Chương 116: Bữa tiệc hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Shelly
Beta: heka

Từ lúc Tưởng Nghị rời đi, Tô Anh không ngủ đượ, cô đang đợi tin tức từ lão ngô đồng.

Người đàn ông này bí ẩn khó đoán, nhưng lại mang đến cảm giác dễ chịu, ngay cả khi sơ cứu vết thương mắt cũng không chớp một cái, thật không bình thường. Không những vậy, anh ta lại còn xuất hiện trong giấc mơ của cô, chắc là đã từng có khúc mắc.

Tiếc là phạm vi theo dõi của lão ngô đồng không thể bao quát hết cả thành phố, hơn nữa vào mùa đông, khi mọi thứ tàn úa, hầu hết các loại thực vật đều ngủ đông thì việc tìm người giúp đỡ cũng trở nên rất khó khăn.

Lão ngô đồng nói: "Tô Anh, chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông kia đi vào khách sạn Lâm Phong, không thể đến gần hơn nữa."

Khách sạn Phong Lâm chính là tài sản của nhà Lâm Thành Phong.

Ở lại khách sạn, điều đó có nghĩa là anh ta không phải người nơi này.

Lão ngô đồng lại nói thêm: "Nhưng mà sau khi anh ta vào bên trong được một lát, chúng tôi lại thấy Tưởng Hiểu Hiểu."

Tô Anh ngạc nhiên: "Tưởng Hiểu Hiểu?"

Lại nhớ đến những người chết cùng cô, Mạc Phi và Tưởng Hiểu Hiểu có quan hệ gì? Nếu là như vậy, người đó chắc chắn là có mục đích mới tới làm quen với cô.

Hừ!

Tô Anh nói: "Lão ngô đồng, ông có thể nhìn kĩ hơn một chút giúp tôi được không? Tưởng Hiểu Hiểu và người đàn ông đó nhất định sẽ để lộ sơ hở."

Lão ngô đồng nói: "Tôi cũng có cảm giác hai người này không có ý tốt."

Tô Anh gật đầu: "Cho dù như thế nào, chúng ta cứ đề phòng trước đã."

Cô cũng không mong chờ mình có thể tránh khỏi phiền phức từ Tề Duyệt, mà mọi chuyện lại càng ngày càng phức tạp.  

Có lẽ cô nên đi thăm tù?

Nghĩ xong, Tô Anh thay quần áo rồi xuống lầu, cô nhìn xương rồng và hoa nhài nói: "Hôm nay chị không mở cửa hàng, có việc đi ra ngoài một chút."

Xương rồng liền đưa tay: "Mang em theo mang em theo, em cũng muốn ra ngoài chơi!"

"Không được, đi thăm phạm nhân không được mang theo vũ khí có tính công kích."

"......"

Tô Anh đã choàng khăn và đội mũ xong, mở chiếc ô màu đỏ bước đi.

Tô Anh không ngờ, chỉ nửa tháng không gặp, Tề Duyệt tiều tụy đến mức không nhận ra.

Cô ta mặc áo tù màu lam, tóc buộc qua loa, móng tay cắt gọn gàng, khuôn mặt trắng hồng giờ lại trông già đi mấy phần, khóe mắt sâu hoắm, ngay cả ánh mắt cũng không còn tràn đầy sự cao ngạo như xưa, thế nhưng khi nhìn Tô Anh ánh mắt vẫn rất hung hăng, tuyệt đối không nhận thua.

"Tôi không thua cô, tôi thua Khương Tứ!"

Tô Anh nói: "Tôi hiểu. Nhưng mà chẳng lẽ cô muốn gặp tôi là vì để nói với tôi những điều này sao?

Tề Duyệt nhíu mày, cô ta không ưa gì Tô Anh, đặc biệt là sau mọi chuyện, Tô Anh vẫn trong sáng xinh đẹp như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn được bao bọc bởi chiếc mũ và khăn lông màu trắng, nhìn qua giống một đứa trẻ chưa trải đời, khiến người khác ganh tỵ.

