Hồi Hai Mươi Tám: Tơ sầu* (a)
- Sao mày không mua cho mình một phần?
- Tao đã biểu là giỡn thôi mà... Với lại răng tao đang niềng, ăn vô cho gãy hàm hả chi?
- Túi ngày chỉ biết nói quá. - Thằng bạn Cố Đô bực mình mắng nhỏ.
Sợ có người để ý thì gây phiền phức cho hai đứa nhỏ, nên nguyên đám rời đi sau khi đưa đồ ăn - thức uống cho tụi nó.
Đi quanh quẩn xóm "gà" một hồi, cả nhóm lạc vào một khu công trình xây cất dở dang. Lòng tò mò trỗi dậy, đứa nào đứa nấy phấn khích rủ nhau đi thăm thú.
Có nơi được trét xi-măng, có nơi còn nguyên màu gạch. Phòng ốc đã được ngăn chia rõ ràng. Trên trần vẫn chưa đóng la-phông hay ốp thạch cao, những mảng khung cứ thế phơi sườn lam nham, lòi cả cọng sắt ra ngoài. Cột nhà là thứ hãy còn nguyên vẹn nhất trong cái đống hoang tàn này.
Còn cách cây cầu thang dẫn lên tầng Một một khúc, Tống Ngạn cảnh báo:
- Không nên lên lầu. Móng cầu thang rất yếu, lạng quạng là "mập mình".
- Tao sửa mặt là đủ mệt rồi. Không cần thêm món chỉnh xương - nắn cốt nữa đâu.
Sau một hồi bàn bạc, rốt cuộc nguyên đám chỉ đi loanh quanh trong khu vực tầng trệt và khuôn viên tòa công trình bỏ hoang. Có thể vì tệ nạn xã hội ở đây quá nhiều nên chủ đầu tư không đủ can đảm "đánh bài liều", nên đã "lui quân" trước khi bị tổn thất lớn hơn. Thật tiếc cho một cuộc đất đẹp và ba mặt tiền.
- Tao thấy nên mượn Sương Tuyết liên lạc với cố vấn của tổng thống...
Nguyễn Chí Công trợn mắt:
- Gì? Mày điên hả?
Lê Đức Hoàng nhún vai:
- Sao tao nghi ông tổng thống đứng sau lưng hết thảy quá... Tự nhiên, mày, một đứa nhà báo mới nứt mắt ra trường được cử vô đoàn tháp tùng ổng. Rồi bỗng dưng gặp một băng đảng Mễ Tây Cơ "tốt bụng" giúp tìm được người đã lấy thận anh mày. Phải có quyền lực ngang cơ ổng mới có thể...
- Nín! Muốn chết hả?
- Tao mà sợ chết thì tao đã vác thây tránh xa mày ba ngàn cây số ngay từ khi biết hoàn cảnh của mày rồi con. Tao cũng không bỏ luôn thời gian lẫn công sức mà chẳng thu được cái cóc khô gì.
Tưởng đâu hai bên đã lắng dịu, ngờ đâu đang đi được một đoạn, thằng bạn Bảy Núi lỡ lời thốt lên một câu không nên nói. Sẵn đang bực mình, gã trai Thần Kinh dứ dứ nắm đấm vô mặt hắn.
Tống Ngạn nhào vô can gián hai thằng bạn. Nghe có tiếng cãi vã, một người không rõ giới tính mặt mày son phấn lòe loẹt mở hé cánh cửa chính và thò đầu ra ngoài dòm ngó, trên tay còn cặp điếu thuốc đương nhả khói trắng.
- Giờ này người ta chưa mở cửa đâu. Đừng có ở đây chửi đổng nữa.
Nhờ sự lanh trí của thằng bạn răng khểnh mà cả nhóm thoát hiểm trong gang tấc.
- Đúng đó... Mấy nhỏ em tui chỉ làm ban đêm thôi, ban ngày tụi nó nghỉ ngơi. Mấy cậu muốn thư giãn thì quay lại đây lúc sáu giờ chiều.
- Cảm ơn má nha!
- Nhớ ghé ủng hộ đó!
