Hồi Một: Thượng hải tang điền (a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoát mà mùa Tết đã trôi qua được hai tuần, bây giờ hiện là cuối tháng Hai, một tháng tốt lành để thực hiện những chuyến du xuân hay tuần trăng mật quyến rũ mà không sợ bị thời tiết xấu kéo đến "phá đám".

Nhưng tâm trạng hiện thời của người trong cuộc hoàn toàn trái ngược với tình hình thời tiết...

Mưa phùn vừa rắc qua con phố cũ xưa, màn đêm tĩnh lặng lại khoác thêm cho mình chiếc áo sương mờ lành lạnh. Mây đen dàn trải khắp bầu trời, tựa hồ như những quân đen trên bàn cờ vua.

Ivan Choi bước vào phòng riêng của Vệ Úy, nằm tại tầng sáu của tòa nhà, diện tích ước độ một trăm mét vuông.

Vệ sĩ đẩy cửa hộ cho Ivan Choi, rồi làm một động tác vời y vào trong. Ivan Choi khẽ cất tiếng cảm ơn, rồi mau chóng bước vào căn phòng.

Men theo khoảng sân hẹp dài bố trí rất nhiều cây cảnh và hoa cỏ, Ivan Choi nhìn nhìn hai cánh cửa, trong lòng phân vân không biết nên mở cái nào.

Một cái khóa trong và một cái không khóa. Song Ivan Choi không tự tiện bước vào, y gọi cho Vệ Úy, hỏi ông nên mở bên nào.

- Tôi mở sẵn cho cậu rồi đấy, cứ tự nhiên bước vào đi.

Ivan Choi vừa cười xòa cáo lỗi, vừa đẩy cánh cửa bên phải.

- A...

Vệ Úy đang khoác áo sơ mi lên người. Chất liệu mỏng manh đối lập với vòm ngực cường tráng và tấm lưng vững chãi ấy, đem đến cảm giác độc đáo cho thị giác người xem.

Ivan Choi hơi luống cuống, y không nghĩ Vệ Úy lại "cởi mở" đến nhường này...

- Cậu với Vệ Thanh chắc trạc tuổi nhau nhỉ? - Vệ Úy vừa nói, vừa cài cúc áo.

- Khoảng đó, thưa thân chủ. - Ivan Choi khoanh tay lại trước ngực. Vẻ gương gạo thoắ ẩn thoắt hiện trên gương mặt y.

Vệ Úy liếc mắt nhìn Ivan Choi, rồi mới nói:

- Họ đang đợi Richard Trương trở về, nên phiên tòa mới bị hoãn lâu đến thế.

Cổ Tường Quang đem cà phê vào phòng, là loại Espresso corretto cao cấp, Ivan Choi trước đây chưa từng uống loại này.

- Vệ Minh pha đấy... Nó cũng từng học một khóa Bartender như cậu. - Vệ Úy kéo thẳng vạt áo, đoạn vuốt phẳng phần cúc áo. - Ban đầu tôi tưởng nó muốn mở Gay Bar, nên đã tìm sẵn lính đánh thuê về hỗ trợ cho nó, ai ngờ đâu nó lại đi mở tiệm trà sữa nước đường.

- Vệ Minh từng bảo bé Khương bị người ta ăn hiếp ở trường... - Ivan Choi chợt nói.

- Tôi thấy Vệ Khương đáng yêu quá nên nựng có hơi mạnh tay... - Vệ Úy hơi mất tự nhiên, bằng chứng là ông ta cứ mân mê vạt áo của mình mãi. - Khiến nó hiểu lầm rằng tôi bạo hành con trai của nó.

Ivan Choi nói lảng sang chuyện khác:

- Espresso loại này có pha thêm rượu à?

- Phải, rượu Grappa, một loại rượu xuất xứ từ Ý Đại Lợi.

- Rất lạ miệng, rất thơm. Tôi không nghĩ cà phê lại có thể pha cùng rượu. Đấy là một sự kết hợp nguy hiểm và hiếm người thầy nào khuyên làm.

- Liệu chúng ta có phải là một sự kết hợp nguy hiểm không?

