Hồi Hai: Buông rèm nhiếp chính (d)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng khám nam khoa của Lang Quân Tử khá nhỏ, bày trí hết sức đơn giản và ít ỏi, chủ yếu là dành không gian đặt các trang thiết bị điện tử y tế và khu vực xử lý rác thải hậu xét nghiệm.

Nhà vệ sinh được cọ rửa rất sạch sẽ, không có mùi tanh tao như trong tưởng tượng của Trương Tử Kỳ. Đèn trần sáng choang, trần nhà không có một xíu mạng nhện, vách tường sạch trơn đến mức khó tin. Sàn nhà cũng vậy, nếu không tính dấu giày của y vấy bẩn, thì nền gạch ở đây láng mịn như mặt gương soi, không vương một hạt bụi nào.

Thứ cho y vì đã săm soi quá đà, bởi lẽ bệnh nghề nghiệp đã ăn sâu vào trong máu rồi!

Lang Quân Tử đứng trước tấm gương, chỉnh sửa lại tóc tai, rồi xịt xà phòng vào hai lòng bàn tay, đoạn đưa chúng xuống dưới vòi rửa, sau đó xát chúng vào nhau. Bọt xà phòng nhanh chóng được tạo ra. Mùi hương táo xanh dịu ngọt quanh quẩn nơi đầu mũi y.

"Cạch."

Trương Tử Kỳ đẩy cửa bước ra, y thoáng bối rối khi trông thấy Lang Quân Tử đã đứng chờ ở đó.

Đợi cho Trương Tử Kỳ rửa tay với xà phòng xong, Lang Quân Tử bèn dẫn y đến phòng khám để chẩn bệnh.

Trương Tử Kỳ uống xong cốc nước ấm, đoạn kể:

- Tôi uống hai viên Bisacodyl*, mà ráng nhịn, không xổ. Nên mới ra nông nổi này.

- Nóng trong người à? - Lang Quân Tử vừa đeo bao tay, vừa hỏi.

Trương Tử Kỳ mân mê mép ly, ánh mắt y chợt chùng xuống, một hồi lâu sau cũng không lên tiếng.

Lang Quân Tử sờ trán Trương Tử Kỳ kiểm tra nhiệt độ. Không nóng lắm. Nhưng cũng không ở mức bình thường. Hâm hấp sốt, ngoài ra không có gì đáng ngại.

- Để tôi kê toa cho cậu. - Lang Quân Tử đặt ống nghe lên ngực trái Trương Tử Kỳ, đoạn dịch xuống vùng bụng trên, kế đến là vùng bụng dưới, rồi ấn lên khoang bụng vài cái. Sau đấy, y kiểm tra khoang miệng và cuống họng Richard, tiếp đó là khoang mũi và hai ống tai. Y còn chu đáo xem lại đồng tử của Richard coi có co giãn bất thường không.

- Làm phiền anh vậy. - Trương Tử Kỳ đáp thật khẽ. Đoạn hướng mắt về chiếc đồng hồ treo trên tường.

Bây giờ là 18:48 phút. Xe của y ắt hẳn đã được đưa về nhà rồi.

Lang Quân Tử tháo máy đo huyết áp ở cổ tay Trương Tử Kỳ. Y cau mày đọc dữ liệu hiển thị trên máy, rồi bỏ ra ngoài quầy thuốc kê toa.

Còn lại một mình Trương Tử Kỳ, y mệt mỏi đến mức không ngại cái giường có ít nhất hàng trăm bệnh nhân nằm mỗi năm kia, cứ thế cởi giày leo lên nằm duỗi người. Cột sống của y kêu "răng rắc", "răng rắc" theo từng cú vặn mình, rướn lưng và xoay hông.

oOo

Sáng hôm sau, thời tiết vẫn tươi đẹp như hôm qua. Không có vụ tai nạn nào nghiêm trọng, ngoại trừ hai vụ quẹt xe do kẻ thiếu ý thức vượt đèn đỏ gây ra, thì nhìn chung tình hình giao thông trên con đường này rất an toàn.

An Đình Luận hiện đang uống cà-phê trong phòng làm việc của mình tại Tổng cục tình báo Na Lạp Tư Khả. Sắp tới có một vụ biểu tình sẽ diễn ra ở tiểu bang này, nên tổng thống đương nhiệm mượn uy ông chống bạo loạn.

