Hồi Hai Mươi Hai: Đi giữa hai làn đạn (c)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ Năm trời ui ui như muốn chuyển mưa. Những con chuồn chuồn bay rề rà trên các lùm cây bông bụp đỏ thắm. Dưới màn trời ảm đạm, nghĩa trang trông càng thêm u buồn, héo hắt.

Judas đương ngồi chuyện trò với Manuel Ngô dưới tán cây xoan đào tím biếc. Những cánh hoa mỏng mảnh rơi lả tả trong cơn gió thoảng hơi lạnh. Bên tai họ là những thanh âm sôi động của bản nhạc "Tình nhân loại" của Nguyễn Trung Cang do Elvis Phương trình bày.

- Tôi vẫn còn nhớ như in, hôm ấy tôi đi mua hàng ở siêu thị trong lúc bản thân đang bị hạ đường huyết nên đầu óc lơ tơ mơ kinh khủng, bởi lẽ đó mà tôi không nhận ra có vài người đang đứng xếp hàng ở khu vực phía trong dãy kệ số Bốn, tôi cứ ngỡ chưa có ai xếp hàng, vì thế mới bước tới quầy thu ngân tính tiền luôn. Đương nhiên, dầu có thanh minh thanh nga cỡ nào đi chăng nữa, họ cũng cho rằng tôi bất lịch sự và ích kỷ, chứ không phải là bị nhầm lẫn một cách ngớ ngẩn.

Manuel Ngô toan hé môi trả lời, chợt nghe thấy tiếng ̣đằng hắng quen thuộc nên vội ngậm miệng lại.

- Hai cậu theo tôi...

Miguel dẫn hai người vào trong phòng tiếp khách. Căn phòng đó nằm đối diện với dãy hành lang có lối thông xuống nhà kho, đứng từ vị trí này có thể nhìn ra bao quát khu nghĩa trang.

Có lẽ khí trời giúp người thầy đã qua hàng sáu mươi cảm thấy dễ chịu, nên thay vì mở cửa và mời họ vào phòng, ông lại mời họ ngồi xuống băng ghế đá, phần mình thì đi tìm một cái ghế đơn để ngồi.

Miguel dõi đôi mắt buồn hiu nhìn quanh quất nghĩa trang. Giọng nói của ông mang nặng vết hoài niệm xám tro:

- Cách đây mấy mươi năm về trước, có một chàng thanh niên trẻ tuổi đã nhảy lầu tự sát do uất nghẹn với mối tình đồng tính của mình. Trước ngày kết liễu đời mình, cậu ấy đã hỏi thầy rằng, tại sao Chúa luôn bao dung với nhân loại, còn con người lại thích dồn nhau đến bước đường cùng bằng những định kiến và phép tắc mà họ đề ra... Tại sao những người đồng giới yêu nhau thật lòng lại bị cho rằng bệnh hoạn và ngược đời, trong khi nhiều cặp nam nữ bị ép kết hôn lại được nhìn nhận là bình thường và hợp thuần phong mỹ tục...

Hai người im lặng chờ ông kể tiếp.

- Tôi chẳng trả lời được một câu hỏi nào cả... - Miguel lấy khăn mùi soa chậm nước mắt. - Vì sự bàng quan và vô tâm của mình, tôi đã gián tiếp giết chết một mạng người. Nếu như lúc đó tôi trình báo ngay với sở cảnh sát và liên lạc với người thân của cậu ấy kịp thời, ắt hẳn bây giờ...

Miguel gục đầu, ngó mông lung vào hai lòng bàn tay chai sạn. Một hồi lâu sau mới cất giọng rầu rầu:

- Thôi, sắp tới giờ hẹn rồi. Con vào đây để ta nói chuyện riêng một lát. Còn tín hữu Jayden, cảm phiền cậu ra xe đợi chúng tôi nhé?

Judas gật đầu và mỉm miệng cười, rồi nhanh nhẹn trở ra chỗ đậu xe để chuẩn bị.

Ngắm nghía hàng chò lan treo dọc theo phía trên lan can một đỗi, Miguel mới bộc bạch nỗi lòng:

- Ta biết con có suy nghĩ tân thời, nhưng không nên tân thời tới mức phản lại những điều răn trong Kinh Thánh. Con hiểu ý ta muốn nói chứ?

