Chương 63: Đánh cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: heka
Beta: Thuỳ An

Tô Anh: “Vừa rồi ai thắng?”

Lâm Thành Phong khoe mẽ, ưỡn ngực: “Đương nhiên là anh thắng rồi!”

Tô Anh: “… Vừa rồi anh còn thua anh Triệu Vũ, sao anh thắng được chứ? Cứ cho là A Triết không thắng, vậy cũng phải là anh Triệu Vũ thắng!”

“Không tin em hỏi A Triết nhà em xem!”

Tô Anh nhìn Khương Triết, thần sắc anh vẫn như vừa rồi, không hề dao động: “Đúng là Thành Phong thắng sao?”

Khương Triết rất bình tĩnh: “Ừ, anh thua.”

Lâm Thành Phong cười he he: “Xem đi xem đi, anh đã nói là anh thắng mà!”

Tô Anh trừng anh một cái: “Đừng có đắc ý, A Triết chỉ là nói anh ấy thua, lại không thừa nhận là anh thắng!”

Lâm Thành Phong trừng mắt: “Ai da mẹ ơi, bé hoa nhài đúng là…”

Khương Triết khẽ cười một tiếng, “Bé hoa nhài thông minh.”

Kết quả cuối cùng rõ ràng là ba người kia liên thủ, mà tốc độ xe cùng kỹ thuật của Khương Triết chỉ có Triệu Vũ và Đào Nhiên là có thể hơn thua, trông cậy vào Lâm Thành Phong đi so với Khương Triết thì không khác lấy trứng chọi đá. Bọn họ dường như là cực kì ăn ý, Triệu Vũ cùng Đào Nhiên đi kiềm chế Khương Triết, cuối cùng để Lâm Thành Phong được hời lớn, giành phần thắng.

Đương nhiên, nếu trên xe Khương Triết không có Tô Anh, kết quả này còn phải xem lại.

Trước đó, bọn họ đã từng tỷ thí qua vô số lần, những lần đó kích thích hơn hôm nay rất nhiều. Bởi vì không có lo lắng gì mà lòng hơn thua lại cao, ai cũng không muốn chịu thua, ở trên đường đua có thể thường thấy cảnh va chạm xe qua lại. Khương Triết và Triệu Vũ còn từng bị lật xe cùng nhau, khiến cho người ngoài tưởng rằng bọn họ cãi nhau gây gổ, thậm chí thị trường chứng khoán còn bị dao động.

Ngẫm lại trước đây, so với hôm nay đúng là quá sức dịu dàng.

Tô Anh kinh ngạc, còn có thể chơi như vậy? Không phải thi đấu công bằng sao, thế mà lại là ba ép một!

Đào Nhiên cười ha ha đi tới, chẳng chút ngượng ngùng nào: “Chúng ta có thể thắng nhẹ nhàng như vậy, vẫn phải cảm ơn bé hoa nhài.”

Tô Anh: “Em?”

“Nếu không phải em ở trên xe, anh thật không biết Khương Tứ có thể dịu dàng như vậy.” Đào Nhiên nói: “Chứ không thì bây giờ xe của anh lại phải đưa đi sửa chữa rồi.”

…… Cô thật sự không hề cảm giác được Khương Tứ lái xe dịu dàng ở chỗ nào, thiếu chút nữa cô bị văng đi luôn ấy chứ!

Tô Anh ngửa đầu nhìn Khương Triết: “Xin lỗi anh, là em kéo chân sau của anh rồi."

Anh không thèm để ý.

Triệu Vũ cắn tàn thuốc dựa vào thân xe, anh tươi cười nhàn nhạt, trong đêm đen ánh mắt đặc biệt sâu xa: “Tuy rằng thắng nhẹ nhàng, nhưng vụ phát tài đêm nay vẫn phải thực hiện.”

“Đúng!” Đào Nhiên phụ họa: “Khương Tứ đã nói tùy ý, chúng ta vui vẻ là được. Đúng không?”

Khương Triết gật đầu: “Đương nhiên.”

Tô Anh nhỏ giọng hỏi: “Trận này các anh cũng đánh cuộc à?”

Khương Triết ừ một tiếng: “Thoải mái chơi một chút thôi.”

Lâm Thành Phong nói: “Đừng đứng đây nữa, vừa đi vừa nói chuyện.” 

Đua xong hai vòng, anh thật sự đang rất vui sướng, cả người sảng khoái, huống chi còn là thắng được Khương Tứ, Triệu Nhị, Đào Nhiên! Đây chính là đỉnh cao cuộc đời đó nha!

Đừng hỏi anh quá trình thi đấu, chỉ cần biết kết quả là được!

