Hồi Hai: Buông rèm nhiếp chính (b)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Hảo đang ngồi dùng cơm tù một mình. Anh chọn nơi khuất nhất trong nhà ăn. Rồi cứ thế xúc cơm thành từng muỗng lớn, nuốt vội nuốt vã cho xong bữa.

"Cạch."

Lương Hảo ngừng ăn, ngước cặp mắt thâm quầng lên nhìn người đang đứng trước mặt mình, rồi tiếp tục cắm mặt ăn.

Hy Văn mỉm miệng cười, đoạn kéo ghế ngồi xuống. Hai gã đàn em của y cũng lục tục tìm chỗ ngồi theo.

Giờ cơm kéo dài độ nửa tiếng, trong suốt khoảng thời gian đó, cả Lương Hảo và Hy Văn đều thống nhất giữ sự im lặng bằng cách thông qua ánh mắt và thái độ của đối phương.

"Reeeng..."

Một hồi chuông dài reo lên, báo hiệu giờ ăn đã kết thúc.

Lương Hảo thu dọn khay thức ăn, đoạn xếp hàng trở vào phòng.

Mỗi tù nhân sau khi kết thúc giờ ăn, thường phải đem khay thức ăn đặt vào thùng nhựa, rồi mới đi rửa miệng, sau đó trở về phòng nghỉ trưa. Và đúng hai giờ chiều sẽ tập trung vào khu vực lao động mà mình được phân phó, tiếp tục công việc dở dang ban sáng.

Lương Hảo không có thói quen ngủ trưa, nên anh mở sách ra đọc. Nhan đề của cuốn sách ấy là "Chú bé mang pyjama sọc". Ban đầu anh cứ ngỡ chú bé này đang đứng trong sân nhà và mặc đồ ngủ kẻ sọc, nhưng đến khi đọc xong trang đầu, anh mới biết, hóa ra chú bé này mặc áo tù và đang đứng trong sân tập trung ở trại tù Đức quốc xã...

Đoàn Chí Viễn tự tay mở khóa, đoạn dạm bước đến chỗ Lương Hảo đang nằm. Hắn nhìn anh một đỗi, rồi thở dài, thật dài. Đoạn hắn tiến bước đến bên khung cửa sổ bé tí, nằm áp sát với trần nhà. Mặt trời không thể rọi tới đây, nên nguồn cung ánh sáng vô cùng ít ỏi; tù nhân ở lâu riết có cảm tưởng bản thân đã hòa thành một khối với bóng đêm, tách biệt hoàn toàn với ánh sáng.

- Anh gầy đi nhiều quá! Có cần tôi kêu nhà bếp "soạn" một chút không?

- Tôi không muốn mọi người gây khó dễ cho ba tôi. - Lương Hảo tắt đèn pin, gấp sách lại, rồi bước xuống giường, đoạn đi đến chỗ Đoàn Chí Viễn đang đứng.

Đoàn Chí Viễn mím môi nhìn Lương Hảo. Chỉ mới ở có mấy tháng mà dáng người anh đã thu nhỏ lại, cơ hồ sút mất hơn chục cân, nên trông mới tiều tụy đến nhường này. 

- Bác Kình nhờ tôi gửi lời thăm đến anh.

- Ông ấy... hiện vẫn còn đang ở trong bệnh viện sao?

- Ừm. - Đoàn Chí Viễn đáp một tiếng thật khẽ kèm theo một cái gật đầu nhẹ tênh.

Viên quản ngục chứng kiến cảnh tượng ấy, chỉ lẳng lặng xoay gót rời đi, không hề hé răng một lời, bởi lẽ chú không muốn bị về hưu non đâu...

Đoàn Chí Viễn vỗ vai trấn an Lương Hảo, rồi rời khỏi phòng giam. Âm thanh khóa cửa vang lên, thoạt nghe lạnh lẽo như thể tiếng khoan băng ở Bắc Cực.

Lương Hảo trở về giường nằm, bật đèn pin, rồi mở sách ra đọc. Tình hình hiện tại quá mức khó lường, anh không còn có thể tin vào ai được nữa. Bởi vì đẩy anh vào tù cũng là họ, hứa hẹn cho anh một con đường sống cũng là họ. Anh chỉ là một con tốt thí trong ván cờ chính trị giữa hai đảng đối lập mà thôi!

