Chương 69: Mang thai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hiền Chăn
Beta:如意 Như Ý

"Ba à, tôi tôn trọng gọi ông một tiếng 'ba' thì ông liền nghĩ rằng ông có thể ra lệnh cho tôi sao?"

Khương Triết không chút lưu tình nói ra những lời đó, làm cho Khương Quân tức giận đến mức trừng lớn đôi mắt, đau đầu đè lấy ngực: "Nghịch tử! Có ai nói chuyện với ba mình như mày không?"

Khương Triết biểu tình lãnh đạm, anh cúi đầu nhìn Khương Quân, kéo chiếc ghế phía sau bàn làm việc ngồi xuống. Chiếc ghế có màu đen thuần, trông cực kỳ tương xứng với trang phục màu đen toàn thân của anh.

Anh cười, môi vẽ lên một đường cong nhàn nhạt mang hàm ý châm chọc: "Ba à, châu Úc chơi có vui không?"

Khương Quân thích đánh bạc, một năm 365 ngày có hơn phân nửa thời gian là ở bên kia, có đôi khi lên cơn nghiện đánh bạc, cho dù là nửa đêm ông cũng sẽ kêu người chuẩn bị máy bay trực thăng để đi, không ai có thể ngăn được.

Ông cũng thích đi chơi. Từ sau khi có Khương Triết, mối quan hệ của ông và Trình Ngọc Thư lạnh đến mức đóng băng, quan hệ vợ chồng dường như không hề tồn tại. Ở bên ngoài, ông nuôi dưỡng đến mấy ả tình nhân, nhưng Trình Ngọc Thư vẫn không quản đến, chỉ cần không dẫn mấy người đó về Khương gia thì bà đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Trình Ngọc Thư đặt tất cả tinh thần và sức lực lên hết người Khương Triết.

Ở Khương thị, Khương Quân cũng chỉ có cái chức vụ ảo, ngoài số tiền có được từ việc chia hoa hồng cuối năm cùng một ít bất động sản thì ông cũng không có tiền. Nuôi phụ nữ không tiêu tiền, ông tiêu tiền nhiều nhất để nuôi hứng thú và sở thích của mình, mà hầu hết những chi phí ở châu Úc của ông đều do Khương Triết chi trả.

Tuy Khương Hạo và Khương Minh cũng có tiền nhưng cũng không bằng nửa phần Khương Triết. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Khương Hạo và Khương Minh cư xử với Khương Quân rất hoà ái dễ gần, nhưng ông lại chỉ ôm hy vọng đối với Khương Triết. Huống chi lão gia tử còn rất coi trọng Khương Triết, tiếp quản Khương thị chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, thế thì cuộc sống về sau của ông còn cần nói nữa?

Cho nên, Khương Quân rất hy vọng Khương Triết có thể nghe theo lời của lãi gia tử. Cưới Tề Duyệt, chỉ có như vậy địa vị của Khương Triết mới không thể dao động.

Còn cô gái bán hoa kia, có thể cắt đứt đương nhiên phải cắt, không có chút tác dụng nào, chỉ có thể gây trở ngại cho Khương Triết!

Khương Quân nặng nề thở ra, sau khi suy tính hết thảy những điều đó, cho dù có bất mãn với Khương Triết ông cũng không thể phát cáu: "A Triết, ba cũng là muốn tốt cho con. Con chỉ vì một cô gái bán hoa mà nảy sinh tranh chấp với Tề Duyệt, chuyện này chưa có ai nói cho lão gia tử, nếu để lão gia tử biết, cô gái kia sẽ không sống tốt được!"

Khương Triết: "Chuyện này không phiền ba hao tâm tổn trí. Tiệc gia đình cũng kết thúc rồi, ba nên trở về châu Úc, không có việc gì thì cũng đừng trở về."

Khương Quân bất đắc dĩ nói: "A Triết, con là đứa thông minh nhất, không lẽ lại không nhìn ra được tất cả mọi người đang chờ con lộ ra sơ hở, để khiến cho lão gia tử ghét bỏ con. Chuyện cô gái bán hoa kia sở dĩ không có ai báo cáo lại trước mặt lão gia tử, không phải vì muốn cho con và Tề Duyệt không thành đôi được hay sao? Ba muốn nói, con và Tề Duyệt nên ở bên nhau sớm một chút..."

Khương Triết không kiên nhẫn nghe nhiều lời như vậy, ngắt lời ông: "Việc tôi muốn làm, không ai có thể ngăn cản tôi. Việc tôi không muốn làm, cũng không ai có thể miễn cưỡng tôi. Lời này tôi chỉ nói một lần, ba à, nếu ông không đứng về phía tôi, vậy thì tôi chỉ có thể nói xin lỗi."

