Hồi Ba Mươi: C'est la vie (b)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà hàng đang mở bài hát "Sing" do ban nhạc "The Carpenters" trình bày, một sáng tác của nhạc sĩ Joe Raposo và thuộc thể loại ca khúc thiếu nhi. Người Nhật và một số quốc gia khác cũng có một bản viết lời theo ngôn ngữ của họ.

Bàn ăn mà Bạch Lãng đặt nằm trên sân thượng được che nắng bằng giàn nho xanh mát điểm xuyết thêm vài nét yêu kiều của loài hồng leo và tử đằng. Do nhận được yêu cầu của thiếu tướng Vân nên khu vực này không mở cửa đón khách ngoài. Nhưng để tránh bị tình nghi, ông tướng bù nhìn dặn dò chàng quản lý hãy mở những bản nhạc yêu thích lên nghe.

Jo Meol Bin và So Yeong Gwa đã ngồi sẵn ở đó đợi họ được một tiếng. Hai viên cảnh sát Đại Hàn đang thảo luận về tình tiết một vụ án nổi đình nổi đám bên nước mình bằng tiếng mẹ đẻ. Tiếng đằng hắng của Phạm Đình Vân đã cắt ngang cuộc đàm thoại của hai chàng trai xứ ôn đới.

Vừa nhác thấy Daeshim, Tô Anh Khoa liền đứng dậy bắt tay với anh ta và giới thiệu bản thân:

- Tôi là So Yeong Gwa, đồng hương với anh.

Vì đã được "cò mồi" trước rằng đây là cảnh sát Đại Hàn nên Daeshim mừng lắm, lại thêm việc thấy anh ta nói tiếng Việt sành sõi hơn mình thì cơn mừng càng tăng bội phần.

- Dạ, gặp được đồng hương tôi mừng quá.

Chàng quản lý hơi căng thẳng khi trao cuốn thực đơn cho từng người khách, vì sợ đắc tội với ông thiếu tướng già. Không biết tự bao giờ, anh ta đã nở nụ cười méo xệch trông khó coi vô cùng. Và điều này đã bị Bạch Lãng để tâm tới, ông cười mơn mà hỏi:

- Cậu bị hen suyễn phải không?

- Dạ, tôi bị hen suyễn.

- Căng thẳng có thể khiến cho căn bịnh tái phát.

- Thứ cho tôi thất lễ, tại sao ông biết vậy?

- Nhìn khẩu hình nơi miệng và cái ống thuốc cậu cất trong túi áo vest thì biết.

Anh ta ôm ngực thở dốc. Bình thường anh rất khỏe mạnh, nhưng hễ có sự kiện quan trọng là căn bệnh tái phát; nhất là lúc đối diện người nổi tiếng hay "tai to mặt lớn".

- Bình tĩnh, từ từ hít vào... từ từ thở ra... Rồi, lặp lại một lần nữa... Thêm một lần nữa nghen? Đã đỡ run chưa?

- Dạ, khỏe hơn rồi, rất cảm ơn ông.

Bạch Lãng ngỏ ý mời mọi người cùng mình ăn khai vị bằng món kem trứ danh của "Dairy Queen"; ai nấy đều đồng ý vì thời tiết nóng bức quá nên họ chưa muốn dùng bữa chính. Nhà hàng Nhật Bản này chia một gian nhỏ cho người nhượng quyền hãng kem trên buôn bán. Người nhượng quyền là bà con bên vợ của ông chủ nhà hàng.

Đợi cho nhân viên dọn kem xong, mọi người mới lên tiếng trò chuyện. Người "khai màn" là Bang Daeshim:

- Bữa hổm tôi có đọc được một bình luận trên một kênh Youtube, rằng có người thấy logo của hãng mỳ gói sốt cay Trung Quốc mà chủ kênh đang ăn đã nhái thương hiệu mỳ cay "Samyang" của Đại Hàn nên lên tiếng phê bình, một anh Ba Tàu vô phản bác huề trớt, "Mỳ gói sốt cay đâu phải độc quyền của Hàn Quốc", rõ ràng thằng cha này đã ngụy biện đánh tráo khái niệm, bởi vì người đăng bình luận cho rằng hãng mỳ Trung Quốc đã nhái logo hãng mỳ Đại Hàn chứ không hề nói người Đại Hàn độc quyền món mỳ gói sốt cay. Chưa dừng lại ở đó, lại thêm một anh Ba Tàu đá giò lái sang chuyện khác bằng cách viết bình luận rằng người Hàn đã sao chép hệ thống chữ viết của họ.