...

Đoàn Chí Viễn lái chiếc Jeep quân đội đến bệnh viện quân đội Diệp Trầm. Hắn không mang theo chi cả, vì thấy không cần thiết lắm. 

Chàng trai ấy hiện đang nằm trong phòng chăm sóc sức khỏe đặc biệt ở tầng Sáu, cảnh sát túc trực ở đây gồm sáu người, cứ độ tám tiếng là thay ca gác. Nội bất xuất, mà ngoại cũng bất nhập nốt.

Đoàn Chí Viễn nhấc mũ chào các anh em trong đội của mình, đoạn mở cửa phòng, bước vào trong thăm chàng trai.

Lang Quân Tử và Kha Ngạn đang trao đổi thông tin với hai chuyên viên trong Viện Y học quốc gia. Hơi gay gắt một tẹo, không biết là có xảy ra một màn tranh cãi nảy lửa hay không?

- Hội chứng Aurora? - Đoàn Chí Viễn xen vào hỏi cả bọn, hòng ngăn chặn cuộc tranh cãi sắp sửa nổ ra.

- Là hội chứng ngủ đông kéo dài một cách bất thường. Trước khi hội chứng này kéo đến, bệnh nhân hầu như không có bất kỳ biểu hiện thương tổn nào, cơn buồn ngủ xông tới như thề̉ bị ai đó chụp thuốc mê, anh có thể gục xuống ngủ ở khắp mọi nơi, rồi chìm mãi vào trong cơn mộng. Y học hiện nay không thể dự đoán hay chữa trị dứt điểm hội chứng này. Bệnh nhân cứ thế mà ngủ li bì, hết năm này rồi qua tháng nọ, có khi kéo dài đến cả mấy mươi năm sau mới tỉnh giấc. - Đường Kiến Công nhiệt tình giải thích. 

- Não bộ, hệ thần kinh và các chức năng tim mạch đều hoạt động bình thường. Có thể nói, 2805 là một cậu thanh niên cực kỳ khỏe mạnh và có sức đề kháng rất tốt, việc hôn mê sâu thế này thật không tài nào lý giải nổi... - Kha Ngạn kiểm tra điện tâm đồ, rồi nhàn nhạt bày tỏ ý kiến.

- Về máu, cụ tỉ như huyết tương, hồng cầu, mao mạch, tủy sống,... có điểm nào khiếm khuyết hay dị dạng không? - Đoàn Chí Viễn vừa hỏi, vừa khui chai nước suối.

Hà Tuấn Triết lắc đầu nguầy nguậy, đoạn đáp:

- Cậu này bẩm sinh huyết áp thấp, nhưng chắc do chế độ dinh dưỡng trước đây được quản lý rất kỹ nên không xảy ra tình trạng thiếu máu hay tụt đường thường xuyên. À, mà cậu ta nhóm máu O nghen.

- Đàn ông, đàn ang mà da dẻ còn tốt hơn cả trẻ sơ sinh thì biết gia đình của anh ta thuộc tầng lớp nào rồi. - Lang Quân Tử cau mày đánh giá. 

- Tại sao anh lại có thể khẳng định điều đó?

- Da đẹp nhờ dùng kem dưỡng và ăn uống hợp lý hoàn toàn khác với người được chăm bẵm từ nhỏ. - Lang Quân Tử nhếch miệng cười với Đường Kiến Công. - Sắc tố dưới da và hàm lượng vitamin D trong máu đã chứng minh suy luận của tôi là chính xác.

Kha Ngạn đệm thêm:

- Với những giấy tờ mà chúng ta đã thu thập được ở hiện trường thì có thể ước đoán 2805 bị giam ở đấy khoảng chừng một năm. Hiện cuốn sổ ghi chép và đồ dùng điện tử cá nhân của Lưu Tư Duệ đang được đưa đến học viện Quân sự Quốc gia để giải mã.