Xóm "gà" không ánh đèn đường nên vắng hơi người một cách dễ sợ. Thỉnh thoảng họ lại bắt gặp những đứa trẻ ăn mặc dơ dáy, áo quần bện dính rác rưởi, chỉ cần nhìn vào cũng cảm thấy hôi thối và nghèo hèn.
- Con mẹ hồi nãy là con rớt của Thuận Phong Nhĩ hả? Đứng tuốt đằng đẵng mà cũng nghe.
Tống Ngạn bỗng rủ mấy thằng bạn đi kiếm gì bỏ bụng. Tụi nó đồng ý ngay tắp lự. Gì chớ ăn tụi nó mau lẹ lắm.
Nhìn người thanh niên bán cơm tấm cao to, vạm vỡ một đỗi, Lê Đức Hoàng huých vai thằng bạn Sài Gòn:
- Có lộn chỗ không mày? Vô đây ăn cơm hay ăn đấm?
- Ảnh từng đấu lôi đài. Nhưng bị chấn thương nên ra đây bán cơm kiếm sống.
Thấy cách nói chuyện ngắt quãng kỳ cục của Tống Ngạn, Lê Đức Hoàng liền hiểu ngay bên trong có ẩn tình.
Gọi xong bốn dĩa cơm, nguyên đám kéo nhau băng qua đường hóng mát.
Từ bên đường vọng sang bài hát "Chiều tím" do Lệ Thu trình bày, nhạc sĩ Đan Thọ phổ nhạc từ thơ của thi sĩ Đinh Hùng.
- Có cơm rồi nè mấy đứa! - Anh ta chụm tay làm loa.
Vừa chan xíu nước mắm ớt kẹo kẹo, cay cay lên phần cơm, Lê Đức Hoàng vừa chép miệng nói:
- Sao mấy nhỏ tiếp viên trong vũ trường hay ghê mậy. Vừa nhảy vừa rót rượu được. Gặp mà vô tay tao á, chắc tao dộng nguyên chai rượu vô mặt khách quá.
- Nghề Thiện hay nghề Ác đều cũng cần một xíu tinh ý và "năng khiếu". - Nguyễn Chí Công nói đoạn, ăn một muỗng đầy cơm và thịt nướng.
Ăn xong bữa, cả đám kéo nhau đi điều tra xóm "gà".
Những con đường mà họ đi qua đều trải nhựa và lốm đốm ổ gà. Thảng mới có vài chiếc xe gắn máy chạy ngang. Nơi đây nhìn như thành phố chết trong những bộ phim Khoa học - Viễn tưởng.
Lê Đức Hoàng nghe thấy tiếng hát của cụ Duy Trác vẳng ra từ một ngôi nhà mái tole đổ nát, là bài "Chiều tưởng nhớ" của nhạc sĩ Thẩm Oánh. Hắn vui miệng khe khẽ hát theo. Chưa được ba câu đã bị thằng bạn Thần Kinh bịt mỏ.
- Cái nhà đó có người sống phải không?
Nguyễn Chí Công nhìn Tống Ngạn mà đáp:
- Chắc là vậy đó đa.
- Vô xem thử coi bây.
Thằng bạn Bảy Núi bị bắt đi gõ cửa. Ai biểu hắn yêu âm nhạc làm chi.
"Bốp..."
- Mày gõ cửa nhà người ta hay mày gõ trống vậy con?
Lê Đức Hoàng lườm thằng bạn Thần Kinh muốn rớt con mắt:
- Mày coi cái cửa nó yếu vầy nè mà biểu tao mạnh tay.
"Kẹt..."
- Tới đây xin việc hả?
- Hả? Việc... việc gì anh?
- Thì làm trai bao đó...
Lê Đức Hoàng quay đầu nhìn mấy thằng quỷ sứ, thì thấy thằng bạn Cố Đô ra dấu thủ ngữ: "Mày cầu được ước thấy rồi con."
- Không tới đây làm đ*, vậy cậu tới đây làm gì?
- Nó đi kiếm gái.
Nguyễn Chí Công lại cứu bạn mình một vố.
- Ở đây có trai, chớ hổng có gái.
Người thanh niên tốt bụng chỉ cho họ con đường dẫn tới khu đó.
Để yên thân, Thường Khán Bình tặng cho anh ta vài trăm. Rồi giục mấy thằng bạn đi lấy xe về nhà.
