Hồi Hai: Như giữ lời hứa với một con cá (b)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến tàu dần dần khôi phục lại trật tự mà nó phải có.

Các vị cảnh sát đang khám xét ở các toa tàu đều tề tựu ở đây, cũng tức là toa số Bảy, để chờ lệnh của hai vị đội trưởng.

Hoàng Phủ Tuyên và Kim Mính không hỏi han chi về kết quả điều tra. Đội trưởng Trung đội Một và đội trưởng Trung đội Hai hệt như bị mèo ăn mất lưỡi, cả hai dùng mắt ra dấu với nhau, sau đó cất giọng đều đều ra lệnh cho đội mình trở về đơn vị.

Sau khi tiễn đoàn cảnh sát ra tận sân ga, kiểm tra đâu đấy trên tàu xong xuôi, Khương Thuận mới gọi điện đàm cho lái tàu biết để chuẩn bị khởi hành. Đảm nhiệm chức trưởng tàu khách khi mới chỉ hai mươi lăm tuổi, y đã khiến cho nhiều người hiểu lầm nghề nghiệp của mình là quản lý ở khu vực soát vé.

- Cậu... Cậu ăn cơm chưa? 

- Tôi đang ăn cơm cùng với em trai. - Vệ Lô Địch khẽ phì cười. - Nhưng gác cái chuyện cơm nước qua một bên nhé? Tôi có vài câu muốn hỏi chú đây... Chú có quen với một người tên là Đỗ Mạn Kỳ không?

- Là thầy dạy Toán khối Mười một. Chuyện này tôi đã từng nói qua với cậu rồi mà?

- Thực sự là thầy dạy Toán sao?

- ... Cậu đang ở đâu? - Phương Vũ bật người dậy, rồi đảo mắt nhìn khắp xung quanh toa tàu.

Vệ Lô Địch đã tắt máy, sau khi anh buông một tiếng thở dài vào điện thoại.

Chiêu Dương đã ngủ say, nhìn nước miếng chảy ra từ khóe miệng là đủ hiểu. Hành lý mà nó đem theo chỉ vỏn vẹn có một cái vali nhái cũ xì, kích cỡ không lớn lắm. Nhưng bên trong lại nhồi nhét cơ man đồ đạc, đến nỗi khóa kéo bị bung ra cả khúc.

Từ Kiện Khang chắc trấn trong nhà vệ sinh luôn rồi. Đi gần nửa tiếng mà chưa thấy trở ra.

Vệ Lô Địch vừa nhỏm người quan sát, vừa phỏng đoán tình hình.

Một người đàn ông có chiếc mũi lân bất ngờ bước tới chỗ ngồi của Chiêu Dương. Ắt hẳn anh ta mua vé cùng hàng ghế với nó, vì vị trí ấy hãy còn đang trống.

- Em nhỏ, vali của em bị bung kìa. - Anh ta vừa vỗ vai Chiêu Dương, vừa nhỏ giọng nhắc nhở.

Chiêu Dương ngơ ngác quẹt miệng, nó mắt nhắm mắt nhở nhìn anh, rồi vừa ngáp vừa chỉnh sửa chiếc vali.

Anh ta lách mình để đi vào bên trong, rồi an tọa tại ghế của mình, sau khi kiểm tra hành lý cất ở phía trên.

Khương Thuận thay mặt nhân viên soát vé tiến tới hỏi người đàn ông ấy. Anh ta gật đầu cười, rồi đưa tấm vé được ép phẳng phiu trong cuốn sổ tay giả da màu nâu sậm cho y.

- Rất cảm ơn anh vì đã hợp tác với chúng tôi. - Độ cong nơi khuôn miệng Khương Thuận đúng chuẩn nụ cười công nghiệp.

- Anh tên là Băng Dương. Còn em? - Băng Dương nhanh chóng quay sang làm quen với Chiêu Dương.

