Hồi Hai Mươi Bốn: Thánh giá và Bồ đề (a)
Thường thì Chúa Nhật Phạm Thành Nhân sẽ cùng gia đình đi Lễ, nhưng kể từ lúc tạm trú trong đây, vào ngày này cậu sẽ thức dậy thật sớm để đọc kinh một mình. Biết cậu là Giáo Dân như mình, một viên giám thị đã tặng cậu một sợi dây chuyền có mặt là cây Thánh giá.
Ba mẹ và anh chị Phạm Thành Nhân đã vào thăm cậu ta sáng nay, mang theo rất nhiều quà bánh, trái cây và đồ dùng cá nhân cho cậu. Dì cậu hẹn sáng mai sẽ đưa chồng con tới thăm cậu, tuy rằng không thấy mặt, nhưng giọng nói của dì đã lột tả hết nỗi niềm lo lắng cho đứa cháu trai của dì. Hồi còn được tự do, cậu không biết quý trọng gia đình, suốt ngày chỉ biết dán mắt vào mạng xã hội xem mấy cái clip dàn dựng và hóng coi thiên hạ cãi nhau, còn không thì la cà quán xá quên cả lối về, tụm năm tụm ba với đám bạn nhiều chuyện bất hảo. Đã bao lâu rồi cậu đã quên khuấy đi gia đình và người thân vậy?
- Ê, trái này kêu là Kiwi hả? Chua hông?
- Hông. Ngọt, ngon lắm. Anh Hai muốn ăn thì cứ lột vỏ ra mà ăn. Nó chín hết trơn hết trọi rồi. Đó, anh bóp trái nào mềm mụp là trái đó ăn được hà.
Vừa nói dứt tiếng, Phạm Thành Nhân đưa cho anh Hai năm trái kiwi mềm ngọt. Anh Cả đang ngồi ăn gà chiên Popeyes của cậu. Còn Lương Hảo thì ngồi đọc cuốn "Muôn kiếp nhân sinh".
- Anh Hai.
- Gì?
- Anh Hai có đức tin không?
- Có cũng như không. Tao sống ở xóm Chùa từ bé đến lớn nhưng chưa từng đảnh lễ ông sư nào.
Phạm Thành Nhân mân mê cây Thánh giá, sau lưng có ghi dòng chữ "Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần". Có đám mây nhỏ bay ngang qua buồng giam, vương lại vài vụn xốp nơi ô cửa sổ nhỏ xíu chạm trần, sắc trắng của mây xen lẫn màu xanh ngăn ngắt của nền trời ngày Hạ trông thật bình yên xiết bao.
- Nếu như mày đến với Chúa, Phật vì mong cầu những điều bản thân đang muốn thành hiện thực thì đó không phải đức tin, mà phải gọi là lợi dụng.
Phạm Thành Nhân thoáng ngạc nhiên. Một con người thô tục nói ra câu ấy đã khiến cậu ngạc nhiên tột độ.
- Tao vẫn đang đợi ngày ấy. Cái ngày mà tao biết đức tin của mình là gì và tao sẽ theo ai. Có thể sau này tao sẽ trở thành Đan sĩ mặc áo dòng. Hoặc cũng có thể sau này tao sẽ trở thành Tỳ-kheo đắp lên người chiếc áo cà-sa.
- Anh Hai?
- Gì?
- Anh tên chi?
Anh Hai không đáp, cúi mặt lột vỏ kiwi. Móng tay của anh ta trông rất sạch sẽ, không hề có dính tí cáu ghét nào. Cái mũi lai Tây làm cho khuôn mặt anh ta trở nên khôi ngô bội phần.
- Nhìn chú giám thị mà em nhớ tới bà giám thị dạy cấp Ba. Mèn đét ơi bà dữ không có bút mực nào tả nỗi cái sự dữ của bả.
- Giám thị nhà nào cũng dữ ngang ngửa nhau. Nhưng một đằng còn giữ thái độ lịch sự với mày, còn một đằng thì coi mày như kẻ đào mồ cuốc mả tổ tiên nhà nó lên vậy.
