Chương 109: An giấc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: heka
Beta: mun

Có ăn trộm đột nhập vào nhà Tô Anh, trừ Tưởng Diễn và Đào Nhiên không biết nội tình thì Khương Triết, Triệu Vũ và Lâm Thành Phong lại có thể nghĩ đến một vài thứ, ít nhất có 99% khả năng xác nhận được ai làm ra chuyện này.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Tô Anh cũng có thể nghĩ đến.

Lưu Vận thì lại chưa kịp nghĩ vòng vo đến việc ấy, cô ấy cho rằng việc bắt cóc là trùng hợp, cũng là chuyện ngoài ý muốn. Tiệm hoa của Tô Anh bị trộm đột nhập cũng là do lúc đó trùng hợp Tô Anh không ở nhà. Cô ấy không hề liên hệ được chuyện này đến Tề Duyệt và người kia, rốt cuộc cô ấy chưa từng trải qua những chuyện lừa gạt dối trá lẫn nhau, cho dù đi làm có lục đục với nhau thì cũng sẽ không hại đến tính mạng, khi nghĩ về một người vẫn luôn xuất phát từ góc độ tốt...

Cô ấy không nghĩ tới, Tô Anh lại không thể không đề cập đến mà nhắc cô ấy, bảo gần đây đừng ra ngoài một mình, buổi tối ở nhà cũng phải cẩn thận hơn, đóng cửa kỹ càng.

Lưu Vận được Tô Anh nhắc nhở, một lúc sau mới bừng tỉnh nhận ra, ngay sau đó mắng một câu: "Bảo sao tớ thấy gần đây Phạm Nghị cứ luôn tới tìm tớ, thì ra là có âm mưu!"
Tô Anh nói: "Phạm Nghị vẫn còn ở bên Tề Duyệt, cậu đừng mắc mưu."

Có một thời gian Phạm Nghị liên tục tới tìm Lưu Vận, còn không phải bởi vì hắn bị đuổi việc, lại không tìm được công việc khác, không có việc gì nên quá rảnh rỗi sao? Nhưng mà chuyện này cô không tiện nói với Lưu Vận.

Lưu Vận cười nói: "Cậu cho rằng tớ ngốc như vậy chắc? Bị lừa một lần hai lần, còn phải bị lừa lần thứ ba?"

Tô Anh: "Dù sao cậu đừng để ý đến hắn, cũng phải dè chừng hắn, tóm lại hắn quá thân cận với Tề Duyệt, tớ không yên tâm. Nếu hắn tin theo Tề Duyệt mà thương tổn đến cậu thì làm sao bây giờ? Những người này khó lòng phòng bị."

Lưu Vận: "Ừ ừ ừ, tớ biết rồi, cậu yên tâm đi! An tâm dưỡng bệnh cho tốt, mấy chuyện khác không cần lo!"

Cô ấy thật sự không còn cảm tình gì đối với Phạm Nghị, cho dù có, cũng sẽ không ngu ngốc để bị bắt nạt! Thật xem cô ấy là quả hồng mềm chắc?

---

Mà giờ phút này, Tề Duyệt bị người hoài nghi kia thì đang cực kì nổi giận. Mấy thứ đồ sứ mới mua của Phạm Nghị lại bị đập đầy đất. Anh ta thật đau đầu, quyết định lần sau mua hẳn đồ kim loại, ném thoải mái, dù sao quăng cũng không vỡ!

"Lộ Hải đúng là thứ ngu xuẩn, thật là một chút việc cũng làm không xong! Nó vào được nhà Tô Anh suốt một đêm đấy, tìm một món đồ khó như vậy sao?" Cô ta bức bối trong lòng: "Cũng ngu quá thể, tìm trên lầu không thấy, vậy mà không xuống dưới lầu tìm! Cuối cùng để tay không mà về!"

