Hồi Bốn: Là Bourbon nhưng không phải Bourbon... (b)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ Úy đã trò chuyện với Vệ Thanh hơn hai tiếng đồng hồ. Nếu kim đồng hồ nhích tới con số Năm, thì số tiếng mà Vệ Úy trò chuyện cùng Vệ Thanh sẽ nhảy sang hàng ba. 

Thật may vì bây giờ chúng ta đã có những ứng dụng gọi điện và nhắn tin xuyên lục địa miễn phí (hoặc tính cước rất rẻ). Nếu không, thật không biết cước phí di động sẽ đội lên tới cỡ nào!

Trong khi ấy, Vệ Minh đang lang thang trên con phố đông đúc. Con phố vẫn náo nhiệt như mọi khi. Dòng người ngược xuôi, chen chúc với nhau nom như những quả bóng trong lồng cầu gieo xổ số; có người may mắn, cũng có kẻ mạt vận, làm đâu hỏng đó, đụng gì cũng chậm hơn thiên hạ một bước.

Nhạc chuông của Vệ Minh bỗng chốc reo lên. Cậu đã đổi sang bài "Đóa hồng ngượng ngùng âm thầm nở hoa", bởi đơn giản, bài hát này mới phù hợp với tâm trạng hiện nay của cậu.

Giọng nói của An Kỳ nhanh chóng vang lên. Thật ấm áp và yêu chiều. 

- Khó khăn gì, cứ xoay lưng lại. Tôi luôn luôn ở đấy, làm điểm tựa cho babe. Bất cứ nơi đâu, bất kỳ lúc nào và trong mỗi khoảnh khắc... 

Vệ Minh buông điện thoại xuống, sau đó chầm chậm xoay lưng lại. An Kỳ mặc trang phục như trong bức ảnh mà anh đã gửi cho Vệ Minh cách đây mười năm trước, với áo sơ-mi cộc tay trắng và quần jeans xanh bạc, chân mang đôi giày Converse xanh đen. 

- Every time, everywhere and every moment... - An Kỳ vẫn áp điện thoại vào tai, khuôn mặt anh bừng sáng khi thấy Vệ Minh.

Những câu hát trong bản nhạc chuông bất ngờ hiện lên trong đầu Vệ Minh:

"Làm sao em dám yêu nữa khi chính tình yêu là thứ đã mang đến tổn thương và nước mắt? Làm sao em có thể tin tưởng ở nó, bởi mỗi khi em dấn thân vào sâu hơn, thì đau khổ lại càng nhiều thêm..."

An Kỳ nhìn Vệ Minh đứng bất động ở đấy. Anh thoáng cảm thấy mất mát. Anh và người thương của mình chỉ cách ba dòng người, nhưng xa xôi như thể từ Trái Đất đi đến sao Diêm Vương.

- Babe muốn ăn (k)em không? - An Kỳ chủ động bước đến bên Vệ Minh. Trong tình yêu, nếu một người hãy còn chần chừ, thì người kia hãy chủ động níu kéo; đừng để tình đi rồi luyến tiếc suốt trăm năm.

Vệ Minh chọn vị Rocky Road và đựng viên kem trong bánh ốc quế vàng giòn; còn An Kỳ thì chọn vị hạt hồ trăn và đựng nó trong chiếc cốc nhựa có in logo của hãng kem.

Hai người sóng vai tản bộ trong công viên rợp sắc điệp vàng, vừa đi vừa ăn kem ngọt, và chuyện trò hàn huyên với nhau.

Vệ Minh hỏi An Kỳ về những năm tháng anh còn mài đũng quần ở ghế nhà trường. Cậu muốn biết quãng thời ấy anh sống như thế nào, kết bạn cùng ai, có tham gia câu lạc bộ hay trải qua sự kiện đặc sắc nào không.

An Kỳ chậm rãi thuật lại cho Vệ Minh nghe về những mẩu chuyện đời mình. Anh nhớ nhất là lần đầu tiên được tổ chức sinh nhật, tuy rằng anh không mấy thích đồ ngọt, nhưng hôm ấy anh hạnh phúc đến mức chén sạch cả hai miếng bánh to, còn uống hết cả một ly kem nước quả nữa chứ!