- Nguy hiểm cho tài sản của thân chủ và nguy hiểm cho tính mạng của tôi... Chúng ta đều 50/50 như nhau.

- Nếu cậu có quen biết Thẩm Ý Hiên, cho tôi gửi lời chào.

- Vâng, thưa thân chủ. - Ivan Choi thật tâm gật đầu cam kết.

Vệ Úy trước đây đã từng có vài mối tình trai vắt vai, sau đấy mới quen Lưu Dĩnh Phương, rồi tiến tới hôn nhân luôn; nên ông không hề ngạc nhiên khi biết Vệ Minh là người đồng tính. Chỉ duy có Lưu Dĩnh Phương chán ghét chuyện này, bởi vì bà bị ấn tượng xấu với việc chồng của mình đã từng quan hệ yêu đương với những người đàn ông khác. Mặc cho Vệ Úy có giải thích thế nào, Lưu Dĩnh Phương vẫn bị bóng ma mang tên "con dâu bình phong" ám ảnh. Vệ Úy là Bisexual, nên có thể quen với cả hai giới. Những người tình cũ vì không hợp nên mới chia tay, chứ chẳng phải là do định kiến xã hội gây ra. Còn việc tiến tới hôn nhân với Lưu Dĩnh Phương là do ông thực lòng yêu bà nên mới muốn ở bên cạnh tới già. Ngặt nỗi, Lưu Dĩnh Phương không bao giờ tin chuyện này. Và đó cũng là một trong những điều đáng tiếc nhất của cuộc đời Vệ Úy.

Ông oan còn hơn cả Thị Kính!

oOo

- Tôi tên là Choi Ae Woon. Còn cậu?

Cậu trai Đại Hàn đang ngồi chờ xe buýt ấy khẽ ngẩng mặt lên.

- Jo Meol Bin. - Cậu trai chỉnh chỉnh chiếc kính mát màu vàng. - Hay còn gọi là Tào Việt Bân.

- Chúng ta đi ăn một chút món quê nhà nhé?

- Được thôi.

Tiệm ăn Đại Hàn nằm khuất sau một con hẻm nhỏ, hai món bán chạy nhất ở đây là mỳ và bò bulgogi; các món khác không đặc sắc mấy, vì làm theo kiểu gia giảm nguyên liệu và gia vị cho hợp với khẩu vị người Việt, nên không chuẩn vị Hàn Quốc lắm.

Hai người nhất trí gọi cùng một phần Bibimpap và một suất mỳ theo ý thích, gọi thêm hai ly chanh đá giải nhiệt.

Tào Việt Bân dùng món Jjamppong trước. Đây là món mỳ nấu với súp hải sản có hương vị rất hấp dẫn nhưng siêu cay, món mỳ này thực sự không hề thích hợp đối với những người bị bệnh về đường tiêu hóa.

Ivan Choi để món Japchae (Miến xào) sang một bên, rồi cẩn thận trộn cơm cùng các nguyên liệu khác trong tô đá giữ nhiệt nóng hổi.

- Ha! - Tào Việt Bân giơ tay lên quạt ngang miệng cho đỡ nóng. Mồ hôi trên trán cậu tươm ra như đang đứng làm đồng cả buổi. Bên tóc mai lấm tấm những hạt nước nhỏ trong vắt, mằn mặn.

Ivan Choi chống cằm nhìn cặp môi đầy đặn của Tào Việt Bân đang ửng đỏ vì độ cay của món mỳ, bất giác y sờ môi mình. Vừa mỏng vánh, vừa nhạt nhòa, nếu không dùng chút son để trông bớt bệnh tật hơn, ắt hẳn người đối diện sẽ nghĩ y không có môi! Đôi lúc y không hiểu nổi tại sao trong các truyện ngôn tình, người viết thường thích miêu tả nam chính môi mỏng như sợi chỉ bạc, môi mỏng quá mức như y thì có gì đẹp và sang quý chứ?

- Anh muốn nói Cấp Trên của Vệ Minh là một người sở hữu mái tóc bạch kim sao?

Ivan Choi gảy gảy đũa, rồi gắp một miếng kim chi đưa lên miệng ăn.