Phạm Nghị đã không còn tâm tư khuyên gì nữa, gần đây anh ta phỏng vấn nhiều lần đều vấp phải trắc trở nên cũng phiền lòng, giờ phút này nhìn đầy phòng bừa bộn, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, cực kì bực bội. Anh ta nói có chút lấy lệ: "Không phải Tô Anh còn nằm viện sao, tối lại đi lần nữa là được mà?"

"Kinh động đến cả cảnh sát rồi, đi lần nữa không phải chui đầu vô lưới à?"

"Cảnh sát cũng sẽ không canh giữ ở chỗ đó 24h, cẩn thận một chút, sẽ không bị phát hiện đâu."

Tề Duyệt lạnh lùng hừ một tiếng, đi tới sô pha ngồi xuống: "Thôi, chờ hai ngày nữa đã."

Phạm Nghị đi qua ôm Tề Duyệt vào trong ngực: "Hỏi em chuyện này, em thành thật nói với anh nhé."

"Chuyện gì?"

"Chuyện Tô Anh bị bắt cóc, thật sự không liên quan với em chứ?"

Tề Duyệt cười vỗ vỗ mặt Phạm Nghị: "Có thể có liên quan gì với em chứ hả? Chỉ có thể trách chính vận số cô ta không tốt, uống nước còn mắc kẽ răng!"

"Thật chứ? Em đừng dối anh." Anh ta vùi đầu vào ngực Tề Duyệt: "Bất luận khi nào, anh đều hướng về em."

Tề Duyệt híp mắt, cười đẩy cái đầu kia ra, vô tội nói: "Em thật sự không biết mà, không thể bởi vì em hận Tô Anh mà cô ta mắc tai ương cũng đẩy đến trên đầu em chứ? Cho dù có là cảnh sát tới hỏi thì em cũng không biết gì hết. Còn anh đấy, không phải đi tìm Lưu Vận lấy video hả? Sao không tiếp tục?"

Phạm Nghị nói: "Tiểu Vận cứng lắm, anh không thuyết phục được cô ấy."

Tề Duyệt lạnh giọng: "Anh cũng ngu lắm! Một con đàn bà cũng không trị được!"

Phạm Nghị bế bổng Tề Duyệt lên, đi vào phòng ngủ: "Hiện tại anh khiến cho em nếm thử, xem anh có thể thu phục em hay không!"

Tề Duyệt nói: "Lần sau anh đi cùng Lộ Hải đi, bất luận thế nào cũng phải tiêu hủy cái video đó!"

Phạm Nghị dừng bước chân: "Anh cũng đi?"

Tề Duyệt hỏi lại: "Không thì sao đây? Đó là video cảnh làm tình của hai tụi mình đó, chẳng lẽ anh còn muốn cho người khác xem miễn phí năng lực trên giường của anh đấy hả?"

Phạm Nghị nhíu nhíu mày, anh cũng không có chấp nhất với cái video kia như Tề Duyệt. Có điều Tề Duyệt yêu cầu, anh cũng không nói gì, có thể làm cô an tâm bớt đập phá đồ, vậy cũng nên lấy video kia về.

Chỉ chốc lát sau, trong nhà đã hừng hực lửa tình.

---

Lại một ngày qua đi, thân thể Tô Anh tốt hơn rất nhiều, không còn ham ngủ như trước. Cô nghe tin từ chỗ Lâm Thành Phong, nói là quả nhiên cảnh sát đã phát hiện xác của phụ nữ ở trong cái mương phía sau phòng đất nhốt cô, thân phận chính xác thì còn đang đợi điều tra.

Bọn Tiền Thông không thể ngụy biện gì được, lại có Tô Anh làm chứng nên rất nhanh liền khai hết những gì đã làm ra, hơn nữa vì muốn có cơ hội giảm hình phạt mà vội vã chỉ ra hành vi phạm tội và nơi trú ngụ của đồng lõa, mong là có thể tự bảo vệ mình!

Do đó, các đồng lõa của bọn chúng cũng bị khai ra. Cảnh sát nhiều lần mai phục, cuối cùng cả băng đảng Đao Mặt Sẹo đều bị bắt về quy án.