- Nếu như tôi không bị kết án tù, sau này cưng sẽ được tôi tổ chức sinh nhật mỗi năm... Tôi sẽ không chế biến đồ ngọt đâu, mà sẽ nấu toàn những món cưng thích ăn nhất... Được chứ?

An Kỳ cúi xuống, đoạn đặt một nụ hôn trên môi Vệ Minh, thay cho lời đồng ý. 

Nếu như Vệ Minh phải ở tù, thì mỗi năm anh sẽ vào đấy ăn sinh nhật cùng cậu. Sinh nhật của hai  người. Lễ kỷ niệm lần đầu hẹn hò. Rồi Valentine, các dịp Tết, lễ Quốc Khánh,... anh sẽ đều ở bên cạnh cậu, nửa bước cũng không rời. Cho đến ngày cả hai nhắm mắt xuôi tay, ký ức đã bị mài mòn bởi dòng chảy thời gian, bạn bè kẻ còn người mất, khung cảnh xưa biến đổi đi nhiều...

oOo

Vệ Úy cùng Ivan Choi bàn bạc trong phòng làm việc của ông đã hơn hai tiếng đồng hồ. Không một ai được phép bén mảng đến, kể cả Vệ Minh và Cổ Tường Quang; hai người này hiện đang nấu nướng trong bếp.

Ivan Choi lần đầu tiên thưởng thức món bánh bèo. Y dùng đầu đũa chấm vào chén nước mắm, nếm thử xem có ăn được không. Khuôn mặt y lập tức nhăn nhúm như một tờ giấy bị vò nát. Y vội uống một ngụm trà lúa mạch, súc miệng vài lần, rồi nuốt xuống.

- Tôi biết anh không thích ăn nước mắm kiểu Việt, nên đã nấu sẵn món bánh gạo Đại Hàn dành riêng cho anh. - Vệ Minh nói đoạn, bèn mở lò vi sóng, cẩn thận lấy ra một thố sứ in họa tiết hoa cát cánh xinh xẻo.

- Gungjung Tteokbokki?

- Hả?

- Món này là "Gungjung Teotkbokki". - Ivan Choi lặp lại.

Vệ Minh nhìn theo khẩu hình của Ivan Choi, cậu quyết định sẽ không phát âm theo vì sợ nhai luôn cái lưỡi!

- Cứ gọi nó là món bánh gạo xào với thịt bò, rau củ và nấm đi. Chứ "Gung gung teo teo" một lát chắc tôi sái quai hàm. - Vệ Minh cười xòa đề nghị.

Ivan Choi cũng phì cười, rồi kéo ghế ngồi xuống, dùng găng tay làm bếp mở nắp thố. 

Mùi đầu tiên xộc vào mũi chính là ớt, kế đấy mới là hương thơm của bánh gạo và các nguyên liệu khác. Có lẽ Vệ Minh nghĩ y không cay không vui, nên mới cố sống cố chết bỏ nhiều thế này.

oOo

Vệ Úy mặc xong bộ âu phục, ông ngồi thừ trên giường, mắt đăm đăm nhìn về khung cửa sổ trước mặt. 

Bây giờ là bốn giờ sáng, ngoài trời vẫn còn nhuộm trong sắc đen kỳ ảo của biển đêm sâu thẳm. Lác đác vài tiếng vạc kêu ai oán, cú vọ ru hời và quạ gầy nháo nhác tìm nhau trên cành cây phượng vỹ trong sân vườn nhà ông. 

Vệ Úy ăn bữa sáng do con trai Út chuẩn bị, toàn là những món ăn quê nhà thân thương và mộc mạc, bao gồm những món như xôi nếp cẩm, gà rô-ti với nước dừa tươi, mọc sườn non chua ngọt và nghêu kho sả ớt. 

Hôm nay là ngày mà ông và con trai hầu tòa. Ông không biết bên phía chính phủ đã chuẩn bị  những gì để đối phó với cha con ông, cộng thêm mớ bằng chứng về các tội danh mà họ đang gán ghép trên đầu, trên cổ tập đoàn Vạn Phát nữa.

