Chương 56: Cô gái đáng ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Rine
Beta: 如意 Như Ý

Trời cao nhất định là nghe được lời cầu nguyện thành kính của cô gái, cho nên mới làm cây cổ thụ bị sét đánh mọc ra mầm mới. Hình ảnh minh hoạ: Trên cây ngô đồng, chỗ bị sét đánh cháy đen loé lên một chút xanh biếc. 

Đào Nhiên: Oa, thật sao? 

Triệu Vũ: Ha hả! 

Khương Triết: Hửm?

Tô Anh: Cảm ơn trời cao.

---

Đào Nhiên vuốt vuốt di động, nhướng mày nói: “Tiểu Phong Tử này sao lại đi tìm bé hoa nhài chơi rồi? Tôi nghe nói Lâm San nằm viện, cậu ta cũng chẳng đến thăm lấy một lần, lại có thể nỡ lòng tàn nhẫn với người đẹp như vậy.”

Triệu Vũ 'Hừ' một tiếng, động đến vết thương ở khóe miệng, làm khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh càng thêm vẻ tàn nhẫn, ném di động sang một bên, hút điếu thuốc nói: “Tôi cảm thấy cậu ta còn rất vui vẻ, cuối cùng Lâm San cũng không còn đi làm phiền cậu ta nữa.”

Biểu cảm Khương Triết nhàn nhạt, anh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nhướng mày: “Thành Phong gần đây hình như là hơi rảnh rỗi.”

Đào Nhiên 'Xì' một tiếng, cười vui sướng khi người gặp họa: “Đúng rồi, nhà họ Tề bên kia có tỏ vẻ gì đối với các cậu không?”

Triệu Vũ nhún vai: “Tề Duyệt tính toán thật tốt, sáng sớm đã đến nhà tôi xin lỗi, giả bộ vô tội đáng thương, thêm mắm thêm muối kể sự tình với mẹ tôi, hiện tại mẹ tôi đã cho rằng bé hoa nhài là hồ ly tinh chuyên dụ dỗ người khác.”

Đào Nhiên không tin nói: “Dì sẽ không dễ lừa như vậy chứ?” Mẹ Triệu cũng không phải kẻ ngốc nghếch, không chừng đẳng cấp còn cao gấp đôi Tề Duyệt, làm sao sẽ tin cô ta?

Thật ra cho dù mẹ Triệu có tin hay không, tóm lại đã có ấn tượng đặc biệt không tốt với Tô Anh, cũng không cho Triệu Vũ tham gia vào chuyện của Khương Triết và bạn gái Khương Triết, không chỉ như thế, còn tìm không ít cô gái trẻ cho anh xem mắt. “Phiền!” Tề Duyệt kia thật sự phiền phức, bàn tay vươn quá dài rồi. 

Đào Nhiên nói: “Còn không phải sao, cũng không biết Tề Duyệt suy nghĩ cái gì, hiện tại mấy người mẹ của nhà chúng ta chắc là không ai không biết bé hoa nhài?”

Khương Triết lạnh lùng cong môi: “Tề Duyệt quả nhiên có âm mưu, biết bé hoa nhài có tôi che chở, cô ta không dám ra tay nên muốn mượn đao giết người.”

Đào Nhiên giơ ngón tay cái lên: “Cũng thật biết tránh liên lụy bản thân.” Lại nói: “Mọi người đều nói Tề Duyệt thông minh, tại sao sau chuyện tối hôm đó tôi lại cảm thấy cô ta vô cùng ngu ngốc nhỉ? Có nhiều vật chứng chứng thực ở đó, vậy mà cô vẫn can đảm bôi nhọ bé hoa nhài hại cô ta.”

"Đây là cô ta muốn làm tất cả mọi người đứng về phía mình, nhưng lại xảy ra sai lầm thì phải?” Triệu Vũ châm biếm: “Thông minh bị thông minh hại.”