Trương Tử Kỳ đưa bọc đựng thức ăn thừa cho An Đình Luận, rồi kéo ghế ngồi xuống.

Ông hơi cau mày, rồi thấp giọng yêu cầu:

- Kể rõ hơn đi Richard.

- Tôi phát hiện hóa đơn mua hộp cơm Bento bị vùi sâu dưới đáy thùng rác. Hóa đơn này nhái theo mẫu hóa đơn của tiệm cơm Bento trên phố Tư Dao, vì chữ ký quá sơ sài và cẩu thả. Nhưng đây cũng chỉ là nghi vấn của tôi thôi! - Richard nhấp một ngụm Bourbon Coffee. - Trước tiên là việc Lộ Khiết đeo găng tay đã khiến tôi nghi ngờ ngay từ đầu. Cộng thêm chuyện cô ta không nhớ rằng hộp cơm nhà làm hay tự mua chính là mối nghi ngờ thứ hai. Tiếp đấy là đèn của camera không nhấp nháy sau khi Lộ Khiết bước vào phòng nên tôi đồ rằng có biến... Tôi đã đến đó kiểm tra thử và nhận thấy toàn bộ camera trong phòng đều bị ngưng hoạt động một cách bất thường. Rất có thể, chúng đã bị gắn chip điều khiển từ xa nên mới "bị hư" đồng loạt như vậy...

An Đình Luận nghe xong câu chuyện, ông liền gọi Anh Đỉnh Nhân vào trông nom Trương Tử Kỳ. Còn ông thì đích thân đem bọc đồ ăn đi đến phòng kiểm nghiệm ở tầng hầm.

Hôm nay An Đỉnh Nhân không mặc quân phục và đội mũ nồi đen. Gã vận trên người bộ thường phục đơn giản, với quần jeans và áo T-shirt trơn, chân mang đôi giày Nike xám đen.

- Đói.

- Đói?

- Có đói bụng không? - An Đỉnh Nhân mở hộp gà Popeyes, rồi đeo bao tay nylon vào, đoạn... nhét một cái đùi gà phủ phô-mai vào miệng Trương Tử Kỳ.

- Miệng rộng thật... - An Đỉnh Nhân cố gắng pha trò, nhưng vẻ mặt tượng sáp của gã đã đánh gãy hết thảy.

- Cái kia tôi cũng ngậm hết đấy. - Trương Tử Kỳ vừa đáp, vừa liếm đùi gà. Cái lưỡi hồng nhạt quét những vệt nước bọt đầy gợi dục lên đấy, thiết tưởng y đang đóng phim sex.

- Có khi nào cậu sợ người ta sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của mình không?

- Bởi thế nên tôi phải ngụy trang... Tôi chỉ là một con người bình thường, không xứng đáng được dựng tượng hay tôn thờ đâu... Cũng có dục vọng, ham muốn, sân si, thích hóng chuyện như ai... Chẳng qua...

An Đỉnh Nhân nhìn cái miệng vừa nhai, vừa nói, vừa nuốt của Trương Tử Kỳ mà cảm thấy mắc mệt. Gã dời tầm mắt sang ly nước Pepsi đang cầm trên tay.

- Ngày mai ở đây sẽ diễn ra một cuộc biểu tình, đòi bãi bỏ tổng thống đương nhiệm.

- Hóa ra đây chính là lý do mà ngài ấy đưa anh về à?

- Chú ấy không có tội lỗi gì cả. Chỉ hơi tham quyền cố vị thôi.

- Tổng cộng có sáu vụ xả súng, một vụ thảm sát liên hoàn và một đường dây rửa tiền kiêm mại dâm chưa khui ra. Nhân dân đang mất niềm tin vào chú ấy.

- "Thần không sợ đánh. Thần chỉ sợ lòng dân không theo thôi". Lời của tướng quốc Hồ Nguyên Trừng thời nhà Hồ* thật chí lý. Mất lòng dân là mất tất cả.

- Các ứng cử viên bên kia "được" không?

- Đường dài mới biết sức ngựa hay.

- Chỉ hy vọng họ không hành dân... - Trương Tử Kỳ quẹt quẹt cọng khoai tây chiên vào chén nước sốt sánh đặc.

