Chương 50: Hoá giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống của Thyme và Kavin đã trở nên ổn định và yên bình, cả hai cùng nhau bước qua một năm nữa, dần tiến về năm cuối cùng đại học. Nếu Kavin vừa học vừa thực nghiệm ở công ty của gia đình thì Thyme vẫn chỉ học qua sổ sách, hắn vẫn là không có can đảm đối diện với mẹ mình, mặc dù trong lòng có rất nhiều câu hỏi.

Kavin đang khảo sát vị trí dự án mới thì nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ, ngay sau đó liền rời đi.

Cậu bước vào cửa, nhìn thấy Roselyn đã ngồi đợi sẵn, Kavin bước đến chào hỏi lễ phép, rồi cũng ngồi xuống đối diện bà; trước mắt Rose, Kavin không còn là một cậu nhóc non nớt nữa, đã trưởng thành hơn rất nhiều, bà ước chừng Thyme bây giờ cũng đã có phong thái như thế này rồi.

"Lâu rồi không gặp con Kavin."

"Dạ, cũng khá lâu rồi."

"Dì hẹn con đến đây chắc là con cũng biết lý do."

"Dì không liên lạc được với Thyme, nên đành tìm đến con vậy."

"Dì định như thế nào? Con không giống Gorya, dì không thể dùng tiền hay quyền lực để đàn áp được, vậy dì tính làm thế nào tách con ra khỏi Thyme?"

Kavin thoải mái tựa lưng, hai bàn tay đang vào nhau, phong thái hoàn toàn tự tin, thái đội dửng dưng kiêu ngạo, không lộ ra một tia sợ hãi hay e dè nào khi đối diện Roselyn; điều này khiến bà có hơi ngạc nhiên, bị phủ đầu nhưng rồi bà lại mỉm cười.

"Dì có nói là sẽ ngăn cản hai đứa sao, dì chỉ muốn Thyme về nhà, cả con về càng tốt, cha của Thyme vừa tỉnh dậy."

"Chú đã tỉnh?" - Kavin bất ngờ, cha của Thyme tỉnh lại, ông ấy đã hôn mê như người thực vật suốt thời gian tuổi thơ của Thyme. Và bất ngờ hơn cả là dì Roselyn còn muốn cậu cùng về nhà, không ngăn cản chuyện của hai người, chuyện gì đang xảy ra vậy. Kavin lấy lại bình tĩnh,

"Con rất vui vì chú đã tỉnh, con sẽ nói với Thyme, cậu ấy sẽ về sớm."

"Con không thắc mắc vì sao ta không tiếp tục ngăn cản hai đứa sao?" - hai người đối mắt, Rose nâng tách trà lên môi nhấm nháp.

"Kavin, có một điều mà con chưa bao giờ biết, ta luôn muốn cưới cho Thyme một người giống như con, con có tất cả những phẩm chất của một nữ chủ nhân mà nhà Paramaantra cần. Con rất giống một, con thông minh, quyết đoán, quan trọng hơn là không bao giờ bỏ cuộc."

Roselyn nhìn xa xăm, Kavin cũng lặng im, không biết phải nói gì, câu chuyện của bọn họ, quả thật quá đau lòng.

"Con biết không, nếu con sinh ra là nữ, thì ta đã không cần đau đầu tìm con dâu rồi; nhưng là nam cũng tốt, có những thứ phụ nữ không làm được."

"Con cũng xin lỗi dì, có một thứ con không thể làm được."

"Đừng lo lắng, Thyme vẫn còn có chị nó."

Kavin hoàn toàn bị kinh ngạc, người phụ nữ trước mặt này, thật khác quá xa với những gì cậu từng nghĩ, nhưng Kavin vẫn không rõ vì sao Roselyn lại thay đổi thái độ hoàn toàn như vậy. Những sóng gió xảy đến với bọn họ là từ người phụ nữ này, nhưng giờ bà ấy lại nói bà ấy đã chọn cậu để đứng bên cạnh Thyme, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.

"Cám ơn con, đã không rời bỏ Thyme."

"Con cũng xin lỗi vì khi nãy bất kính với dì."

"Đó chính là điều mẹ thích ở con, không cần phải xin lỗi." Roselyn hiền hoà hướng Kavin động viên.

"Mẹ?"