"......"

"Ba có thể hiểu ý của tôi không?"

"...... Có thể."

Ở trước mặt Khương Triết và Trình Ngọc Thư, Khương Quân một chút tự tin cũng không có, càng không thể nói một câu hữu dụng nào, dẫu sao trước kia cũng là do ông có lỗi với hai người họ, bọn họ ghi hận, nhưng là tình hữu khả nguyên [1].

[1]Tình hữu khả nguyên: (thành ngữ của Trung Quốc) xét về tình thì có thể tha thứ.

Khương Triết đứng lên: "Nếu không còn việc gì, vậy tôi đi trước đây ba."

Không đợi Khương Quân đáp lời, anh đã rời đi trước.

Khương Quân tức giận đến mức ném vỡ tách trà.

---

Lúc Khương Triết về đến nhà, Trình Ngọc Thư cũng chưa ngủ, vẫn còn ngồi ở dưới phòng khách đợi anh.

Anh một thân lạnh băng, hàn khí xúc động lòng người. Khắp người đều mang loại hơi thở 'người sống chớ đến gần', doạ cho người hầu sợ tới mức nhốn nháo tránh ra xa ba thước, sau đó đến thở mạnh cũng không dám.

Trình Ngọc Thư nhìn thấy Khương Triết như vậy, bất đắc dĩ mỉm cười: "Khương Quân lại nói với con cái gì rồi?"

Khương Triết cười lạnh một tiếng: "Ông ta kêu con vứt bỏ bé hoa nhài, kết hôn với Tề Duyệt. Ông ta đang nằm mơ!" Dừng một chút: "Xem ra lại là do Khương Hạo và Khương Minh nói gì đó trước mặt ông ta, nhịn không được nên mới tìm đến con giảng đạo."

Trình Ngọc Thư nhàn nhạt: "Có lẽ ông ta cảm thấy cách làm này của con uy hiếp đến tương lai của ông ta, nhưng mà ông ta nói cũng không sai. Con và Tô Anh rốt cuộc cũng không thể tính chuyện lâu dài, đừng làm chậm trễ con gái nhà người ta."

Khương Triết đưa mắt nhìn Trình Ngọc Thư một cái: "Mẹ à, những lời này con không muốn nghe mẹ nói lại nữa."

Trình Ngọc Thư biết tính cách của Khương Triết luôn bá đạo cường thế, vì thế không nói nhiều nữa, cười nói: "Không nói không nói, con đi lên tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút đi."

Khương Triết 'Vâng' một tiếng: "Lát nữa con còn ra ngoài, mẹ không cần lo lắng."

"Đi đâu thế?"

"Có chút việc."

Anh đã cất bước đi lên lầu.

Trình Ngọc Thư cũng rất bất đắc dĩ với tình huống giữa hai cha con Khương Quân và Khương Triết. Cuộc hôn nhân của bà và Khương Quân vốn mang tính chất liên hôn giữa hai gia tộc, đôi bên không có chút tình cảm gì với nhau. Sau đó bà mang thai Khương Triết, trong một lần tình cờ ra ngoài thì gặp được một ả tiểu tình nhân của Khương Quân và bị cô ả đẩy ngã, lúc ấy bà chỉ mới mang thai được bảy tháng, làm cho Khương Triết bị sinh non. Bà cũng bị xuất huyết rất nhiều, suýt chút nữa đã mất mạng.

Chuyện này đã gây ra một trận đại loạn ở Khương gia. Sau khi Khương lão gia tử biết được thì vô cùng tức giận, lôi Khương Quân ra đánh gần chết, cắt hết chức vị. Khương Triết phải ở trong bệnh viện đến mấy tháng mới thoát khỏi nguy hiểm, vừa xuất viện đã được Khương lão gia tử bế về đại tổ trạch để ông đích thân chăm sóc nuôi dưỡng.

Những việc này cũng không có cách nào giấu giếm, nên không trách ai. Vì thế ngay từ nhỏ Khương Triết đã biết, lão gia tử dạy dỗ anh cũng không bảo hộ anh như đoá hoa trong nhà kính, mà là trực tiếp dùng tàn khốc, bất luận là chuyện gì trong nhà cũng cần phải học tập. Huống chi Khương Quân rất hiếm khi trở về nhà, anh cũng ngày càng sáng tỏ hơn.

