Hồi Hai Mươi: Đánh bài tố (a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thanh! Anh gọi tên em! Trong muôn vàn nỗi nhớ! Gọi mãi không nguôi...

- Gia đình ông nhạc sĩ và thi sĩ bóp cổ anh chết bây giờ. Ở đó mà nhại lại bài "Hương" của hai ổng!

"Hương" là một ca khúc mang âm điệu phá cách rất bắt tai. Nhạc phẩm này do nhạc sĩ Nhật Ngân phổ nhạc từ thơ của thi sĩ Nguyễn Long, và không biết tự bao giờ nó đã trở thành thương hiệu "độc quyền" của ca sĩ Nguyễn Hưng.

- Thanh ơi Thanh, Thanh biết, biết không Thanh? Khi con tim yêu đương là sống với đau thương. Khi con tim yêu đương là chết với u sầu. Thì Thanh đã biết cớ sao Thanh buồn?

Bản nhạc "Chuyện tình người trinh nữ tên Thi" do nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ sáng tác mà hắn từng nghe qua giọng ca của Như Quỳnh nay bị cha nội này đổi thành tên của hắn. Cô gái trong bài hát này tên là Kim Lệ Thi, vì trót yêu một gã Sở Khanh khi tuổi đời hãy còn quá trẻ nên đã dẫn đến chuyện mang thai ngoài ý muốn mà không được cha của đứa trẻ thừa nhận. Cái chết của cô không thi vị như những câu hát trong bài nhạc được tác giả họa nên, cô chết trong lúc phá thai trên bàn mổ. Cảm thương cho kiếp sống yêu đương đến lầm đường lạc lối của cô vũ công nữ trẻ người non dạ, nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ mới phổ ra khúc nhạc này và "cổ tích hóa" chuyện tình của cô để an ủi vong linh hai mẹ con vắng số. Rất nhiều hiện tượng kỳ bí đã diễn ra sau cái chết của người thai phụ trẻ tuổi, tới mức nhạc sĩ và mọi người trong đoàn vũ công phải lập bàn thờ cúng kiến, hương khói đủ đầy thì những tai nạn bí ẩn ấy mới không phá rối họ khi tập dượt cũng như khi đang trình diễn trên sân khấu.

Ngoài bài hát trên, nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ còn sáng tác thêm cho Kim Lệ Thi hai nhạc phẩm: "Mối tình bất diệt" và "Rong chơi cuối trời quên lãng". Rất nhiều danh ca nổi tiếng đã trình bày hai ca khúc này, họ gieo rắt vào lòng người những cung bậc oán thán về chữ "Tình". Yêu là gì? Yêu là như thế đó...

- Cớ sao buồn này Thanh? Cớ sao sầu hoài Thanh? Ai yêu em hơn anh mà tìm?

Bây giờ thì là "Kim" của ông Y Vũ!

- Shut up!

Cấp Trên gào thét nãy giờ chắc đã thấm mệt, nên ngừng lại làm vài hớp nước tăng lực. Vệ Thanh không biết thằng cha này trên giường có vừa làm tình, vừa uống thứ nước giàu caffeine đó không?

Bỗng gã lôi tuột hắn vào trong chiếc xe hơi sang trọng, rồi tốt bụng cài giúp dây đai an toàn. 

Nhạc phẩm "Điệp vụ Tình Yêu" do ca sĩ Nguyễn Hưng trình bày vang lên trong không gian hào nhoáng của chiếc xe Ferrari. Cấp Trên lái xe bằng tay trái điêu luyện đến nỗi nếu như không lén để ý gã ta bấy lâu, Vệ Thanh ắt hẳn đã tin sái cổ rằng gã ta thuận tay trái. 

- Hủ tíu chạy đầy đường. Đâu phải trên Tây Thiên đâu mà ăn không được. - Vệ Thanh ngó đồng hồ đeo ở cổ tay. Đã hơn hai mươi ba giờ, không biết thằng Út có thương tình mà chừa bún riêu cho anh ta ăn không đa?

- Em trai tôi nấu bún riêu ăn ngon lắm. Muốn về làm thử một tô không?

- Thôi, hổng ăn. Hôi lắm!