Còn tại sao đám người Tiền Thông lại nghĩ đến việc bắt cóc Tô Anh tống tiền Khương Triết?

Theo như lời Tiền Thông, bọn chúng biết đến Tô Anh đều là nghe được từ miệng người khác, nói là người giàu nhất thành phố C có nuôi một cô tình nhân. Cô tình nhân này không có gia thế gì, chỉ là một người phụ nữ yếu đuối bán hoa tươi bên đường, dựa vào đàn ông mà sống. Có điều kim chủ đặc biệt thích cô ta, ra tay lại hào phóng, khẳng định sẽ tiêu tiền vì cô ta...

Còn rốt cuộc là nghe được từ ai, cái loại nơi như sòng bạc ngầm này vốn là nhiều người nhiều miệng, bọn chúng cũng không quen biết người kia, chỉ là khi đang thua thê thảm trên bàn bài thì người đàn ông kia lại vẽ ra trước mắt chúng một cơ hội có được khoản hời lớn, tâm tư rục rịch, liền động lòng muốn làm một vố! Huống chi Tiền Thông lại là quỷ háo sắc, sao mà bỏ được?

Quả nhiên không phải là trùng hợp, còn là một chiêu cao tay: mượn đao giết người.

Bên này còn đang điều tra, Tô Anh đã đi Ngưu Đầu sơn lần nữa.

Lần trước cô tới là vào ban đêm, lại là hoảng hốt chạy trốn nên cũng chưa kịp nhìn xem, hiện giờ đến đây phát hiện Ngưu Đầu sơn này quả nhiên non xanh nước biếc, núi đồi trùng điệp.

Hơn nữa cô vừa mới đi vào được một lát, liền nghe được âm thanh nói chuyện ríu rít. Theo lý thuyết hiện giờ đã vào đông rồi, trên núi có rất ít hoa còn ở nở, có khả năng lại là một ít cây không ngủ say như lão ngô đồng chăng?

Lâm Thành Phong thực khó hiểu: "Anh Anh, sao em còn muốn quay lại nơi này chứ?"

Tô Anh thực thản nhiên, nói: "Em muốn trở lại nhìn thử, trong trí nhớ của em nơi này đen tối lại đáng sợ, em cũng không dám hồi tưởng lại. Nhưng hiện tại em tới đây nhìn thử, phát hiện phong cảnh nơi đây rất tốt, cũng rất xinh đẹp, không đáng sợ như trong trí nhớ của em."

Lâm Thành Phong đau lòng, thở dài: "Nếu để Khương Tứ biết anh đưa em tới nơi này, khẳng định anh ấy sẽ làm thịt anh mất."

Khương Triết ở bệnh viện cùng cô một ngày, ngày hôm sau liền bận rộn gì đó mà rời đi. Ngay cả Đào Nhiên và Triệu Vũ cũng không xuất hiện, nhưng đại khái là Tô Anh có thể đoán được một chút.

Đang nói chuyện, Tô Anh liền nghe được đỉnh núi truyền đến tiếng nói: "Oa! Tô Anh đã trở lại!"

"Thật hả thật hả? Thật kìa! Tô Anh, cô không sao chứ?"

"Oa, Tô Anh, cô có biết tối hôm đó tôi sắp bị dọa phát điên luôn không! Chuyện mạo hiểm đầy kích thích như vậy tôi có thể khoe khoang khắp nơi suốt 300 năm luôn đó!"

"Có điều tôi suýt bị người đàn ông kia hù chết, tôi tưởng người xấu đó, ôm lấy cô cái gặm liền! Đó là người đàn ông của cô hả? Nhưng vậy thì người đàn ông sau đó ôm cô lại là ai?"

Tô Anh: "......"

Cô bị nói đến đỏ mặt, nhưng vì Lâm Thành Phong ở bên cạnh nên cô khó mà nói gì được, sớm biết vậy cô nên đến một mình mới đúng!

