme và Kavin có mặt từ sớm, Kavin còn là người phụ trách tổ chức tang lễ theo đúng nghi thức của người Thái. Bà Roselyn tất bật đón khách, từ khi đưa ông Rakka về và gặp lại Thyme, bà ấy không có bất kì hành động gì nữa, chỉ chuyên tâm lo việc tang lễ. Tin tức chấn động này tác động mạnh vào giá cổ phiếu của Parama và cả thị trường chứng khoán. Người đứng đầu gia tộc tài phiệt lớn nhất Thái Lan qua đời khiến nền kinh tế chao đảo, mặc dù trước đó ông đã dần chuyển giao quyền lực cho bà Roselyn; nhưng sự kiện này quá lớn để xảy ra mà không có hậu quả gì.

Sau lễ tang bà Roselyn còn bận rộn hơn gấp mấy lần, phải di chuyển liên tục giữa các quốc gia để đảm bảo cho việc kinh doanh của tập đoàn ổn định. Kavin có đề nghị Thyme trở về giúp đỡ mẹ hắn, nhưng hắn vẫn là có một sự bài xích với bà về sự ra đi của ông Kavin, cậu cũng khuyên nhủ hắn nhiều lần rằng hắn chỉ đang tiểu thuyết hoá mọi chuyện nhưng tên cứng đầu này vẫn không suy suyển. Thyme vẫn chú tâm vào việc học tập, trợ lý Ton vẫn thường xuyên gửi tài liệu văn bản của tập đoàn đến, muốn hắn tự mình nghiên cứu, không rõ là anh ta tự làm hay nhận lệnh từ ai. Thyme về khoản này lại vô cùng ngoan ngoãn, nghiêm túc nghiên cứu song song với việc học, cũng giải quyết được một số công vụ nhỏ của tập đoàn.

Sau vài tháng tình hình ở Parama dần quay về quỹ đạo ổn định vốn có, Roselyn hiện tại nắm quyền chủ tịch. Thyme vẫn ở nhà Kavin, mặt dù được gia đình cậu bảo bọc, nhưng một phần nhớ người dù sao cũng là mẹ của hắn, một phần luôn nơm nớp lo sợ giông tố có thể ập đến bất cứ lúc nào. Kavin mỗi ngày đều để tâm đến Thyme, cậu không muốn hắn nghĩ quá nhiều rồi tự doạ mình. Đối với Thyme, Kavin bày ra dáng vẻ như chẳng gì phải sợ, nhưng sâu trong lòng của cậu luôn phòng bị mỗi ngày, chỉ cần Roselyn động, cậu chắc chắn sẽ ngăn chặn sớm nhất có thể. Nhưng vài tháng trôi qua, vẫn chẳng có gì xảy ra dù chỉ là một cơn gió khẽ, nhưng không ai muốn buông lỏng, sợ rằng vừa quay đi thì phía sau liền lộ sơ hở.

Mei cũng không ngoại lệ, bà cài cắm người khắp nơi lấy thông tin, nhưng bên phía Parama không hề có chút động tĩnh nào. Hôm nay Mei ra ngoài từ sớm, nắng vừa chiếu những tia đầu tiên qua kẽ lá thì cũng là lúc Mei đứng trước mộ phần của em gái mình. Nhưng hôm nay lại có người nhanh chân hơn, một người mà Mei sợ gặp nhất lúc này, Roselyn.

"Hôm nay sao cậu lại đến?"

"Hôm nay là tiết thanh minh, tôi về vừa kịp lúc nên đến thăm em ấy thôi."

"Em ấy gặp cậu, nhất định rất vui."

Roselyn đang sắp xếp hoa thì tay khựng lại, không khí giữa bọn họ, khác đi rất nhiều.

Cả hai tản bộ cùng nhau ở sân cỏ gần nghĩa trang, ngồi hóng mát ở một phiến ghế đá, không ai nói gì, hay đúng hơn là không biết phải nói gì.

"Cậu, tha cho Thyme đi." Cuối cùng Mei là người mở lời trước.

"Mei, cậu nói như tôi là cai ngục vậy, nó là con trai tôi." Roselyn khẽ cười vì lời nói của người bạn thân.