- Tôi có lướt sơ qua một vài lần trên... của anh. - Tào Việt Bân nói một cách lấp lửng và bỏ trống đúng chỗ mà Ivan Choi muốn xác minh. - Thì thấy... anh có hứng thú tìm hiểu những người sở hữu tóc bạch kim.

Ivan Choi múc một muỗng cơm nhỏ, rồi chậm rãi ăn. Y ăn chậm đến mức, Tào Việt Bân cứ ngỡ người ngồi trước mặt mình năm nay đã ngoài bảy mươi.

- Không muốn trả lời sao? Chán thật!

- Anh đổi câu hỏi khác thì tôi mới trả lời. - Ivan Choi khuấy khuấy đá viên trong ly 7up.

oOo

Vệ Hồng Sương đến hộp đêm một mình. Cô mặc chiếc váy đen cao cổ và sát nách, khoác thêm một chiếc áo lông cừu kiểu cách, chân đi đôi giày mũi nhọn ánh bạc. Trên cổ tay đeo một chiếc xuyến bằng bạch kim.

Cô chọn một chỗ ngồi tương đối khuất, rồi gọi một phần mocktail Virgin Pinacolada.

Trên sàn nhảy là một vũ công nam có thân hình vô cùng hoàn mỹ. Gã đang... múa cột. Không hiểu sao Vệ Hồng Sương lại muốn cười. Vũ nữ múa cột thì nhìn thật thích mắt, còn vũ nam múa cột lại khiến cho cô không khỏi liên tưởng tới hình ảnh con Gorilla đang đu tòa tháp Tokyo.

Vệ Hồng Sương cố gắng nhịn cười, vì chỗ ngồi hiện giờ của cô cách sân khấu khá gần, nếu để chàng ta trông thấy thì không hay lắm.

- Không vui sao người đẹp?

Vệ Hồng Sương nhìn theo cử động tay của hắn ta, rồi đột nhiên, cô vung dao bấm lên.

- Đền tiền nước cho tao mau, thằng khốn nạn!

Silas đang kiểm tra hộp thư thoại của chiếc điện thoại bàn, nghe thấy tiếng huyên náo, liền vội vàng chạy đến giải quyết.

- Có chuyện gì vậy, thưa quý cô?

- Nó bỏ thuốc vào trong ly nước của tôi. - Vệ Hồng Sương giải thích với quản lý hộp đêm. Rồi quay qua gằn giọng nói với tên đầu trọc. - Thị lực của tao rất tốt, mày đừng có hòng qua mặt được tao.

Gã đàn ông ôm cột mà nhảy ấy phóng xuống sàn diễn, rồi lao đến chỗ Vệ Hồng Sương đang đứng, đoạn dịu dàng nói bằng thứ tiếng Việt trọ trẹ:

- Em bị nó phá à?

- Ồ không! Nó chưa kịp "phá". - Vệ Hồng Sương rít từng từ qua kẽ răng.

Vệ Thanh bất thình lình xuất hiện, giải quyết cục diện rối ren thay cho em gái của mình. Hắn quay sang nói một tràng với tên đầu trọc, khiến cho tên đó không kịp xen vào dù chỉ là một phút, rồi bằng một động tác kín đáo, hắn tiêm vào tĩnh mạch Đầu Trọc một mũi thuốc mê.

"Phịch."

Hai người bạn đi cùng Đầu Trọc hốt hoảng nhìn hắn ngã gục xuống đất. Họ vừa loay hoay đỡ hắn dậy, vừa chất vấn Vệ Thanh bằng những ngôn từ thiếu tính lịch sự.

Bốn gã bảo vệ hộp đêm bất ngờ áp sát bọn Đầu Trọc, rồi không nói không rằng gì, cứ thế mà tống khứ ra khỏi hộp đêm, trước khi hai người kịp rút vũ khí ra gây hấn.

Gã vũ công nhìn màu tóc của Vệ Thanh và Vệ Hồng Sương, gã đồ rằng hai người có mối quan hệ ruột thịt với nhau, nên bèn cất tiếng mời cả hai theo mình vào phòng riêng tán gẫu.

Như sực nhớ ra điều gì đó, Vệ Thanh liền gật đầu đồng ý với gã. Vệ Hồng Sương quan sát thái độ của anh hai mình, cô đành bất đắc dĩ đi theo.