Tay giang hồ ấy không có ở nhà, nên người đàn em của gã đứng ra trả xe giùm. Hai đàng đối đáp vài câu rồi ai đi đường nấy.
Chiếc xe đang chờ đèn xanh ở một ngã tư, cái bụng của Lê Đức Hoàng kêu rền rĩ.
- Ê ghé mua bánh mì đi mậy... Tao uống thuốc tây đói bụng quá.
- Tao mới phát hiện chỗ bán ngon lắm. Gần khúc đường Trần Bình Trọng, ở mé tay phải.
Tiếng ca của bác Duy Khánh trong bài "Đường trần lá đổ" đưa cả nhóm quay về một thời dĩ vãng; đây là lời Hai của nhạc phẩm "Xin anh giữ trọn tình quê" cũng do bác sáng tác.
- Hồi xưa tao hay ghé mua trà sữa ở tiệm này... - Nguyễn Chí Công chỉ vào cửa quán. - Không biết tại sao lại đóng cửa... Chủ quán có thằng con mập ú thấy cưng lắm, mà nhát hít hà.
Theo như lời kể của thím bán bánh mì thì chủ quán trà sữa cho phép thím ra đây bán, nhờ vậy mà thím mới có thể nuôi sống gia đình, mấy chỗ khác họ hoạnh họe đủ điều, lại còn bắt phải nộp tiền, không như ở đây vừa miễn phí vừa có vị trí đắt địa.
- Nhạc sĩ Anh Việt Thu là một trong những nhạc sĩ mà thím mến mộ nhứt. Đặc biệt là bài "Gió về miền xuôi" qua giọng hát của ca - nhạc sĩ Duy Khánh.
Lê Đức Hoàng nổi "máu nghệ sĩ":
- Hai bài Hùng ca của nhạc sĩ Anh Việt Thu mà con thích nhứt là "Trên đầu súng" và "Đường chúng ta đi"; bài đầu con thích nghe song ca Nguyệt Ánh - Việt Dzũng, còn bài sau thì bác Duy Khánh.
- Ê mày, tao hổng kiếm được bài hát mà bữa hổm mày nói trên Youtube.
Lê Đức Hoàng xẵng giọng:
- Thì mày lên "Chia sẻ Nhạc,"Nhaccuatui",... mà tìm. Có hàng tá trang đăng nhạc trên Google đó.
Nguyễn Chí Công véo tai thằng bạn:
- Tao nói có chút xíu mà mày nạt tao như con. Mốt tao cưới vợ hổng thèm mời mày đâu thằng quỷ.
oOo
- Hôm bữa đang nói dở bài "Suối tóc", anh kể tiếp cho tôi nghe được không?
- Tôi tưởng Mục sư đã tra cứu trên mạng chớ?
- Tra rồi. Biết hết rồi. Nhưng vẫn muốn nghe anh nói.
- Như cô Lê Uyên và chú Phương, hai người đã loan phụng hòa minh. Cụ thể là cụ Văn Phụng sau khi chia tay bà Châu Hà đã lấy vợ theo ý đấng sinh thành,và bà cũng đi lấy chồng dù trong lòng rất yêu ông. Thời gian cứ thế trôi qua, tưởng đâu tình xưa đã lắng, ngờ đâu trong một lần xuôi Nam, cụ đã gặp lại bà. Hai người đã nối lại duyên xưa từ độ ấy. Và nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời.
- Trên mạng tin tức đầy đủ và chính xác hơn, nhưng không hiểu sao tôi lại thích nghe giọng anh. Rất xin lỗi vì đã quấy rầy.
Đặng Thừa Tân cười hiền:
- Tôi phải cảm ơn Mục sư vì đã khen ngợi trí nhớ tồi và tiếng nói tệ của mình mới đúng.
Nói rồi anh mở hai bản nhạc của nhạc sĩ Văn Phụng lên để làm quà tặng vị Mục sư trẻ. "Mưa trên phím ngà" và "Tiếng dương cầm" là hai trong số những bài hát mà cụ Văn Phụng dành tặng vợ mình, tức bà Châu Hà; tựa đề ca khúc có liên quan tới piano, vốn là sở trường và sở thích của hai vợ chồng.