- Chiêu Dương. - Chiêu Dương cười toe toét, đáp. Ba mẹ nó vốn ít chữ, nên phải cậy nhờ một vị giáo làng đặt tên giùm. Thầy ấy đề xuất chữ "Dương", vì không chỉ dễ đọc dễ viết, mà còn bao hàm rất nhiều tầng ý nghĩa trong đó. - Tên này là do ông giáo làng em đặt đó. Còn tên anh thì sao?

Băng Dương mỉm cười trìu mến nhìn Chiêu Dương, rồi chậm rãi đáp:

- Băng Dương có nghĩa là "Băng qua dương thế, thoát khỏi luân hồi, đắc thành chánh quả, tiến nhập Niết Bàn".

Chiêu Dương trầm trồ không ngớt.

Hai người một lớn một nhỏ nói chuyện đã khá lâu, song Từ Kiện Khang vẫn chưa thấy đâu. Phương Vũ sau một lúc quan sát cũng bắt đầu mệt mỏi, đôi mắt chú càng ngày càng nặng, rồi chầm chầm sụp xuống. Nguyên đêm hôm qua cho tới tận bây giờ, chú vẫn chưa kịp nhắm mắt một phút nào cả. Chú bất lực thả mình xuống ghế, rồi miết ngón tay lên thái dương. 

- Quạ Đen bay tới rồi... - Có ai đó thì thầm bên tai Phương Vũ. Thật khẽ. Thật... khiêu khích.

Từ Kiện Khang trở lại, hắn sắp sửa bước vào bên trong thì bỗng khựng lại, sau đó khẽ cau mày. Người thanh niên ngồi hàng ghế sau lưng họ đang cạp bắp. Phải, là cạp bắp chứ không phải nhai! Vì dáng vẻ ăn tục uống tằn quá sức mất thẩm mỹ. 

Thấy Từ Kiện Khang nhìn mình chằm chằm, anh ta ngưng cạp bắp, chuyển sang trạng thái giao tiếp bằng cách nhoẻn miệng cười. Hàm răng anh ta còn đều tăm tắp hơn cả hạt bắp đính trên lõi. 

- Tôi đói bụng quá nên ăn có hơi ồn. Mong anh thông cảm cho. 

Trên đùi anh ta đang đặt một bọc nilon đựng ba cái lõi bắp sạch trơn. Thế thì trên tay anh ta chắc là trái thứ tư rồi nhỉ?

Người nghiện bắp - Đột nhiên Từ Kiện Khang nảy ra cái biệt danh ấy dành cho chàng trai răng đẹp đang cười bất biết này.

Từ Kiện Khang cười cười không đáp. Hắn lấy vali xuống, rồi xoay người vào cửa sổ, cốt để tránh đặt mông mình gần đầu người ngồi ở hàng ghế trên, sau đó mở khóa lấy ra một tấm chăn mỏng đặng đắp lên người Phương Vũ. Chú hơi cựa mình, đầu nghiêng sang trái, đôi lông mày nhíu chặt lại như hai mẩu nam châm khác cực hút nhau. Từ Kiện Khang cười khẽ, hắn dùng hai đầu ngón cái "kéo" đôi lông mày chú sang hai bên. Sau đó lấy ra quyển tiểu thuyết "Biên niên ký chim vặn dây cót" của nhà văn Haruki Murakami, đoạn đem chiếc vali trở về đơn vị cũ.

Đáng ra hai người nên mua vé giường nằm mới đúng. Bây giờ ngẫm lại phải ngồi chịu trận hơn ba tiếng đồng hồ thực sự là khó chịu không sao kể xiết.

Người thanh niên kia đã ngừng cạp bắp, chuyển sang nhai một cách từ tốn. Đôi tai Từ Kiện Khang nếu biết nói chắc chắn sẽ không do dự mà thốt lên rằng: "Ơn trời cuối cùng nó cũng ngừng rồi!"

Từ Kiện Khang đút tai nghe vào lỗ tai mình cho bớt ồn, rồi mở sách ra đọc. Vừa nhấm nháp món hamburger cá chiên mua ở toa căn-tin, vừa thưởng thức cuốn tiểu thuyết.