Chiếc xe Lamborghini Aventador LP700-4 ROADSTER là món quà mà Vệ Úy tự thưởng cho mình  nhân dịp kỷ niệm tập đoàn Vạn Phát thành lập được hai mươi ba năm. Đã lâu ông không chạy nó, vì cảm thấy hơi phô trương quá khi sử dụng nó đến công ty. Thường thì ông sẽ để tài xế lái chiếc Maserati hoặc là tự mình cầm vô-lăng nếu như nơi đến cần sự tư mật.

Ivan Choi đã đi xả thuốc nhuộm tóc, nên màu tóc hiện thời chuyển về màu nguyên thủy, cũng tức là màu đỏ hung.

Vệ Minh ngồi ở băng sau, bên phía cánh trái, còn Cổ Tường Quang thì ngồi giữa, và chỗ còn lại thuộc về Uông Trác.

Tòa án nằm trong khu Tân Vinh Plaza, nơi đây là một tổ hợp hành chính, với các cơ quan, ban ngành và đoàn thể liên quan đến pháp luật.

Đám phóng viên và ký giả nhanh chóng bủa vây xe của bọn họ ngay khi xe vừa mới trờ đến bãi đậu. Song Vệ Úy vẫn bình tĩnh đưa xe vào bến đỗ một cách an toàn.

Cảnh sát nhanh chóng chạy đến dẫn đường cho đám người Vệ Úy bước vào tòa án.

- Thưa ông, trước khi bước vào phòng xét xử, ông có điều gì muốn nói không ạ? - Một cô phóng viên mau mắn đưa micro về phía Vệ Úy.

- Người hại không chết, trời hại mới chết. - Vệ Úy buông xuống một câu với chất giọng trầm đục.

Trương Tử Kỳ vận bộ âu phục đen, đầu tóc vuốt keo láng mướt, trên tay cầm chiếc cặp táp Gucci. Đợt thanh tra vừa rồi y chẳng phát hiện được điểm gì bất thường cả, nhưng vẫn phải tuân theo chỉ đạo của bên trên mà đến phiên tòa hôm nay để xem trích đoạn "Tống Giang kêu oan".

Nhác thấy Ivan Choi liếc mắt về phía mình, Trương Tử Kỳ liền nở nụ cười đáp lễ, rồi xoay người bước vào trong tòa án.

"Phựt."

Chiếc cặp táp đắt đỏ của y bỗng nhiên bị đứt quai. Y luống cuống khom người xuống, nhặt vội nó lên, lòng không ngừng tự hỏi tại sao lại có chuyện kỳ khôi và phi lý thế này.

"Rầm."

Trương Tử Kỳ hốt nhiên ngã quỵ xuống đất. Nơi lưng áo của y, những giọt máu tươi thi nhau chảy ra, rồi lần hồi loang tỏa trên nền sàn đại sảnh. 

- Ám sát!!! Thanh tra Trương bị người ta ám sát! - Một gã phóng viên kinh hãi ré lên.

Như thể một chiếc đồng hồ bị hết dây cót, Vệ Úy đứng chết trân tựa Từ Hải năm xưa, ông giương đôi mắt đã dày đặc vết chân chim nhìn về phía đoàn người nhốn nháo. Còi hụ của xe cứu thương vang lên ầm ĩ. Tiếng nháy máy "lách tách", "lách tách" xen với dòng âm thanh đầy rẫy ngôn từ nghi ngại và bịp bợm.

Rốt cuộc, điều mà ông lo sợ nhất đã xảy ra! Họ đã mượn tay ông để ám sát Trương Tử Kỳ...

- Cha!

Vệ Minh thảng thốt thét lên, đoạn đỡ lấy Vệ Úy. Nơi khóe miệng ông, một dòng máu tươi chầm chậm trào ra.

Ivan Choi và Uông Trác hấp tấp che chắn cho Vệ Úy, cốt để không bị đám chó săn nhào tới chực xương. Trong lúc đó, Cổ Tường Quang rút khăn mùi xoa mà Vệ Úy nhét ở túi áo ra lau miệng cho ông.

- Ngài Vệ không sao chứ? - An Đỉnh Nhân nhàn nhạt bước đến hỏi, rồi mắt gã khẽ hướng về phía lòng bàn tay phải Cổ Tường Quang, nơi ấy đang nắm giữ chiếc khăn mùi soa dính máu của Vệ Úy.