"Thật ra tôi cũng không có thắng." Tô Anh mấp máy môi, giọng nói nhỏ nhẹ, "Tôi và A Triết chỉ là tình cảm đơn phương, tương lai sớm muộn cũng sẽ chia tay, nếu cô không hại tôi, hai nhà các người có gia thế tương đương, cô và anh ấy có tỉ lệ ở bên nhau lớn hơn tôi và anh ấy. Sao cô lại muốn diệt trừ tôi?"

Tề Duyệt cười lạnh: "À, cô không cần nói những lời làm tôi vui lòng, tôi sẽ không nói gì cả, bởi vì cũng chẳng có gì để nói."

Tô Anh: "Tôi gặp Tưởng tiểu thư, cô ấy tới tìm tôi, nói nếu như tôi có thể nói với Khương Triết một tiếng, chỉ cần Khương Triết không can thiệp, cô ấy sẽ có cách đưa cô ra ngoài."

Tề Duyệt nhìn Tô Anh ngạc nhiên.

Tô Anh lại nói: "Tưởng tiểu thư đang rất đau lòng vì cô, cô ấy nói tuy là cô muốn hại tôi, nhưng mà hiện tại tôi cũng chẳng có chuyện gì. Chỉ là nằm viện mấy ngày thôi, cũng không bị thương gì nhiều. Nhưng cô lại là đứa trẻ được bao bọc từ nhỏ, trước giờ chưa từng chịu khổ chịu cực, vậy mà lại phải vào ngục giam chịu cảnh tù đày, đây là tôi đang muốn hại chết cô!"

Tô Anh cười cười: "Hai người đúng là chị em tốt, làm tôi cảm động quá."

Tề Duyệt không ngu ngốc, huống chi từ lúc cô ta vào tù đến giờ, Tưởng Hiểu Hiểu cũng chưa hề đến thăm cô ta, cô ta liền biết Tưởng Hiểu Hiểu muốn cắt đứt quan hệ với mình, vậy mà bây giờ lại nghe Tô Anh nói vậy, liền lập tức phát hiện lời nói có gì không đúng.

Tề Duyệt nói: "Cô đừng hòng gây chia rẽ, Hiểu Hiểu yếu đuối, con người đơn giản, sẽ không nói ra những lời này."

Tô Anh cũng không nói gì, gật gật đầu: "Đúng vậy, Tưởng tiểu thư nhìn rất xinh đẹp đáng yêu, tối hôm qua tôi và A Triết, Tưởng Diễn ăn cơm ở Quân Duyệt có gặp cô ấy, thật ra cô ấy cũng rất nhiệt tình, còn kêu tôi gọi cô ấy là Hiểu Hiểu, muốn kết bạn với tôi."

Cuối cùng những lời nói đó cũng làm khuôn mặt Tề Duyệt thay đổi, không những vậy còn có vài phần tức giận.

Tề Duyệt nhớ cách đây không lâu chính cô ta đã nói với Tưởng Hiểu Hiểu rằng mình không có cách gì để đối phó với Tô Anh, cũng không thể giết người được. Đã uy hiếp rồi, xua đuổi rồi, mắng chửi rồi, nhưng Tô Anh vẫn ở bên cạnh Khương Triết, cô ta có thể làm gì bây giờ?

Tưởng Hiểu Hiểu đã nói gì chứ? Cô ấy nói khiến Khương Triết bỏ rơi Tô Anh rất đơn giản, chẳng phải Khương Triết thích cô gái đơn giản sạch sẽ sao? Tô Anh không đơn giản không sạch sẽ, Khương Triết sẽ tự động không còn thích nữa...

Sau đó cô ấy lại nói: "Chuyện này không dễ làm, nhìn qua Tô Anh có vẻ rất kiên cường, cũng không phải kiểu người thích tiền tài danh lợi, Khương Triết còn bảo vệ cô ta, thôi thôi, cách này không thể làm được."

Muốn cho một cô gái không còn sạch sẽ, tất nhiên biện pháp tốt nhất là để cho một người con trai khác làm nhục cô ta.

Nghĩ tới hiện tại, nếu Tô Anh bị người khác làm nhục, không chỉ nhằm vào mỗi Khương Triết, mà còn có thêm Triệu Vũ!