Ăn kiwi xong, Phạm Thành Nhân nằm vắt chân ngũ mà nghe bài "Ru con tình cũ" do Ngọc Lan trình bày. Nhạc phẩm này là một trong hai ca khúc viết về cô Hồ Thị Thu. Ngoài nhạc sĩ Đynh Trầm Ca ra, còn có "Thu, hát cho người" của nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển. Không rõ nàng Thu trong hai ca khúc trên có thật là thiếu phụ vì chồng không may chết trận, hay đây chỉ là cách ví von của hai nhạc sĩ về sự có chồng như không của nàng. Đời tư của nàng cũng còn nhiều khúc mắc và bí ẩn chưa được giải đáp rõ ràng...
Bên ngoài trời đang đổ mưa to nên đám tù nhân được nghỉ lao động một buổi. Buồng giam của bọn họ nằm ở khu vực đã lâu không ai ở, bốn bề toàn là buồng giam trống huơ trống hoác nên về đêm trông vô cùng rợn người và u ám. Phạm Thành Nhân tánh sẵn nhát gan, hễ nửa khuya là lại chuồn qua ngủ dưới giường của Lương Hảo cho đỡ sợ, vì giường của anh ta kê sát vách tường và cạnh cửa sổ, nhờ thế mà cậu có thể thấy rõ động tĩnh ở cái giường giữa; còn nếu ngủ ở cái giường giữa thì mắt cậu sẽ chỉ thấy mỗi bóng tối ở cái giường số Ba, do đó nỗi sợ hãi càng tăng lên cực điểm. Biết cậu sợ ma, ba người kia không đả động gì tới chủ đề kinh dị, cũng không ai lên tiếng trêu chọc cậu.
- Hảo Hảo.
- Tôi tên Hảo, không phải tên gói mỳ. - Lương Hảo cười gằn.
- Mày ăn kiwi không?
- Có dao bổ đôi sẽ nhanh hơn. - Anh Cả xen vào. Trên miệng anh ta dính vài vệt sốt tương cà, "chứng tích" của việc ăn xong một bữa no nê, ngon lành.
- Mày làm như ở nhà vậy. - Anh Hai trề môi. Rồi càm ràm. - Mà công nhận trái này khó lột thiệt, ý là tao có móng tay mà lột ra còn khó. Nè, ăn đi mậy.
- Cảm ơn anh.
Chiều nay trong trại sẽ tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ nho nhỏ. Trại giam này không một ai vướng phải các tội đại hình như giết người, cưỡng hiếp hay đâm chém, nên thái độ của nhân viên công tác nơi đây khá thoải mái và "nhẹ nhàng".
Sắp tới ngày bầu cử tổng thống nên cấp trên giao cho viên giám thị trung niên nhiệm vụ khảo sát lòng dân.
Chú chưa kịp phát phiếu khảo sát cho tên tù nhân ngồi ở bàn đầu, đã nghe hắn la ong ỏng:
- Tao bận ở tù rồi. Hổng có quởn bầu cho thằng nào con nào đâu nghen. Bớt làm phiền.
- Đ*má ở tù mà cũng bị bắt tham gia bầu cử.
- Các anh vẫn còn tư cách công dân hợp pháp... - Chú ráng dịu giọng xuống.
- Ê, quỷ mắc dịch, nay mày bị trúng gió hay sao mà nói giọng ngọt xớt vậy?
Viên giám thị đập bàn một cái "Rầm":
- Giờ tụi bây muốn tao dữ như mọi hôm phải hôn?
- Ờ, chớ nhìn cái bản mặt giả tạo này bọn tao chịu hổng thấu đa.
- Khi nào có thanh tra xuống mày diễn cũng không muộn mà.
- Đứa nào lẽo lự thêm một câu nữa, tối nay đứa đó nghỉ ăn cơm. Điền cho tao nhanh lên!
Đợi cho viên giám thị rời khỏi phòng, đám tù nhân bắt đầu nhao nhao như ong vỡ tổ. Lớp thì hò hét gọi tên đứa kia, lớp thì tụm năm tụm ba lại thảo luận.
- Lập bàn cầu cơ đi mấy đứa ơi.