- Khụ... - Vệ Úy ho khan vài tiếng. Đoạn chậm rãi đáp. - Tôi rất khỏe. Chỉ là không may nhảy mũi rồi cắn phải môi thôi.

Có một cô Vệ binh chạy tới thông báo cho An Đỉnh Nhân về chuyện trong quân đội, gã bèn xoay người rời đi, không buồn buông lại một tiếng cáo từ.

Chiếc xe cứu thương bắt đầu lăn bánh, tiếng bánh xe ma sát với khoảng sân khô ran vì cái nắng chớm trưa ấy thoạt nghe như tiếng dao mài trên đá. 

Đám phóng viên và ký giả quyết định buông tha cho Vệ Úy. Họ cấp tốc di chuyển đến bệnh viện để tường thật về diễn biến sức khỏe của Trương Tử Kỳ. Bởi dù sao, người còn thở thì còn khối thời gian để bắt chuyện, chứ người đang rơi vào cửa Tử thì chẳng còn sót lại bao nhiêu.

Đám người Vệ Úy bị bỏ lại trong khoảnh sân lát gạch khoa trương của tòa án, nom họ như những cây lúa bị gặt sót trong mùa thu hoạch, trơ trọi dáng hình trước con gió thơm nức hương vị đồng quê.

Thẩm phán và bồi thẩm đoàn bất ngờ gọi Vệ Úy vào, phiên tòa chưa bắt đầu mà đã kết thúc, nhưng họ vẫn cần phải thực hiện theo đúng quy trình.

Vệ Úy đứng trước vành móng ngựa, im lặng lắng nghe phán quyết của thẩm phán. 

- Do nhân chứng và người có liên can vắng mặt, nên phiên tòa ngày hôm nay sẽ bị đình lại. Thời gian ra tòa lần tới sẽ được ấn định sau... - Thẩm phán gõ búa xuống mặt bàn. - Bãi tòa.

Vệ Úy không cười sau phán quyết của tòa án. Ông hiểu ra rằng, Trương Tử Kỳ chết mới là mục đích chính của cuộc hội ngộ này.

...

- Cậu Minh! Lại nấu ăn nữa sao? - Ivan Choi mới tắm gội xong, hương thơm của dầu gội đầu và sữa tắm hãy còn vương lại trên da thịt, đem đến một mùi hương thoang thoảng hết sức đáng yêu.

- Ừm, tôi muốn đãi cha và mọi người món miến lươn. - Vệ Minh vừa đáp, vừa sắp miến vào trong tô của mỗi người.

Ivan Choi nhìn nồi gà luộc vàng óng trên bếp, y đoán rằng phần này là của mình và bé Khương.

- Cậu Út, cậu Thôi. Chúng ta mau ăn thôi, ông chủ nói muốn ngâm mình thêm một lát. - Cổ Tường Quang vỗ vỗ lưng Vệ Khương, đoạn ẵm cục mỡ lên ghế ngồi.

Uông Trác cũng được mời ăn. Anh hồ hởi ăn ba tô miến, sau đó tráng miệng một quả chuối nữa mới ngừng lại. Anh không ngờ Vệ Minh có thể nấu ngon như vậy!

Công việc rửa bát và dọn dẹp không do Vệ Minh làm, nó thuộc về đội ngũ giúp việc nhà cậu. 

Vệ Minh làm một tô miến lươn đầy vung và một dĩa thịt gà xé phay trộn với rau răm cùng hành phi thơm ngọt, sau đó mang lên mời cha mình dùng bữa.

Vệ Minh gọi điện thoại hỏi Vệ Úy, nhưng chỉ toàn nghe chuông đổ và câu thoại để lại lời nhắn sau tiếng "Bíp".

Liên tiếp đến cuộc gọi thứ năm, thức ăn sắp trở nên nguội lạnh mà không ai bắt máy. Cậu quyết định mang khay thức ăn đi gõ cửa phòng Vệ Úy.

- Cha, con vào được không ạ? - Đặt khay thức ăn xuống chiếc bàn bán nguyệt, Vệ Minh vừa nhấn chuông cửa, vừa gõ cửa phòng Vệ Úy; miệng thì không ngừng nói. 