- Dạ, thưa Thầy, con thành thật xin lỗi vì đã khiến Thầy phiền lòng.

Miguel vỗ nhẹ vai của đứa con trai đỡ đầu. Nụ cười trên môi gượng gạo khôn tả, bởi ông chưa bao giờ muốn khiến cho nó bị nhọc tâm vì sự hà khắc của mình.

Chiếc xe mà Judas chở hai thầy trò mang thương hiệu Chevrolet. Nó có logo hình dấu cộng, trông xa khá giống biểu tượng chữ Thập. Nước sơn đen tuyền bóng loáng. Chỗ ngồi đủ cho sáu người, đã tính luôn tài xế.

Judas đưa hai thầy trò đi ăn sáng. Địa điểm mà gã chọn là một quán bán cơm tấm ngon nức tiếng trong chợ Bến Thành. Theo sự giới thiệu của thân chủ họ Đường, nơi đây bán gà nướng ngon hơn thịt heo nướng, nên gã bèn thuật lại cho họ biết để lát nữa tới đó không bị mất thì giờ vì phân vân chọn món.

Ăn sáng xong, Judas chở hai thầy trò tới ty Cảnh sát Diệp Trầm.

Công tố viên Huỳnh Khải Trạch đã có mặt trong phòng thẩm vấn. Anh ta có diện mạo lai Tây, dáng vóc cao lớn hơn hẳn khổ người thường thấy ở đàn ông Á Đông, ăn bận rất mực bặt thiệp và nho nhã.

Trên bàn để sẵn ba chiếc tách cà-phê thơm phức, dĩa lót tách làm bằng men sứ trắng trơn láng và không hoa văn, một hũ nhỏ đựng viên đường đặt giữa tâm bàn. Mặt bàn không trải khăn, từng sớ gỗ được lau chùi thường xuyên nên đã lên nước bóng loáng.

- Anh là luật sư của Ngô Kỳ Anh?

- Phải. Tôi là luật sư Judas Amadeus Monteclaro.

- Tôi là công tố viên Huỳnh Khải Trạch.

Hai người bắt tay với nhau xong, mới ngồi lại ghế. Manuel Ngô vẫn còn đứng nghiêm, đợi chàng công tố viên mời ngồi mới chịu ngồi xuống. Trong lúc y sửa soạn lại trang phục để ngồi vào chỗ của mình, Judas đã hớp xong một ngụm cà-phê, chắc là dở quá nên anh ta chỉ uống đúng có một ngụm duy nhất.

Huỳnh Khải Trạch vào đề ngay:

- Chúng tôi chỉ muốn hỏi Mục sư rằng, tại sao g-ầ-n mười một năm về trước lại không ra trình báo về vụ việc n-g-h-i-ê-m t-r-ọ-n-g này với cơ quan an ninh địa phương?

- Tôi... Tôi không hề hay biết người nằm dưới mộ là Thường Khán Cảnh. Anh cũng biết lương hướng của một người tu sĩ mà, tôi đâu có đủ khả năng để nhờ giám định ADN xem thực hư ra sao. Trong cuốn nhật ký của cha mình, ông ấy không có đề cập đến chuyện hũ tro cốt ấy là của ai...

- Trang nhật ký cuối cùng là do anh xé, cha anh xé hay ai khác đã xé?

- Tôi không biết. Mà...

Huỳnh Khải Trạch và Judas nhìn nhau dò xét. Manuel Ngô vẫn giữ im lặng, sự im lặng của y khiến bầu không khí trở nên nặng nề cực điểm.

Tiếng nuốt cà-phê của Huỳnh Khải Trạch vang lên vài bận rồi ngừng lại.

- Chà... Hết cà-phê rồi. - Nói đoạn, Huỳnh Khải Trạch kéo ghế đứng dậy. - Tôi xuống căn-tin rót cà-phê. Ở đây, Mục sư từ từ mà nhớ ra nhé?

Manuel Ngô gục đầu, chắp tay thành hình chữ Thập. Anh ta đương hỏi ý Thiên Chúa ngự ở Ngôi cao.