- Lấy cái kẹp kẹp mũi lại rồi ăn.

- Chết sao?

- Anh mà chết thì tôi được yên hai cái lỗ tai... 

"Từ bấy lâu nay đi tìm Tình Yêu

Mà vẫn cô liêu đêm ngày quạnh hiu

Đường tình nguy khó trắc trở trăm chiều

Mà ta cứ vẫn mang trái tim liều

Dấn thân vào Yêu..."

Cấp Trên chợt quàng tay trên vai Vệ Thanh. Nụ cười của anh ta không nhếch lên như mọi khi, mà đơn thuần là một nụ cười vui vẻ, thân thiện. Sắp Rằm rồi, ắt hẳn nhờ thế mà tâm tình gã đàn ông ấy tốt lên nhiều.

"Xịch."

- Tới nhà rồi. Bao nhiêu tiền taxi để tôi trả luôn?

- Giận nha. 

Thay vì cảm thấy Cấp Trên ngớ ngẩn và có dấu hiệu tâm thần nặng, Vệ Thanh lại cố nuốt xuống những mối nghi ngại về mục đích của gã khi cứ làm hồn ma bóng quế bám theo mình suốt vài tháng nay. Anh ta đã mua chuộc được một nhân viên an ninh nghèo túng giao thước phim ghi hình Cấp Trên ở trong đại sảnh khách sạn, nói cụ thể hơn thì đó là cái hôm gã đương đứng chờ hắn xuất hiện để mời đi xem phim hoạt hình. Tuy không nhìn thấy cặp mắt, nhưng qua cách hành xử và sự khép nép của đám đàn em, hắn liền hiểu tên này cố tình giả điên để hắn lơ là cảnh giác mà buộc miệng nói hớ. Quả thật vậy, hắn đã nói hớ rất nhiều lần, nhưng thật may, không có lần nào là chuyện quá quan trọng, chỉ là mấy lời lẽ tầm phào tầm phớ, vô thưởng vô phạt mà hầu như ai cũng từng thốt lên trong đời.

Vệ Thanh bất thình lình hôn lên môi Cấp Trên. Lập tức, hắn cảm nhận được vật cưng cứng đang kề sát nơi mạn sườn mình. Dưới ánh trăng bàng bạc, nửa thân hình của con dao bấm nằm ẩn trong bóng tối do cái bóng của hai người chồng lên nhau. Đôi mắt của gã, hình như, hình như thôi, trong một thoáng giây ngắn ngủi, chúng hiển hiện rõ vẻ xa cách và tàn bạo khôn cùng. 

Hai người nhếch miệng nhìn nhau cười cùng một lúc. Vệ Thanh mở cửa xe, còn Cấp Trên thì chỉnh trang lại quần áo. 

Rừng nào thì cọp nấy. Chẳng có ai là bạo chúa đứng đầu trong thế giới ngầm cả. Ý Đại Lợi thì có Mafia. Xứ Phù Tang thì có Yakuza. Trung Quốc thì có hội Tam Hoàng. Đài Loan thì có Trúc Liên bang. Ấy là chưa liệt kê tới đám giang hồ ở Mễ Tây Cơ, Hoa Kỳ, Nam Phi, Đại Hàn, El Salvador, Trung Đông, Thái Lan,... Nên cái chuyện đến xứ người nghênh ngang và coi Trời bằng vung như trong một số tiểu thuyết mà hắn từng vứt sọt rác sau khi đọc được vài trang là việc hoàn toàn hoang đường. Tuy rằng rất có "số má" ở đây, nhưng đi đâu hắn cũng ngụy trang thành một doanh nhân trí thức, nhũn nhặn và có phần khiêm nhường để tránh xảy ra xung đột không đáng có.

Tính tình của thằng Minh thì nó khoái hành hiệp trượng nghĩa, nên dễ gây ra mấy vụ xô xát không mong muốn. Nhưng bù lại, cũng nhờ thế mà nó nắm trong tay kha khá mối quan hệ với những người có "thớ" trong chính quyền. Điển hình là cặp vợ chồng Vân Lãng và tên pháp y "Độc Nhãn Long".