So Yeong Gwa góp thêm một mẩu chuyện:

- Cũng có một khứa Ba Tàu ba trợn nữa. Số là vầy, chủ kênh là người Nhật Bản giới thiệu món cơm chiên bổn xứ, anh ta bay vô nói món này xuất xứ từ Trung Quốc nên chỉ có mỗi nước anh ta là làm ngon thôi. Để đáp lại cái sự vô duyên và chứng "Đông Á bệnh phu" của anh ta, hàng loạt bình luận đến từ người dùng ở các quốc gia khác vô chửi anh ta một chập. 

Tào Việt Bân chợt hướng chủ đề sang chỗ khác:

- Cứ hễ thấy diễn viên nữ Nhật Bản là lại chụp mũ họ đóng phim người lớn. Bản thân thì ghét ai nói đụng tới nước mình, vậy mà lại đi chụp mũ và sửa tên nước người ta thành chữ nghĩa tục tĩu.

Shito bây giờ mới lên tiếng:

- Tôi cũng thấy nhiều người ở đây chế nhạo Nước tôi chỉ có đóng JAV là hay. 

- Tôi xin mạn phép thay mặt những kẻ hồ đồ đó cúi đầu nhận lỗi với cậu. 

- Ông Vân không cần phải hạ mình vì những kẻ hồ đồ đâu.

Phùng Bác Văn nói lảng sang chuyện khác để cứu vãn tình hình:

- Si giới thiệu đôi nét về đồ ăn - thức uống xứ Phù Tang đi. 

Shito mím môi gật đầu, rồi mới cất giọng giới thiệu đồ ăn - thức uống quê nhà. Ông tướng bù nhìn đặt một vài món theo lời kể của gã trai Phù Tang với hy vọng làm dịu lòng hắn.

"Họa mi xứ Phù Tang" Ayumi Hamasaki đang hát ca khúc "Crossroad". Đời tư của cô bi thảm khôn cùng và cũng đáng ngưỡng mộ khôn cùng. Phùng Bác Văn lại mời người yêu giới thiệu tiểu sử của cô ấy. Và bầu không khí nơi bàn ăn lại được lắng đọng xuống.

Chuyện gẫu thêm nửa tiếng nữa, mọi người với bắt đầu vô đề và dùng bữa chính. Chàng quản lý được lệnh rời khỏi đây, và sau khi nhân viên dọn bàn thì không được phép để ai lên trên này.

Tưởng chừng mọi việc đã yên, dè đâu khi nhân viên bưng đồ ăn lên, Tào Việt Bân bỗng dưng đứng bật dậy rồi thở hổn hển mà hỏi:

- Lươn?

Shito hơi khó hiểu khi thấy người trai Đại Hàn họ Jo thảng thốt kêu lên. Song cũng lên tiếng xác nhận:

- Ừ. Bên Nước tôi món này quý lắm.

Hóa ra Jo Meol Bin mắc chứng sợ lươn và rắn, kể cả cá lóc luôn vì cái đầu của nó rất giống hai loài trên.

- Bân qua ngồi chỗ tôi đi. 

- Cảm ơn Cường.

Tào Việt Bân cúi đầu xin lỗi, rồi luống cuống đi lại chỗ của Mạnh Cường và ngồi xuống. Viên cảnh sát có nước da bánh mật ấy phụ các nhân viên hãy còn đang trong cơn ngơ ngác dọn đồ ăn, thức uống lên bàn.  

Trần Cảnh Chiêu đã nắm được nỗi sợ của thằng cha Hàn đới. Nhưng không nỡ xoáy sâu thêm, chỉ ngồi tủm tỉm cười.