Đoàn Chí Viễn thoáng thấy một cái mím miệng phớt qua trên môi Lang Quân Tử, hắn hơi nheo mắt lại, nhưng không có ý định hỏi han hay bình phẩm gì.

Lang Quân Tử ra ngoài mé hồ nước trong sân sau bệnh viện ăn cơm trưa. Hôm nay y không ăn canh khổ qua, mà thay đổi sang món canh bóng thả ngũ sắc. Cơm phần mua ở căn-tin khá đầy đặn, ăn lấp bụng rất tốt. Y còn mua một chai nước mía lau mát lạnh làm thức uống tráng miệng.

Viên Thùy được giao khám nghiệm xác của Lưu Tư Duệ dưới tầng hầm của bệnh viện này. Ban nãy chạm mặt nhau trong căn-tin, Lang Quân Tử và Viên Thùy vờ như không quen nhau, hai người im lặng chờ đến lượt mình mua cơm.

Viên Thùy đặt cơm xong, anh chọn cho mình chỗ ngồi có ghế cao, tầm nhìn hướng ra bên ngoài bờ hồ, vừa dùng bữa vừa thưởng cảnh xuân. 

Trên vai nặng trĩu những bài toán chưa tìm được lời giải đáp, Viên Thùy bởi thế mà không nuốt nổi cơm. Phá lấu và rau muống xào tỏi vốn dĩ là một các món khoái khẩu của anh, nhưng giờ phút này đây chúng lại chẳng thể lôi kéo anh tập trung tinh thần vào bữa ăn.

Đoàn Chí Viễn bưng khay đồ ăn đến ngồi cạnh Viên Thùy. Hắn đặt khay đồ ăn xuống một cách từ tốn, rồi kéo ghế ngồi. Ánh mắt hắn khẽ liếc sang khay đồ ăn của Viên Thùy, vẫn còn nhiều hơn phân nửa, nhìn sơ qua cứ tưởng anh chưa từng đụng đũa đến.

- Công việc vất vả quá hỷ? 

Viên Thùy lắc đầu, rồi xúc một muỗng cơm kèm theo một ít phá lấu giòn thơm đưa lên miệng ăn. Âm thanh nhai nuốt miễn cưỡng đến nỗi nó khiến cho Đoàn Chí Viễn ngỡ rằng anh ta đang bị ép ăn thủy tinh!

- Nếu mệt thì về sớm đi đồng chí, nghỉ ngơi một buổi, làm một chầu nhậu giải khuây rồi sáng mai đến đây giải quyết tiếp. - Đoàn Chí Viễn trộn cơm với một miếng gan gà rim tỏi ớt.

Viên Thùy đang hướng tầm mắt về phía mé hồ nước, nghe thấy câu khuyên lơn của Đoàn Chí Viễn, anh chỉ biết nhoẻn miệng cười nhạt. Rồi bất chợt, anh trông thấy Lang Quân Tử đang ngồi uống nước mát trên ghế đá nơi mé hồ nước. Tứ tuần chạm ngõ, đời không còn dài, nhưng sự nhiệt tình của y đối với công việc và cuộc sống luôn đặt trong trạng thái sẵn sàng. 

oOo

Vệ Thanh hiện đang ăn món satay trên vỉa hè cùng với Dalziel trong một khu phố cổ kính. Gã tình cờ xuất hiện dưới sảnh lớn của chung cư mà hai anh em hắn đang cư ngụ. Không diện suit, không hút xì-gà, Dalziel ăn mặc bình dị với quần jeans lửng và áo phông cổ bẻ xanh đen, chân mang đôi giày sneakers hiệu Puma thanh lịch, trên tay đeo đồng hồ Gucci. Ngồi vắt tréo chân trên chiếc ghế sofa đơn trắng tuyết, tay tùy ý lật giở vài trang tạp chí Tài chính, hình tượng này đã khiến mọi người hiểu lầm rằng Dalziel là một tài tử màn bạc đang tham gia chương trình truyền hình thực tế, nên không ai dám khinh nhờn hay tỏ ra thắc mắc khi gã đã ở đây hơn một tiếng đồng hồ!