- Chi?
- Chớ tao nhìn bản mặt thằng ứng viên tranh cử nào cũng khó ưa thì làm sao chọn đây?
- Thì mày bỏ phiếu trắng.
- Bỏ phiếu trắng thì tao có lỗi với tiền thuế của đồng bào, có lỗi với đội ngũ đánh máy và thằng chó giám thị quá.
- Nếu cô Thiền ra tranh cử tao bầu liền... Cổ dễ thương quá trời quá đất. Ai như hai thằng Nhạc Bất Quần với Doãn Chí Bình này.
Phạm Thành Nhân đã điền xong phiếu khảo sát, rảnh rang quá nên ngồi vẽ nguệch ngoạc trên mặt bàn xước xác. Bà cậu dặn tuyệt đối không được ký tên trên những trang giấy trắng để phòng hờ việc bị ngụy tạo chứng cứ phạm tội hoặc ép cung.
Anh Cả đang trò chuyện với một tù nhân xăm trổ đầy mình. Hai người có vẻ quen biết nhau từ trước khi vào tù, cậu đoán thế chứ không chắc mấy.
- Đảng là đảng, Đất Nước là Đất Nước. Đừng có ngu dốt mà xem hai thứ này là một. Mất đảng này thì có đảng khác thay thế, nhưng mất Tổ Quốc là mất hết tất cả.
- Việt Long là đảng bù nhìn từ trước tới giờ mà. So với Cộng Hòa và Dân Chủ, Thái Bình Thạnh Trị thì lép vế hẳn. Anh tin ai? - Người thanh niên gãi cằm hỏi.
- Tôi không tin đảng nào hết. Không ai biết diều sẽ đứt dây vào thời khắc nào nên hãy chú tâm tìm người có tài trước đã.
- Anh tính làm chính trị à?
Ông bác ở bàn bên quay sang nói:
- Ai dốt nát lắm mới dùng nhóm chữ "làm chính trị". Ngay cả quyền công dân của mình còn không biết thì làm sao hiểu được tự do ngôn luận? Anh có quyền bác bỏ, phê bình, đánh giá, chỉ trích, đóng góp ý kiến bất cứ chính sách và chính khách nào của Quốc gia này mà không sợ bị nguy hiểm đến tính mạng. Một Quốc gia mà cứ chực rình rập ai bất đồng ý kiến với chính phủ là kêu cảnh sát tới bắt và hốt vào tù thì Quốc gia đó đâu còn tính nhân quyền.
Anh Cả bật cười:
- Gặp các cụ chí sĩ yêu Nước như Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Nguyễn Thái Học,... mà sống ở thời này chắc cũng bị hốt vào tù vì tội phản động quá. Thêm một đám trẻ chụp mũ các cụ ấy "tự nhục" và "không thích thì cút sang nước ngoài sống" nữa.
Hai người kia nghe xong chỉ biết lắc đầu cười ngao ngán.
Ở một góc khác, hai tên tù nhân đang bàn luận sôi nổi về vấn đề tôn sùng và hâm mộ chính khách thái quá.
- Bây giờ tao hỏi mày nè? Dựng một tình huống thế này: Mày bị ngã gãy tay và được một ông thầy thuốc tận tình cứu chữa, phục hồi lại, sau khi hết bệnh mày sẽ đối xử với ông ta ra sao? - Người nói câu ấy là người vừa xin Phạm Thành Nhân cho mình chai dầu gội đầu chiều nay.
- Thì tao phải biết ơn ổng chớ sao, chưa kể đến còn phải trả công hậu hĩ nữa, vì người ta giúp tao chữa thương mà.
- Mày có để hình ổng trên bàn thờ hông?
- Hông. Trời, dầu ổng có tốt cách mấy thì công sức và ơn nghĩa đó cũng chưa đủ đô để được tao đội lên đầu thờ đâu. Vả lại ổng là bác sĩ thì đương nhiên ổng phải cứu người rồi.