Trước lúc nhập tiệc, chàng pháp y Bạc Liêu đọc Kinh cảm tạ Chúa rồi làm dấu Thánh, gã trai Nhựt Bổn thực hiện "nghi thức" mời cơm của quê cha đất tổ, còn ba người Đại Hàn thì chắp tay cất giọng thông báo "khai mạc" bữa cơm. Phùng Bác Văn cũng góp vui bằng một câu chúc tiếng Pháp.

Phùng Bác Văn và Shito chia sẻ đồ ăn với nhau. Điều tra viên Kai vẫn còn mắc cười chuyện "kỳ phùng địch thủ" sợ món mỳ Soba lươn nướng. Người yêu của y khẽ đá chân y, ngầm ra hiệu im lặng.

Daeshim nhìn món bắp cải muối trong khay thức ăn của Shito mà cười hỏi:

- Anh cũng thích ăn kim chi à?

- Phải, tôi thích ăn kimuchi.

Phùng Bác Văn chữa lời:

- Tên gọi tuy khác nhưng công thức và nguyên liệu y chang. Riêng tôi thích ăn cải chua hơn.

- Gác chiến sự qua một bên được không?

Lời trên là của Phạm Đình Vân. Vừa dứt câu, ông đứng dậy rót rượu "Martell" vào ly thủy tinh bầu tròn chân cao cho từng người. Rồi hỏi Shito về người cha quá cố của anh ta. Và anh ta thuật lại như sau:

- Để lấy lòng tay trùm ma túy ấy, A đã đi khắp nơi tìm nguồn thận phù hợp với đứa cháu gái của ông ta. Vừa hay có một người đàn ông trạc lục tuần mắc bịnh tăng-xông nghĩ rằng mình không thể sống lâu nên đã tự nguyện hiến thận cứu mạng cô gái nhỏ đó. Nhưng không hiểu sao, sau khi ca mổ của đôi bên kết thúc, bác sĩ trưởng đã bỏ xứ mà bay qua nước ngoài ẩn thân cùng với gia đình và bà con dòng họ. Cô gái nhỏ đó chắc giờ đã gần ba mươi hoặc hơn, còn "người tốt đáng ngờ" áng chừng tám mươi tuổi.

Vừa dùng dao cắt thịt heo chiên xù thành những miếng nhỏ, Trần Cảnh Chiêu vừa hỏi cơ:

- Theo một nguồn tin bên lề, hình như "người tốt đáng ngờ" đó bị gạt nên mới tự nguyện hiến thận; tức là ông bác sĩ trưởng nói đứa bé đó là cháu gái của ổng nên ông kia mới cảm ân cứu mạng mà đứng ra giúp đỡ miễn phí.

Shito nghiêng đầu nhìn chàng pháp y:

- Có chuyện đó sao?

- Ờ. Anh tính ăn hột gà sống hả?

Shito gật đầu, rồi cười khoe hàm răng trắng phởn:

- Hột gà này nhập cảng từ Nhựt Bổn nên ăn sống rất an toàn. Tôi không thể ăn Natto mà thiếu trứng được.

Theo như khẩu cung mà Linh mục Giuse - Blanc Cao Nhật Thành đã cung cấp cho cơ quan điều tra, thì tay bác sĩ đó đã nói sẽ tha cho cụ một con đường sống nếu chịu nhượng lại một trái thận cho cháu gái ổng, và cụ đã chấp thuận giao kèo trên. Khốn khổ ở chỗ, ca phẫu thuật lấy thận chưa được bao lâu thì cụ bị đưa lên bàn mổ thay đổi diện mạo. Năm ấy cụ gần sáu mươi nên sức khỏe kiệt quệ hẳn sau hai cuộc đại phẫu, may nhờ có con trai nuôi Simon Đào Duy Tử sớm hôm chăm sóc nên mới giữ được cái mạng này. Kể tới đây, cụ xúc động quá nên khóc òa lên, làm buổi thẩm vấn bị gián đoạn. Bạch Lãng thuật lại hết đầu cua tai nheo nội dung khẩu cung của Cha Sở St. Pio cho người cảnh sát "Thái Dương Thần Nữ" hay.

Nghe xong, Shito cắn ngón tay cái nghĩ ngợi. Rốt cuộc ai mới là người nói dóc đây?