- Thành thật xin lỗi anh, nếu như những gì mà tôi sắp nói có thể làm tổn thương tâm can anh...

Judas ra hiệu mình sẽ chấp nhận được bằng cách lắc đầu mà cười nhẹ.

- Dù rằng đã biết hoàn cảnh gia đình anh, nhưng tôi phỏng đoán cuộc sống của anh chắc cũng không tới nỗi nào phải không?

- Phải. Tôi chỉ thiếu thốn tình thương, chứ về khoản vật chất thì không hề thiếu gì. Một phần là nhờ ông dượng đi công tác suốt nên hai bên ít chạm mặt nhau, vì vậy má tôi dễ bề lo lắng và cưng chiều tôi hơn... Ý của Mục sư là hoàn cảnh sống của Mục sư trái ngược với tôi phải không?

- "Phải không" hay "Không phải"... "Phủ định" hay "Khẳng định"... Cái nào cũng có khả năng dẫn đến đau thương và chết chóc cả... - Manuel Ngô ngước nhìn trần nhà đóng la-phông cũ mèm, thô thiển. - Do sợ tôi buồn tủi vì kiếp sống khốn khó, mỗi tối hai cha con lại rứt giấy tập ra chơi cờ ca-rô; giải sầu với ông ấy và thêm niềm vui nho nhỏ cho tôi. Tôi không biết trang cuối cùng còn hằn nét chữ của cha tôi có phải là trang giấy đã bị chúng tôi xé ra để làm "bàn cờ" hay không nữa. Năm đó tôi chỉ mới lên tám...

Cây Thánh giá lấp lánh dưới sự tác động ánh sáng của ngọn đèn trần có chụp. Nửa khoảng tối hắt bóng lên khuôn mặt bầu bĩnh hiền từ của Manuel Ngô.

- Ông ấy gửi tôi vào trường dòng không phải vì đức tin, mà là do lo sợ tôi cù bất cù bơ, rồi sau này lớn lên sẽ trở thành kẻ bất hảo như mình. Có phải cha tôi đã lợi dụng Thiên Chúa không?

- Không, tôi nghĩ đó là cơ duyên dẫn dắt Mục sư bước vào con đường phụng sự Thiên Chúa.

Hai người khe khẽ hát vài câu trong bài "Đêm Thánh vô cùng" do nhạc sư Hùng Lân viết lời Việt từ bài Thánh ca bất hủ "Silent Night"; màn trình diễn Thánh ca xuất sắc nhất phải kể đến là dàn hợp ca của trung tâm ca nhạc Asia, với sự góp mặt của các danh ca như Ngọc Lan, Duy Quang, Như Quỳnh, Trung Hành, Thùy Dương, Tuấn Ngọc,...

"... Ôi Thiên Chúa thương ngươi đến quên mình

Bơ vơ chốn quê nhà lúc sinh thành

Ai đang sống trong lạc thú

Nhớ rằng Chúa đang đền bù..."

Ở trong đại sảnh, Miguel được anh em họ Cổ thết đãi một bữa tiệc trà tuyệt hảo. Ông không biết nên làm cách nào để đáp lại thịnh tình của họ.

Cắn xong một miếng bánh tart kiwi, Cổ Tây Tuyết mới che miệng mà hỏi:

- Làm cha đỡ đầu có khó không, thưa Thầy?

- Ồ, dễ lắm. - Miguel him mắt. - Kỳ Anh rất ngoan và hiểu chuyện nên tôi với cậu ấy chưa từng phiền lòng nhau việc gì. Sau giờ học, nó thường phụ tôi lau dọn nhà thờ, nuôi dưỡng đám chim cúc cu trên gác mái, cắt tỉa cây cảnh xung quanh trang viên, quét tước và mần cỏ ở nghĩa địa, chưa kể đến là nó còn giúp tôi chuẩn bị các buổi lễ định kỳ của đạo Tin Lành... Tên Thánh của tôi là Miguel, nên tôi đặt cho nó cái tên Thánh Manuel, hai cái tên trùng nhau bốn chữ cái: M, U, E và L.