Người thanh niên kia ăn xong liền ném lõi bắp vào trong bao, rồi cột chặt lại, sau đó đứng dậy đi rửa tay.

Phương Vũ chợp mắt được một lúc thì bị lay tỉnh bởi bàn tay của người thanh niên kia. Từ Kiện Khang bực bội ra mặt, nỗi hối hận vì không mua vé giường nằm của hắn càng tăng cao gấp bội.

- Tôi tên là Kha Ngạn. Còn anh? 

- Phương... - Phương Vũ che miệng ngáp dài, đoạn nói tiếp. - Phương Vũ. Cậu là ai?

- ... Người đi chung chuyến với tụi mình thôi... Không đáng để bận tâm đâu. - Từ Kiện Khang vừa đáp, vừa săm soi tai nghe.

Kha Ngạn nhìn hắn nhoẻn miệng cười, nhưng tầm mắt lại trống rỗng. Phương Vũ không muốn cả hai gây sự với nhau nên điềm đạm nói:

- Tôi xin phép thay mặt A Khang gửi đến cậu một lời xin lỗi. Làm hòa nhé? - Chú nói xong, bèn chìa tay ra trước mặt Kha Ngạn.

Kha Ngạn cười mỉm, rồi bắt tay với Phương Vũ:

- Anh chắc làm bên ngành giáo. Nhìn cung cách cư xử lịch thiệp thế này là biết. 

Nhà giáo và cung cách cư xử lịch thiệp dường như không có tính chất liên hệ với nhau quá hiển nhiên thì phải? Nhưng thôi, dẫu sao đây cũng là một cách nói giảng hòa (dù sáo rỗng) rất... quen thuộc.

- Còn anh kia chắc làm bên hãng thịt hay lò mổ... Nói chuyện mà sát khí đằng đằng. 

- Thôi nào mọi người... - Băng Dương xăm xăm tiến đến chỗ họ, anh cất giọng sang sảng khuyên can. 

Từ Kiện Khang nhếch miệng, đáp:

- Đoán trúng đấy... Nhưng không phải là thịt động vật, mà là "thịt súc vật"...

Hai chữ "Như mày" chưa kịp thốt ra thì Phương Vũ đã kịp bụm miệng hắn lại, sắc mặt chú không còn ôn hòa như lúc ban đầu. Chú nắm lấy cổ áo Kha Ngạn, rồi gằn giọng nói:

- Bên đây đã lùi ba bước, đằng đó đừng có lấn thêm một bước nào nữa. 

Khương Thuận đau đầu bước đến. Y đem hết toàn bộ vốn liếng luật pháp mà mình đã từng học ở trường ra "thuyết pháp" với họ.

- Toa này còn trống... Tôi muốn chuyển lên hàng đầu ngồi. - Phương Vũ bỗng đưa ra một hướng giải quyết có vẻ hợp lý.

Khương Thuận giơ hai tay lên, động tác hệt như đang đứng trước lò sưởi hơ nóng đôi bàn tay lạnh cóng. Mồ hôi trên trán chầm chậm lăn xuống khuôn mặt chữ điền của y.

- OK! Nhưng trước tiên tôi phải kiểm tra giá để hành lý của hai vị trước khi hai vị rời đi cái đã. 

- Cứ tự nhiên. - Từ Kiện Khang vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Kha Ngạn.

Hai người lục tục chuyển hành lý sang chỗ ngồi đã thỏa thuận với trưởng tàu khách. Các hành khách khác cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đã trễ mất gần hai tiếng đồng hồ rồi, giờ mà chậm nữa thì toi.

Từ Kiện Khang vẫn chọn vị trí cạnh cửa sổ như cũ. Khung cảnh bên ngoài tuy không thể làm dịu tâm trạng hắn, nhưng chí ít ra hắn còn có hướng để nhìn.