Phạm Đình Vân phá tan im lặng. Vì đang nhai thức ăn nên ông vừa che miệng vừa nói:

- Câu trả lời thuộc về cô gái đó. Chỉ có nước trích ra một mẩu tế bào trên trái thận rồi đem đi xét nghiệm mới biết ai là người hiến tạng.

Rồi viên tướng sắp chạm ngưỡng tuổi hạc mời Shito giới thiệu đôi nét về cha ruột. Hắn nói cha có thói quen viết nhật ký nên hắn đã nhờ vào đó mà truy tìm được thi hài của ông. Ở những trang cuối của quyển nhật ký, cha hắn nói miếng đất mà đại gia đình thương gia họ Vệ đang ở trước đây là nơi phi tang thi thể của một băng đảng tội phạm; đáng chú ý ở chỗ, những thành viên trong băng đảng này lại có mối giao hảo với các nạn nhân trong thảm án "Hai Mươi", trong đó có một trang ông viết rằng một tên đã ra tay giết người yêu để bịt đầu mối và chôn xác cổ ở một nơi nào đó dưới mảnh đất tư dinh Vệ gia.

Trần Cảnh Chiêu tính xen vô nói, nhưng sợ sẽ khiến gã trai Phù Tang bị xao nhãng nên tiếp tục ăn mỳ thịt bò. Công nhận chỗ này nêm nước lèo rất thanh và không gây ngán ngấy.

Shito đưa ra một câu hỏi: Tại sao cha hắn lại có thể dễ dàng biết chuyện giết người phi tang xác?

Phạm Đình Vân khoanh tay:

- Rất có thể là để thử lòng cha cậu...

- Lý do đó tôi có nghĩ rồi, nhưng cảm thấy không hợp tình không lý nên đã loại bỏ.

Daeshim xin góp ý kiến:

- Có thể ông ấy bị trở thành đồng phạm bất đắc dĩ. Mấy người đó muốn chia sớt tội trạng với cha anh để uy hiếp cha anh phải trung thành với chúng. Xin lỗi vì vốn liếng tiếng Việt quá tệ!

Phạm Đình Vân gõ muỗng trên thành tô mỳ mà ông đang ăn, rồi thông báo:

- Quay trở lại với em gái của cậu thôi, cậu Daeshim.

Daeshim chắp tay nói với nụ cười trên môi:

- Dạ, rất cảm ơn ông.

Shito lắng nghe câu chuyện về em gái Kae Heun của anh chàng Daeshim mà trong lòng ngán ngẫm không thôi. Tự dưng lại đi tin tưởng một người đàn ông lạ mặt trên Facebook chỉ vì khuôn mặt "con lai" của anh ta.

- Kể từ ngày quen với cậu đó, cái nết chưng diện của nó càng tăng bội phần. Vốn là một người mẫu bình thường, lợi tức chủ yếu dựa vô công việc làm người mẫu cho đại lý hãng xe Huyndai mà ba tôi làm nhân viên bán hàng, nên nó chẳng bao giờ đủ tiền chăm sóc sắc đẹp. Nay nghe một công ty bên xứ này mời qua làm đại diện thương hiệu mỹ phẩm, nên nó mặc kệ lời khuyên lơn của ba mẹ và anh Hai nó mà bay sang đây thực hiện ước mơ và đoàn tụ với người yêu. 

Tô Anh Khoa tổng kết lại cho rõ ý của Daeshim:

- Thứ nhứt, Bang Kae Heun là một người mẫu bình thường, sống dựa vô việc làm người mẫu cho đại lý hãng xe Hyundai mà cha cô đang làm việc. Thứ nhì, cô có thói quen chưng diện và không tiếc tiến để chăm sóc sắc đẹp. Thứ ba, cô rất dại trai. Thứ tư, cô vô cùng cả tin và có tham vọng với ngành giải trí. 

Daeshim trình bày tiếp:

- Nó có gởi cho gia đình tôi một tấm hình nó chụp cùng bạn đồng nghiệp trên một vùng cao nguyên ở đây; không rõ là Sapa, Đà Lạt, An Giang, Châu Đốc hay Tây Nguyên nữa.

Trần Cảnh Chiêu mạn phép được xem trước vì anh đã ghé An Giang cách đây không lâu nên còn nhớ khá rõ địa hình ở Cô Tô.