...

An Đình Luận nghe hết cuộc trò chuyện giữa hai người, đáy lòng ông chợt chùng xuống. Ông chợt nhớ đến một mẩu chuyện về Nhạc Phi...

Khi Nhạc Phi lên tận hang ổ thổ phỉ, giải cứu cho Tống Cao Tông, đã bắt gặp một anh hùng Lương Sơn Bạc, người đó chính là Lãng Tử Yến Thanh. Yến Thanh sống một mình ở đây sau khi Lý Sư Sư qua đời vì bạo bệnh, và cũng làm nghề thổ phỉ như xưa. Ông đã bắt Tống Cao Tông quỳ xuống lạy m̀ột trăm lẻ bảy bức tượng của huynh đệ Lương Sơn Bạc, rồi mới chịu thả đi. Trước khi làm điều này, ông đã kéo Nhạc Phi lại, đoạn bảo: " Phò tá cho hắn, sau này cả tộc nhà ngươi sẽ chết thảm như Tống ca ca của ta". Về sau, Tống Cao Tông mượn tay Tần Cối, giết hại không chỉ mỗi mình Nhạc Phi, mà còn khiến cho con trưởng của ông là Nhạc Vân bị xử chém ngang lưng... Thậm chí, còn lưu đày cả tộc nhà ông lên phương Bắc lao động khổ sai.

Cái giá của việc "Tận-Trung-Báo-Quốc" há chăng là cái chết đầy sự khuất tất, mãi đến khi triều đại đổi chủ mới được rửa sạch nỗi oan khiên này...

Để mặc cho chiếc máy ghi âm léo nhéo và dàn camera bẻm mép thu hình, An Đình Luận nhấc máy, gọi cho thủ hạ của ông, hiện đang làm mật vụ tại nước ngoài, biệt hiệu của hắn là Chồn Đèn.

oOo

Giang Lạp và Vệ Miên Miên đang ngồi dùng cơm ở phòng ăn với Vệ Yên Thủy. Hình ảnh một nhà ba người thật ấm cúng, trái ngược hẳn với vẻ ngoài hốc hác của Vệ Minh và khuôn mặt luôn thường trực đăm chiêu của Vệ Úy. Cả ông và cậu không ai hé răng một câu về trọng án mà chính phủ gán trên Vệ gia cho hai người hay. Thậm chí Lưu Dĩnh Phương cũng không được họ tiết lộ một lời.

Vệ Minh nhận xong bưu phẩm của Cấp Trên, cậu liền đưa nó cho Vệ Úy xem. Vệ Úy không bình phẩm chi cả, ông lặng lẽ mở từng lớp giấy quấn, rồi chậm rãi lấy vật bị vùi dưới hàng chục lớp giấy ra.

Đó là một tấm ảnh chụp hai người đàn ông mặc quân phục; một sĩ quan Không quân và một sĩ quan Chính trị. Độ tuổi của họ đều không vượt quá ba mươi lăm, vóc người cao ráo, thon thả, chân tay rặt một màu nắng cháy. Hai người khoác vai nhau, lấy gốc xoài xum xuê làm phong nền chụp hình. Người cao hơn bẽn lẽn cười như con gái mới lớn, khuôn mặt nom rất hiền từ; người thấp hơn cười rạng rỡ như hoa hướng dương đón nắng, nhưng tiếc thay, đôi mắt phượng buồn thảm kia đã khiến cho nụ cười trở nên khiên cưỡng vô ngần.

Đó là... Mộ Duyệt Chiêu và Phương Hạo Nhiên!

Vệ Úy đưa ảnh vào trong máy quét ảnh, rồi lưu dưới định dạng file ảnh, sau đấy thực hiện một vài thao tác trên laptop để zoom cận cảnh.

Ở tít đằng xa, có một vật thể giống người đang ngồi rít thuốc lá, dưới chân là một bọc gì đó không rõ hình thù, nhưng thoạt nhìn có thể nhận thấy nó rất nặng.

- Phạm Đình Vân???

Vệ Úy nheo mắt nhìn, song với ba sắc trắng-đen-vàng của bức ảnh, ông không tài nào đoán được đó là ai.

- Cậu nghĩ là Phạm Đình Vân sao?

- Dạ, thưa cha.