Khương Triết không khỏi nghi ngờ, nhíu nhíu mày, nhớ tới lời thề son sắt của Tề Duyệt, thậm chí thời điểm nói muốn xem camera theo dõi, cô ta cũng vẫn kiên trì như cũ, chưa từng có một chút khiêm tốn...

Điều này khiến người ta có chút không rõ.

Thế nhưng hành động của cô ta sau này cũng thật gian xảo, trước khi truyền chuyện này ra đã vội đến nhà chúng ta trước. Dù sao sự việc do cô ta chính miệng giải thích sẽ dễ tin hơn người ngoài tung tin vịt nhiều, ít nhất cô ta nói ra, thì tình lí đều nghiêng về chính cô ta. 

Khương Triết mỉm cười: “Ở địa vị cao lâu rồi, khó tránh khỏi không coi ai ra gì, hiện giờ còn vọng tưởng muốn lên tận trời. Trên đời này cũng không chỉ có mỗi An Khang, đã đến lúc rắc thêm chút máu tươi.”

Đào Nhiên cười ha hả nói: “Tôi cảm thấy ý này cũng không tồi.”

Hai người nhìn nhau cười, hoàn toàn hiểu rõ hàm ý trong đó. 

Đinh ——

Là chuông báo tin tức của bạn bè.

Đào Nhiên cầm lấy di động, vừa nhìn đã 'A' một tiếng: “Tiểu Phong Tử này cuộc sống rất không tệ nha.”

Là Lâm Thành Phong đăng lên một mẩu tin: Rốt cuộc không cần tự mình lột vỏ cà chua, cảm động QAQ. Hình minh hoạ là ảnh chụp món trứng chiên cà chua, làm người ta nhìn vào là muốn ăn. 

Vừa nhìn đã biết là do bé hoa nhài nấu.

Trước giờ Đào Nhiên đã nhìn, đã ăn qua bao nhiêu sơn hào hải vị. Giờ phút này nhìn thấy bức ảnh này, không ngờ lại muốn ăn một chút, chép chép miệng, không hiểu sao lại thèm ăn. 

Khương Triết: “Cậu ta lại làm gì?”

Đào Nhiên ném điện thoại cho Khương Triết: “Cái này tôi khó mà nói rõ được, cậu tự xem đi.”

Khương Triết cầm lấy, nhìn vào, khuôn mặt tươi cười của anh hơi cứng lại, lạnh giọng: “Đây là quá rảnh rỗi. Bé hoa nhài lại phải trở thành đầu bếp nhỏ của Lâm Thành Phong?”

Triệu Vũ đột nhiên đứng lên, nói: “Tôi đi trước, các cậu thương lượng cho tốt, trực tiếp nói cho tôi biết nên làm như thế nào là được.” Anh lấy kính đang râm gài trên cổ áo mang vào, càng hiện ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, không dễ đến gần.

Đào Nhiên lập tức: “Cậu đi đâu vậy?”

Khương Triết cũng khó hiểu nhìn anh.

Triệu Vũ cười lạnh: “Đương nhiên là tìm tên nhóc kia tính sổ!” Anh sờ sờ vết thương nơi khóe miệng.

Đào Nhiên cười xấu xa, nói: “Cũng phải, miệng bị thương, thật nhiều việc không có cách nào làm.”

Triệu Vũ liếc mắt nhìn anh: “Đi đây.”

---

Triệu Vũ đến làm Lâm Thành Phong kinh ngạc biến sắc. Anh còn đang xì xụp ăn mì, vừa thấy Triệu Vũ đến liền không quan tâm. Giống như dùng hết tốc độ, anh bê chén lên chạy về hướng cửa sổ, lắc lư vài cái, ăn một hớp lớn rồi vứt chén đũa xuống, rồi lại từ cửa sổ lầu hai nhà Tô Anh vội vàng nhảy xuống chạy trốn. Tô Anh nhìn anh bỏ trốn mất dạng giống như con thỏ, trợn mắt há miệng!

Anh chạy đến một bên rồi kêu: “Chúng ta giang hồ tái kiến! Sau này còn gặp lại!”