Vậy là Vệ Thanh bèn dẫn Dalziel đi ăn xế với mình. Vệ Hồng Sương đã đi mua sắm cùng hội bạn gái ngoại quốc. Hắn còn chu đáo phái hai vệ sĩ theo bảo vệ cô, với mức phí cho họ vô cùng hậu hĩ. Nên là chiều nay vừa rảnh rỗi, vừa buồn tẻ; có người cùng mình chia sẻ bữa ăn thật không còn gì quý bằng.

- Satay ngon không? - Vệ Thanh dùng răng xước một miếng thịt cừu thơm ngậy mùi quế, chỉ vài nhát cắn là xong miếng thịt.

- Tôi không thích ăn thịt cừu... Hơi nặng mùi với tôi. - Dalziel đỡ má, cười duyên với Vệ Thanh. - Tôi chỉ ăn được satay gà, bò hay heo thôi.

- Mẹ của tôi thường hay xiên thịt làm món bò lụi cho tôi ngày bé. Bà ấy có bí quyết ướp thịt riêng biệt mà không nơi nào có thể bắt chước được. Tôi và đám em trai, em gái trong nhà khi ấy giành giật nhau đến xâu cuối cùng. Miệng mồm đứa nào, đứa nấy bóng nhẫy như thể bôi mỡ. Nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà tôi được trải nghiệm... Cho đến khi, tôi dậy thì, thành đàn ông, mất tất cả...

Câu chốt của Vệ Thanh gần như là một lời đồng dao khắc khổ. Cái "khổ" của nó "khắc" vào cặp mắt khói xám của Dalziel những đường mờ mịt, như thể màn sương mù bao phủ Luân Đôn quanh năm vậy.

Vệ Thanh và Dalziel tắp vào một quán kem Ý trang hoàng theo lối cổ điển Anh quốc. Quán kem này là do Dalziel giới thiệu, nếu không thì một người mới đến đây lần đầu như Vệ Thanh chắc chắn sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của nó, vì vị trí quá ư hẻo lánh.

Gọi hai phần Gelato thơm sực mùi kem tươi, Dalziel và Vệ Thanh nhận kem xong, liền mau chóng lè lưỡi liếm thử, không bỏ sót một vị kem nào. Gã chọn cho mình vị chocolate, hạnh nhân và dừa sợi. Còn hắn thì thử kết hợp vị dâu tây, matcha và tiramisu với nhau. Dalziel nhìn nét mặt Vệ Thanh biến hóa sau mỗi muỗng kem mà phì cười. Gã ngỏ ý muốn mời hắn nếm thử kem của mình, song hắn từ chối ngay lập tức vì ngại mất vệ sinh.

Dalziel lại ngỏ ý muốn dẫn Vệ Thanh ra đài phun nước gần đó tham quan sau khi ăn kem xong. Lần này thì Vệ Thanh đồng ý. Hắn vừa gật gù, vừa ăn một miếng bánh quế vàng rộm.

Đài phun nước này nằm trong một công viên rực rỡ sắc hoa, hình thù của nó rất đơn giản, tìm không ra dấu ấn đặc sắc nào cả, dưới đáy đài phun nước là vô vàn tiền xu đủ loại, đủ kích cỡ và cực kỳ đa dạng về xuất xứ cũng như mệnh giá, điểm sơ qua thì thấy có nước Pháp, Hoa Kỳ, Đại Hàn,... và đương nhiên không thể thiếu nước chủ nhà Anh Quốc. Rặng cây thủy sam hệt như những chiếc dù khổng lổ, vươn chiếc tán ra muôn phương, đưa bóng mát cho muôn người hưởng dụng. Ghế ngồi nơi đây làm bằng sắt uốn, kiểu dáng điệu đà và mềm mại vô ngần, không biết bao nhiêu người đã từng mượn nó làm điểm nghỉ chân nhỉ? Gạch lát xám trắng như ẩn, như hiện trong màn sương mù. 

Dalziel nhìn Vệ Thanh ném một đồng tiền mệnh giá mười xu, rồi chắp tay cầu nguyện. Dalziel sờ tóc Vệ Thanh trong khi hắn đang cầu nguyện, rồi vòng xuống eo, kế đó tựa cằm trên vai hắn, sau đó thủ thỉ:

- Anh quốc hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới rồi. Nên... 