- Mai đi ăn hủ tíu nghen? - Vừa sờ mông Vệ Thanh, Cấp Trên vừa cợt nhả trêu.

- Ừ... - Vệ Thanh rít chữ "Ừ" qua kẽ răng nghiến trẹo.

- Nghiến coi chừng đứt lưỡi đó. Đứt lưỡi sao...

- Tôi về đây...

"Rầm."

"... Em ơi nhớ thương, thương nhớ cả đêm... Làm sao quên được phút giây êm đềm... Chờ mong sao cho trời sáng... Đúng giờ mình hẹn họ, là đời quên hết sầu lo..."

Giọng ca Tuấn Vũ trong bài "Thao thức vì em" vẳng bên tai hắn như một đoạn chú ngữ mà Đường Tăng niệm khi cần trấn áp Tôn Ngộ Không. Lối vào biệt thự của em trai hắn vừa vặn dẫn thẳng ra nơi mà gã đểu cáng ấy đương đậu xe. Vừa chờ người bảo an mở cổng, anh ta thầm khấn đứa em trai đừng nghe thấy tiếng của Cấp Trên; gã sợ hắn không nghe rõ giọng hát vịt đực của mình nên đã trang bị sẵn cái micro, hiện giờ gã đang nghêu ngao trình bày lại những ca khúc mà ban nãy đã hát cho anh ta nghe. Mấy tay bảo an ráng lắm mà không nhịn được, nên đã thi nhau bật cười khùng khục, mặc kệ tháng sau có bị trừ lương hay bị đuổi việc ngay bây giờ không, trước mắt cứ cười cho vơi bớt cơn đau bụng do cố gắng nén tiếng cười cái đã.

"Cạch."

Mùi nước lèo của nồi bún riêu thơm nức mũi. Vừa rửa mặt, rửa tay với xà phòng diệt khuẩn, anh ta vừa mường tượng đến tô bún riêu có khoanh giò heo mềm mụp, lại giòn giòn. Nước miếng bỗng dưng tứa ra liên tục.

- Anh Hai! Ở ngoải bán kẹo kéo nãy giờ sao không mua giùm em một bịch?

- Cậu có thấy cha nào bán kẹo kéo mà hát dở như hạch vậy không?

- Nhiều khi mới vô nghề thì sao? - Dạo gần đây giới trẻ ưa chuộng món ăn ngoại quốc, nên những gánh quà rong bình dân dần rơi vào trong quên lãng. Muốn kiếm được một xe bán kẹo kéo, thường thì cậu phải ghé qua các con đường có mấy quán nhậu um sùm và ngập ngụa mùi cồn mà mình rất ghét để tìm mua.

Vệ Minh cũng không lằng nhằng lâu. Cậu nhanh nhẹn trở vào bếp trụng bún, rồi xoay sang vặn ga hâm nóng lại nồi nước lèo. Cậu thích dùng nồi điện để trụng các thức như hủ tíu, bánh phở, miến dong, bánh canh, nui sò, mỳ vắt,... hơn là bắc nồi thông thường lên bếp nấu.

Cổ Tường Quang đã thay sang bộ pijama bằng lụa thoáng mát. Ông mang đôi dép bông giữ ấm màu xám lông chuột mới cáu, đôi dép cũ kia ông đã "say goodbye" từ tuần trước.

Vệ Lô Địch thì đương giúp sắp nhỏ ôn Toán để chuẩn bị cho kỳ thi của Học kỳ Hai. Bài vở dễ ụi, nên anh không biết đường đâu mà lần vì cảm thấy khỏi cần học cũng biết. Nhưng trí khôn của sắp nhỏ khác anh, do đó ông cậu lười chảy thây phải quay lại dạy tiếp.

Rất mau chóng, trên đảo bếp đã có chín tô sứ đựng đầy những bún, giá trụng, rau muống và bắp chuối bào. Vệ Minh còn luộc cả cật heo và ốc bươu để ai muốn ăn thêm thì cứ việc gắp ăn.