"Nó đang rất hạnh phúc, tôi biết cậu luôn quan sát nó từ xa, lần nói lời từ bỏ nó chỉ là nhất thời nóng giận, nếu không cậu đã không cho người đưa tài liệu tập đoàn đến rồi, phải không?"

"Nó là con trai duy nhất của tôi, không phải là nó chống đỡ Parama thì còn là ai được."

"Thật là chỉ vì Parama sao?"

Mei cũng là một người mẹ, cô hiểu Roselyn hơn bất kỳ ai và bà còn là bạn thân của Roselyn; sau nhiều biến cố, Mei thật lòng mong Roselyn sẽ sống thật hạnh phúc.

"Rose, Thyme coi như là rể nhà Kittiyangkul rồi, nếu cậu vẫn cố chấp đặt dây rối lên người nó, đừng nói tôi không nể tình bạn của chúng ta."

"Hơn nửa năm rồi, tôi có làm gì sao?"

"Cậu chỉ là đang tạm lùi để tìm cơ hội tiến lên thôi."

"Cậu trông có vẻ hiểu tôi đấy Mei; nhưng tôi việc gì phải làm như vậy khi mọi chuyện đã thành công. Từ bây giờ, Thyme có thể sống cuộc sống của nó rồi."

Mei không tin được những gì mình vừa nghe thấy, Rose nói rằng Thyme tự do, rồi cái gì đó đã thành công, rốt cuộc có gì mà bà không biết.

"Cậu nói vậy là sao?"

"Tất cả những gì tôi làm là để cho ngày hôm nay."

...

"Vậy, tất cả mọi chuyện là do cậu cố tình bày ra để cho ông Rakka thấy sao?"

"Ông ấy chưa bao giờ tin tưởng tôi cả Mei, làm sao có thể tin một đứa con gái lệch hướng sẽ uốn nắn được đứa con trai cũng giống cô ta chứ. Ông ấy không tin ai ngoài bản thân mình cả, tôi đã không ngừng cố gắng để ông ấy thấy rằng, tôi đã khác."

"Roselyn."

Roselyn đã trải qua những gì, Mei tự hỏi liệu bà có hiểu hết được không.

"Chuyện ngài Thamsan, tôi xin lỗi, ngài ấy hẹn tôi đến, ngài ấy biết tôi đang đóng kịch, nên muốn giúp một tay; nhưng rồi cơn đau tim tái phát, mặc dù đã uống thuốc nhưng vẫn là không kịp."

"Tôi cũng tin rằng cậu sẽ không làm đến mức này, đó chỉ là tai nạn thôi Roselyn."

"Cũng do tôi quá chậm, nhưng cũng nhờ chuyện đó, mà kế hoạch có khởi sắc."

"Chuyện bên kia là thế nào?"

"Tôi lấy được sự tín nhiệm của ba, ông ấy đã ký chuyển 20% cổ phần cho tôi, trong tay vẫn giữ 36%; nhưng trước đó tôi đã âm thầm thu mua cổ phần khắp nơi, vừa đúng hơn ông ấy 1%. Tôi giành được quyền chủ tịch, chỉ cần ông ấy mất quyền, sẽ không thể nào động đến Thyme hay Kavin được nữa."

"Vậy tại sao?"

"Cuộc họp đến đây kết thúc, nhưng tôi muốn tuyên bố muốn nói với mọi người, Roselyn, con gái tôi, sẽ nắm giữ 20% cổ phần của tập đoàn Parama, tiếp tục giữ chức phó chủ tịch điều hành toàn bộ tập đoàn."

Sau tuyên bố của ông Rakka thì cửa phòng họp đột ngột mở, một đoàn luật sư tiến vào, xếp hàng ngay ngắn.

"Mấy người làm gì vậy, không thấy đây là cuộc họp cổ đông à?" Ông Rakka tức giận quát lớn.

"Thưa cựu chủ tịch, chúng tôi đến đây là có mục đích."

"Cậu mới nói cái gì, ai là cựu chủ tịch."

"Thưa ngài Rakka, cô Roselyn đã nắm sẵn trong tay 17% cổ phiếu, cộng với 20% được chuyển nhượng từ ông, hiện cô Roselyn chính là cổ đông nắm % cao nhất, đồng nghĩa với việc cô ấy chính là tân chủ tịch mới của tập đoàn Parama, thưa ông."