- Chà...

Daeshim giương mắt hỏi:

- Sao anh?

Trần Cảnh Chiêu cho Daeshim coi hình chụp của mình lúc ở Cô Tô. Anh ta nhận thấy ngọn núi phía sau lưng em gái và các bạn rất giống với tấm ảnh phong cảnh của chàng pháp y.

Trời bỗng nhiên tối sầm lại như sắp có bão. 

Daeshim hoang mang không hiểu điềm gì mà trời đang nắng chang chang mà tự dưng lại tối như hũ nút. Anh hết xoay Đông, lại xoay Bắc, chừng như đang tìm kiếm điều chi trên bầu trời dày đặc mây mù đen kịt.

Hình như hiểu được thắc mắc của người anh Hai, Tào Việt Bân cất giọng phân trần:

- Không phải hiện tượng tâm linh gì đâu anh ơi. Cái đất Nam Kỳ này chợt nắng chợt mưa là chuyện thường tình hà. 

Phùng Bác Văn thấy đồ ăn còn ê hề nên giục mọi người mau ăn cho hết, để còn kịp thời gian xuống phòng riêng của nhà hàng ngồi bàn luận.

oOo

Judas ở lại chơi với nhóm anh em Mục sư sau buổi Lễ ngày Chúa Nhựt. Gã mang tới mấy hộp kem "Magnum" làm quà; người mừng nhứt là bé Hải, con trai của Hai Nghĩa, đáng lẽ anh Năm và cha con anh Hai ở Huế hai tuần, nhưng vì bé Hải lạ nước lạ cái nên sanh bịnh thành ra ba người phải về sớm. Thấy trời sắp chuyển mưa nên không nắng lắm, Hai Nghĩa bèn mời mọi người ra ngồi chơi ở sân sau của nhà nguyện; tại đây có thể nhìn một cách bao quát khu yên nghỉ của những người con của Chúa.

Ôn mệ, cha mạ của Năm Tường nằm quây quần bên nhau dưới bóng mát, hoa thơm của cây sứ trắng. Mỗi ngôi mộ chỉ có tấm bia và một ô vuông đá Cubic nho nhỏ đặt phía trước tấm bia để đánh dấu nơi chôn cái tiểu. Cây Thánh giá uốn bằng sắt không rỉ và đã quét một lớp sơn đen tĩnh điện được đặt ở trung tâm bốn ngôi mộ; vì ở giữa rỗng không nên một mầm hoa đậu biếc đã bám vào cái khung của cây Thánh giá rồi nảy nở, sinh sôi. Rất nhiều tín hữu biết đây là phần mộ gia đình của chàng Mục sư "Huế thương" nên đã đem bông tới viếng. 

Micae Nghĩa vừa khui hộp kem vừa hỏi người tín hữu Mỹ Latin về giá tiền của hộp kem "Magnum" bên Mỹ.

- Một hộp kem "Magnum" bên Mỹ chỉ có giá gần năm, sáu đồng. Tôi thường mua ở "Food 4 Less".

- Còn kem cây?

- Khoảng năm tới tám đồng một hộp/ba cây.

Không có chị Tâm, anh Hai Nghĩa không buồn sửa soạn, cạo râu. Anh mới ngoài ba mươi mà dáng vẻ coi bộ đã qua hàng bốn. 

Tám Khiêm chỉ vô bộ râu của anh Hai mà bình phẩm:

- Em thấy anh sắp sửa cải Đạo rồi đó.

- Bậy mày.

Năm Tường hùa thêm:

- Phát cho ổng thêm cái khăn nữa.

- Thôi tôi vô nhà vệ sinh cạo râu.

Bé Hải thấy cha đi rồi, liền xề lại chỗ Judas mà hỏi xin gã thêm một cây kem nữa. Gã bèn dẫn nó xuống nhà bếp lựa kem.

Tám Khiêm lắc đầu:

- Hết ba mẹ chiều giờ thêm ông thần Judas. Hết năm nay không biết nó tăng bao nhiêu ký.