Phương Vũ giúp Từ Kiện Khang sắp xếp hành lý xong, chú liền đi tới nhà vệ sinh để súc miệng tạm bợ bằng nước muối đóng chai do chú tự chế.

Từ Kiện Khang mở điện thoại ra chơi game. 

Phương Vũ vỗ vỗ vai hắn an ủi, sau đó ăn nốt chỗ thức ăn còn lại cho đỡ phí. Rồi như vừa vỡ lẽ ra điều chi, chú bỗng ghé tai Từ Kiện Khang nói. Hắn nghe xong, gật gù đồng ý, rồi tiếp tục chơi game. Sắc mặt của hắn giãn ra rất nhiều, không còn bực dọc hay bức bối nữa.

Chiêu Dương ngước mặt lên nhìn hai người, nó không hiểu tại sao người thanh niên kia với họ lại có thể gây nhau một cách dễ dàng và vô lý như vậy. Mặc dù nó cũng không hề thích chuyện người thanh niên kia có lối ăn uống vô duyên, song việc này vẫn là quá nhỏ để hai bên phải đấu võ mồm. Ông chủ của nó còn sống chó hơn gấp một vạn lần nữa kìa. Giả như ông ta mà có mặt ở đây, không biết ai thắng nhỉ? Chiêu Dương bất chợt trộm nghĩ.

Robot trưởng tàu khách Khương Thuận lại xuất hiện. Y trấn thủ một góc trong toa tàu. Vị trí ấy tiếp giáp với toa Tám. Sau khi trình bày sự việc với cấp trên, họ đã lệnh cho y phải canh chừng toàn bộ hành khách trong toa Bảy, để tránh xảy ra bạo động.

- Nhân danh Chúa cha, Chúa con và Chúa các thánh thần... - Khương Thuận vừa lầm rầm khấn nguyện, vừa làm dấu thánh.

Vợ chồng già nhưng son kia đã ngủ say. Tay trái bác trai choàng qua người bác gái, còn tay phải thì gác lên đùi ông. Sau khi xác minh mọi việc đã ổn thỏa, hai vợ chồng ông mới an tâm mà nghỉ mắt một chút. Nhưng không ngờ là ngủ ngon lành luôn.

Bốn tiếng sau. Rốt cuộc Khương Thuận cũng được cứu rỗi. Ba con quỷ Satan đều đồng loạt xuống tàu. Kể cả anh chàng can gián kia cũng vậy. 

Đôi vợ chồng già và Chiêu Dương còn phải đi thêm một đoạn nữa. Hôm nay hữu duyên gặp nhau, không biết liệu ngày sau có còn cơ hội tương kiến không?

Dự định của hai người là bắt một chiếc taxi, rồi cứ thế một đường chạy thẳng đến ngôi nhà sàn xinh xinh trên núi. Song trên thực tế, họ phải lội bộ thêm khoảng vài trăm mét mới tới được vì ở đấy không có đường an toàn cho xe chạy, do đó mà cánh tài xế thường hay báo trước để hành khách chuẩn bị tâm lý. Nếu đồng ý thì đi, còn không thì thôi.

- Ở bản có nhà o Bảy làm đồ ăn ngon lắm.

- O?

- À, cô, tôi nhầm. Thỉnh thoảng tôi lại sử dụng phương ngữ địa phương vào cuộc trò chuyện.

Phương Vũ bật cười.

- Không sao. Phương ngữ địa phương rất đẹp mà. Chỉ thỉnh thoảng hơi khó hiểu thôi. Tôi chấm bài thi nhiều em thi Ngữ Văn mà dùng toàn tiếng nơi chôn nhau cắt rốn như "quởn, ùm, bầm, u, tía, má,.." Đa phần là mấy em giỏi Toán, nên không thông thạo quy tắc bên Văn.

- Quy luật bù trừ?

- Chắc vậy.

Đường rừng gập ghềnh, lại tăm tối. Nắng trời dường như đã quên lãng mảnh đất này, nên để mặc nó chìm trong bóng tối quỷ dị, Từ Kiện Khang tức cảnh sinh tình.