Cổ Chinh Sơn rót nước trà vào trong tách của Miguel. Ông liền vồn vã cảm ơn.

- Nước trà không ngon mấy, mong Thầy thông cảm cho.

- Chúa ơi, đã được tiếp đãi thịnh tình đến nhường này rồi, tôi nào có ý nghĩ bình phẩm chi.

Huỳnh Mẫn Trạch đương ngồi vắt tréo chân xem báo ở bàn kế bên. Tiệc trà này do anh ta chi trả, tốn những một trăm đồng bạc, tương đương một phần ba ngày lương của gã.

- Có mua bánh hồ đào cho tôi không?

Mắt vẫn không rời khỏi trang báo, Huỳnh Mẫn Trạch trả lời anh trai:

- Trên bàn.

Huỳnh Khải Trạch bưng dĩa bánh hồ đào ưa thích và tách cà-phê nóng bốc khói vào phòng thẩm vấn.

- Mục sư có gặp người nào nói giọng Bắc trong tháng vừa qua không?

- Có. Nhưng tôi không tiếp đón anh ta.

- Tại sao?

Manuel Ngô cắn môi. Rồi vân vê phần eo của tấm áo dòng. Đoạn hỏi:

- Nếu như tôi nói là do bộ dạng anh ta trông quá khả nghi thì công tố viên có tin tôi không?

- Tôi không có mặt ở đó thì làm sao tôi có thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn được.

- Tôi cần niềm tin ở công tố viên.

Huỳnh Khải Trạch phì cười. Gã vuốt tóc mấy cái. Rồi lần tay vào túi áo trong của chiếc áo vest đương mặc để lấy ra một cái hột quẹt và một điếu xì-gà thượng hạng, sau đó mồi thuốc và hút.

- Hạt hồ đào có chứa nhiều chất dinh dưỡng tốt cho trí não. Mục sư và luật sư ăn một miếng nhé?

- Trí nhớ của tôi cực kỳ tốt, nên... - Judas đẩy dĩa bánh ngọt về lại phía khổ chủ.

- Tôi vừa mới ăn sáng xong.

Huỳnh Khải Trạch không mời mọc nữa, gã giữ điếu xì-gà trên tay, rồi bưng tách cà-phê chỉ còn âm ấm lên nhấp một ngụm. Đặt tách cà-phê xuống chiếc dĩa lót xong, gã mới cầm một miếng bánh hồ đào mà ăn với dáng điệu hết sức từ tốn.

Đâu mặt chàng công tố viên, linh mục và luật sư giữ im lặng một cách tuyệt đối, đến nỗi gã cứ ngỡ hơi thở của hai người đã hóa thành hư không và trái tim đã ngưng đập.

- Có một điều rất đáng ngạc nhiên, đó là khu nghĩa trang sau lưng nhà thờ được sắp xếp đúng theo hình dạng ô bàn cờ ca-rô. Tôi muốn biết nghệ thuật sắp đặt này mang hàm nghĩa gì?

Manuel Ngô trân trối nhìn chàng công tố viên cao sang.

- Theo sự suy đoán vẩn vơ của một kẻ yêu Nghệ thuật như tôi, thì nghĩa trang này chia làm hai nhóm: Một thiện và một ác. Nhóm ác nằm xuôi theo chiều Nam - Bắc. Nhóm thiện nằm xuôi theo chiều Đông - Tây. Cha của anh là một nhà nghệ thuật gia ẩn mình dưới lốt bất hảo.

Judas liếc mắt nhìn sang phía Manuel Ngô, y đương cúi thấp đầu mà nghĩ ngợi thật lung.

- À, đôi giày đẹp quá, Mục sư mua ở đâu thế?

Manuel Ngô đáp rằng đôi giày này do tín hữu Jayden mua tặng.

Huỳnh Khải Trạch hơi nhếch môi cười:

- Tôi quen vài Mục sư bên Hoa Kỳ, ngoài chức sắc trong Hội Thánh Tin Lành, họ còn là những người lao động thuộc dạng trí thức, kiểu như làm dịch vụ chạy giấy tờ, luật sư, bán bảo hiểm các loại,... chứ không túc trực suốt trong nhà thờ như Mục sư. Xin thứ lỗi nếu tôi lỡ quá lời, tiền lương của Mục sư có đủ để trang trải chi phí sinh hoạt thường nhật không?