Uông Trác giờ mới tắm xong. Cả chiều nay anh ta mắc bận đi theo Cổ Tường Quang sắp xếp công việc nên chẳng có dư thì giờ để vệ sinh thân thể. Mái tóc của anh ta vừa hớt lại, vẫn kiểu đầu đinh lính Mỹ ấy, trời sắp sang hè nên nhìn rất gọn và mát mẻ, chắc cậu cũng phải dẫn sắp nhỏ ra tiệm hớt y chang vậy quá! Chỉ hiềm một nỗi Boo mỡ cắt tóc xong sẽ trông rất tức cười.

Cuộc chuyện gẫu với người thương có vài điều khiến Vệ Minh hơi phiền muộn. Ấy là anh đã sử dụng chữ "bõ công" khi nhắc đến việc cậu học nấu bún riêu đến nỗi thương tích đầy tay. Cậu đâu có "bõ công", cậu chỉ "bỏ công" để học cách nấu món ăn mà người thương khoái khẩu, nên chẳng cảm thấy thiệt thòi gì sất.

oOo

Ca khúc "Vó ngựa trên đồi cỏ non" do An Kỳ hát theo tông giọng của nghệ sĩ Hùng Cường. Ngoài bác ấy ra, còn có ca sĩ Elvis Phương và Tuấn Vũ trình bày, nhưng cá nhân anh cảm thấy không hợp giọng lắm.

"Em dấu yêu ơi, anh đang quay về mười năm xa vắng

Anh đã đưa em, đưa em đi tìm một giấc mơ đời

Mười năm lạc loài, phải không em?

Mười năm hận thù, trĩu trong tim

Ta trót vong thân, ta trót vong ân, mang tuổi hoa niên làm kiếp lưu đày..."

Vệ Minh cụng trán vào màn hình Laptop, tiếng hát của người thương văng vẳng bên tai mà cậu cứ ngỡ vọng về từ cõi thiên thai nào đó. Họ xa cách nhau vừa vặn mười năm lẻ mấy tháng.

- Thích không?

Vệ Minh trề môi. Rồi bật cười khanh khách. Cười đến chảy nước mắt.

- Cũng đường được.

Rồi bất chợt cậu cất giọng hát. Ca khúc ấy mang tên "Người từ đâu tới" từng được ca sĩ Ngọc Lan trình bày rất hay, tiếc là ít người biết quá.

"... Người từ trong cõi khát khao của kiếp người

Từ mộng mơ cũ đã nuôi từ cõi đời

Người về khi ta hắt hiu vì lẻ loi

Để ta biết thêm lần nữa sẽ yêu ai

Để lòng ta vẫn mãi yêu ai..."

Tiếng gõ cửa phòng vô duyên kia đã cắt ngang buổi tâm tình của đ̀ôi vợ chồng son. Người đứng ngoài hành lang cố tình không bấm chuông, mà dùng cách gõ cửa với mục đích giục An Kỳ ra mở cửa đón mình vào.

"Cụp."

Cất chiếc Laptop vào dưới gầm giường, rồi cẩn thận miết tấm drap trải giường sao cho nó thật thẳng thớm, xong xuôi mọi việc An Kỳ mới bước tới mở cửa. Không biết Sói Rừng kiếm mình có chuyện chi không?

"Cạch."

- Đi hộp đêm chơi không chú Ba?

- Không gái, không gú nhé? 

- Có mình Sói Lửa nó ham cái thứ đó chứ bọn tôi thì... Có cũng được, không có cũng chẳng chết chóc gì. 

Hộp đêm nằm gần đường Long Beach, được cách âm rất tốt nên bên ngoài chẳng nghe thấy một tiếng động nào. Nhưng khi hai người bảo vệ mở cửa cho họ vào, màng nhĩ của hai người lập tức bị một cơn sóng âm thanh do giai điệu ca khúc "Two of us" do ca sĩ Chae Yeon trình bày bủa vây. Bài hát này vô cùng sôi động và có đôi chỗ gợi dục, trên sàn đã có vài nhóm bạo dạn lên nhảy nhót đủ kiểu.

Nể mặt chú Ba, Sói Rừng lựa bàn trong góc khuất nhất. Đoạn hai vị bang chủ Thiên Sơn môn gọi bồi bàn bưng rượu và hai dĩa mồi nhắm. Mồi nhắm cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một dĩa hạt rang đủ loại và một dĩa khô bò thượng hạng cỡ chừng hai pound.