Manuel Ngô vừa lắng nghe giai điệu của bản nhạc, vừa miên man nghĩ ngợi về sự hôn nhân ở đời. Rõ ràng vì định kiến "xướng ca vô loài" mà đấng sinh thành của nhạc sĩ Văn Phụng đã chia loan xẻ thúy, rốt cuộc làm dang dở cuộc đời của con dâu đầu và trễ nải duyên sắt cầm của cụ và bà Châu Hà; chưa nói tới hai đứa con riêng của cụ và người vợ đầu... Câu nói "Cá không ăn muối cá ươn/ Con cãi cha mẹ trăm đường con hư" liệu có đúng trong mọi trường hợp?
- Yêu là gì hả anh?
- "Yêu là chết trong lòng một ít", theo như ông Xuân Diệu là vậy. Còn với cụ Văn Phụng là, "Yêu là tìm thương đau", bác Trần Thiện Thanh thì, "Biết làm sao định nghĩa được tình yêu?",...
- Mỗi một thi sĩ, văn sĩ, nhạc sĩ lại có cách nhìn nhận tình yêu khác nhau. Nhưng tựu trung đều thừa nhận yêu là đau, là khổ, là đọa đày, nhưng không ai có thể dập tắt ngọn lửa ái tình ấy được... Tôi muốn nghe thêm chuyện tình của thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, anh kể nha?
Đặng Thừa Tân hơi ngạc nhiên, rồi nhoẻn miệng cười và đáp nhỏ:
- Rất sẵn lòng.
Manuel Ngô biểu anh chủ quán hãy khoan kể, đợi y đi mua xôi cái đã.
Đặng Thừa Tân phì cười, rồi đặt tấm bảng đánh số trên mặt bàn để giữ chỗ ngồi cho vị Mục sư có ánh mắt rất hiền.
Để thay đổi không khí, Đặng Thừa Tân bật bài hát "Có nhớ đêm nào" do Shayla trình bày, một sáng tác của nhạc sĩ Khánh Băng. Nhắc tới nhạc sĩ Khánh Băng mới nhớ, ca khúc "Vọng ngày xanh" của ông được một nhà văn nữ người Pháp Francoise Sagan đưa vào trong tác phẩm của mình, thậm chí bà còn viết lại lời Pháp cho bài hát; nhờ vậy mà ông được Hội Tác Quyền Thế Giới ngỏ lời mời gia nhập.
"Có nhớ đêm nào, về chung với nhau nơi này
Tìm đến hòa khúc sum vầy
Tình xuân ngất ngây ta cùng say..."
- Ô, cảm ơn Mục sư...
Nắm xôi bọc trong mấy lớp lá chuối xanh mướt, cột lại bằng sợi dây tước từ lá chuối khô, hình như là loại thập cẩm.
Vừa mở gói xôi, Đặng Thừa Tân vừa kể:
- Theo như một tài liệu mà tôi tìm thấy trên mạng, thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên trồng cây si trước nhà cô Hoàng Oanh hoài mà người ta chẳng ngó ngàng tới, nên mới viết bài "Anh vái Trời", trong đó có câu "Anh vái Trời cho cô vấp té để anh nâng", vì muốn kiếm cớ để làm quen với nàng. Sau này "cô Bắc Kỳ nho nhỏ" của chú cũng qua Mỹ định cư, và cứ hễ tới ngày giỗ của chú là bà lại đem hoa và cam hái trong vườn nhà tới viếng mộ. Rốt cuộc "anh Nam Kỳ dễ thương" cũng đã được "cô Bắc Kỳ nho nhỏ" có mái tóc demi-garcon năm nào ngó ngàng tới, dù quá muộn màng...
Có khách tới tính tiền, nên Đặng Thừa Tân phải tạm dừng cuộc tán gẫu mà quay sang đối đáp với khách. Một lúc lâu sau, anh mới kể tiếp:
- Còn một bài chú viết tặng cô Oanh mà tôi quên giới thiệu, là bài "Hãy yêu chàng", được nhạc sĩ Phạm Duy phổ từ bài thơ "Oanh" của chú. Tôi sẽ cho Mục sư nghe qua phần hợp ca của Duy Quang - Tuấn Ngọc - Elvis Phương.