Gã dẫn hai người vào một buồng thang máy nằm khuất sau kệ sách trong phòng bảo an. Ấn tượng đầu tiên mà Vệ Thanh nhận thấy, là căn phòng bảo an này nhìn chẳng khác gì phòng làm việc của một trụ sở CIA, với hằng hà sa số thiết bị điện tử và phần mềm tân tiến được lắp đặt khắp nơi, theo một cách thức cực kỳ khoa học và bài bản.

Căn phòng này không có cửa sổ, nên ở đây lắp thêm một hệ thống thông gió trên trần nhằm điều hòa không khí trong phòng. Trên trần có ba cái đèn chùm thủy tinh cực kỳ lộng lẫy, nó gần như là thứ đập vào mắt họ đầu tiên. Cái thứ hai là một bức tranh. Một bức tranh được treo bên phải căn phòng, đường nét nguệch ngoạc, màu sắc rối rắm, khiến cho hai người nhìn mãi mà không biết nó đang muốn thể hiện cái gì. Trường phái trừu tượng luôn luôn thử thách trí não người nhìn.

Nội thất trong phòng bày trí vô cùng ấm cúng. Sofa chữ L màu đỏ được đặt ở giữa phòng, bàn trà gỗ nằm duyên dáng trong lòng bộ sofa. Thảm lông trải sàn trắng muốt, gối trang trí của bộ sofa cũng độc một sắc trắng muốt, càng làm cho sắc đỏ của bộ sofa nổi bật thêm.

"Đinh." Silas bước ra từ thang máy, trên tay là một khay đựng rượu và một dĩa hạt rang các nãy.

Silas "tiễn" đám người Đầu Trọc ra tới tận xe, rồi trở vào tìm gã vũ công. Nghe bartender thuật lại việc gã dẫn hai người lên đây, y có chút không vui, song không để lộ cảm xúc ra ngoài.

- Thành thật cáo lỗi cùng hai vị, nhưng tôi phải vệ sinh thân thể một lát, rồi mới có thể tiếp tục chuyện trò cùng hai vị được. - Gã vũ công ấy nhoẻn miệng cười, đoạn quay sang dặn dò Silas nhớ tiếp đãi họ chu đáo.

Silas khá kiệm lời, y chỉ lặng lẽ đem một dĩa hạt rang cùng một chai Cognac và ba ly rượu nhỏ nhắn đặt lên bàn. Hai anh em Vệ Thanh cũng không muốn tỏ ra mình là một kẻ lắm lời, nên hai người thống nhất giữ im lặng và ngồi uống Cognac trong lúc đợi Tóc Bạch Kim trở ra.

- Tôi tên Kenneth. - Độ hơn nửa tiếng thì Kenneth trở ra. Gã khoác áo choàng tắm, chân đi dép lê, mái tóc bạch kim vẫn chưa khô hoàn toàn, nước vẫn chảy xuống hai bờ vai của gã.

- Veronica, có thể gọi tắt là Vera. - Vệ Hồng Sương nhón một hạt hạnh nhân, rồi cho vào miệng. Cô thừa biết anh trai mình thích giới thiệu sau chót để có thời gian quan sát đối phương, nên mới giới thiệu trước Vệ Thanh.

- Còn tôi là Venn. - Vệ Thanh mỉm miệng cười.

Kenneth rót thêm rượu Cognac vào ly của hai người, đoạn thấp giọng hỏi:

- Du lịch sang đây mà lại gặp cảnh này thì thật không vui nhỉ?

Vệ Hồng Sương cười cười không đáp, cô khẽ nhấp một ngụm Cognac, rồi chờ anh trai mình trả lời.

- Hộp đêm nào chẳng thế... Đã gọi là hộp đêm, cũng có nghĩa là "hộp bóng tối". Dù cho có "trăng" hay "sao" đi chăng nữa, tối vẫn hoàn tối.

- Tôi có thể là ánh sáng được không? Như trong bài "Love runs out" của OneRepublic đấy. - Kenneth khe khẽ hát. - Anh sẽ là ánh sáng, là que diêm, là vầng dương rực rỡ của em. Anh sẽ là công lý trong những điều đen tối mà em đang theo đuổi...