- Khi mày ra ứng cử tổng thống thì mày phải để Tổ Quốc trên hết, đó là lẽ dĩ nhiên tới mức không thể dĩ nhiên hơn. Nếu mày làm tốt chức vụ của mày thì đồng bào sẽ hoan hỷ giữ mày làm tiếp, còn nếu không thì nên tự giác đi xuống trước khi đồng bào tổng biểu tình. Tao từng biết ơn một vài người chính khách trong quá khứ, nhưng tao chưa từng suy tôn hay cuồng si ông nào hết. Đầu tao thờ cha thờ mẹ, thờ Cửu Huyền Thất Tổ nhà tao, chớ hổng phải là nơi cho thằng người dưng nước lã nào ngồi trên trển hết.
- Ý mày nói Hác Đăng Khánh à?
- Ừ. Một vài chính sách của ổng tao rất tán thành, còn về đời tư của ổng thì không. Người này tự nhiên làm cho tao thấy vừa đáng thương vừa đáng ghét.
Phạm Thành Nhân chợt nhớ đến anh Ba và chú Út, hai người thầy dạy guitar hết lòng hết dạ với cậu, họ không muốn bỏ phiếu bầu cho tổng thống đương nhiệm. Còn ngoại thì sao? Mẹ thì sao? Và ba thì sao?
- Điền cho tao chưa hả bây? - Viên giám thị bất thình lình "hiện hồn".
- Dạ con điền cho ông nội rồi ạ...
- Đứa nào xong rồi thì theo tao vào hội trường dự buổi văn nghệ. Còn chưa thì ngồi im đó mà điền.
- Sao mày hổng nói sớm? Đ* má làm tao ngồi như ông Từ giữ đình từ hồi nãy tới giờ...
- Ai biểu mày làm biếng.
Viên giám thị vừa nói dứt tiếng, liền đi thu phiếu khảo sát. Nhiều tay tù nhân viết chữ xấu không thể tả, không biết đám kiểm phiếu sau mùa này có bị loạn thị hết không ta?
Chú thấy sắc mặt giận lẫy của đám chưa điền xong, lòng thấy ray rứt quá nên nán lại đợi bọn nó viết xong rồi đi chung một lượt cho vui.
- Nay có nấu hủ tíu Mỹ Tho...
- Tao hổng muốn ăn hủ tíu Mỹ Tho, tao muốn ăn hủ tíu Mỹ Lồng cơ...
- Vậy con nhịn luôn đi con. - Chú nhéo lỗ tai của hắn một cái cho bõ ghét. Đoạn quay qua hỏi. - Ai biết chơi nhạc cụ thì mau lên đây tôi biểu.
Phạm Thành Nhân dụ dự một hồi, mới giơ tay thông báo.
- Cậu Nhân biết chơi nhạc cụ gì?
- Dạ, em biết chơi guitar và piano.
- Được, lát tôi giao cho cậu cây guitar thùng. Nhưng đừng hăng máu quá mà "Đập vỡ cây đàn" như nhạc sĩ Lê Mộng Bảo nghen?
- Dạ.
Mất thêm nửa tiếng nữa thì đám tù nhân ấy mới điền xong, chú lầm bầm mắng vài câu, rồi giục cả bọn mau chóng lên đường.
Té ra hội trường là một bãi đất trống có căng lều bạt, trang hoàng nhìn cũng tươm tất và tiện nghi lắm. Trại giam của Phạm Thành Nhân nhập với hai trại khác, cậu đếm sơ thì thấy có gần trăm người; hiện hai nhóm trại kia đã ăn hủ tíu gần xong, chỉ còn mỗi trại của cậu mà thôi.
Lương Hảo nắm tay dẫn Phạm Thành Nhân đi xếp hàng lấy hủ tíu. Hai người kia ngồi tại bàn đợi họ bưng hủ tíu về.
Tô hủ tíu vừa ngon vừa nhiều. Ai ăn hết thì được phép lấy thêm nữa, nên đám tù nhân thi xem ai ăn nhiều nhứt.
- Ê ăn vừa vừa thôi nghen tụi bây. Ăn quá bể bụng chết bọn tao hổng có chịu trách nhiệm đâu đó. - Giám thị trại số C cất giọng cảnh báo.