Tô Anh: “...”

Trên mặt cô như có ba vạch đen, nghe thấy Triệu Vũ ở bên cạnh mắng một câu: “Thiểu năng trí tuệ!”

Tô Anh: “......”

Cô liếc mắt thấy vết thương bị trầy trên khóe miệng Triệu Vũ, liền nghĩ đến Triệu Vũ nhất định là tới tìm Lâm Thành Phong báo thù. Cô cũng không có khuyên can cái gì, càng cảm thấy này hai người chơi rất vui. 

“Bé hoa nhài.” Triệu Vũ đột nhiên mở miệng.

Tô Anh "Vâng" một tiếng: “Anh Triệu Vũ?”

Âm thanh anh trầm thấp: “Em đừng cái gì cũng đều nghe tên nhóc thối kia, không ăn một lát cậu ta cũng không chết đói!”

Tô Anh nhìn chén đũa trên cửa sổ, nước canh ngon miệng còn ở trong chén đong đưa trái phải, dư lại một miếng trứng gà vàng ươm to đến không bỏ vừa miệng... 

Rốt cuộc cô không nhịn được, cười 'Xì' một tiếng, nói: “Anh Triệu Vũ, sao anh cũng trẻ con như vậy?”

Triệu Vũ cười lạnh: “... Anh trẻ con? Bé hoa nhài, em đang nói giỡn sao?”

“Vốn dĩ chính là vậy.” Tô Anh khoác tay nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết Lâm Thành Phong đã chạy đi đâu, sớm đã không còn bóng dáng: “Anh đã ăn cơm chưa?”

Triệu Vũ sâu xa: “Chưa.”

---

Mì sợi Tô Anh làm không thể nói là rất ngon, nhưng mà thấy cô bận bận rộn rộn rửa rau đánh trứng gà, khiến cho mì sợi này ngon miệng hơn hẳn. Có một loại hương vị vô cùng mê người, ngay cả trứng gà được chiên đến vàng ươm cũng rất đáng yêu.

Đến tận khi ăn xong một chén mì, anh cũng không biết mình đã ăn hết như thế nào... 

Tô Anh nói: “Thật ra em nấu cơm không dễ ăn, cảm ơn anh đã cho thể diện như vậy.”

Triệu Vũ dựa vào trên ghế, sau khi anh vào phòng cũng không có gỡ kính râm xuống, giờ phút này liền tùy tiện nhìn Tô Anh: “Nếu tên nhóc Lâm Thành Phong kia lại đến, nhớ đuổi cậu ta ra ngoài.”

Kỳ thật Tô Anh từ chỗ lão ngô đồng biết được, Lâm Thành Phong cũng không rời đi quá xa, mà là tìm đến phòng trò chơi để chơi tiếp, hiện tại  đang hi hi ha ha đòi đánh đòi giết trong trò chơi! Không chừng sau khi Triệu Vũ đi, không biết anh sẽ từ nơi nào chạy ra.

Tô Anh nói: “Tình cảm của các anh cũng thật tốt.”

“Tốt?” Triệu Vũ lãnh đạm: “Bé hoa nhài, đôi mắt em nên được rửa sạch.”

“...” Cô yên lặng trợn trắng mắt, ngược lại nói: “Anh Triệu Vũ, em có thể hỏi thăm anh chuyện này không?”

“Cái gì?”

“Tề Duyệt, anh có thể kể chuyện của Tề Duyệt cho em nghe không?”

Triệu Vũ nhíu mày: “Em muốn biết cô ta?”

Tô Anh: “Vâng, lần trước em đắc tội với cô ta như vậy, nếu cô ta lại tìm em gây phiền toái thì làm sao bây giờ? Em nghĩ biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Vốn dĩ em muốn hỏi Thành Phong, nhưng anh ấy không thích những việc này, vậy nên không có hỏi. Anh có thể nói cho em nghe được không?”