Trên môi hãy còn vương lại mùi vị của những viên kem Gelato ngọt ngào, bây giờ còn được điểm thêm sắc nồng nơi đôi môi nóng ấm ấy, Vệ Thanh bỗng chốc có cảm tưởng như mọi mùi vị trên thế giới này đều đang chầm chậm lan tỏa trong con người mình.

- I only kiss when the sun don't shine... 

- "Kiss" của Vengaboys?

- Tôi thấy chơi Gay cũng hay đấy... - Vệ Thanh đứng chắp tay sau lưng. Dưới bóng chiều tà, dáng người của hắn gần như bị phủ kín trong sắc vàng cuối ngày. - Tôi chơi thử với anh nhé, Cinderella man?

- Tôi chỉ sợ anh sẽ ghiền thôi. - Dalziel cười mỉm, rồi tiếp tục đặt bánh pizza thông qua ứng dụng giao hàng. 

Dalziel đưa Vệ Thanh đi tham quan một góc nhỏ Luân Đôn. Hai người chụp ảnh, nghe một bản hòa tấu của nghệ sĩ đường phố, xem một màn trình diễn ảo thuật gần trung tâm thương mại, rồi tản bộ đến quán pizza lấy bánh. Vệ Thanh ngửi thấy một cỗ hương vị cực kỳ mê người của món hot wing sắp ra lò, hắn không thể cưỡng nổi, nên bèn mua ngay hai tá hot wing; một vị tiêu chanh và một vị teriyaki. Dalziel mua hai chai bia Bud Light để làm đồ uống giải khát.

Tiếp đó, hai người vào một khách sạn "tình yêu" nằm cách đây hai dãy phố để tham quan. 

Đi bằng taxi đến đó mất khoảng một giờ đồng hồ vì bị kẹt xe. Vệ Thanh không bận tâm lắm đến việc cước phí có đội lên hay không, hắn hiện tại chỉ quan tâm đến việc tại sao Dalziel lại đến tìm mình.

Bác tài xế khi nãy đọc địa chỉ, bác không bày tỏ thái độ gì, chỉ tập trung vào mỗi việc lái xe. Dường như bác đã rất quen thuộc với chuyện này, nên không cảm thấy có điều chi đáng kinh ngạc ở đây cả.  

Xe dừng trước một khách sạn có mặt tiền vô cùng đơn điệu. Hai chữ "Lover's Hotel" treo một cách cho có trên tường, ánh đèn xanh-đỏ nhấp nháy một cách vô cùng yếu ớt. Dalziel thanh toán tiền taxi, còn hắn thì chụp một vài pose ảnh mặt tiền khách sạn.

Dalziel và Vệ Thanh đến bên quầy tiếp tân, đặt một phòng nằm trên lầu năm. Cậu tiếp tân xinh trai có nụ cười bẽn lẽn vừa đối đáp bằng giọng mũi nhỏ xíu với hai người, vừa nhập dữ liệu đăng ký phòng vào trong máy tính. Sau đó niềm nở dẫn hai người đi nhận phòng.

Hai người vừa nhận phòng xong, liền vội vào nhà vệ sinh tắm rửa cho đỡ nực. Quần áo vứt ở trên giường, hai người chỉ xách mỗi khăn tắm vào trong nhà vệ sinh. Dalziel tắm gội, kỳ cọ thân thể cho Vệ Thanh như thể hắn là con trai của gã. Chỉ thiếu nước xì mũi, ngoáy tai, cọ rốn là y xì khuôn đúc. 

Vệ Thanh không có chút nào khoái cảm khi nhìn thấy cơ thể trần trụi của Dalziel, ắt có lẽ là vì hắn không yêu người đàn ông này, nên mới không nảy sinh dục vọng với gã. Vệ Minh từng bảo rằng, chỉ cần nghĩ đến Andy là cậu có thể thủ dâm hay lên cơn cương cứng, đơn giản là vì đây là người mà cậu yêu, dẫu cho xem qua bao nhiêu Gay porn đi chăng nữa, khoái cảm của cậu cũng không bằng một gốc khi bản thân vừa mường tượng đến Andy, vừa "tự xử". 