- Là "ánh sáng" của ai mới quan trọng... - Vệ Thanh rũ mắt nhìn ly rượu sóng sánh trên tay mình.

Đến lượt Kenneth im lặng, gã bất chợt đứng dậy đi về phía bức tranh trừu tượng, mở tủ lấy ra một hộp cờ vua, sau đó quay trở lại chỗ ngồi.

- Đánh thắng tôi thì anh sẽ có câu trả lời.

- Tôi chỉ biết chơi cờ tường, không thạo chơi cờ vua.

- Cờ cá ngựa?

- Chúng ta chơi cá độ đi. Cược một ván đua ngựa được không? - Vệ Thanh không có dư thì giờ để làm trò tiêu khiển cho gã trai tóc bạch kim xa lạ này.

- Chừng nào?

- Chủ nhật. Tôi sẽ cùng anh đến trường đua ngựa. - Vệ Thanh đệm thêm một vật bảo chứng. - ... Cùng với em gái tôi.

Kenneth nhìn Vệ Hồng Sương, rồi khẽ khàng gật đầu đồng ý.

Vệ Thanh ngồi trò chuyện cùng Kenneth đến hơn mười một giờ đêm thì xin phép cáo lui.

Kenneth tiễn họ ra tới thang máy, phần còn lại do Silas lo liệu.

- Có thể cho tôi số điện thoại của em không? - Kenneth bặm môi, hỏi.

- Tổng bảy.

- Hả?

- Cộng tất cả các con số lại ta được tổng bảy. - Mái tóc tém của Vệ Hồng Sương ôm sát khuôn mặt góc cạnh của cô, càng tôn thêm đường nét sắc sảo vốn có trên gương mặt cô. - Chúc cưng sớm mò ra số điện thoại của tôi nhé!

Vệ Hồng Sương chưa bao giờ muốn trở thành con cờ trong ván cược của những người đàn ông trong gia đình mình.

...

- Sao em lại dám đến hộp đêm một mình? Đây không phải hộp đêm do gia đình mình quản lý đâu mà bất cẩn vậy. - Vệ Thanh dùng bật lửa đốt rụi chiếc kim tiêm bẩn, rồi ném vào trong thùng rác.

Con hẻm nhỏ phía sau hộp đêm cực kỳ nhếch nhác, thỉnh thoảng gió đêm cuốn mùi xú uế vào trong khứu giác hai người.

Vệ Hồng Sương không trả lời, cô nhấp một ngụm nước suối, đoạn nhếch miệng nói:

- Tại sao đàn ông có thể tự do ra vào bất kỳ chỗ nào mà không bao giờ lo sợ bị đánh thuốc? Trong khi đó, đàn bà phụ nữ lại phải nơm nớp đề phòng bị hãm hại thế?

- Em có thể đến quán bar nếu muốn làm vài ly cocktail hay mocktail... Mặc dù tôi là đàn ông, nhưng... - Nhớ đến chuyện xảy ra dịp trước Tết, cơn giận của Vệ Thanh bỗng chốc sôi trào.

- Em xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh.

Vệ Thanh cười trừ, đoạn nói:

- Trước hết về khách sạn nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện hạ hồi phân giải tiếp...

oOo

Trong chiếc USB hình con thỏ răng khểnh là một đoạn phim sex của một tên quan chức bên Bộ Tài chính sắp về hưu, với một ả gái làng chơi luống tuổi; hiện ả ta là một trong những kẻ cầm đầu đường dây chăn dắt nô lệ tình dục xuyên lục địa. Nếu clip này được tung ra, bao nhiêu công sức rửa sạch nỗi oan cho các nạn nhân sẽ bị đổ sông, đổ biển; còn tên cầm đầu sẽ được tẩy trắng toàn diện, và sẽ có cơ hội tẩu thoát ra nước ngoài trước khi cơ quan cơ chức năng tìm thấy chứng cứ mới.