Trên trán Vệ Minh đầy mồ hôi lạnh, cậu run rẩy gọi điện thoại hỏi Cổ Tường Quang:

- Chìa khóa! Chìa khóa dự phòng đâu! Mau đưa cho con đi bác...

"Tách."

Vệ Minh cuống quít bật đèn, rồi cùng Cổ Tường Quang chạy đến chỗ Vệ Úy.

Vệ Úy mặc trên người chiếc áo choàng tắm, nằm trên giường như đã ngủ. Nhưng da sắc tái xanh và đôi môi tím tái đã bộc lộ một điềm báo xui rủi.

Cổ Tường Quang kiểm tra thân nhiệt của Vệ Úy xong, liền lắp bắp bảo Vệ Minh kêu xe cứu thương. Bác liếm môi liên tục, nước mắt cứ chực trào ra, tay không ngừng kiểm tra thân nhiệt và mạch đập nơi cổ tay Vệ Úy.

Có vẻ như Vệ Úy đã bị căng thẳng đến mức độ bị rối loạn nhịp tim, dẫn đến sự bất tỉnh bất thường này...

Bệnh viện tư nhân do gia đình Vệ Úy thành lập mang tên Bách Dược, với số vốn điều lệ lên đến mười triệu đồng, nên đây được xem là một trong những bệnh viện tư nhân có cơ sở vật chất tốt nhất cả nước. Ngoài ra, đội ngũ y, bác sĩ vô cùng ân cần và cẩn trọng, tuổi nghề không hề dưới năm năm; kinh nghiệm đầy mình, lại nhiệt tình, thân thiện nên không có gì là lạ khi số người đăng ký làm thẻ thành viên mỗi năm chỉ có tăng chứ không có giảm. Ngay cả khi tin đồn Vệ gia rửa tiền phủ sóng trên khắp trong và ngoài nước, việc này cũng không hề suy giảm đi xíu nào.

- Bác sĩ... 

- Ngài Vệ chỉ bị xúc động mạnh thôi, thưa cậu Út - Bác sĩ Từ trấn an Vệ Minh. Nhưng ánh mắt của anh đã nói lên hết thảy.

- Baba ơi. - Vệ Khương lay lay Vệ Minh.

- Hửm?

- Dạ, sao ông nội lại vô trong đó nằm nghỉ vậy ạ?

- Tại ông nội con mệt nên phải vào đó nằm nghỉ... - Đôi mắt Vệ Minh mờ đi vì nước mắt. Cậu hít hít mũi, đoạn cúi xuống hôn lên vầng trán trơn nhẵn của con trai. - Cho nên, Boo không được lười biếng ăn chất xơ đấy. Vào bệnh viện nằm một mình... lạnh lắm!

- Baba. - Vệ Khương dúi vào tay Vệ Minh một tờ khăn giấy. - Baba khóc ạ?

Vệ Khương không thích Ngôn Thiệu Phong, vì mỗi lần gã lớn tiếng với baba, baba lại khóc. Cục mỡ còn quá nhỏ để hiểu rõ những cung bậc cảm xúc đời người, nhưng bản năng của một người con đã rỉ tai với bé rằng, đây là kẻ đã khiến cho ba mình buồn, vậy thì, đây chính là thành phần xấu xa, không nên tiếp xúc và thân cận.

- Cảm ơn con trai. - Vệ Minh nhận khăn giấy, đoạn chấm nước mắt. Rồi cất giọng chống chế. - Ớt  dính vào mắt ba thôi.

Cổ Tường Quang thất thần nói:

- Có thể ông chủ sẽ lâm vào tình trạng hôn mê sâu... 

Vệ Mình đành thất lễ mà cắt ngang lời của Cổ Tường Quang:

- Miễn không phải chết não hay trụy tim là được rồi. Cứ xem chuyện này như điển tích "Tái ông mất ngựa" đi bác. Vả chăng, để cha con nằm yên tĩnh trong thế giới riêng của ông ấy một thời gian cũng là một việc tốt. Ba mươi mấy năm nay, có khi nào ông ấy được bình thản mà ngủ ngon giấc đâu.