"... Hãy yêu chàng, hãy yêu chàng
Như yêu cánh gió, gió tung tăng hai vạt áo hường..."
- Bài thơ "Đám đông" chắc được ra đời sau khi chú trở về nhà nghỉ mệt sau chặng đường dài đạp xe theo đuôi cô Oanh giữa trưa nắng gắt, đã vậy còn khoác áo măng-tô dày cộm. Cô Oanh năm đó có lẽ thấy... chú khùng quá nên đã ráng hết sức đạp xe vào đám đông để lẩn trốn, thành thử ra chú mới "nức nở", "Cô có tình cờ nhìn thấy anh không?" và "Nhìn anh đi, hãy nhìn cho rõ, trước khi vào đám đông" trong bài "Cô Bắc Kỳ nho nhỏ".
Manuel Ngô xin phép ngắt lời anh chủ quán, rồi gọi thêm một ly Soda dưa hấu.
Vừa pha chế đồ uống theo yêu cầu của vị Mục sư trẻ, Đặng Thừa Tân vừa kể:
- Cả ba nàng thơ của chú đều sống bên Mỹ, cô Duyên ở tuốt tiểu bang Michigan, còn cô Oanh và cô Thủy - Tức vợ chú đều ở tiểu bang California.
- Vậy là ba nàng thơ của chú đều có thêm một điểm chung nữa?
Đặng Thừa Tân gật đầu. Anh đang chế Soda vô ly nên không muốn mở miệng nói.
- Chú, cụ Bùi Giáng và ông Nguyễn Ngu Ý đều từng ở Dưỡng Trí viện Biên Hòa. Giám đốc nhà thương năm đó là con trai của nhà văn Bình Nguyên Lộc.
Đây là lần đầu tiên Manuel Ngô nghe cô ca sĩ Lưu Hồng. Bản nhạc "Giáng Ngọc" kết hợp với tiết tấu Tango nghe rất lạ tai và không kém phần cuốn hút.
- Còn bài hát "Giáng Ngọc" thì sao hả anh?
- Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên viết tặng cho cô nữ sinh Trưng Vương Minh Ngọc, lời bài hát có sử dụng ý thơ của thi sĩ Nguyên Sa. Ngoài bài này, cụ còn tặng cô Ngọc bài "Dấu tình sầu". Trong nhạc phẩm "Giáng Ngọc" gợi nhắc nhiều nhất đến vẻ đẹp của cô, ở hai điểm: Bàn tay nhung và mái tóc huyền.
Nói tới đó, có khách kêu tính tiền nên Đặng Thừa Tân đành ngắt ngang câu chuyện với vị Mục sư.
- À, cái người cho tôi mượn sách có tới đây thường xuyên không vậy? Tôi muốn trả sách nhưng không biết làm cách nào.
- Sắp tới rồi. - Đặng Thừa Tân nhoẻn miệng cười. - Ảnh biểu tôi pha giùm một ly trà Thái.
Thấy đã hơn một giờ trưa, Manuel Ngô tính về để lo việc nhà thờ, nhưng vừa bước tới cửa đã thấy người cho mình mượn sách hôm bữa đang lững thững đi tới nên lại thôi.
- Bữa hổm đang xem video đánh giá tiểu thuyết "Khu vườn bí mật" của nhà văn Frances Hodgson, tự nhiên bên dưới có người bình luận, "Tuổi gì bằng "Ngồi khóc trên cây" của bác Ánh." "Khu vườn bí mật" là một trong những tiểu thuyết thiếu nhi được xếp hạng kinh điển trên thế giới.
Manuel Ngô nhớ Chúa dạy không nên ngạo mạn và kiêu căng, và hình như không phải ai cũng hiểu giữa kiêu hãnh và tự mãn nó khác xa nhau như thế nào.