Trước đây không lâu cô ta có nghe Tưởng Hiểu Hiểu nói rằng Triệu Vũ cũng thích Tô Anh, anh ta rất phong lưu đa tình, đổi người tình nhanh hơn thay áo, chưa bao giờ đối với ai quá nhiệt tình, vậy mà cũng thích Tô Anh sao? Quả nhiên là hồ ly tinh, biết quyến rũ đàn ông!

Lúc ấy cô ta rất tức giận, muốn cùng Tưởng Hiểu Hiểu báo thù, bây giờ nghĩ lại, hình như bản thân cũng quá nóng vội thì phải?

Tô Anh thấy vẻ mặt của Tề Duyệt liền biết cô ta đang nghĩ gì, rất có thể là có liên quan đến Tưởng Hiểu Hiểu, nhưng quan hệ thế nào thì cô không rõ, kết quả chỉ có thể đoán được vài điều.

Tưởng Hiểu Hiểu đó chính là nhắm vào cô, nhưng mà là vì cái gì?

Tề Duyệt lạnh giọng: "Tưởng Hiểu Hiểu thích Triệu Nhị, Triệu Nhị lại thích thầm cô, cô ta chỉ cách cho tôi, còn không phải là một mũi tên trúng hai đích, chẳng lẽ cô không biết sao?"

Tô Anh chần chừ: "Là vì Triệu Vũ sao?"

Cô nghi ngờ: "Chỉ vì Triệu Vũ nên cô ấy cũng muốn đối phó tôi? Tề tiểu thư, giữa tôi và cô ấy không giống tôi và cô, đâu có nhiều ân oán như thế, trừ khi có nguyên nhân khác?"

Tề Duyệt buông tay: "Cái này cô phải tự hỏi bản thân cô."

Sau đó khuôn mặt khó coi và tràn đầy tức giận của Tề Duyệt bỗng dưng xuất hiện nụ cười, "Tô Anh, Khương Tứ, Triệu Nhị và đám người bọn họ không tin tôi nói cô có một tâm hồn sâu xa khó lường che dấu bên trong. Cô nói xem nếu bọn họ biết được khuôn mặt thật của cô sẽ thế nào?

Tô Anh nói: "Tôi vẫn luôn là tôi."

Tô Anh đơn thuần vui vẻ mà Khương Triết và Triệu Vũ nhìn thấy cũng là cô, hiện tại người tính toán mưu mô cũng là cô, tất cả đều là chính cô, có gì sai sao? Chỉ là những "tính cách" khác nhau mà cô thể hiện ra mà thôi.

Nếu không như vậy, sao bọn họ lại nhìn không ra một người đang diễn kịch?

Cô đứng dậy: "Hy vọng sau này chúng ta không gặp lại."

Tề Duyệt nói: "Cô quả thật rất hận tôi."

Tô Anh cười nhẹ, cất bước rời đi.

Cô hận rất nhiều người, Tề Duyệt chỉ là một trong số đó.

---

"Nghe nói em đi thăm Tề Duyệt?"

"Uhm"

"Không vui hả?"

"Một chút thôi."

Tô Anh dựa vào người anh, cách một lớp áo cũng có thể nghe được nhịp đập trầm ổn của trái tim, một nhịp lại một nhịp, giống như kim đồng hồ vậy, có quy luật chỉnh tề, rất giống người đàn ông này.

Nghe lời cô nói, anh vuốt nhẹ mái tóc dài của cô: "Vì sao không vui?"

Tay cũng đã tự nhiên vuốt đến khuôn mặt cô, khẽ nhéo cằm làm cô ở trong lồng ngực ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy cô gái nhỏ có biểu cảm không vui: "Hử?"

Tô Anh nói: "Chỉ là cảm giác lòng người khó đoán, chỉ vì ghen ghét mà có thể khiến một người trở nên đáng sợ."

Khương Triết nhịn không được đưa tay xoa khuôn mặt Tô Anh, giọng nói trầm ổn cười: "Cô gái ngốc."

Tô Anh chụp tay anh, trừng mắt liếc một cái.

"Anh biết Tề Duyệt nói gì không?"

"Nói gì?"