- Hồi nãy mấy gã gác cổng làm khó tôi đủ điều rồi mới cho vô gặp mặt chú, nhưng là sau khi được sự cho phép của Thất Cầm. Đã lâu không gặp Thất Cầm, ông ta vẫn khó đoán và khó ưa như xưa.

- Vẫn đỡ hơn phải chạm mặt "Thanh - Kiếm - Bạch - Ấn". 

"Thanh - Kiếm - Bạch - Ấn" là tên của một gia đình độc một tên Phong. Ông nội tên Triệu Thanh Phong. Ba của hai người bang chủ ấy tên Triệu Kiếm Phong. Và tên của hai người đó lần lượt là Triệu Bạch Phong và Triệu Ấn Phong, nhưng để cho thuận miệng, trong giấy khai sinh đổi chữ "Ấn" thành chữ "Ẩn". 

Để tiện cho việc xưng hô, thường thì mọi người sẽ gọi tên đệm để phân biệt các thành viên trong gia đình họ.

- Bạch Phong thì Okay. Chỉ hiềm mỗi gã Ẩn Phong thôi. Anh cũng biết tánh nết hắn mà. "Nhất lé, nhì lùn, tam hô, tứ sún", hắn lãnh gọn ơ cái thứ ba.

- Chẳng qua anh ta bị bắt buộc kham lấy cái chức bang chủ, nên thần kinh mới đâm ra không bình thường. Đời trai mà bị nhốt trong một xó thì ai cam cho nổi? Chưa nói đến là trình độ học vấn của anh ta quá cao thì dễ dầu gì chịu nai lưng theo hầu cho đứa dốt hơn mình chứ?

Sói Rừng hướng mắt nhìn về phía sàn nhảy. Một cô gái Mỹ Latin đang thực hiện một điệu lắc hông cuồng nhiệt với người bạn trai Tây Âu. Khuôn mặt ai nấy đều hết sức rạng rỡ và tươi tắn, cả những người đương nhảy xung quanh họ cũng một sắc diện hệt thế, tất cả cùng hòa chung bầu không khí của tuổi trẻ tràn trề nhựa sống, như thể ngày mai là ngày tận cùng của thế giới.

Vũ nữ và làm gái là hai loại hình hoàn toàn khác nhau. Vũ nữ không bán thân xác, họ dùng điệu nhảy gợi cảm của mình để làm kế sinh nhai, muốn được vào xem họ biểu diễn phải mua vé, xin nói thêm, vé  vào cửa rất đắt, dân lao động nghèo đừng có hòng rớ nổi; đây cũng là một nghề nghiệp hợp pháp ở các nước tư bản. Còn ngược lại, làm gái thì bán thân xác và "phục vụ" khách hàng từ A đến Z, rất nhiều Quốc gia trên thế giới không công nhận đây là nghề nghiệp hợp pháp và đã, đang bài trừ nó một cách quyết liệt.

Dẫu có giàu sang cách mấy, nhưng nếu cô vũ nữ đó không chịu "đi đêm" với mình thì thách ông nhà giàu đó dám cưỡng ép hay đe dọa. Cho nên, nghề nghiệp này không tới nỗi bần cùng hay thấp kém như nhiều người lầm tưởng. Trái ngược lại, theo quy tắc của thế giới ngầm, ai được vũ nữ đẹp nhất câu lạc bộ chọn "đi đêm" hoặc hẹn hò sẽ vô cùng vinh dự vì khẳng định được đẳng cấp của mình với mọi người. Cũng bởi thế mới xảy ra đủ thứ chuyện như thanh toán lẫn nhau, xả súng, ám sát,... vì giành "đào".

Có lẽ đúng như Nguyễn Hưng đã từng hát trong bài "Đàn bà" do nhạc sĩ Song Ngọc sáng tác:

"Ôi đàn bà là những niềm đau

Đàn bà là làm tim rỉ máu..."

An Kỳ không thích "con đàn bà" nào mặc dù anh là Bi. Mà nói đúng hơn, anh chưa từng có cảm tình rồi chuyển sang yêu đương với bất kỳ ai trước khi gặp vợ cưng. Nhiều người hay trêu anh là "Đồ liệt dương", anh cũng không đính chính hay cự cãi lại, bởi lúc đó anh cũng tưởng mình bị vậy thật!