Manuel Ngô bật cười:

- Nhờ có tấm lòng hảo tâm của các tín hữu, mà tôi chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc. Như một gia đình tín hữu trên Ba Vì mỗi tháng ba lần gửi sữa tươi xuống cho nhà thờ. Một gia đình tín hữu khác ở Đà Lạt thì gởi xuống sáu, bảy cần xé rau, củ và quả rất tươi ngon. Ngoài ra, tôi còn nhận được thực phẩm tiếp tế của ba trang trại nuôi gia súc và gia cầm ở ba miền Nam - Trung - Bắc và một ̣đầm nuôi tôm ở Cà Mau. Do số lượng thực phẩm nhiều không chứa hết, nên tôi cùng các bà phước hiệp nhau tổ chức nấu cơm rồi phát miễn phí cho các nhà thương và hộ nghèo lân cận nhà thờ. Mỗi người được nhận một phần cơm canh ba món và một bịch sữa đậu hoặc sữa tươi đun sôi.

Huỳnh Khải Trạch từng chứng kiến cảnh tượng ấy nên gật nhẹ đầu xác nhận lời của vị linh mục sắp chạm ngưỡng trung niên là có thật.

- Cha đỡ đầu của Mục sư là Đức Giám mục La Viễn Phương à?

- Phải.

- Chức sắc Giám mục trong Tin Lành và Công Giáo có khác nhau không?

Manuel Ngô mím môi, gật đầu.

- Phức tạp nhỉ?

- Phải, rất dễ xảy ra xích mích và hiềm khích nếu giải thích sâu thêm.

Đây không phải là buổi truyền đạo, nên Huỳnh Khải Trạch lảng sang chủ đề khác:

- Mục sư và cha ruột thường ăn cơm với món chi?

- Cà tím nướng rắc đậu phộng giã nhuyễn, cá kèo kho khô, cá hủn hỉn kho tiêu và trứng ngàn món, hôm thì luộc, bữa thì chiên qua quýt, lúc thì chần với nước sôi...

- Có món nào bổ sung dinh dưỡng cho trẻ nhỏ không?

- Tiền hút chích còn không có thì lấy đâu mà lo cho tôi chứ?

Bản giám định tử thi không hề phát hiện ông ta có dương tính với các chất kích thích và gây nghiện. Chẳng lẽ cha của người tu sĩ này cũng là một cảnh sát chìm sao? Nhưng nếu điều đó là sự thật, thì ông ta đã quá nhẫn tâm với con trai rồi.

Huỳnh Khải Trạch xem đồng hồ đeo tay thì thấy đã quá một giờ trưa. Xét thấy những điểm nghi vấn đã nắm vững được bốn phần, gã bèn kết thúc cuộc thẩm vấn Manuel Ngô. Gã kéo ghế đứng dậy, nói vài lời chúc tốt đẹp rồi bắt tay họ trước khi để hai người ra về.

Thấy sắc mặt Manuel Ngô buồn rười rượi, Judas bèn xin phép Thầy Miguel cho mình chở vị linh mục trẻ tuổi đi vài vòng đổi gió.

Cung đường Hồ Biểu Chánh nằm cặp theo một nhánh nhỏ của con sông Sài Gòn, quanh năm được hưởng bóng mát của hai hàng cây bần xanh tốt. Với những rẻo đất dễ sạt lở như vầy, nên trồng những loại cây như bần, mắm, đước, vẹt,... để chúng giữ đất, chớ ham chi ba cái giống cây hoa hòe tươi đẹp mà chẳng giúp ích được gì.

Từ xa đã trông thấy vài người bắc ghế ngồi câu cá, một nhóm nữ sinh trải bạt bày tiệc dã ngoại, một bà cụ đang ngồi trên băng ghế đá ngắm cảnh và nghe nhạc. Dọc dường đi, Judas ghé vào quán Starbucks mua cho mỗi người một ly cà-phê đặng uống cho tỉnh táo.