- Còn một lần nữa, tôi đang xem video đánh giá bộ phim "Hai thế giới" của Đại Hàn, trong đó xây dựng hình tượng nam chính bắn cung giỏi nhứt thế giới, bỗng đâu xuất hiện hàng loạt bình luận vô khoe vận động viên bắn cung của Nước mình và chửi nước họ nói dóc. Tình tiết đề cao nhân vật chính tột độ là quá đỗi bình thường và chẳng có gì đáng nói, vậy mà cũng kiếm chuyện gây hấn và miệt thị cho bằng được. Mà mắc cười ở chỗ, ít lâu sau, tôi gặp lại họ ở những video phóng sự và tin thế giới, họ lại tỏ ra than khóc vì nạn phân biệt và kỳ thị chủng tộc trên thế giới!
Manuel Ngô che miệng cười khúc khích. Đoạn nói:
- Tôi cũng thấy nhiều người đụng tới họ là họ chửi rủa và bù lu bù loa đủ kiểu, nhưng lại rất khoái đi hạ bệ và săm soi người ta. Góp ý chân thành khác hoàn toàn với lời mỉa mai, châm chích. Cũng như tha hồ nói bậy và chửi tục không thể hiện đất nước đó có tự do ngôn luận.
- Đôi khi điên cũng hay, không trở thành bồi bút hay văn nô, hoặc tệ hơn là loài thương vay khóc mướn hay sủa thuê theo ý chủ.
- Anh không sống được với nghiệp viết lách của mình...
- Phải. Tôi đi hái trái cây, bốc vác,... bất cứ nghề nào mà không phải đội ai lên đầu mà thờ thì tôi sẽ làm.
- Đủ sống không?
- Đủ. Còn dư chút đỉnh để mua thuốc hút và uống cà-phê. Nhứt là vô mùa sầu riêng, nhiều nhà vườn kêu lắm.
- Anh có thích câu nói nào không?
- "Những gì bạn nói nên là Sự Thật, nhưng không có nghĩa Sự Thật nào cũng nên nói ra", đó là câu nói của Voltaire. - Đặng Xương Tuyết nhìn người Mục sư trẻ mà cười thật buồn.
- Câu gốc là gì hả anh?
- "Everything you said should be true, but not everything true should be said."
Có khách yêu cầu bài "Tình có như không" của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh, Đặng Thừa Tân bèn chọn luôn ca sĩ trình bày là bác.
- Mỗi bận tinh thần sa sút, tôi luôn nghe bài này...
Đặng Xương Tuyết mở bài hát "Am I wrong?" do song ca Nico - Vinz trình bày cho Manuel Ngô nghe. Âm lượng rất nhỏ nên vị Mục sư trẻ phải kê sát lỗ tai mới nghe thấy.
- Tôi và anh đều không sai khi theo đuổi chí hướng của mình... Miễn là chí hướng ấy mang lại điều lành và bình an cho mọi người. Có thể quỷ dữ sẽ tìm cách dìm chết anh trong cái bể Dối Trá của nó, nhưng Sự Thật lúc nào cũng xiển dương như vầng mặt trời Chính Ngọ - Chói mắt những ai hèn yếu, thủ đoạn và soi rọi cuộc đời những ai dám sống, dám hy sinh và dám yêu hết mình.
- Hệt như Mục sư Martin Luther King phải không?
Manuel Ngô không đáp. Y vân vê mặt dây chuyền Thánh Giá.
Micae Nghĩa nhắn tin biểu về nên Manuel Ngô đành phải cáo từ anh bạn ký giả. "Chúa ban phước cho anh", đó là lời cuối cùng mà y trao cho anh ta.
- Uống mocktail không Tuyết? Tôi mời anh một ly.
- Mojito Matcha.
- Cảm ơn anh đã viết giùm tôi một bài quảng cáo. Nhờ có anh mà lượng khách mấy bữa nay rất khá.
- Cũng cảm ơn anh vì đã chiếu cố cho tôi ngồi lâu như thế. Mua có một, hai ly nước mà ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ.
- Tới ngày đám giỗ em anh, tôi sẽ mang theo một két nước ngọt làm quà.
- Khỏi, khỏi. Dẹp. Đi tay không là được rồi.
Nhưng Đặng Thừa Tân bỏ ngoài tai, tới ngày đó anh sẽ làm y như đã định.
Bước ra quán cà-phê, Đặng Xương Tuyết để một tay đặt trong túi quần, còn một tay cầm ly trà Thái. Anh đã viết xong ký sự như đã hứa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net