Ông Rakka nghe như sét đánh bên tai, chết trân trên ghế nhìn Roselyn; tràn pháo tay đến từ các cổ đông trong phòng họp phá tan khoảng im lặng vừa rồi. Cuộc họp căng thẳng kết thúc, mọi người ra về, không quên chúc mừng Roselyn trở thành nữ chủ nhân đầu tiên của tập đoàn Parama, năng lực của bà khiến ai cũng cảm thấy tâm phục khẩu phục khi bà bước lên vị trí cao nhất này, duy chỉ có ông Rakka là khác.

"Mày giỏi lắm Roselyn."

Ông Rakka vừa vào phòng riêng liền quăng tệp tài liệu vào thẳng mặt Roselyn, lực quăng mạnh khiến một bên má của bà đau điếng.

"Chủ tịch." Ton phía sau bất ngờ muốn tiến về phía Roselyn nhưng bà đã ra hiệu.

"Ra ngoài đi Ton."

"Vâng."

Cánh cửa phòng khép lại, ông Rakka nổi cơn thịnh nộ chất vấn Rose.

"Mày đã tính toán chuyện này kỹ lưỡng lắm phải không? Nắm được quyền chủ tịch để chống đối lại tao phải không?"

"Nếu ba chịu dừng tay thì con đã không phải làm thế này."

"Đúng là tao không thể tin tưởng được đứa con gái lệch lạc như mày, chuyện của Thyme, mày biết từ đầu phải không? Còn âm thầm giúp đỡ nó, diễn một màn kịch đạt đến như vậy."

"Chuyện Thyme và Kavin, con nhìn ra từ lâu rồi, vì con đã từng là Thyme. Ba đã từng nói, con vô dụng, bất tài, đúng, vì con đã không thể làm gì để cứu cuộc đời của Tia. Một người mẹ bất lực nhìn con mình sống trong đau khổ, nó thật sự là tra tấn; vì thế nên Thyme sẽ không rơi vào bi cảnh đó, con sẽ làm mọi cách để thằng bé sống cuộc đời của nó, và sẽ không trở thành con hay Tia."

"Mày cảm thấy cuộc sống đầy quyền lực, tiền tài, danh vọng là đau khổ hả, mày sinh ra là người nhà Paramaanantra thì hãy sống xứng đáng với nó đi."

"Vậy thì con thà không phải mang họ Paramaanantra. Ba nghĩ đó là hạnh phúc, nhưng đó là hạnh phúc của ba, không phải của con hay Tia hay Thyme. Con chưa bao giờ có một ngày cảm thấy hạnh phúc, con chỉ được sống thật sự khi có Mai mà thôi. Ba không bao giờ biết được rằng hơn 20 năm qua con đã nghĩ đến việc kết thúc sự đau khổ này bao nhiêu lần đâu, nhưng vì Tia và Thyme, con mới còn ở đây đến giây phút này. Không phải vì ba hay vì bản thân con, mà chỉ là vì hai đứa con của con mà thôi, vì vậy, con chấp nhận trả bất cứ giá nào để chúng nó không trở thành Rose thứ hai."

"Mày..."

Ông Rakka thốt lên một tiếng rồi tắt nghẹn, ôm ngực lùi về phía sau, chỉ sau vài giây thì ngã khuỵ trước mắt Roselyn, cảnh tượng lần thứ hai xảy ra trước mắt bà. Rose chạy đến ôm lấy ba mình, ông run rẩy muốn nói gì đó nhưng không thốt ra được, rơi vào hôn mê; Rose hoảng loạn hướng bên ngoài gọi lớn.

"Ton."

"Ông ấy đã rất tức giận, bệnh cũ phát tát, vì tuổi đã cao nên sau khi nằm hôn mê không lâu thì... tôi bất hiếu lắm phải không?" Ánh mắt tan vỡ của Rose, Mei lần thứ 2 trong đời nhìn thấy.

Mei không biết phải nói gì lúc này để an ủi Rose, bà chỉ có thể ôm người bạn của mình, đã 20 năm rồi, bọn họ mới có thể quay lại như ngày còn bé.

"Cuộc đời tôi, làm chuyện xấu cũng nhiều rồi."

"Thyme, nó chưa biết, cậu nói mọi chuyện ra đi."

"Bây giờ chưa phải lúc, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, chăm sóc nó giúp tôi nhé."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net