Đậu xe vào bãi xong, mỗi người khiêng một cái ghế xếp đi tìm chỗ thanh vắng để ngồi nói chuyện. Vì trời âm u quá làm bà con mình sợ mắc mưa mà mé sông này thưa người hơn mọi bữa, bọn họ muốn tùy nghi thế nào cũng được, không sợ nhiều cặp mắt săm soi hay trăm lỗ tai nghe trộm việc riêng.

Vẳng đến bên tai hai người là bản nhạc "Tình lỡ" do cô Ngọc Lan trình bày, tình khúc này là bài hát nổi tiếng nhất trong sự nghiệp sáng tác của nhạc sĩ Thanh Bình. Cảm hứng sáng tác bài này xuất phát từ việc cụ hay tin gia đình người yêu đã gả nàng cho một người đàn ông môn đăng hộ đối, bỏ lại cụ bơ vơ nơi đất khách quê người với vết thương lòng sâu hoắm.

Hai người ngồi gần chỗ của bà cụ đẹp lão. Rồi bị chủ đề mà bà khơi gợi lôi cuốn luôn. Chủ đề ấy như vầy:

- Tự dưng không thích một ông tổng thống, thế là bị chụp cho cái mũ chống đối và vu cho mình thuộc thành phần này, tổ chức nọ nên mới không ưa ông ta. Chừng nào tôi nói tôi ghét, thì câu nói trên mới không còn là câu chụp mũ nữa, mà là một lời nhận xét khá đúng đắn và tỉ lệ chính xác thường trên 50%. Do "Ghét" đã thuộc phạm trù thù hận, tẩy chay rồi.

Manuel Ngô mỉm miệng cười, thay cho một lời xác nhận.

- Việc yêu thích một người hoặc một cái gì đó là một chuyện hoàn toàn thiên về cảm tính, tỷ như tôi nói tôi thích nghe Thanh Lan ca hơn Thanh Thúy, rồi bỗng dưng có kẻ nhảy vào biểu, "Đồ không biết thưởng thức âm nhạc thượng thặng." Các cậu nghe có vô lý không chớ?

Judas đưa mắt ngó lung ra con sông lơ thơ bóng lục bình trôi.

- Nếu yêu quý một người chính khách nào đó, đừng biến họ trở thành kẻ độc tài hay lãnh tụ, mà hãy giúp cho tiếng thơm của người ấy được vang xa hơn bằng cách bảo vệ người đó trước những tin đồn thất thiệt hoặc góp ý nếu người đó thực hiện công tác chưa tốt.

Bà nói tới đó, thì bản nhạc "Lệ đá" do ban Tứ ca Nhật Trường trình bày vang lên. Bài hát này có năm lời, do thi sĩ Hà Huyền Chi viết lời theo giai điệu của nhạc sĩ Trần Trịnh. Nhạc phẩm mà họ đương nghe kết hợp giữa lời thứ Nhất và thứ Hai.

Bà nghe tới non giữa bài, bỗng dưng cất giọng nhờ vả:

- Nếu có thể, mong các cậu góp lá phiếu hay tiếng nói giúp tổng thống Hác Đăng Khánh đắc cử tiếp nhé?

- Dạ, ra là bà theo đảng Dân Chủ? - Manuel Ngô hỏi thăm.

- Không, tôi theo Hác Đăng Khánh.

- Nghe nói tổng thống đồng tính nên không có vợ con gì... Sao bà cười vậy ạ? - Judas sụt sè hỏi.

Nhưng bà cụ không đáp, chỉ che miệng cười tủm tỉm, ánh mắt toát lên vẻ tinh nghịch như ngày nào. Giai điệu của nhạc phẩm "Bài cuối cho người tình" do ca sĩ Elvis Phương ca nhắc bà nhớ về đêm hát karaoke cuối cùng với người em trai khờ dại ấy.

Ông Trời quyết định làm mưa sau một hồi ngẫm nghĩ, tính toán. Ai nấy đều hớt hải tìm chỗ trú mưa; đám nữ sinh may có đem theo cây dù tán rộng che nên đỡ bị ướt mình.

Judas cởi áo vest làm tấm bạt che mưa cho cụ bà. Cả ba

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net