"Cô ta nói sở dĩ nghĩ đến bắt cóc em, là vì muốn cho người hủy hoại em." Cô nhíu mày, "Cô ta nói bởi vì Tưởng tiểu thư, nên mới nghĩ tới...."

Ánh mắt Khương Triết khẽ động, ôm cô gái nhỏ trước mặt vào lòng: "Được rồi, anh không muốn nghĩ tới chuyện của cô ta nữa."

"Dạ"

"Ngoan." Anh nói xong liền hôn lên cánh môi mềm mại. "Bé hoa nhài của anh"

Tô Anh nhắm mắt lại.

Hiện tại cô và Khương Triết đang trên đường về khách sạn, Tưởng Diễn cuối cùng cũng xuất viện, anh của Tưởng Diễn là Tưởng Long mời năm người Khương Triết, Triệu Vũ, Lâm Thành Phong, Đào Nhiên và Tô Anh một bữa xem như cảm ơn.

Tô Anh nghe xong cảm thấy lần này hai người tới sẽ không đơn giản, nếu chỉ đơn giản là tới thăm Tưởng Diễn, chỉ sợ là không ai tin.

Ai ngờ khi đi vào trong phòng bao, không ngờ có một chuyện lại khiến cô hết sức ngạc nhiên.

Người đàn ông ngồi bên phải Tưởng Diễn đang ung dung cười kia làm Tô Anh ngẩn người, thì ra là anh ta?

Người kia cũng nhìn cô, khóe miệng cười ẩn ý, không hề có ý định né tránh.

Khương Triết cầm tay cô liền cảm thấy không đúng, anh cúi người trước mắt cô hỏi: "Sao vậy?"

Tô Anh mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Người ngồi bên tay phải Tưởng Diễn chính là người tới mua hoa nhài trong tiệm, anh ta là... Anh ba của Tưởng Diễn, Tưởng Nghị sao?"

Thật ra có hai người lạ mặt ngồi đây, nhưng liên tưởng một chút, Tô Anh nhìn một cái liền đoán ra Tưởng Nghị là ai.

Anh ta là Tưởng Nghị, nhưng lại cố ý đến tiệm hoa của cô ba lần, không biết là muốn gì?

Khương Triết nheo mắt, ba người kia là Tưởng Long, Tưởng Diễn và tưởng Nghị đứng dậy, tươi cười chào đón Khương Triết.

Tô Anh liền đi tìm Lâm Thành Phong.

Những người này gặp là bàn luận công việc, cô không muốn nghe.

Lâm Thành Phong cũng không thích những chuyện đó, nên kéo Tô Anh đi ra nói chuyện: "Anh Anh, anh nói cho em nghe chuyện này."

Cô hỏi: "Chuyện gì?"

Lâm Thành Phong tiếp tục nói: "Gần đây Khương Tứ rất khác lạ, anh cảm thấy hình như anh ấy muốn làm chuyện lớn."

Tô Anh khó hiểu hỏi: "Chuyện lớn gì?"

Lâm Thành Phong lắc lắc đầu, "Anh cũng không rõ, anh hỏi nhưng anh ấy không nói."

"...." Tô Anh liếc một cái, "Do anh quá tò mò nên nói cho em để em đi hỏi lại A Triết đúng không?"

"Anh nghe trợ lý Diêu nói, sắp tới Khương Tứ sẽ rảnh ba ngày, suốt ba ngày đó! Chẳng lẽ hai người không muốn đi đâu chơi?" Thật ra điều Lâm Thành Phong muốn nói chính là, anh cảm giác Khương Triết sẽ chuẩn bị làm cho Tô Anh bất ngờ, nào là hoa hồng, nào là champagne, những thứ nhất định tất cả các cô gái đều sẽ thích, nhưng mà Khương Triết lại quá kín tiếng khiến cho anh rất tò mò.

Hơn nữa có ai không biết Khương Tứ là người cuồng việc, từ lúc làm việc ở tập đoàn Khương Thị, anh ấy cũng chỉ nghỉ có một ngày.

Tô Anh bỗng nhớ đến việc Khương Triết muốn cô mời anh lên lầu ngồi, nhưng mà....

"Ba ngày?"

Cô xác nhận lại: "Anh chắc chứ?"