Triệu Vũ nghĩ nghĩ: “Tề Duyệt này, thật ra không cũng có gì để nói. Tuy rằng anh quen biết cô ta đã lâu, nhưng cũng không hiểu rõ cô ta. Chẳng qua cô ta là Đại tiểu thư của Tề gia, từ nhỏ đã được người khác cưng chiều, tính cách cao ngạo, không cho phép mình có một chút thất bại nào. Bé hoa nhài, em cướp Khương Tứ mà cô ta theo đuổi đã lâu... Nhất định cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Tô Anh nhíu mày: “Vậy anh cảm thấy cô ta sẽ làm như thế nào? Còn muốn tới phá tiệm hoa của em sao?”

“Ngược lại sẽ không, mưu kế này đã dùng qua một lần, còn kéo theo nhà họ Lộ xuống nước, huống chi sóng gió từ sự việc thuốc giả lần trước còn chưa ổn định lại. Nếu cô ta thông minh, tạm thời sẽ không làm xằng bậy.”

“Em cảm thấy cô ta không chỉ muốn đuổi em đi, để bắt em rời khỏi đây, mà còn muốn chỉnh em.”

Tô Anh biết rõ con người có lòng trả thù rất mạnh, nếu nói trước kia Tề Duyệt chỉ muốn đuổi cô đi, khiến cô rời khỏi Khương Triết một cách lịch sự. Thì trải qua mấy lần gần đây, cô ta đã thăng cấp thành chán ghét cô, không chỉ muốn đuổi cô đi, còn muốn làm cô xấu mặt, mất mặt, bi thảm đến mức không còn chỗ để đi, mà cô ta thì vẫn có thể lấy tư thế cao ngạo như cũ để xem diễn.

Triệu Vũ nghiêng đầu, cười nhẹ. Bé hoa nhài này cũng không phải ngốc nghếch, càng không phải nhẫn nhục chịu đựng, còn biết nhe răng trợn mắt tính mưu kế nhỏ. Chỉ là cô còn quá non nớt, có chút thiếu kiên nhẫn, người khác chỉ liếc mắt một cái là có thể xem thấu.

Triệu Vũ nói: “Nếu em muốn biết chuyện về Tề Duyệt, khi trở về anh kêu người giúp em điều tra.”

Tô Anh cười tủm tỉm: “Cảm ơn anh Triệu Vũ.”

Triệu Vũ gật đầu.

Anh không có ở lâu, được một lát liền đứng dậy xuống lầu, chuẩn bị rời đi.

Thời điểm tới cửa, anh đột nhiên dừng lại, nói: “Anh nhớ rõ trước đây em có tặng anh một chậu xương rồng phải không?”

“Đúng vậy, nó còn sống tốt chứ?”

“Xương rồng mà anh còn có thể nuôi đến chết hả?”

Anh nhìn những đoá hoa ở trong phòng, lại nhìn Tô Anh mặc váy ngắn màu hồng nhạt đứng ở giữa bụi hoa, không hiểu sao liền nghĩ tới một từ, ngay sau đó tự dọa mình đến run lập cập. Có lẽ anh cũng giống như Lâm Thành Phong, thiểu năng trí tuệ.

Lâm Thành Phong ở xa tận chân trời gần ngay trước mắt hắt xì một cái, một tay hắn run run, bị đối phương dùng một chân đá bay, KO.

“Fuck! Trò chơi rác rưởi, không chơi!”

Mắng xong hai câu, anh nhận được một cuộc điện thoại, sau khi im lặng hồi lâu, mãi đến khi cuộc thứ hai vang lên, anh mới nghe máy: “Mẫu hậu đại nhân à, con đã nói con sẽ không đi!”

“Cứ cho là bạn bè thì con cũng nên đến bệnh viện thăm Lâm San. Tất cả mọi người đều biết bởi vì con Lâm San mới nhập viện, nếu con không đi thăm con bé thì còn ra thể thống gì? Lâm gia ở Đế đô sẽ nói như thế nào? Khương gia bên kia lại nói ra sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net