"Phải gọi là mẹ chứ." - Roselyn mỉm cười, nụ cười dịu dàng duy nhất lần đầu tiên Kavin được nhìn thấy.

Kavin vừa vào nhà đã nghe tiếng Thyme chạy từ cầu thang xuống.

"Mày về rồi à, đi đâu lâu vậy?" Thyme nhìn thấy Kavin trở về liền vui vẻ nhào đến, như con koala đu trên người cậu.

"Mày đi đâu, sao trên người có mùi nước hoa phụ nữ?" Thyme cau mày vì mùi nước hoa lạ trên người của Kavin.

"Thì tao đi gặp phụ nữ mà." Kavin bất chợt có hứng thú trêu chọc Thyme.

"Kavin, mày đúng là chứng nào tật nấy, lại lén đi trăng hoa bên ngoài." - Thyme liên tục chất vấn, liền bị Kavin nhét trái táo đang cắt dở vào miệng.

"Mẹ của mày đó, đừng có ghen vớ vẩn như con nít."

"Mẹ tao? Bà ấy còn dám tìm mày, bà ấy có nói gì xúc phạm mày không? Có đe dọa gì mày không, để tao đi tìm bà ấy..."

Kavin vội vã níu Thyme lại, tên lỗ mãng này, nhắc tới mẹ thì liền như nước sôi tưới vào người vậy, một chút bình tĩnh cũng không có.

"Bà ấy không có làm gì cả, với lại mày nghĩ nhà Kittiyangkul tao đây sợ nhà Paramaanantra của mày hay sao mà đe dọa được tao, hửm?" Kavin mỉm cười hướng Thyme giải thích.

"Cũng đúng, nhưng bà ấy tìm mày để làm gì?"

"Ba của mày tỉnh lại rồi, sắp xếp về thăm ông ấy đi."

"Ông ấy tỉnh rồi? Nhưng tao không muốn về đó, không muốn gặp bà ta."

"Không được gọi mẹ như vậy. Bà ấy đã khác rồi, không còn phản đối chúng ta nữa, còn muốn tao cùng mày trở về."

"Hả? mày vừa nói gì? Bà ấy, ủng hộ mình. Chuyện viễn tưởng hả? Không thể nào, mày đừng để bị lừa. Ái cha."

Kavin bất lực cốc đầu Thyme, tên nhóc ấu trĩ không chịu lớn này.

"Không được nói mẹ như vậy, mẹ không như mày nghĩ đâu."

Thyme vô cùng sửng sốt, Kavin gọi mẹ hắn là mẹ, gọi mẹ cũng thật thuần thục, rốt cuộc hai người nói gì với nhau rồi, sao lại xoay chuyển 180 độ như vậy.

"Thyme, mày đừng có bốc đồng trẻ con nữa, tương lai mày còn phải gánh vác gia tộc Paramaanantra đó."

"Tao còn có mày mà, mày giỏi như vậy, mày sẽ giúp tao."

"Tao còn gia đình tao nữa, mày liệu mà tự lo." Kavin lạnh lùng tuyên bố.

"Tao biết rồi." Thyme chỉ biết cụp tai nghe lời.

"Thyme, mày cũng nên giành nhiều thời gian để hiểu mẹ hơn đi, bà ấy cũng rất vất vả, một mình vừa gồng gánh công ty, vừa phải chăm sóc mày và chị Tia, còn cả ba đang hôn mê nữa. Bà ấy đã chiến đấu rất nhiều suốt hai mươi mấy năm qua vì mày đó, đừng trách lầm bà ấy nữa, cùng về nhà đi."

Thyme không hiểu Kavin đang nói gì, mẹ hắn chiến đấu vì hắn cái gì chứ, chẳng phải luôn dùng thủ đoạn để điểu khiển cuộc đời hắn sao, lại còn giết cả người. Ánh mắt ngơ ngác xen lẫn hồ nghi sáng rực, Thyme sống một tuổi thơ trong chiếc lồng sắt xoa hoa xinh đẹp, đối diện với người mẹ luôn luôn bảo thủ sinh ra thành kiến khó mà một lời thay đổi được.

Kavin nhìn ánh mắt Thyme liền hiểu, hắn cần biết toàn bộ sự thật, người mẹ đó đến cuối cùng vẫn là một người mẹ, đối với bà ấy, con cái chính là sinh mạng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net