Đối với những chuyện khi xưa, Trình Ngọc Thư cũng không biết đó là may mắn hay bất hạnh, nhưng mà so với việc đi theo một người cha cặn bã thì đi theo lão gia tử tốt hơn rất nhiều. Ít nhất thì không học được cái thói không có triển vọng như Khương Quân, mà là được học trở thành một người tâm huyết chính trực, tính tình có chút kì cục thì sao chứ? Ít nhất thì anh có năng lực, có quyền, dám đấu tranh, lại còn có thể bảo vệ chính mình không bị khinh thường.

---

Khi Tô Anh tỉnh dậy, bầu trời vẫn xám xịt, trước tiên cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mới thấy được Khương Triết đang ngồi bên cạnh giường bệnh.

Cũng không biết anh đến đây từ khi nào. Anh ngồi nghiêng tựa lên ghế, một tay chống lên trán, trước mặt anh là chiếc máy tính, tay phải cầm chuột liên tục chạm và trượt nhanh trên màn hình.

Đèn trong phòng không được bật lên, xuyên qua ánh sáng nhàn nhạt của màn hình máy tính, Tô Anh có thể nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng, thâm thuý của người đàn ông.

Tô Anh nhẹ giọng: "A Triết." Giọng nói rất nhỏ rất yếu, là giọng khàn khàn khi bị bệnh.

Khương Triết 'Ừ' một tiếng, anh không nhìn sang cô, chỉ là rất nhanh đã đóng tập văn kiện hồ sơ lại, đứng dậy đặt máy tính ở trên tủ bên cạnh.

Tô Anh cảm thấy vô cùng bất ngờ, cô không nghĩ Khương Triết sẽ đến đây vào giờ này: "Anh đến đây từ khi nào thế?"

Trong bóng đêm truyền đến tiếng cười khe khẽ truyền cảm của người đàn ông: "Lúc anh đến đây, người nào đó đã ngủ rất say, chỉ sợ anh mà có mang cô ấy ra ngoài bán, cô ấy cũng không tỉnh lại."

Tô Anh: "...... Là do thuốc đó, uống xong liền cảm thấy buồn ngủ rã rời."

"Ừ, anh biết mà."

...... Biết còn nói?

Tô Anh bĩu bĩu môi, hỏi: "Cũng đã giờ này rồi, sao anh không ở nhà nghỉ ngơi?"

Khương Triết: "Trong nhà quá ồn ào."

Ồn ào sao? Hiệu quả cách âm ở Khương gia không phải tốt lắm sao, cho dù có ồn ào thật thì cũng không thể nào ồn đến Khương Triết. Huống hồ chỉ cần anh nói một câu, còn có ai dám ầm ĩ hay sao? Anh nói một thì sẽ không có hai.

....... Là Khương Quân trở về sao? Nói chung thì cũng chỉ có những lúc Khương Quân trở về, anh mới có thể chê trong nhà ồn ào mà ra ngoài tìm nơi thanh tĩnh.

Trong lúc cô vẫn đang suy tư, Khương Triết đã ngồi lên mép giường, sau đó nằm xuống với nguyên bộ tây trang trên người.

Toàn bộ trọng lượng cơ thể anh đều đè hết lên chiếc chăn, nửa ôm cô. Hơi thở ấm nóng phả vào cổ và tai cô, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn cất lên bên tai: "Ngủ một lát đi, quá mệt mỏi."

Bây giờ là năm giờ sáng, cũng chính là quãng thời gian khiến cho con người ta mệt mỏi rã rời nhất khi thức đêm.

Hơi thở của người đàn ông rất mạnh mẽ, trên người anh chưa từng có mùi nước hoa, thay vào đó là mùi thuốc lá nhàn nhạt. Trong đêm tối càng làm cho mùi thuốc lá này trở nên dụ hoặc và ái muội hơn.

Tô Anh trong nháy mắt có chút hoảng hốt, thân thể trở cứng đờ vì căng thẳng, hai bên má phồng ra, muốn xuống giường lại bị người đàn ông đè trở lại: "Đừng chạy, anh không có hứng thú với bệnh nhân đâu."

Tô Anh: "......"

Cô nhắm mắt lại, thân thể vẫn cứng đờ không động đậy, chỉ nhỏ giọng nói: "Ngủ như vậy sẽ không được thoải mái, hẳn là anh nên về bên Hải Thuỷ Loan để nghỉ ngơi. Nếu không ngày mai sẽ không có tinh thần làm việc đâu. Hơn nữa, em còn đang bị bệnh, anh ở đây sẽ bị lây bệnh đó."

Người đàn ông khẽ cười: "Bé hoa nhài, em như vậy là muốn đuổi anh đi sao?"