Vệ Úy bất ngờ có cuộc gọi đến, nên ông lệnh cho cậu đi ra khỏi phòng.

Vệ Minh cúi đầu chào ông một tiếng, rồi rời khỏi đây.

Vệ Minh trở về phòng, viết thư hồi âm cho Cấp Trên. Đại khái là kể về những chuyện xảy ra gần đây, và một ít về sự xuất hiện của hai anh em An Kỳ.

Vệ Minh gõ, rồi xóa. Lại gõ, rồi xóa. Cứ thế đến khi đồng hồ điểm một giờ, một hạt cơm còn chưa lọt vào bụng, nhưng email vẫn cứ độc một màu trắng xóa.

Cổ Tường Quang gọi điện nhắc Vệ Minh xuống dùng cơm với Vệ Úy và Ivan Choi. Cậu ậm ậm, ừ ừ vài tiếng, rồi thở dài, quyết định gác việc viết thư sang một bên.

Ivan Choi gắp một đũa kim chi củ sen, rồi ăn cặp với cơm trắng. Vệ Úy thì đang theo dõi diễn biến của cuộc biểu tình, hiện có hai người ngất xỉu vì say nắng. Cổ Tường Quang và Lưu Dĩnh Phương cắm cúi ăn cơm, thái độ của hai người thật cách biệt với Vệ Úy và Ivan Choi.

Vệ Minh thưa cha, thưa mẹ, rồi chào Cổ Tường Quang và Ivan Choi, đoạn kéo ghế ngồi.

- Tôi có nấu cho con một bát óc heo chưng trứng. - Lưu Dĩnh Phương vừa cười nói, vừa đi lấy bát óc heo hãy còn đặt trong xửng hấp.

Vệ Minh nhìn thấy sắc mặt mẹ mình tốt hơn thường ngày, trong lòng cậu cũng cảm thấy vui lây theo.

- Biểu tình sẽ kéo dài đến hơn một tuần sau... - Vệ Úy nhăn mặt, nói. Rồi dùng ống hút khuấy ly cam đá cho đều vị.

Ivan Choi hiểu vế sau mà Vệ Úy đang giữ trong đầu, y vờ như không biết, bằng cách điềm tĩnh lựa miếng cá ngon trong dĩa cá hấp Hồng Kông.

Nhưng vẫn bị Vệ Úy phát giác...

Vệ Minh kể rằng công viên giải trí Wonderland muốn nhờ Vệ Khương đóng quảng cáo. Cậu ngỏ lời mời Vệ Lạc Hy đóng quảng cáo chung cho vui.

- Thứ Ba tuần tới à? - Vệ Úy vừa chấm miếng mọc sườn non vào trong chén nước tương tỏi ớt, vừa hỏi.

- Dạ vâng.

Vệ Úy quay sang Lưu Dĩnh Phương, ông hỏi ý kiến của bà thông qua ánh mắt.

- Tôi sẽ đi cùng sắp nhỏ để bảo đảm an toàn. - Lưu Dĩnh Phương gật đầu thật nhẹ. Đoạn sớt óc heo thành hai phần, một nửa cho Vệ Úy và một nửa cho Vệ Minh.

- Miên Miên mới vừa cho tôi hay, vợ chồng nó sắp có thêm một đứa con nữa, nên tôi muốn vợ chồng nó sang Singapore tịnh dưỡng một thời gian.

- Anh... đang giấu em chuyện gì phải không? - Lưu Dĩnh Phương thở hắt ra. - Đầu tiên là đưa hai đứa lớn sang Anh. Kế đấy... Em hiểu rồi. Em hiểu rồi. Không cần giải thích nữa...

- Anh muốn em và bé Hy, bé Thủy đi cùng vợ chồng nó sang đấy. Tùy thuộc tình hình mà sẽ đi luôn hay còn quay trở về. - Vệ Úy đảo mắt nhìn Ivan Choi và Cổ Tường Quang. Hai người hiện đang cắm đầu ăn cơm.

- Vậy còn thằng Minh và bé Khương? - Lưu Dĩnh Phương vừa hỏi, vừa bóc vỏ tôm sú.

- Anh biết người nào nên ở lại và người nào nên rời đi. - Vệ Úy nhìn khuôn mặt bình thản ăn món óc heo chưng trứng của Vệ Minh, ông khẽ nhếch miệng cười.