Phản ứng sinh lý khi xem clip "nóng" hoàn toàn khác biệt với cảm giác làm tình với người mình thật lòng yêu. Một bên là phản xạ tự nhiên, một bên là hoan lạc vô biên, như thể rơi từ chín tầng mây xuống đáy hồ trong xanh vậy. Bồng bềnh, như bay bổng giữa thinh không mù sương, rồi bất thình lình, sét "gọi" mưa đến, cơ thể tựa hồ vỡ òa ra, ẩm ướt và ngập ngụa trong hương vị ái tình. Nào có biết đêm dài hay tháng rộng? Nào có biết câu nói đầu môi kia liệu sẽ còn nguyên vẹn sau cơn mây mưa? Gác hết thảy mọi việc trên nhân thế sang một bên, thân thể cứ thế mệt nhoài, rồi say ngủ trong cơn mộng tình tràn ngập sự bâng khuâng và đau đáu...

Mỗi người chia nhau một chai Bug Light, uống trần, không tẩy hay thêm thắt bất cứ nguyên liệu nào nữa, cứ thế để nó thanh lọc những gút mắt trong lòng hai người. 

- Vào khách sạn "tình yêu" chỉ để uống bia và ăn pizza, đến giờ tôi cũng không thể tin rằng mình sẽ làm điều này ở đây. - Vệ Thanh vừa nhấm nháp miếng pizza nhân hải sản, vừa thích thú quan sát những dụng cụ chỉ có trong phim người lớn đang được bày biện khắp phòng

- Hát karaoke không? Dù gì cũng còn hơn hai tiếng, bỏ đi thì phí tiền quá. - Dalziel nói đoạn, rồi nhấp một ngụm bia lành lạnh.

- Okay. - Vệ Thanh đút một cái hot wing vào miệng Dalziel.

Dalziel cẩn thận lừa từng miếng xương vụn trong miếng cánh gà Buffalo ra khỏi miệng, rồi nhai phần thịt và da một cách ngon lành.

- Anh có vẻ rất vui? 

- Không khí ở đây làm tôi dễ chịu... Không còn phải nhìn mớ văn kiện cao như tháp Big Ben, không còn nhìn thấy trác tòa gởi đến đều đặn như lũ chim kéo nhau hót trên nóc nhà thờ mỗi sáng, không còn nhìn thấy... - Vệ Thanh chợt ngưng bặt. Hắn cuộn miếng pizza thứ hai thành hình phễu, rồi rưới chút sốt chua cay lên mặt bánh. Đoạn đi thẳng xuống kết bài. -  Ai nói giàu có là sung sướng chứ? Sống trái ý chính phủ là bị trừ khử ngay.

Dalziel khom người xuống, vòng tay ôm gọn Vệ Thanh vào lòng, đoạn cọ mũi gã lên trên mũi hắn.

- Tôi giờ mới hiểu tại sao lại có kẻ chịu bỏ tiền để tìm người an ủi mình...

Dalziel chuyển sang tư thế quỳ cho đỡ mỏi cổ. Rồi dần dần, không biết tự bao giờ, Vệ Thanh đã nằm luôn trên người Dalziel, miếng bánh hãy còn cầm trên tay, cả hàm răng cũng còn đang nhai bánh rào rạo. 

Căn phòng sực nức hương thơm của đồ ăn, phảng phất mùi vị tình đầu mới chớm...

oOo

Chú thích:

"Dalziel" có nghĩa là "Tràn ngập ánh nắng". Tên của Vệ Thanh có nghĩa là "Rìa cỏ xanh mát" - Đã lược bớt chữ Thảo, còn lại mỗi chữ Thanh. Cỏ muốn sinh sôi, nảy nở phải cần có sự hỗ trợ của ánh nắng ấm áp. 

Hồ mỗ có điều muốn nói:

Cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành với mình trong suốt một năm qua. Bởi lẽ không có các bạn, chắc mình cũng không thể duy trì câu chuyện này đến giờ được...

Chúc các bạn đạt được mọi tâm nguyện trong năm nay.

Yêu nhiều.  💗💗💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net