Phạm Thành Nhân đang ngồi che miệng xỉa răng, nghe chú giám thị kêu tên mình thì giật mình đứng dậy thưa.
- Xuống cơm chưa? Xuống rồi thì lên đây biểu diễn văn nghệ góp vui cho mọi người.
- Dạ, chú đợi con xíu.
Sân khấu nâng cao hơn mặt đất chừng nửa thước. Trên đó có để sẵn ba cái micro cây, một bộ trống, một cây đàn piano và hai cây đàn guitar thùng. Ngoài ra còn có một dàn loa có kiểu dáng giống với loại thường thấy trong tiệc cưới. Phạm Thành Nhân chẳng trông mong gì phẩm chất âm thanh sẽ hay và rõ.
- Dạ, mấy anh muốn nghe bài gì?
- "Ngày về", khúc bi hùng ca chiêu hồi của Hoàng Giác. - Viên giám thị trại C xen vào.
Phạm Thành Nhân khảy đàn, rồi him mắt hát. Một bài hát đã bị lãng quên mấy mươi năm nay, nhưng vẫn sống âm ỉ trong tim người hiểu rõ nguồn gốc của nó.
Đám tù nhân không thuộc lời, nhưng vẫn muốn hòa giọng cùng cậu nên ê a hát bè theo. Ánh mắt của từng người chứa chan giấc mộng lành của nhạc sĩ Hoàng Giác trong thời kỳ binh đao khói lửa.
- Mày chọn bài nào mà có thể khích lệ tâm trạng bọn tao đi.
- Dạ, vậy em hát liên khúc "Anh - Hàng hàng lớp lớp" của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông nghen?
- Bài "Anh" thì Anh Khoa - Giao Linh song ca, còn bài "Hàng hàng lớp lớp" phải để Hùng Cường hoặc Hà Thanh hát mới hay. Nhưng bữa ni đừng hát bài nì, mi đổi qua bài chi mà nghe sôi động ấy.
- Một bài hát do huyền thoại Elvis Presley biểu diễn, mang tên là "Jailhouse Rock", tạm dịch là "Rock Nhà tù".
Cả hội trường cười ồ.
- Tôi lãnh phần đánh trống. - Một gã tù nhân chợt đứng lên phát biểu.
Hội đồng bỗng chốc bừng sáng bởi những giai điệu rộn rã của bản nhạc đến từ thập niên Năm mươi. Một số người có khiếu nhảy bắt đầu thực hiện những điệu vũ của riêng mình. Số không biết nhảy thì vỗ tay theo nhịp.
Phạm Thành Nhân chợt chuyển tông, rồi ôm đàn mà gảy bài "Bad" của huyền thoại Michael Jackson. Tiếng của cậu cất lên cao vút, như muốn trút hết nỗi oan khuất vào trong ca từ:
"... Ừ thì tao tệ đấy, mày biết thừa mà
Và rồi cả thế giới này sẽ biết ai mới thực sự là kẻ xấu xa..."
Đột nhiên, Phạm Thành Nhân đổi nhạc, cậu hát bản "Smooth Criminal" cũng do Michael Jackson trình diễn. Giọng của cậu bắt đầu khàn đặc, nghe như sắp bể tiếng. Ai nấy đều cảm nhận được dây thanh quản của cậu ta rung lên dữ dội.
Viên giám thị vội chạy lên kêu cậu ta ngừng lại, trước khi tự làm đứt dây thanh quản của mình.
- Khụ... Em... em còn hát nổi mà.
- Một bài nữa thôi nghen.
Phạm Thành Nhân chọn bản "Mặt trời đen" của nhạc sĩ Nguyễn Trung Cang để kết thúc phần trình diễn của mình. Nãy giờ toàn "rốc" với "rống" nên giờ tông giọng của cậu không còn trong trẻo và rõ ràng nữa. Một gã tù nhân thuộc bài này bèn đứng lên hát bè phụ cậu.
Phạm Thành Nhân bước xuống sân khấu trong tràng pháo tay nồng nhiệt xen lẫn tiếng huýt sáo tán thưởng. Nếu ông thầy dạy nhạc và anh, chú cậu có mặt tại đây vào giờ phút này, hẳn họ sẽ tặng cậu một tràng ký đầu nhiệt liệt mất vì tội biểu diễn không ra giống ôn gì.