Chờ đi tới căn phòng đất kia, nơi đó đã bị dán giấy niêm phong, cũng có mấy cư dân ở dưới chân núi tới chỗ này xem náo nhiệt. Lâm Thành Phong cũng là lần đầu tiên tới chỗ này, anh đánh giá từ trên xuống dưới một lát, tức giận nói: "Nên san bằng chỗ này đi mới đúng!"

Tô Anh ngẫm, kỳ thật đâu phải lỗi tại cái phòng này, chỉ cần con người muốn phạm tội, không có nơi này thì còn có nơi khác, trừ phi có thể cải tà quy chính, nếu không thì chẳng thể tránh được.

Cô nhìn một lát, đột nhiên ôm lấy bụng: "Em bụng đau, đi cái kia... Một chút."

Lâm Thành Phong: "... Em không thể nhịn được hả?"

Tô Anh: "......"

Cô đã yên lặng ôm bụng chạy xa, Lâm Thành Phong hơi sốt ruột: "Em đừng chạy xa quá nha!"

Tô Anh: "Ừa! Biết rồi!"

... Sao lại không giống trong TV thế nhỉ, lẽ ra nhìn thấy nơi đáng sợ trong trí nhớ thì rúc vào trong lồng ngực anh mà run bần bật chứ nhỉ? Đàng này một mình chạy đi làm... Cái kia cái kia!

Anh sờ sờ cằm, cảm thấy cô nàng này không chỉ có ngây ngốc, còn rất to gan nữa!

Tô Anh chạy đến một nơi an tĩnh, tới sau một cây đại thụ, mới nói: "Thực xin lỗi nha, vừa rồi tôi khó nói chuyện được, sợ bị xem thành bệnh tâm thần mất."

"Đúng vậy, cô đúng là một người đặc biệt mà, lại có thể nghe được chúng tôi nói chuyện!"

Tô Anh cười cười, nói: "Hôm nay tôi tới, chính là muốn cảm ơn các bạn. Nếu không phải các bạn giúp tôi, chắc chắn tôi sẽ không thuận lợi chạy thoát được. Cảm ơn nhé!"

"Không có gì mà." Cái cây già nhất lên tiếng đáp: "Bộ khoái chỗ các cô cũng rất giỏi đó, thi thể trong cái mương hôi thối kia mà cũng tìm ra được, là cô nói cho bọn họ hả?"

Tô Anh thu lại tươi cười, sắc mặt có chút trầm trọng: "Các cô ấy cũng đều là những cô gái đáng thương, lúc sống đã phải chịu khổ vậy rồi, sau khi chết hy vọng họ có thể an giấc ngàn thu ở một nơi sạch sẽ."

Cái cây kia thở dài: "Tôi tận mắt thấy chuyện diễn ra nhưng lại bất lực, hiện giờ máy kẻ xấu bị bắt rồi, tôi cũng có thể an tâm ngủ ngon."

Tô Anh ngạc nhiên: "Các bạn là bởi vì những người đó nên mới không ngủ say sao?"

Một cái cây khác nói: "Ừ, tôi còn cố gắng khiến rễ mọc dài thêm nữa, xem lần sau bọn chúng còn dám phạm tội, tôi liền siết chết chúng nó!"

Tô Anh đột nhiên thấy rất cảm động, đều nói thực vật không có cảm tình không biết đau đớn, nhưng mỗi một đóa hoa, mỗi một thân cây cô biết đều là một thiên sứ nhỏ đáng yêu, lương thiện!

Tô Anh lại nói chuyện Đao Mặt Sẹo cùng đồng lõa đều đã bị bắt cho nhóm cây nghe, bọn chúng sẽ chịu những trừng phạt thích đáng: "Đã không có việc gì nữa rồi, các bạn có thể an ổn ngủ qua mùa đông này."

---

Cuối cùng khi Tô Anh rời khỏi, toàn bộ ngọn núi đã trở nên an tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net