Tô Anh: "...... Phải không?"

Khương Triết: "Rất rõ ràng đó."

Tô Anh đẩy đẩy anh: "Vậy thì anh mau đi đi, nếu đi ngay bây giờ còn có thể ngủ được thêm một lát đó."

"Không đi." Anh trực tiếp cự tuyệt: "Đừng nói chuyện, anh buồn ngủ thật đó."

Tô Anh: "Em cảm thấy anh cứ như vậy không được tốt...... Ưm!"

Khương Triết bất thình lình hôn lên, một tay đặt áp bên má cô. Đôi môi mỏng lành lạnh mút lấy môi cô, tiện thể nuốt luôn những lời cô sắp nói vào trong bụng. Ngón trỏ lạnh lẽo của anh từ tốn vỗ nhẹ lên chiếc cổ duyên dáng của cô từng chút. Ngón tay dừng lại ở trên xương quai xanh gợi cảm của cô sau đó nhẹ nhàng vuốt ve.

Lát sau, anh hôn lên đôi môi nóng bỏng của cô, nói: "Ngủ đi, hửm?"

Tô Anh: "Vâng."

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của anh khẽ thì thầm bên tai cô: "Đừng sợ, anh sẽ giúp em trút giận."

Tô Anh mờ mịt: "Hả?"

"Những người bắt nạt em."

"......."

---

Lâm Thành Phong sáng sớm đã thức dậy, đặc biệt dặn dò phòng bếp nấu cháo để anh mang đến bệnh viện.

Khi anh ra khỏi nhà, vừa lúc gặp được Triệu Vũ, Triệu Vũ vô cùng huênh hoang [2] mở cửa chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ. Anh ta mang kính râm đang vẫy tay hướng chỗ anh, Lâm Thành Phong xách hộp cháo đi về phía anh ta: "Có chuyện gì?"

[2] Ở đây tác giả dùng từ 骚包 (taobao) là một từ địa phương dùng để chửi mang hàm ý đê tiện, lẳng lơ, hèn hạ, hống hách. Chửi nặng quá nên mình dùng từ "huênh hoang" để Vũ ca bớt 'bitchy' xíu.

Triệu Vũ nói: "Đến bệnh viện đúng không? Đi thôi, tôi đưa cậu đi."

"Hừ, tốt bụng như vậy sao?"

"Cậu nghĩ sao?"

"Em có xe, không cần anh đưa đi."

"Sao tôi lại nhớ rõ trước kia cậu từng hung hăng tuyên bố sẽ không cần đến một phân một hào nào của gia đình nhỉ?"

"......."

Cho đến khi ngồi lên xe của Triệu Vũ, Lâm Thành Phong vẫn còn chút bực mình. Anh cảm thấy mình và Triệu Vũ rất có thể không phải là anh em tốt, mà chính là oan gia kẻ thù!

Triệu Vũ đưa mắt nhìn đến hộp thức ăn trong tay Lâm Thành Phong: "Chuẩn bị món gì vậy?"

Lâm Thành Phong: "Cháo trắng."

Triệu Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh: "...... Đến một miếng thịt cũng tiếc rẻ mà không bỏ vào? Tiếc rẻ thịt không nói, đến rau cải cũng không cho một cọng?"

Lâm Thành Phong cười ha hả: "Em nào keo kiệt như vậy chứ? Nếu bé hoa nhài nuốt trôi được, đến thịt rồng em cũng có thể cho!"

"Làm sao vậy?"

"Không biết, ngày hôm qua ăn cháo cá lát, cô ấy mới ăn một miếng liền nôn ra."

"......"

Thật sự kỳ lạ, ngày hôm qua anh kêu người làm đồ ăn mang đến, rõ ràng Tô Anh chỉ bị cảm mạo phát sốt nhưng một chút mùi tanh cũng không chịu được. Cô vừa mới ăn vào một miếng liền nôn hết ra, chính cô cũng cảm thấy rất buồn bực. Cuối cùng không có cách nào khác, Lâm Thành Phong đành phải đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói do bệnh nên muốn ăn đồ thanh đạm, vì thế cô chỉ có thể đáng thương húp cháo trắng.

Lâm Thành Phong sờ cằm, suy nghĩ sâu xa nói: "...... Không lẽ là mang thai?"

Là một người đàn ông trưởng thành đã trải qua nhiều loại tranh đấu, anh cũng biết nôn oẹ là do mang thai đó.

Kétttt ---

Là tiếng phanh xe khẩn cấp!

Lâm Thành Phong ngồi không vững, thân thể bị đập mạnh về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net