- Ê, sao bài này tiết tấu với lời nhạc nghe ngộ vậy?
- Dạ, tại vì ông Nguyễn Trung Cang sáng tác ca khúc trong lúc đang bị mắc căn bệnh trầm uất, nên khả năng soạn nhạc và viết lời của ổng đã bị ảnh hưởng nặng nề. Ít lâu sau khi bài hát này được phát hành, ông đã vì đau buồn quá đỗi mà sinh bệnh chết. Ca từ trong bản "Mặt trời đen" chính là tâm trạng vào những ngày tháng cuối đời của cố nhạc sĩ.
- Cũng là tâm trạng của mày...
- Dạ.
- Thôi hát "xả stress" được thì cứ hát. - Người tù nhân đáng tuổi cha chú ấy vỗ vai cậu an ủi.
Nhờ có dịp này mà Phạm Thành Nhân mới biết trong tù có những người hát rất hay và chơi nhạc cụ rất giỏi. Cậu không hiểu nổi rằng tại sao họ lại chôn vùi tài năng mình có để đổi lấy cuộc đời tù tội...
Để kết thúc chương trình, mỗi giám thị mời tù nhân trại mình lên phát biểu cảm nghĩ và dự định tương lai sau khi ra tù. Ban đầu còn ngần ngại, thằng này đùn đẩy thằng kia, thằng kia xúi thằng nọ, nhưng sau rốt cũng lần lần dạn dĩ hẳn.
Đến lượt người tù nhân cuối cùng của trại C, một số thằng buồn ngủ đến nỗi hai con mắt híp hịp, ngồi mà cứ ngáp ngắn ngáp dài liên tục.
Bác ta độ khoảng sáu mươi lăm, vào tù vì tội quỵt nợ thay gia đình con gái. Bác ôn tồn kể lại chuyện "Đời cô Lựu" của mình bằng giọng nói đã nhuộm khan sầu đời.
- ... Bọn tao là lũ cô hồn sống mà. Không cha, không mẹ, không người thân, không họ hàng. Sống nương dựa nhau như đám cỏ hoang mọc bờ mọc bụi. Đói rách tự lo, muốn sáng trí phải tự mò mẫm học. Khôn sống, dại chết. Thế thôi. Bây giờ con cháu tao nó ngu như tao, thì phận làm cha làm mẹ phải gỡ rối giùm. Thế thôi.
Một vị sĩ quan Lục Quân cải trang thành nhân viên cảnh sát bỗng bước lên bục, rồi nhỏ nhẹ mời bác nhường micro cho mình phát biểu chút xíu. Anh ta ra hiệu cho mọi người giữ im lặng, đoạn nói:
- Thay mặt cho những người hành pháp và bên an sinh xã hội, bọn tôi cúi đầu xin lỗi mọi người vì đã không lo tròn cho đời sống của các anh thuở bé, để đến nỗi các anh phải trở thành phường du thủ du thực sống đời khốn khó như bây giờ.
Anh ta vừa nói dứt câu, toàn bộ nhân viên hành pháp và an sinh xã hội đồng loạt đứng nghiêm trang mà cúi gập người xuống. Chừng vài phút sau, họ mới thôi.
Cái cúi đầu tạ tội với đồng bào hay là cái cúi đầu tạ tội với hồn thiêng sông núi nước Nam vì đã không làm tròn trách nhiệm mà đồng bào phó thác.
Bao nhiêu tiền thuế của nhân dân đã đổ đi đâu trong suốt mấy mươi năm qua. Suốt ngày cứ vịn hết cớ này rồi lại đến cớ kia hòng trốn tránh trách nhiệm về tội thất thoát của công và lãng phí ngân khố Quốc gia. Hễ ai nêu lên những mặt chưa tốt và trì trệ của Nước mình là lại có một đám đông xúm vào chửi rủa người đó. Trong khi đáng lẽ nên dành thì giờ để sửa đổi những vấn nạn Quốc gia, thì
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net