- Chú Ba!

- Hả?

- Chán à?

An Kỳ gật đầu.

- Vậy tôi với chú đi ăn bò bít-tết nhé? Có nhà hàng ở gần đây mở đến ba giờ sáng mới đóng cửa. Chúng ta mau đi thôi kẻo muộn. Vả lại, tôi có chuyện muốn nói với chú...

- Về việc chọn người kế thừa chức Đại bang chủ của Thiên Sơn môn?

- Phải.

Sau khi thanh toán hóa đơn, hai người đàn ông ấy lái xe tới một nhà hàng có lối bày trí theo phong cách cao bồi Texas, phía trước nhà hàng còn dựng tượng con bò tót hung hãn, trên nóc nhà treo Quốc kỳ Mỹ và lá cờ in logo của bổn tiệm - Lá trước đặt cao hơn lá sau.

- Ngựa Vằn kìa...

"Ngựa Vằn" là biệt danh mà tổ chức hai người tham gia đặt cho giới cảnh sát Mỹ, vì chiếc xe của họ sơn hai màu đen - trắng như con ngựa vằn. 

Hai viên cảnh sát đang tiến hành tra xét giấy tờ của những người vô gia cư và những người có bộ dạng khả thi trong con mắt họ. Ánh đèn trên nóc xe tỏa ra ra hai màu ánh sáng xanh dương và đỏ đậm theo chu kỳ nhấp nháy liên tục. Văng vẳng thật xa là tiếng còi hụ của một xe cảnh sát đương lao vun vút trên đường phố thưa người.

- Nhắc mới nhớ, chú Ba đã mua bảo hiểm y tế chưa?

- Rồi. Mua tận một quý lận. 

- Nhiều người qua đây du lịch hay làm ăn tiếc tiền không chịu mua bảo hiểm y tế, để rồi khi bị gởi thư yêu cầu thanh toán hóa đơn viện phí với số tiền cao ngất ngưởng lại cất giọng chê trách Hoa Kỳ vô nhân đạo... 

- Tôi cũng chẳng hiểu nổi những kẻ bình thường ăn xài phung phí thì được, nhưng hễ khuyên họ mua bảo hiểm y tế phòng hờ thì lại mặt nhăn mày nhó, một hai khẳng định mình khỏe như vâm thì mua làm chi cho tốn tiền. Rồi khi đụng chuyện lại nhảy dựng lên, còn biên bài trên Facebook tố khổ...

- Mà ai khuyên chú Ba đúng đắn vậy? 

- Luật sư của vợ tôi...

Trước sự ngạc nhiên của An Kỳ, Sói Rừng không hề đả động gì đến người vợ ẩn danh của anh. Anh ta giục người huynh đệ chi binh mau xuống xe để còn kịp giờ thưởng thức các món bò tuyệt hảo nơi đây trước khi nhà hàng đóng cửa.

oOo

- Thưa thầy, làm cách nào để nhận biết người ngu ạ?

- Rất đơn giản, hễ thấy kẻ nào đọc xong quan điểm của em mà chỉ nhắn lại một câu cụt ngủn, đại để như, "Xàm", "Tầm phào", "Làm gì có chuyện đó", "Đồ phản quốc",... thì tuyệt đại đa số là một kẻ vừa dốt, vừa cả tin, lại còn mang lòng tự ái cao ngút ngàn.

- Nguồn tin từ báo chính thống có đáng tin cậy một cách tuyệt đối hông thầy?

- Báo chính thống bảo em ăn phân bổ dưỡng lắm thì em có ăn không? Bill Gates còn dám uống nước lọc được xử lý từ phần nước dơ nhất trong hầm cầu để chứng minh lập luận về giải pháp lọc nước của mình là đúng, mà thầy còn nhìn ông ta bằng con mắt nửa tin nửa ngờ. Chứ đừng nói chi là mấy dòng chữ in trên giấy.

Phan Hoài Việt đút hai tay vào túi quần, nhìn các sinh viên đang nhốn nháo vì phật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net