Đám cưới đồng tính của Ngôn Thiệu Phong và Giai Thụy là một màn kịch, nhằm để đánh lạc hướng dư luận, và kéo dài thời gian để tiêu huỷ vật chứng hoặc trốn sang ngoại quốc tị nạn của bọn đốn mạt.

Chính trường không có ai ở cố định một bên. Thiện - Ác theo mùa thôi. Ngay cả đại tướng Kristian cũng vậy, bên trong cũng chưa chắc tốt đẹp gì.

An Tần dẫn An Kỳ và hai cháu trai đến quán ăn Đại Hàn mà hôm trước Ivan Choi đưa Tào Việt Bân đến dùng bữa.

- Đầu tháng Tư là tay của anh bình phục hoàn toàn rồi. - An Tần xoa đầu An Dĩ Thâm, mặc cho thằng bé bặm môi khó chịu.

- Tôi tưởng đâu phải đến cuối mùa thu. Ai ngờ mau lành thật! - An Kỳ nhìn An Dĩ Thâm mà bật cười, đoạn quay sang kiểm tra lòng bàn tay của An Dĩ Mai xem có sạch không.

Nhân viên mau chóng đặt một vỉ nướng điện cỡ vừa và một nồi lẩu hải sản Haemul Jeongol lên bàn. Kế đấy là các món Banchan đủ màu, đủ vị. Và cuối cùng là bốn phần nước ngọt giải khát.

Vệ Minh đột nhiên xuất hiện trong quán, cậu không đi một mình hay cùng với Vệ Khương, mà sánh vai cùng một người đàn ông khác. Có lẽ là cậu đã trông thấy An Kỳ, nhưng vờ như không quen biết, nên đi lướt qua mà không hề dừng lại chào hỏi một câu.

Người đi cùng Vệ Minh mang kính đen gọng lớn, đầu đội nón lưỡi trai kéo sụp đến mắt, đã thế còn bịt chiếc khẩu trang y tế kéo cao hết cỡ. Bộ dạng này... nhìn giống là đang đi khủng bố hơn là đi ăn hàng!

Quán đông khách nên mạnh bàn nào, bàn nấy nghe. Không ai có thể nghe rõ bàn bên đang bàn về vấn đề gì, hay đang càu nhàu chuyện chi; cứ thế âm thanh của mỗi nhóm khách bị cô đọng tại chiếc bàn của họ, tạo thành một bốt điện thoại tạm thời, ngăn cách giữa hiện tại và thế giới.

Chỗ ngồi mà họ chọn nằm gần quầy thu ngân, một vị trí mà hiếm thực khách nào thích ngồi, rồi cũng tương tự như hai anh em An Kỳ, họ xem menu, gọi món ăn theo ý thích, sau đó ngồi đợi nhân viên dọn lên.

An Kỳ nhìn bóng lưng Vệ Minh, cố gắng phán đoán xem hiện khuôn mặt cậu đang có biểu cảm gì.

Theo như những gì mà nguồn tin cung cấp, kể từ sau cơn hỏa hoạn ấy, Vệ Minh đã bị mắc phải hội chứng chậm phát triển về mặt thể chất sau sang chấn; nên ăn bao nhiêu cũng không mập nổi do hàm lượng dinh dưỡng đã bị đào thải ra ngoài bớt. Vì vậy mà cậu luôn gầy, luôn ốm vặt, dù đã bổ sung một lượng lớn chất xơ và sinh tố vào trong mọi bữa ăn của mình.

"Em chỉ muốn dùng cả trái tim mình để ước mơ, để yêu thương một người và sống một cuộc đời bình lặng, nhưng tại sao không một ai nguyện ý tin tưởng..."

Lời bài hát "Chân tình" của Diệp Tịnh Văn văng vẳng bên tai An Kỳ. Hay nói chính xác hơn là trong đầu An Kỳ. Đã hơn ba năm rồi mà nhạc chuông của Vệ Minh vẫn không thay đổi, ắt hẳn là vì ước mơ của cậu vẫn chưa trở thành hiện thực...

- Ngon không?

- Tàm tạm. - Khủng Bố húp xì xụp tô mỳ Ramen.

- Có bao giờ hành động của anh tương đồng với lời nói không? - Vệ Minh cất giọng chán nản hỏi kẻ tâm khẩu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net