Vệ Minh nhìn cha mình, cậu nở nụ cười đầy hòa ái, rồi tiếp tục dùng bữa. Phải ăn cho mau để còn viết thư nữa.

Ivan Choi và Cổ Tường Quang thống nhất giữ im lặng. Ai hỏi gì đáp nấy, chứ không tùy tiện mở miệng nói, hòng tránh bị hố.

Vệ Minh cảm thấy bụng đã vừa no, bèn ngừng đũa, đoạn kéo ghế đứng dậy và xin phép về phòng.

Vệ Úy không đáp, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã nghe. Ivan Choi và Cổ Tường Quang nói vài câu sáo rỗng. Lưu Dĩnh Phương bảo Vệ Minh chờ một chút, rồi mau chóng múc một chén chè bột lọc bọc thịt quay độc đáo cho cậu ăn tráng miệng.

Vệ Minh nhận chén chè, đoạn cười mỉm cảm ơn Lưu Dĩnh Phương, rồi xoay người rời đi.

Vệ Minh vào nhà vệ sinh, mở vòi nước trên bồn rửa mặt, rồi vốc nước rửa mặt. Lớp phấn trang điểm tạo nét hốc hác biến mất, trả lại vẻ hồng hào và tươi tắn trên khuôn mặt sắp chớm ba mươi của cậu.

Vệ Minh liếm môi một vòng. Đôi mắt mí lót ánh lên nét hiểm ác. Những ngón tay thon mảnh của cậu khẽ mân mê cổ tay nhỏ nhắn.

"Xạch."

Vệ Minh mở ngăn kéo, lấy ra một bao thuốc lá, rồi châm một điếu.

Cái thói hư này là Vệ Lô Địch truyền cho. Năm ấy, cậu cùng anh trốn học, rồi rủ nhau ra xóm võ của Tống Vũ môn xem đấu lôi đài.

Hôm đó, người trên lôi đài là Báo Đen và Thần Xà. Một người đi Báo quyền và một người chơi Xà quyền.

Vệ Lô Địch và Vệ Minh thua cược một cách vô cùng đau đớn. Họ không thể ngờ rằng cái thằng mặt già chát đến từ Mãng Xà vương lại có thể hạ gục Báo Đen trong vòng một nốt nhạc.

Quách Thiên Vương vẫn đứng thủ thế trên lôi đài, mắt nhìn quanh xem có ai thua quá hóa manh động không. Một thân một mình đến địa bàn người khác tỉ thí, thật là một chuyện điên rồ.

Vương Tử Đan ôm bụng ngồi bệt trên lôi đài, ngước đôi mắt lên nhìn Quách Thiên Vương. Cú lên gối của hắn thực sự danh bất hư truyền! Thảo nào Tiếu Diện Long tìm đủ mọi cách để níu hắn ở lại trấn Mãng Xà vương.

"Má nó! Thua rồi..." - Vệ Lô Địch châm hai điếu thuốc, rồi dúi vào tay Vệ Minh. - "Em hút thử đi."

Vệ Minh bập bập môi vài cái, rồi ho sặc sụa. Vệ Lô Địch phá lên cười, đoạn vuốt lưng trấn an cậu.

Quách Thiên Vương nhảy khỏi lôi đài, rồi thận trọng đi lãnh tiền thưởng. Nhà cái vui vẻ chồng tiền, hoàn toàn không có biểu hiện gì là muốn quỵt tiền hay ỷ đông hiếp yếu.

Một ngàn đồng, một món tiền rất lớn đối với thời giá lúc bấy giờ.

"Kéttt..."

Chiếc xe bảy chỗ dừng lại trước cổng võ đường Tống Vũ, Hắc Xà cùng đám anh em mau chóng bước xuống xe, rồi chạy ào đến chỗ lôi đài.

"Thiếu tiền thì nói với bọn tôi một tiếng." - Hoa Xà nhăn mặt nhìn Quách Thiên Vương. "Đừng... Mà thôi... Về nhà..."

Quách Thiên Vương nhìn Phàn Sỹ Thiên còn đang mang cặp học sinh nắm cánh tay hắn thật chặt. Nụ cười trên môi chợt hiện ra:

"Ừm, về nhà..."