7:49 phút tối.

Từ Kiện Khang xem giờ xong liền bật cười, thảo nào trời tối thui. Lo đi, đi mãi nên hắn quên béng mất. Cứ tưởng là mới xế chiều, ai dè trời đã sụp tối từ rất lâu rồi.

- Đã theo dõi tới mức này rồi sao còn phải ngại ngùng mà lấp lấp ló ló vậy, hỡi Lang Quân Tử, con trai ông Lang Quân Tín? - Phương Vũ vừa nói, vừa châm một điếu thuốc lá, rồi đưa lên miệng hút một cách thuần thục. Ánh mắt chú hoàn toàn khác biệt hẳn so với lúc đứng trước mặt Vệ Lô Địch.

oOo

Văn phòng nội các chính phủ dạo gần đây không hề êm đẹp mấy. Cuộc tranh cử tổng thống vẫn còn đang tiếp diễn, đáng lẽ ra đã chốt hạ từ hồi tháng mười một, nhưng vì an ninh quốc gia hiện đang lâm vào tình thế bất ổn nên phải dời lại. Phe cánh của tổng thống đương nhiệm đương nhiên vui mừng khôn xiết, song trước mặt công chúng vẫn luôn trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ và khó xử.

Kristian khui chai rượu Brandy, rồi rót vào hai chiếc ly thủy tinh chân cao, đoạn cất giọng mời Richard.

- Tuyệt hảo. - Richard liếm liếm môi, đáp.

Kristian mân mê môi của Richard, rồi cợt nhả nói:

- Dẻo miệng.

- Tháng ba sẽ nổ ra một cuộc vận động dân túy. Ngài có muốn tham gia không?

- Con người ta vốn dĩ chỉ đấu tranh khi động chạm tới quyền lợi của mình.

- Thì?

- Người đang gặp bất công sẽ cho điều đó là đúng. Kẻ đang trong môi trường tốt đẹp đương nhiên sẽ cho nó là sai. Kỳ thật trên đời này làm gì có sai-đúng. Do xô xát hoàn cảnh mà tạo ra nhận định tạm thời thôi. Tới chừng về già ngẫm lại thì mới vỡ ra chẳng có gì là tuyệt đối cả. Just fifty - fifty. - Kristian khẽ nhún nhún vai.

Richard gác cằm lên thành ghế, đôi mắt cậu hấp háy cười:

- Thế ngài bên vế nào? Bất công hay Tốt đẹp?

- Bất công và Tốt đẹp vốn dĩ chỉ là khái niệm để phân biệt các trạng thái cảm xúc khi gặp một tình huống nào đó thôi... - Kristian xoay xoay ly rượu cạn đáy trong tay mình. - Hiện thời tôi đang cảm thấy Bất công khi phải làm việc với một kẻ lắm mồm như cậu đấy, R-i-c-ha-r-d!

Richard rời khỏi chỗ ngồi, rồi tiến đến nơi mà Kristian đang đứng, cậu hé môi mút lấy yết hầu của ông, đoạn nói:

- Nếu ngài chỉ khoảng bốn mươi, tôi sẽ không ngại ngần mà theo đuổi đâu. Tiếc rằng ngài đã U60 rồi.

Kristian bế Richard về chỗ ngồi của cậu, sau đó cất giọng trầm ấm như mọi khi mà bảo:

- Dẫu có trẻ lại đi chăng nữa, tôi cũng không có hứng thú với người đồng giới.

Richard tự rót cho mình một ly đầy rượu Brandy, cậu tao nhã uống từng ngụm một, cho đến khi cạn đáy. Sau đó nói:

- Không thương thì đừng làm quá nhiều hành động khiến người ta phải thương...

- Cậu sẽ có một mối tình đẹp thôi, con trai! - Khuôn mặt đã nhuốm màu phong trần của Kristian toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng. "Đẹp lão" thực sự không bao giờ thích hợp để mô tả về ngoại hình của ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net