"Tất nhiên, trợ lý Diêu sao có thể lừa anh!" Lâm Thành Phong nhìn trộm Khương Triết, nói: "Nhưng chắc có thể là phải tới năm sau, bây giờ đã sắp tới năm mới, Khương gia rất bận, không chắc sẽ đi được."

Tô Anh có hơi bất ngờ xen lẫn hoảng hốt, Lâm Thành Phong nói làm tâm trạng cô có chút dao động.

Bởi cô biết, "ba ngày" này, cũng chính là lần "ba ngày" Khương Triết đưa cô ra biển cầu hôn.

Anh ấy...

---

"Cô gái nhỏ?"

Tô Anh nghiêng đầu, nhìn Tưởng Nghị đang cầm ly rượu bước đến, nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ đang có ngọn đèn le lắt, "Tưởng tiên sinh có việc gì sao?"

Tưởng Nghị mỉm cười, thấy cô gái nhỏ hai má hồng hào, ánh mắt cũng rơi xuống phía bên ngoài cửa sổ: "Tất nhiên, tôi đến để cảm ơn Tô tiểu thư đã cứu mạng."

Tô Anh bĩu môi, không tin lời Tưởng Nghị nói, anh ta tiếp cận cô chắc hẳn là có mục đích, nhìn lúc này đang biểu hiện thân thiết, cứ ngỡ rằng là rất thích cô, nhưng thật ra là không, người như anh ta, anh chị em thân thích cũng chưa từng quan tâm như vậy, mà sao có thể nảy sinh tình cảm với một người chỉ mới gặp có ba lần?

Cô trực tiếp nói: "Vậy anh chuẩn bị gì để cảm ơn tôi, hay là đưa tiền cho tôi đi, tôi rất thích tiền!"

Tưởng Nghị bình thường rất điềm tĩnh cũng hơi bất ngờ, anh ta nhìn vào mắt Tô Anh, cô gái trước mặt rất nghiêm túc, không giống như đang giả vờ.

Tô Anh nghiêng đầu, tiếp tục thương lượng nói: "Bao nhiêu thì anh tự xem đi, mạng sống của anh đáng giá bao nhiêu thì nên đưa bấy nhiêu, anh thấy thế nào?

"Ha ha." Tưởng Nghị không nhịn được, cười một tiếng. "Cô thật lợi hại."

Tô Anh mỉm cười: "Cảm ơn."

Tô Anh đang nói chuyện phiếm với Tưởng Nghị thì Triệu Vũ tay cầm thuốc lá đi đến gần.

Anh đi đến phía sau Tô Anh, hơi cúi người, cằm gác hờ ở vai cô, hút quá nửa bao thuốc nên giọng nói có phần trầm thấp xen lẫn gợi cảm: "Đi tìm Tiểu Lâm Tử chơi đi."

Tô Anh nhìn qua cửa kính thấy bản thân mình và Triệu Vũ như sắp dán vào nhau, cô ngửi thấy mùi khói thuốc, hơi nghiêng người né tránh, Triệu Vũ từ phía trên dùng tay ấn đầu cô xoay đi: "Mau đi!"

Tô Anh khịt mũi, ngẩng đầu thấy ánh mắt cười như không cười cua Tưởng Nghị.

Cô không nói thêm gì, liền nhanh chóng chạy đi.

Triệu Vũ đứng đối diện Tưởng Nghị, cười ẩn ý.

Tưởng Long nghe nói Tưởng Diễn tỉnh lại, một phần lớn chính là nghe được giọng nói của Tô Anh, Tô Anh? Người phụ nữ của Khương Triết?

Tưởng Long tò mò: "Tô Anh? Cô thật lợi hại, bệnh của chú năm nhà tôi đến cả danh y cũng chưa tìm ra cách, cô làm sao hay vậy?"

Tưởng Hiểu Hiểu liền nói tiếp: "Tô Anh, cô thật giỏi."

Cô ta mỉm cười, nhớ tới việc vừa rồi Triệu Vũ và Tô Anh thân mật, trong lòng bỗng nhiên khó chịu.

Tưởng Long nói: "Tô Anh đánh thức chú năm, nói thế nào tôi muốn tự mình cảm ơn cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net