Tô Anh giật giật: “A Triết, anh thả em xuống đã.”

Khương Triết rũ mắt, ánh mắt nhạt nhẽo: “Chân không mềm nữa?”

Tô Anh gật đầu: “Vâng! Không có việc gì, thả em xuống đi.”

Quả nhiên Khương Triết thả cô xuống. Vừa chạm xuống đất, Tô Anh dẫm hai cái tại chỗ, nói: “Vừa rồi em cảm giác như bản thân lơ lửng trên trời luôn ấy.”

Khương Triết nhướng mày, có chút xấu xa, đôi tay anh bỏ vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống: “Anh còn chưa làm gì, lơ lửng cái gì.”

Tô Anh cảm thấy lời này không ổn, tiếng xì cười của Đào Nhiên liền truyền tới.

Cô nghiêng đầu, Đào Nhiên nghẹn cười quay mặt đi, vừa lúc thấy Triệu Vũ cũng đang nhìn cô, an tĩnh, nheo nheo mắt.

---

Trở lại phòng bao số 1, bên ngoài đường đua lại náo nhiệt lên, các tay đua lục tục quay trở lại.

Mấy cậu ấm khác lúc này đều không còn ở đây, bọn họ thấy Khương Tứ, Triệu Nhị đều chạy một vòng, không chịu nổi ngứa tay, liền chuẩn bị đi chơi mấy vòng.

Trong phòng bao an tĩnh, không khí náo nhiệt trước đó đều phai nhạt đi rất nhiều, người phục vụ đang lần lượt bày đồ ăn lên. 

Trong lúc vô ý, Tô Anh chú ý tới TV treo ở trên vách tường, trên đó đang giới thiệu các tuyển thủ tiếp theo, cô đột nhiên trợn tròn đôi mắt: “Đừng nói vừa rồi cũng bị chiếu lên đây, tất cả mọi người thấy được hả?”

Triệu Vũ thoáng có ý cười, âm thanh từ sau tai truyền đến: “Bé hoa nhài, hiện tại mới nhớ tới có phải quá muộn rồi không?”

Tô Anh im lặng, ánh mắt sâu kín nhìn anh: “Mất mặt quá.”

Anh nhịn không được cười một tiếng, “Yên tâm đi, bọn anh cũng không có cái sở thích để người khác vây xem. Chỉ có em ngốc, nói cái gì cũng tin.”

Tô Anh nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại cảm thấy kỳ quái, nghiêng nghiêng đầu, khó hiểu: “Không đúng nha, lúc nãy anh và Thành Phong đua em có thấy các anh trên TV mà.”

“Khi đó vẫn còn các tay đua khác trên sân, không giống nhau.”

“Được rồi, các anh thật đúng là lắm quy tắc.”

“Anh Anh.” Khương Triết ngồi ở trước bàn tròn, anh vẫy tay bảo cô đi qua. Tô Anh quay đầu nói với Triệu Vũ: “Em đi qua trước nha.”

Triệu Vũ ừ một tiếng, ánh mắt lại rơi ra ngoài cửa sổ.

Cô bước nhỏ đi nhanh tới cạnh Khương Triết: “Làm sao vậy?”

“Nhìn xem, muốn ăn gì?”

Người phục vụ thuận thế đưa thực đơn cho Tô Anh, Tô Anh tùy tiện lật xem vài lần, trả lại người phục vụ: “Mấy cái này được rồi, cũng không có gì đặc biệt muốn ăn.”

Khương Triết vỗ vỗ đầu cô: “Không kén ăn, thật dễ nuôi.”

Tô Anh trừng anh một cái. Nghĩ đến vừa rồi, may mắn cô không ăn cái gì, bằng không xác định chắc chắn là sẽ nôn.

Đúng lúc này, Đào Nhiên và Lâm Thành Phong đi toilet cũng đã trở lại, bọn họ hứng thú bừng bừng lại bắt đầu nói đến vụ muốn phát tài. Tô Anh nghĩ, cũng không có gì ngoài mấy vụ cổ phiếu này nọ, nhưng mà khi cô nghe được vụ phát tài này trong miệng Lâm Thành Phong, cô khiếp sợ đến nổi tưởng mình nghe nhầm.

Tô Anh không thể tưởng tượng: “Chơi mạt chược?”

Ngay cả Khương Triết cũng thực sự ngạc nhiên, anh buồn cười, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Nghĩ kỹ chưa?”

Lâm Thành Phong lập tức: “Đương nhiên!”

Khương Triết liếc anh, cười như không cười, đột nhiên Lâm Thành Phong cảm thấy sau lưng chợt lạnh, hơi muốn lùi bước, nhưng lại cảm thấy mình có Đào Nhiên, Triệu Nhị chống lưng, sợ cái gì chứ? 