- Ừ, cứ xem như kỳ ngủ đông của ông chủ hén. Ừ, vậy đi. Vậy đi. - Cổ Tường Quang cười méo xệch, đoạn thất tha thất thểu bước đến bên cạnh Vệ Úy, cầm lấy đôi bàn tay ông mà vỗ về. - Anh Tư đừng lo cho sắp nhỏ nữa, ngủ một giấc thật ngon đi, rồi khi nào cảm thấy đã ngán ngấy, hãy tỉnh dậy nha. Nhớ... nha...

Cổ Tường Quang đột nhiên òa khóc nức nở, khiến cho Vệ Minh bị ảnh hưởng mà khóc theo. 

Vệ Khương mếu máo nhìn baba và bác quản gia, khuôn mặt phúng phính càng ngày càng ửng đỏ như trái hồng quân vì sợ hãi. 

Vệ Minh dỗ dành Vệ Khương, rồi khe khẽ hát. Vệ Khương ngáp ngắn ngáp dài, rồi nằm xuống sô-pha ngủ. Cậu đắp chăn cho con trai xong, rồi tới bên giường Vệ Úy, ngồi xuống theo dõi điện tâm đồ của ông.

Ba cậu... bị Tư Mã Ý đánh phủ đầu rồi.

Điện thoại của Vệ Minh bỗng đổ chuông, cậu bèn đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại. Bây giờ là mười một giờ đêm.

- Tại sao cậu không bắt máy vậy? Ba mình sao rồi? Đã qua cơn nguy kịch chưa? Có bị tổn thương ở bộ phận nào không? Não thế nào? Có...

- Nín!!! - Vệ Minh không kiềm chế được mà hét lên. Cậu rít từng chữ qua kẽ răng của mình. - Anh có để yên cho tôi trả lời từng câu hỏi một không hả???

Vị bác sĩ đẩy cửa phòng khám, toan lao ra ngoài xem ai là người vừa mới cất giọng oanh vàng ở ngoài hành lang. Trông thấy Vệ Minh, ông bèn nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, tiếp tục công việc khám, chữa bệnh của mình.

'Hi hi, khám, chữa bệnh nhiều quá nên hoa cả mắt. Rõ ràng không có ai mà mình lại thấy có người gọi điện thoại.' - Tự nhủ với bản thân xong, ông bèn ngồi xuống ghế, dốc toàn tâm toàn lực kê đơn cho sản phụ ở phòng 205.

Biết mình lỡ lời, Vệ Minh thấp giọng xin lỗi Vệ Thanh. Gã cũng không bắt bẻ hay châm chọc như mọi khi, mà chỉ ủ rũ hỏi:

- Sức khỏe của cha tệ đến mức nào mà khiến cho cậu bị mất khống chế vậy?

- Hôn mê sâu... Không biết khi nào thì... tỉnh dậy... - Vệ Minh ngồi ôm đầu, cốt để không cho ai thấy khuôn mặt giàn giụa nước mắt của mình.

Trong phòng bệnh, Cổ Tường Quang cũng đang chật vật đối đáp với Lưu Dĩnh Phương. Tuy rằng thông báo vào lúc này không hề thích hợp một chút xíu nào, nhưng vì tình hình trước mắt đang trở nên rối ren và bất trắc, nên Vệ Minh và bác quyết định thống nhất nói với cả nhà để họ chuẩn bị sẵn tinh thần mà ứng phó với tất cả các trường hợp có thể diễn ra trong tương lai.

Ivan Choi ghé Starbucks mua đồ uống và ít bánh ngọt cho mọi người.

Cổ Tường Quang nhận ly Matcha Icy, cùng với túi bánh cookie, rồi quay trở vào phòng bệnh.

Vệ Minh chọn Snickers Frappuccino, rồi cũng nối gót Cổ Tường Quang, cậu trở vào phòng thăm cha mình và con trai.

Vệ Khương đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc ghế sô-pha. Cục mỡ kéo chăn đắp kín người, tay ôm chiếc gối trang trí thật chặt, mặt quay vào trong hòng tránh ánh đèn chói mắt.

- Cậu Minh, tôi có chuyện nói với cậu... Chúng ta ra xe nhé?

Vệ Minh nhàn nhạt gật đầu.

Ivan Choi thích uống Tuxedo Mocha, đơn giản là vì cái tên đầy ấn tượng của nó. Nó gợi cho y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net