Vệ Minh ngồi bó gối, tựa nửa người phải vào thành bồn tắm. Có bạn thân thật tuyệt, mỗi khi đau buồn hay thiếu thốn, hết thảy đều có mặt để san sẻ chung.

Vệ Minh dập điếu thuốc cháy dở vào trong chậu trầu bà, rồi đứng dậy đi rửa tay. Đoạn trở vô phòng ngủ viết thư.

Vệ Minh đánh xong lá thư, cậu rà soát lại một lần nữa, kiểm tra xem câu cú có ổn không, rồi mới gửi nó cho Cấp Trên.

oOo

- Có người không muốn cậu gặp lại Kenneth nên mới ra tay truy sát cậu. - Dalziel mân mê khóe môi. - Tôi phải cúp máy đây.

- Anh chính là...

Vệ Thanh thẫn thờ nghe từng âm thanh "tút", "tút" vọng vào tai, hệt như những nhát dao chặt đứt mối quan hệ của họ.

- See you soon, my Cinderella.

Hai tay đút thật sâu vào trong túi quần kaki đen, Vệ Thanh độc bước trên con phố xứ người bảng lảng sương mù. Ánh mặt trời thoạt trông như năm ngón tay đang vạch mây xám, những chùm sáng tỏa ra biến thành viền ngũ sắc cho cụm mây bớt đi vẻ ảm đạm.

Tấp vào một quán pizza ven đường, mua hai miếng pizza khác vị và một chai nước khoáng, rồi đến quảng trường gần đấy ăn xế một mình, một ngày nữa đã trôi qua, nhưng Vệ Thanh vẫn chẳng giải quyết được gì cả. Ngoài trừ việc xác nhận Kenneth không phải là Cấp Trên, Dalziel chỉ là một gã trai bao hạng sang sống cùng người bạn làm cùng ngành, Douglas là... Gượm đã!

Đem hộp pizza chưa ăn được miếng nào cùng chai nước khoáng cho người vô gia cư đang đứng ở trước "cổng" quảng trường, Vệ Thanh phi ngay ra đầu đường, vẫy một chiếc taxi, rồi lập tức ngồi vào trong.

Thật may vì vốn liếng Anh ngữ của Vệ Thanh khá hơn Vệ Minh, nên cậu tài xế hiểu được nơi cần đến ngay lập tức. Cậu niềm nở đáp "Okay", rồi dận ga phóng đi.

Vệ Thanh thanh toán xong tiền taxi, không đợi tài xế trả tiền thừa, hắn hớt ha hớt hải chạy một mạch lên căn hộ mà Dalziel và Douglas đang sinh sống.

Xui xẻo cho Vệ Thanh, thang máy đột nhiên ngưng hoạt động, nên hắn phải sử dụ́ng đến thang bộ, mà phòng của Dalziel lại tuốt trên tầng Mười!

Bây giờ, mới đúng nghĩa là "chạy một mạch"!

Vệ Thanh tựa người vào bức tường nơi chiếu nghỉ cầu thang tầng Năm, hắn thở như chưa bao giờ được thở, rồi nhấc chân trái mỏi nhừ lên, toan đặt lên nấc thang đầu tiên để chạy tiếp, thì...

Họng súng đen ngòm chĩa vào màng tang Vệ Thanh. Người đứng sau lưng hắn chính là Anthony An Tần...

oOo

Chú thích:

1/ Tướng quốc Hồ Nguyên Trừng thuộc thời nhà Hồ, cụ thể là Hồ Quý Ly. Ông là một nhà quân sự đại tài, văn thao võ lược. Nhưng vì không được lòng dân nên cơ đồ nhà Hồ mau chóng sụp đổ.

Mọi người muốn biết thêm thì tra GG nha. 😘

2/ Đây là một câu chuyện dã sử có nhiều biến thể tùy theo tư tưởng và quan điểm cá nhân của người viết. Sách "Nhạc Phi diễn nghĩa" ghi rằng, sau khi Lý Can trách mắng Yến Thanh về chuyện Lương Sơn Bạc và Tống triều, Yến Thanh liền chấp thuận thả vua quan Tống Cao Tông, không có tình tiết khuyên nhủ Nhạc Phi gì hết vì Nhạc Phi không có xuất hiện ở thời điểm đó. Nhưng một số giai thoại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net