Đương nhiên là trực tiếp đối chọi thôi!

Lâm Thành Phong: “Khương Tứ, là chính miệng anh nói, mặc cho bọn em vui vẻ. Hiện tại không phải là muốn đổi ý đó chứ?”

Tô Anh lầm bầm nói: “Sao em cứ cảm thấy các anh không phải đang muốn phát tài từ chỗ A Triết, mà là đang trêu đùa em vậy chứ!”

Đào Nhiên nói: “Bé hoa nhài đừng hiểu lầm, bọn anh thật sự muốn đánh mạt chược!”

Tô Anh: “……” Ai thèm tin!

Khác Tô Anh, Khương Triết biết rõ Đào Nhiên và Lâm Thành Phong muốn làm gì, còn không phải là cô đơn nên ghen ghét anh có bạn gái ở bên cạnh, không muốn để anh quá thư thái chứ gì. Chút tâm tư đấy, nhìn một cái liền rõ như ban ngày.

Cũng chỉ có Tô Anh ngây ngốc tưởng cố ý trêu đùa cô, nói trắng ra là, chính là bọn họ muốn tìm một cái phương pháp uyển chuyển làm anh không thoải mái. Dù sao đêm dài, có rất nhiều chuyện có thể làm.

Triệu Vũ hút xong một điếu, anh đi tới ấn điếu thuốc xuống gạt tàn thuốc, kéo một cái ghế ra, ngồi xuống vị trí cách Tô Anh hai ghế.

Anh cười: “Từ trước đến nay Khương Tứ nói một thì không hai, cũng không phải là người nói chuyện không giữ lời.”

Đây là khích tướng.

Khương Triết cũng cười một chút, anh dựa nửa người vào ghế, “Được rồi, vậy chơi mấy ván.” Anh vỗ vỗ đầu Tô Anh: “Cứ chơi thoải mái, thua tính cho anh.”

“……” Tô Anh cảm thấy đây thật sự không phải vấn đề thua hay không thua.

---

Cho đến khi ngồi vào trên bàn mạt chược, điều đầu tiên Tô Anh cần phải làm là khi lấy bài phải che cho kĩ, không thể để cho người khác thấy. Trùng hợp, Triệu Vũ lại ngồi nhà dưới của cô, thấy cô thật cẩn thận lén lút như vậy thì bật cười một tiếng.

Cho nên mấy người không đi tìm cao thủ chơi mạt chược, đánh một ván kinh thiên động địa, mắc gì tìm con cá mặn như cô chứ!!

Lâm Thành Phong không vào bàn, anh ngồi ngoài mua mã [1]. Đây là lần đầu tiên thấy Tô Anh chơi mạt chược, cho dù biết cô chơi tệ, giờ phút này chính mắt nhìn thấy, vẫn là được mở rộng tầm mắt!

[1] Tra google để tìm hiểu thêm cách chơi mạt chược 

Anh đứng sau Tô Anh một lúc lâu, với tinh thần nhìn bài không nói, vẫn luôn nghẹn đến mức tức ngực, nghẹn nghẹn, nghẹn đến cuối cùng rốt cuộc nhịn không được nữa!

“Bé hoa nhài, Triệu Nhị đánh bài rồi sao em còn chưa lấy bài?”

“……”

Đôi mắt đều không đủ dùng, làm sao thấy được!

Triệu Vũ nhìn Tô Anh, Đào Nhiên hào phóng đẩy bài trở về, cười tủm tỉm: “Không sao, bé hoa nhài, để em lấy bài lại.”

Tô Anh: “À.”

Cô chạm vào, còn chưa có suy xét xem đánh quân nào, Lâm Thành Phong liền ở bên tai cô cười ha hả: “Ha ha ha ha ha bé hoa nhài, em vẫn chưa phát hiện bài của em thiếu một quân hả? Khó trách anh nhìn nửa buổi không thấy em tủ được cái gì, cười chết mất…”

Tô Anh: “………”

Cô chớp đôi mắt, đếm mấy lần bài của mình, xác thật là thiếu một quân, khó trách cô cứ thấy có gì đó không đúng.

Có chút chột dạ, nhịn không được hé mắt Khương Triết, Khương Triết cúi đầu xoa xoa gáy, dáng vẻ rất là đau đầu. Cô lại nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên cười ha ha, nói gì mà lúc nào không vui thì nhất định phải tìm cô tới đánh mấy ván, nhìn một người ngốc hơn mình bao nhiêu còn có thể sống tốt như vậy, anh có tiền có thế như vầy thì không có lý do gì mà không vui. 