Vì chiều nay có ca mổ nên Martino Lê không ngồi chơi với mọi người được lâu. Anh vô nhà vệ sinh của nhà nguyện đánh răng, súc miệng rồi thay sang trang phục đi làm; đồ dơ thì anh nhờ em Mười giặt, sấy và phơi giùm. Anh Hai đang đứng ở ngoài hành lang nhà vệ sinh mà nghe điện thoại, sắc mặt không tươi lắm, mong rằng không phải chuyện buồn liên quan tới hôn nhân với chị Tâm.

Tiễn chân em Tám đi làm xong, Micae Nghĩa trở lại sân sau nhà nguyện tán gẫu với mọi người. Anh rất bực mình khi thấy con trai vẫn còn chưa chịu ngưng ăn, nên có la nó mấy câu. Nó buồn hiu khoanh tay xin lỗi, rồi ráng ăn hết cây kem thiệt mau.

Manuel Ngô hỏi Judas:

- Alain có vẻ ưa ăn tôm, mực quá hỉ?

- Chắc Manuel nhìn lầm, vì nó kiêng thịt heo và một số loại đồ biển, động vật nước ngọt theo giáo lý tín ngưỡng Do Thái. Thậm chí đồ uống đóng chai cũng phải có quy tắc riêng.

- Hả? Nó cũng kiêng thịt heo như Đạo Hồi sao?

- Tôi không rành về các nhánh của Do Thái Giáo, chỉ biết cha nó đã dạy nó kiêng những loại thức phẩm trên trước lúc ông ta qua đời.

- Hèn gì tôi toàn thấy nó ăn thịt gà.

- Nó ưa món đó lắm. Còn mấy viên bột chiên mà Manuel thường thấy là đậu ngựa và hành tây.

Hai Nghĩa xen vô:

- Chế độ ăn Kosher.

Judas gật đầu xác nhận, rồi gãi đầu cười trừ:

- Mỗi bận đi ăn với nó là mỗi bận tôi đi Tây Thiên thỉnh kinh. 

Năm Tường vừa lau miệng cho bé Hải vừa bình phẩm:

- Dẫu sao cũng là tín ngưỡng của nó.

Chín Tân hỏi Judas về cách thức tính thuế tiêu thụ đồ uống ở Hoa Kỳ, và được gã trai đó khuyên rằng:

- Anh hãy tra từ khóa "Drink tax", "Soft drink tax", "CRV",... để tìm hiểu về các loại thuế tiêu thụ đồ uống ở Hoa Kỳ. Đọc bằng tiếng Anh sẽ đầy đủ và dễ hiểu hơn.

Ba Đức giờ này mới có mặt. Anh lại bị tín hữu mai mối, lần này là với con gái chủ tịch công ty địa ốc; vẫn như mọi khi, anh thất lễ từ chối.

Hai Nghĩa giao cây guitar cho Ba Đức, rồi mời em Ba đẹp trai hát góp vui một bản.

- Tôi sẽ hát ca khúc "Em đẹp như mơ" mà song ca Duy Quang - Billy Shane từng kết hợp rất thành công và ăn ý. Đây là lời Việt do nhạc sĩ Vũ Xuân Hùng dịch từ ca khúc "Elle etait si jolie" của ca - nhạc sĩ Alain Barrière.

Ba Đức so dây đàn, tay lướt nhẹ trên mặt phím, rồi khẽ húng hắng ho vài tiếng trước lúc cất cao giọng hát:

"... Đẹp tuyệt vời hỡi em dấu yêu

Nên tôi đâu dám trao tình

Đẹp rạng ngời tựa như đóa hoa

Tim tôi ngây ngất si mê

Nhưng tôi không nói yêu thương em

Nên tôi muôn đời sầu đau

Như cây thông đứng trong rừng vắng

Em như mây trắng trên trời

Rồi một chiều cánh mây khép lại

Mây đang bay bỗng rơi rụng

Em ra đi bỏ lại sắc hương

Ôi thiên thu mãi xa nhau

Ôi đôi ta cách ngăn đôi đời

Em ra đi vào mù khơi

Trong hơi sương áo em lộng gió

Cho tôi thương nhớ vô bờ..."

Một gia đình tín hữu đang viếng mộ người thân cũng phải bỏ ngang để thưởng thức giọng ca tuyệt diệu và tiếng đàn du dương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net