Ánh mắt Triệu Vũ rất sâu, “Bé hoa nhài…”

“Vâng?”

“Mới gọi cho em cái bánh kem?”

“……”

Đây là có ý gì? Tô Anh không rõ.

Thấy hơi rối, cô xin giúp đỡ nhìn Khương Triết: “Anh bảo Thành Phong vào đánh đi, em thật sự không đánh được, em ở bên cạnh xem thôi! Nếu không em cũng mua mã như Thành Phong? Đây cũng coi như là chơi mạt chược nhỉ?”

Đại khái là thấy Tô Anh quá đáng thương, Triệu Vũ cùng Đào Nhiên rốt cuộc nhả ra, đồng ý để cô ngồi một bên nhìn. Lâm Thành Phong thay thế vị trí của cô, chuẩn bị thi triển quyền cước, Tô Anh nhẹ nhàng thở ra!

Cô mỉa mai: “Em cảm thấy bản thân đã bị chết rất nhiều tế bào não!”

Lâm Thành Phong cười cô: “Với cái kỹ thuật kia của em căn bản là không dùng đầu óc, có thể chết tế bào não gì chứ hả?”

Tô Anh trừng anh một cái: “Được lắm, em chống mắt lên xem anh có thể thắng bao nhiêu!”

“Hừ, chờ coi đi! Để em được nhìn thấy sự lợi hại của anh trai!”

Khương Triết nhìn Lâm Thành Phong, lạnh lùng: “Anh trai?”

Lâm Thành Phong: “Tới tới tới, bắt đầu, bắt đầu!”

Tô Anh mím môi cười.

Một lát, người phục vụ bưng điểm tâm tiến vào, là mấy cái bánh kem, có mấy vị dâu tây, matcha và chocolate.

Tô Anh theo bản năng nhìn qua Triệu Vũ. Anh đang gác chân, nghiêng ngả dựa vào tay vịn, mày khẽ nhíu. Bởi vì lấy được một quân bài tốt mà cong khóe môi, lộ ra một tia cười kèm theo một loại tà khí.

---

Thời điểm giải tán tổ bài đã là sáng sớm, Tô Anh buồn ngủ tới mức gật gật đầu, tinh thần cũng không tốt lắm. Cô ở bên ngoài hóng gió một lát. Phát hiện sơn trang này rất xinh đẹp, phong cảnh cũng rất tốt, phòng ở xây dựng không cao to nhưng vô cùng rộng lớn. Vị trí hiện giờ của bọn họ, có thể nhìn thấy non nửa sườn núi, cực kì xinh đẹp.

Khương Triết lại đây, từ phía sau ôm chặt cô, môi mỏng dán ở bên tai cô, nói: “Đợi chút nữa em đi nghỉ ngơi một lát rồi anh cho người đưa em về sau. Hửm?”

Tô Anh hỏi: “Các anh có quay về thành phố C làm việc không?”

“Ừ.” Anh có chút phiền chán mà thở dài: “Quay về.”

“Vậy em về cùng anh luôn, hơn nữa em sợ đợi chút nữa ngủ liền không dậy nổi, tới tới lui lui phiền lắm, không bằng cùng về luôn.”

Khương Triết ừ một tiếng, không nói gì thêm, chỉ là một tay nâng cằm Tô Anh, làm cô nghiêng đầu trao nhau nụ hôn.

---

Trước cửa sơn trang có ba chiếc xe hơi.

Giờ phút này Lâm Thành Phong buồn bã ỉu xìu ngồi ở bên trong xe, anh dựa vào trên cửa sổ: “Sao Khương Tứ với Anh Anh còn chưa tới?”

Triệu Vũ dựa ở trên xe, mi mắt rũ xuống, hình như bắt đầu từ tối hôm qua, điếu thuốc chưa bao giờ rời khỏi tay anh.

Đào Nhiên cười: “Khương Tứ tịch mịch cả đêm, còn không cho cậu ấy thỏa lòng một chút sao?”

Triệu Vũ liếc nhìn Đào Nhiên một cái, Đào Nhiên nhướng mày: “Tôi nói sai hả?”

Triệu Vũ sâu kín: “Tôi cũng tịch mịch.”

“Phốc…… Cậu, mẹ nó!” Đào Nhiên muốn đá Triệu Vũ một cái: “Cũng không có ai ngăn cản cậu, cậu đi tìm tình nhân nhỏ của cậu đi!”

Lâm Thành Phong lẩm bẩm: “Mặt người dạ thú, quỷ háo sắc!”

Cho đến khi Khương Triết nắm tay Tô Anh ra tới nơi, tất cả mọi người thấy đôi môi của cô gái đỏ mọng.

Triệu Vũ nhìn thoáng qua, quay đầu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net